Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh
Chương 288 : Hoa khôi hết thời
- Có rất nhiều người mời tiệc, nếu tướng công có thời gian tham gia vài lần cũng không sao.
Như Nghi cầm khăn tay, nhìn hắn nói.
Những ngày qua, nàng cũng nhận được không ít thiếp mời, hoặc riêng tư hoặc công khai, câu chữ cực kỳ khách khí, mơ hồ đề cập ý muốn nàng mang theo tướng công đi cùng, ban đầu nàng còn uyển chuyển cự tuyệt, sau này gặp nhiều quá nên không thèm để ý nữa.
Lúc này nàng cảm thấy, tuy tướng công xưa nay không tham gia tiệc rượu ăn uống như thế, nhưng người sống trên đời, luôn phải có một chút xã giao, nếu không sợ rằng sẽ phải đắc tội không ít người, tướng công vốn không có mấy bằng hữu, sau khi Lý Hiên và vị Lý bộ đầu kia rời đi, hắn càng nhiều thời gian ở một mình hơn.
- Không đi.
Lý Dịch trả lời vô cùng thẳng thắn.
- Nương tử không biết họ là ai, mục đích không trong sạch, đi ngược lại thêm phiền.
Lý Dịch đương nhiên biết mục đích của các nàng, đơn giản là muốn lợi dụng hắn lăng xê, hoa khôi tranh đoạt rất kịch liệt, ai cũng muốn nắm giữ càng nhiều thẻ đánh bạc trong tay, nếu đồng ý tham gia lời mời của một người thì nhất định có người thứ hai, người thứ ba, khó mà có được mấy ngày nhàn rỗi, hắn thật không muốn sa vào cái vũng bùn này.
Nghe vậy, Liễu Như Nghi không nói thêm, sáng nay lại nhận được hai tấm thiếp mời, nếu tướng công không muốn, lưu lại cũng không có tác dụng, dứt khoát xử lý sạch.
Ảnh hưởng trực tiếp nhất của cuộc thi hoa khôi mang đến cho Lý Dịch là thời gian hắn lười biếng nhiều hơn bình thường một chút, trước khi cuộc bầu cử hoa khôi diễn ra ngay tết Nguyên Tiêu, Khánh An phủ thành không cấm đi lại ban đêm, bọn nha dịch buổi tối cũng được ra ngoài tuần tra, mặc dù Huyện úy không cần chuyện gì cũng tự mình đi làm nhưng vào lúc quan trọng, vẫn phải ngồi trong huyện nha, không có người quản hắn làm chuyện gì, nhưng lười biếng cũng phải có giới hạn.
Được ngày lễ cùng cuộc thi hoa khôi lôi kéo, việc buôn bán của rạp hát ngày càng thịnh vượng, Tôn lão đầu không nhân cơ hội mở rộng ra bên ngoài, mà trước tiên làm gì chắc nấy, quản lý mấy rạp hát ngay ngắn rõ ràng, những cô nhi đều được hắn sắp xếp bên trong, ban đầu bưng trà rồi rót nước, lau bàn, những đứa trẻ lớn hơn 10 tuổi vẫn có thể làm, từ đó về sau, nữ tặc bay bên trong phủ thành đã không thấy tăm hơi.
Bước chân thong thả trở lại huyện nha, mấy bộ khoái trực ban ngồi xổm trong phòng làm nhiệm vụ trò chuyện.
- Trong thành này ngày càng náo nhiệt, mỗi ngày từ sáng sớm đến tối, mệt chết người.
Một người phàn nàn, chỉ có giọng Đại Ngưu mới thô kệch như thế.
- Làm sao ngươi lại ngu ngốc thế, tuần tra cả ngày, chỉ gặp được chút việc lông gà vỏ tỏi, chặn cũng chặn không được, sao không tùy tiện tìm thanh lâu nào đó mà vào, xem biểu diễn, đến giờ trở lại báo cáo công việc là được?
- Nhắc tới mới để ý, mấy ngày nay những thanh lâu đó biểu diễn không tệ, những cô nương kia dồn hết sức tranh đoạt hoa khôi, chuyện trong nhà đều kể ra, hôm qua nhìn thấy một vị cô nương, thân thể mềm mại, nếu có thể cưỡi nàng dưới thân thì…
- Cái này tính là gì, các ngươi đoán mấy ngày trước ta đi Quần Ngọc Viện thăm một vị bằng hữu tốt, nhìn thấy người nào không? Huyện úy đại nhân! Ta nhìn thấy Huyện úy đại nhân tiến vào một căn phòng, sau khi ta hỏi người bằng hữu kia, ngươi đoán đó là phòng của ai?
- Của ai?
Nói đến chuyện bát quái của huyện úy đại nhân, mọi người hiển nhiên có hứng thú, nhao nhao mở miệng hỏi.
- Các ngươi không đoán được, chính là…
Lý Dịch không thể để cho gia hỏa này nói tiếp, đi đến sau lưng hắn, hỏi.
- Lúc tuần tra đi dạo thanh lâu, ngươi không sợ Huyện úy đại nhân biết?
Tên bộ khoái kia đang cao hứng nên thuận miệng tiếp một câu.
- Hắc hắc, dù sao Huyện úy đại nhân cũng không nhìn thấy, vụng trộm lười cũng không sao, nói đến lười biếng, ai có thể sánh được với Huyện úy đại nhân chứ? Ta cho ngươi biết, ngươi tuyệt đối không đoán được đêm hôm đó huyện úy đại nhân ở Quần Ngọc Viện đi vào phòng của người nào đâu, nói ra hù chết ngươi.
Nói được một nửa rốt cục cảm giác không bình thường, huynh đệ đối diện đang dùng sức nháy mắt ra hiệu với mình, cảm giác nặng nề, vừa muốn quay đầu lại, trên mông đã trúng một cước.
Tên bộ khoái kia bị Lý Dịch đạp cho một cước, dùng tư thế chó gặm bùn nằm rạp trên mặt đất, cũng không dám tức giận, gãi gãi đầu ngượng ngùng đứng lên.
- Đại nhân, sao ngài lại đến đây?
Lý Dịch hừ lạnh một tiếng.
- Nếu ta không đến thì làm sao biết các ngươi lớn mật đến nỗi lúc tuần tra lại đi dạo kỹ viện! Đúng rồi, vừa rồi ngươi muốn nói cái gì, nói tiếp đi, ta đang nghe đây?
- Không có gì, không có gì.
Tên bộ khoái kia sớm biết tính khí của huyện úy đại nhân, chỉ cần không phải vấn đề lớn trái với nguyên tắc thì sẽ không trách cứ, cười nói.
- Đại nhân có chỗ không biết, mấy ngày nay bởi vì cuộc thi hoa khôi, thanh lâu mới là địa phương nhiều người nhất, cần có người tuần tra nhất, bên ngoài chúng ta cũng không có buông lỏng, một tổ hai người, trên đường luôn có người nhìn thấy.
- Nếu cả đám các ngươi đều nhàn rỗi không có chuyện gì làm, vậy thì ra ngoài tuần tra đi, nếu ai còn chui vào thanh lâu, tự mình đi phòng tạm giam nghỉ ngơi ba ngày.
Lý Dịch khoát tay, không kiên nhẫn nói.
Mọi người như được đại xá, lập tức giải tán, phòng tạm giam này cũng không phải địa phương cho người ở, nghỉ ngơi ba ngày, đoán chừng nửa cái mạng cũng không còn, có câu nói này của huyện úy đại nhân, về sau tuyệt đối không ai dám vào thanh lâu.
Đã từng có vị trọng phạm không chịu cung khai ra địa điểm giấu hung khí, đại nhân chỉ để một mình hắn ở phòng tạm giam đợi năm ngày, lúc thả hắn ra, người đàn ông tám thước khóc như một đứa trẻ, mới đi ra đã run rẩy nhận tội, từ đó về sau, mọi người xem phòng đó là nơi xử lý hình phạt tàn khốc nhất.
Vừa mới ra cửa, một người lập tức quay đầu hỏi bộ khoái mới vừa nói.
- Nói tiếp, nói tiếp đi, huyện úy đại nhân tiến vào phòng của người nào?
…
- Nhược Khanh tỷ tỷ, tỷ khuyên tiểu thư nhà ta đi.
Trong phòng, thiếu nữ áo lục nắm lấy cánh tay Uyển Nhược Khanh, vẻ mặt đau khổ nói.
- Tiểu thư từ chối những công tử kia, cũng không tham gia yến hội, ma ma cũng mặc kệ nàng, mấy ngày nay một mực tán tụng Trần Diệu Diệu, nếu tiểu thư không tranh được hoa khôi, vậy phải làm sao bây giờ?
Hoa khôi là bình phong bảo vệ tự nhiên, nếu như không có lớp bình phong này che chắn, sợ rằng tiểu thư rất nhanh sẽ không thể giữ được trong sạch, đến lúc đó làm một hoa khôi hết thời, chủ tớ hai người mỗi ngày nhất định sẽ rất vất vả.
Người khác đều đang liều mạng tạo thế tranh đoạt hoa khôi, duy chỉ có tiểu thư nhà mình làm điều ngược lại, làm nha hoàn của nàng, trong nội tâm nàng không sốt ruột không được.
Uyển Nhược Khanh vỗ vỗ tay Tiểu Thúy, ngẩng đầu nhìn nữ tử đang ngồi trước bàn trang điểm, nghi hoặc hỏi.
- Túy Mặc, muội thật sự nghĩ kỹ, không đi tranh giành hoa khôi?
Nữ tử tháo chiếc trâm cài châu ngọc mang trên đầu xuống, đặt vào bên trong hộp gấm, tiện tay cài một thanh trâm gỗ lên, cẩn thận khép hộp gấm lại, đi đến bên người Uyển Nhược Khanh, nói.
- Nhược Khanh tỷ tỷ, sau này ta sẽ theo tỷ kiếm cơm được không, dù sao lúc các tỷ biểu diễn, cũng không tìm thấy người khác vẽ bối cảnh, tỷ cảm thấy ta làm Họa Sư ngự dụng của mình được chứ?
- Muội vẽ bối cảnh sinh động như thật, toàn bộ Khánh An phủ cũng không ai có thể làm tốt hơn muội.
Uyển Nhược Khanh cười nói một câu, sau đó tựa như ý thức được cái gì, kinh ngạc nhìn nàng, hỏi.
- Chẳng lẽ muội định…?
- Không có người làm tốt hơn ta?
Tăng Túy Mặc như không nghe được nửa câu nói sau của nàng, mà chỉ nói.
- Nhược Khanh tỷ thật đã quên người kia rồi sao?
Khi nói đến "người kia", tuy nghiến chặt hai hàm răng, nhưng trên gương mặt xinh đẹp không khỏi phủ lên một màu hồng nhạt.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
7 chương
59 chương
19 chương
26 chương