Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh
Chương 290 : Không có lương tâm
Huyện nha An Khê, bọn nha dịch nhìn chằm chằm mông của tên kỵ sĩ trẻ tuổi, mắt lộ ra hàn quang.
Hình trượng tám mươi đã đánh một nữa, người này trừ mấy lần co mông vì đau nhức, thế mà từ đầu đến cuối đều không có phát ra bất kỳ thanh âm gì.
Tuy bọn họ cũng không quá nặng tay, toàn chọn phần nhiều thịt nhất trên mông mà đánh, nếu đánh hết tám mươi cái thì chỉ cần nằm trên giường tĩnh dưỡng mười ngày nửa tháng là nhảy nhót như sáo bình thường, nhưng một gậy đánh xuống cảm giác rất đau nghe.
Dần dần, ánh mắt đám nha dịch nhìn về kỵ sĩ ngày càng nghiêm nghị.
Người này…là một hán tử!
Ánh mắt Lưu Nhất Thủ nhìn tên này cũng phát sinh biến hóa, vừa rồi ở trên đường còn tưởng hắn là một tên trẩu không biết trời cao đất dày, không nghĩ tới cũng là một khối xương cứng.
-Ta tới.
Vì biểu thị kính ý đối với hán tử, Lưu Nhất Thủ dự định tự mình động thủ, đi qua lấy hình trượng từ trên tay một tên nha dịch.
-Ngươi thật sự là một hảo hán!
Tán thưởng một câu rồi giơ cao hình trượng, hạ thật mạnh xuống.
-A!
Một tiếng la kinh tâm động địa vang lên, kỵ sĩ kia phát hiện rốt cục mình có thể phát ra âm thanh, thân thể tựa hồ cũng khôi phục tự do, nước mắt nước mũi thay phiên nhau lăn ra, tiếng la hét như tiếng heo bị thiến vang lên, vẻ mặt khâm phục ngưng kết trên khuôn mặt của đám nha dịch.
-Tiếp tục đánh!
Trên mặt Lưu Nhất Thủ lộ ra vẻ tức giận, còn tưởng là người ngoan cường, không nghĩ tới là đồ hèn nhát, hắn phất phất tay nói.
Đại nhân nói tám mươi trượng thì phải đủ tám mươi trượng, không được quá nhiều, quá ít!
Soạt!
Đột nhiên mười đạo nhân ảnh lao vào, người đi đầu nhìn về phía người kỵ sĩ trẻ tuổi, sắc mặt khẽ biến, hô.
-Dừng tay!
Lưu huyện lệnh đang bồi tiếp một vị lão giả đi tới, nhíu mày hỏi.
-Chuyện gì vậy?
Lưu Nhất Thủ chắp tay nói.
-Bẩm đại nhân, người này trên đường phóng ngựa cố tình đả thương Huyện úy đại nhân, theo luật thi tám mươi trượng, đã đánh sáu mươi trượng.
-Phóng ngựa trên đường đả thương Lý huyện úy?
Lưu huyện lệnh nhìn tên kỵ sĩ trẻ tuổi, nói
-Chuyện khác từ từ bàn, đánh xong nói tiếp.
Lưu Nhất Thủ thấy thái độ Lưu huyện lệnh đã biết bối cảnh người này sợ rằng cũng không lớn, vâng một tiếng, quay đầu nói với nha dịch hành hình.
-Tiếp tục!
Tên hộ vệ đang muốn mở miệng thì lão giả bên người Lưu huyện lệnh khoát khoát tay, nói.
-Đã phạm sai lầm thì phải bị phạt.
Sau đó nhìn Lưu huyện lệnh, cười nói.
-Không biết chuyện lão hữu vừa nói, đại nhân định giải quyết như thế nào?
-Trịnh Chủ chuyên ghi chép không có ở đây, Lưu Nhất Thủ, mang vị lão tiên sinh này đi hộ phòng.
Lưu huyện lệnh ra lệnh.
-Tạ Lưu đại nhân.
Lão giả chắp tay một cái.
Lưu Nhất Thủ gật đầu, lão giả để một nửa người lưu lại, một nữa khác được theo cùng Lưu Nhất Thủ đến hộ phòng.
Hộ phòng là địa phương cất giữ hộ tịch, khi đến cửa, Lưu Nhất Thủ quay người nói.
-Chỉ có thể đi vào hai người, người khác chờ ở bên ngoài.
-Lý Chính theo ta tiến vào, người khác chờ ở bên ngoài.
Lão giả cười cười, chỉ nam tử cầm đầu.
Lưu Nhất Thủ đứng bên ngoài, Thư Lại bên trong hộ phòng tự nhiên sẽ bắt chuyện bọn họ, nhìn đám người đầy phòng trần đang mệt mỏi đứng trong sân, trong lòng nhàm chán, hắn hứng thú dùng phương pháp suy luận huyện úy đại nhân dạy hơn.
Đoạn đường những người này đến đây không hẳn phải ngắn, khẳng định không phải người Khánh An phủ, không coi ai ra gì, dám phách lối trong phủ thành, chắc chắn không đến từ nhỏ địa phương, có khả năng cao đến từ Kinh Thành, kết hợp với thái độ Lưu huyện lệnh, khả năng này lập tức đề cao đến tám thành.
Bên bàn đọc sách, tiểu nha hoàn chậm rãi mài mực, ánh mắt lại nhìn chằm chằm tay Lý Dịch, nhìn từng chữ nhỏ xíu từ từ xuất hiện trên giấy trắng.
Tuy cô gia trước đó đã từng dạy chữ cho nàng, nhưng những chữ viết trên giấy nàng đọc chẳng hiểu được bao nhiêu cái gì "Giai nhân" "Dưới ánh trăng", có điều không biết cũng không quan trọng, nhìn những chữ viết từ từ xuất hiện trong lòng cũng cảm thấy dễ chịu.
-Lý Bạch chưa sinh ra, bài này cũng không có vấn đề, Tào Tháo lại có ba con trai, có điều không có ai gọi Tào Thực Tào Phi thôi thì xin phép.
Lý Dịch viết một hồi thì dừng bút, thì thào vài câu.
Hắn sàng lọc tư liệu về thế giới này trong đầu một hồi rồi cặm cụi viết tiếp.
Tiểu Hoàn kì quái nhìn cô gia, thấy hắn đấm đấm vào vai thì bỏ nghiêng mực xuống, khẽ chạy lại đặt bàn tay lên xoa bóp.
Bóp một hồi, cổ tay có chút đau nhức, chuyển qua một cái ghế nhỏ, ngồi đối diện Lý Dịch, hai tay đặt lên bàn, đầu nghiêng về phía trước, ngoẹo qua một bên, đôi mắt to nhấp nháy, nhìn cán bút không ngừng lắc lư, ngáp một cái.
Mỗi khi đắm chìm trong đầu thế giới của mình, thời gian trôi qua đặc biệt nhanh, Lý Dịch không nhớ rõ mình đã lật bao nhiêu quyển sách, thẳng đến khi lật đến trang cuối cùng của quyển sổ trong tay, mới phát giác bàn tay đã tê rần, ánh sáng trong phòng cũng có chút tái đi, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời đang từ từ lặn.
Để bút xuống xoa bóp bả vai, chờ mực trên giấy khô đi.
Tiểu nha hoàn nằm sấp phía trước ngủ, một bên khuôn mặt gối lên cánh tay, khóe miệng còn có một tia trong suốt, ánh trời chiều men theo cửa sổ chiếu vào khiến cả người nàng đều đắm chìm trong vầng sáng.
Đứng dậy lấy một bộ y phục nhẹ nhàng khoác lên người nàng, hắn nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng thì gặp tỷ muội Như Nghi ngồi trong viện nhỏ giọng nói chuyện với nhau, nhìn thấy Lý Dịch đi tới, Như Nghi đứng lên nói.
-Vừa rồi thấy tướng công làm việc nhập thần quên cả trời đất, thiếp thân không dám làm phiền, cơm tối đã chuẩn bị xong, trước đi rửa tay.
Lý Dịch gật gật đầu, đang chuẩn bị đi rửa tay, Lão Phương từ bên ngoài đi tới, nhìn hắn, nhìn nhìn Như Nghi, do dự một chút mới lên tiếng
-Cô gia, bên ngoài cửa có một cô nương đã đứng rất lâu, tựa hồ đến tìm người.
-Ta đi ra trước xem một chút.
Lý Dịch nói với Như Nghi một câu, rồi đi ra ngoài cửa.
Những ngày nay, người đến tìm không ít, đều là thiếp thân nha hoàn, thị nữ đủ các thể loại, tuy không muốn nhận lời mời nhưng việc để con gái đứng đợi ở cửa thì không lịch sự cho lắm.
Còn chưa đi ra khỏi nhà đã nhìn thấy một vị thiếu nữ mặc áo xanh đang đứng ngoài cửa, Lý Dịch sững sờ một lúc rồi quay đầu trở về.
-Ngươi.
Thiếu nữ đứng ngoài cửa ngập ngừng không biết nên vào hay không.
Nàng trốn tiểu thư đến tìm hắn, vạn nhất tiểu thư biết mình tới tìm hắn khiến nàng mất hứng thì làm sao, thế nhưng nếu không tìm hắn, phiền phức của tiểu thư giải quyết như thế nào, trong lòng do dự, nhìn thấy người kia đang bước về cửa, nàng đang cố nén hết dung khí thì đã thấy hắn nhìn thấy mình thì lập tức quay đầu bỏ chạy, rõ ràng có ý trốn tránh, cái miệng nhỏ nhắn xẹp lép, duỗi ra ngón tay chỉ bóng lưng hắn, ủy khuất đến nỗi rơi cả nước mắt.
-Người xấu!
-Kẻ xấu xa!
-Không có lương tâm!
Nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, vẫn chưa rơi xuống, ủy khuất, oán khí phát hết ra ngoài.
-Cô đang làm gì?
Một giọng nói tràn đầy nghi hoặc vang lên, thiếu nữ bỗng nhiên quay đầu qua, nhìn thấy tên người xấu kia đang đứng trước cửa, vẻ mặt ngoài ý muốn nhìn nàng.
-Cái này cho cô.
Lý Dịch không có ý định hỏi rõ ràng tiểu cô nương này đến đây làm gì, đi qua, cầm một quyển sách mỏng đưa cho nàng.
Trong mắt thiếu nữ còn vương vài giọt lệ, kinh ngạc nhìn Lý Dịch, trong lúc nhất thời lại quên đưa tay ra đón.
An Khê huyện nha, Lưu Nhất Thủ nghiêng mình dựa vào cửa phòng, miệng ngậm một nhánh cây, lần nữa nghi hoặc nhìn vào trong phòng.
Lão đầu tử kia đến cùng tìm cái gì ở bên trong, đã lớn tuổi rồi mà lại quỳ ở bên trong thảm thiết khóc thành tiếng, dọa Thư Lại bộ phòng hoảng sợ.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
7 chương
59 chương
19 chương
26 chương