Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 287 : Tranh nhau mời

- Hôm nay Túy Mặc có chút không thích hợp... Sau đài, tú bà Quần Ngọc Viện nghe tiếng đàn, nhăn mày thì thào. Lúc bà còn trẻ cũng đã từng đứng đầu bảng, cầm kỳ thơ họa đều có tiếng, tuy nói về sau đổi nghề không còn chạm qua những thứ kia, nhưng năng lực vẫn còn. Tiếng đàn hôm nay không ổn. Nữ tử có đôi mắt phượng bên cạnh tú bà đong đưa một chiếc quạt tròn trong tay, phủi phía dưới một chút, lên tiếng. - Ai biết được, người ta lại đứng đầu bảng trong viện, cho dù tài đánh đàn kém một chút cũng không quan trọng, dù sao cũng có rất nhiều nam nhân nguyện ý nâng nàng ta lên. - Vậy chưa hẳn... Một vị nữ tử mặc một bộ sa mỏng, cằm nhọn tiếp lời. - Năm nay Tần công tử nâng Lục Xảo Xảo, nghe nói đã viết không ít thơ cho nàng, sáng sớm, Chúc công tử mới đập lên người Liễu Y Y năm trăm lạng bạc ròng, về phần Tiếu công tử... Nữ tử mắt phượng kỳ quái nói. - Cô hỏi lương tâm một chút đi, tháng này hắn chỉ rõ muốn gặp cô mấy lần, hai người các ngươi trong phòng làm gì, đừng cho rằng ta không biết... - Tiếu công tử thích ta, chẳng lẽ là ta sai? Nữ tử mắt phượng liếc nàng một chút, trong giọng nói lại tràn đầy ý cười trên nỗi đau người khác. Các nàng nói tới Tần công tử, Chúc công tử, Tiếu công tử, nếu năm ngoái Tằng Túy Mặc không nhờ có ba người bọn họ cực lực chống đỡ, thập đại hoa khôi năm ngoái, chưa chắc có vị trí của nàng. Nhưng trong khoảng thời gian này không biết nàng nổi điên cái gì, cả ngày trốn trong phòng tô tô vẽ vẽ, cho đến bây giờ cũng không tiếp khách, ngay cả ba vị này công tử mời cũng cự tuyệt... Bị mất mặt, trong lòng ba người tự nhiên bất mãn, thời đại này, nâng ai mà không được, thiếu một Tằng Túy Mặc, còn có Trương Túy Mặc, Lý Túy Mặc, cần gì phải tự mình đa tình. - Cái gì, nha đầu chết tiệt kia, ngươi mới vừa nói cái gì, Tần công tử Chúc công tử cùng Tiếu công tử làm sao, nói rõ cho lão nương xem nào! Tú bà biến sắc, vội vàng hỏi. - Còn có thể làm sao, Túy Mặc không đồng ý gặp bọn họ, bọn họ đã đi chống đỡ người khác, muốn nâng lên một hoa khôi khác, có thể dùng làm món tráng miệng... Nữ tử có cằm nhọn nói. - Cút, cút hết, đồ ăn cây táo rào cây sung, nếu Quần Ngọc Viện sụp đổ, hai người các ngươi sau này chỉ có nước ăn không khí mà thôi... Trên mặt tú bà hiện lên vẻ giận dữ, nâng tay hung hăng đánh lên lưng hai người để trút giận, hai người thét chói tai bỏ chạy, tú bà lần nữa nhìn về phía thân ảnh đánh đàn, sắc mặt bắt đầu âm tình bất định. Túy Mặc đứng đầu Quần Ngọc Viện, là cây hái ra tiền của bà, khách đến Quần Ngọc Viện ít nhất có ba phần đều vì nàng, mỗi một thanh lâu đều có một trụ cột, trụ cột không ngã, chuyện làm ăn ở thanh lâu vĩnh viễn phồn thịnh. Quần Ngọc Viện có thể chiếm cứ một vị trí ở Khánh An phủ giữa nhiều thanh lâu, còn không phải bởi vì một trong thập đại hoa khôi ở nơi này, đây là bảng hiệu của các nàng, không cần phải nói, không thể thiếu bảng hiệu này, nếu mất đi, các nàng lập tức sẽ biến thành các thanh lâu tầm thường khác. Tần công tử là một trong nhân tài kiệt xuất, sức ảnh hưởng cực lớn, Chúc công tử gia tài vạn kim, cho tới bây giờ chưa từng keo kiệt về bạc, phụ thân Tiếu công tử là Thông Phán đại nhân, nếu như hai trong ba người bọn họ nguyện ý nâng đỡ, vị trí hoa khôi vô cùng ổn thỏa, vốn tưởng rằng ba vị công tử kia sẽ tiếp tục nâng Túy Mặc, nhưng... Tú bà trầm mặt, ánh mắt bắt đầu lấp loé không yên. ... ... - Ngươi không dự định nâng Túy Mặc cô nương sao? Nghe mọi người chung quanh bàn luận, Lý Hiên quay đầu hỏi Lý Dịch. - Bỏ đi, những chuyện này, bớt dính líu sẽ tốt hơn. Lý Dịch lắc đầu, mỗi lần bỏ ra một bài thơ, đều sẽ không có phiền phức nhỏ, chuyện người ta chọn hoa khôi, hắn cũng không muốn xen vào. - Ngươi đừng hối hận là được, nhìn bộ dạng này, vị trí hoa khôi năm nay của Túy Mặc cô nương bị lung lay, có điều đây cũng không phải chuyện xấu, nếu như nàng không phải hoa khôi, giá trị bản thân tất nhiên sẽ sụt giảm, đến lúc đó nếu ngươi muốn lấy nàng về làm thiếp, có thể bớt không ít bạc, có điều chuyện này phải làm sớm, bởi vì có rất nhiều người nhìn chằm chằm nàng. Lý Hiên vẫn cho rằng giữa hai người Lý Dịch và Tằng Túy Mặc có gian tình không ai biết nên hảo tâm nhắc nhở. - Có thời gian quan tâm ta có nạp thiếp hay không, ta nghĩ ngươi nên nghĩ đến thế tử phi đi. Lý Dịch tức giận nói một câu, sắc mặt Lý Hiên lập tức buồn khổ. Không hứng thú hồ nháo cùng Liễu nhị tiểu thư nữa, hắn đứng lên, đi đến trước mặt nàng nói. - Nhìn đủ rồi thì về thôi. Liễu Như Ý vẫy vẫy cổ tay, cận thận thu quạt giấy, sau đó ném lên bàn, theo Lý Dịch đi ra ngoài. Dương Liễu Thanh tự nhiên đuổi theo. Tằng Túy Mặc ôm cầm đi tới, vừa vặn gặp được Lý Dịch đang bước ra khỏi phòng, khẽ gật đầu, sau đó trực tiếp đi qua. Trong đường có không ít người đang thì thầm nói chuyện. - Kỳ quái, năm nay dường như không có bao nhiêu người nâng Túy Mặc cô nương nha? - Xưa nay nàng không tiếp nhận lời mời cửa người khác, chẳng lẽ không có ý tranh hoa khôi? - Đúng vậy, những ngày nay Lục Xảo Xảo và Liễu Y Y nhiều lần tham gia yến hội, hận không thể lôi kéo tất cả đại phú thương Khánh An phủ và tài tử tuấn kiệt về phía mình, người khác dù không có động tác lớn như các nàng cũng sẽ không giống Túy Mặc cô nương, ngay cả khách cũng không gặp, chẳng lẽ nàng thật không muốn tranh hoa khôi? - Ha ha, đây chưa chắc không phải chuyện tốt, tất cả mọi người đang ngó chừng mấy hoa khôi kia, ngược lại không thích hợp ra tay, nếu nàng không phải hoa khôi, thì chính là một người bình thường chốn lầu xanh, tiêu ít tiền đã có thể mua lại, nói không chừng chúng ta cũng có thể nếm thử tư vị... ... Ra khỏi Quần Ngọc Viện, một trận gió lạnh đập vào mặt, cả người tỉnh táo hơn nhiều. Lại có hai người đi ra, tiểu sinh tuấn tú mới vừa rồi bị đại hán kia đùa giỡn trừng Lý Dịch một cái rồi nhanh chóng chạy theo người trẻ tuổi. Lý Dịch sững sờ, quay đầu lại nhìn thấy Liễu Như Ý và Dương Liễu Thanh đang đi tới, dường như hiểu ra. Nhìn lại Lý Hiên đang nghênh ngang đi ra Quần Ngọc Viện, hắn giả trang thành một công tử bột, lắc đầu, chẳng muốn nói thêm gì. Ngày thứ hai. Trên đường. Lý Dịch nhìn thấy đại đội nhân mã phủ Ninh Vương, thủ lĩnh hộ vệ Lý Hiên ngồi trên lưng ngựa, dẫn đầu đội ngũ, một đội người rất nhanh đã ra khỏi cửa thành. Cái tên này cuối cùng cũng đi, Lý Dịch không khỏi cảm giác tịch mịch, không còn người thảo luận cùng hắn về vấn đề người như thế nào mới có thể bay lên trời, quan trọng hơn là, lẩu thịt cầy ăn thật ngon a... Dương Liễu Thanh vẫn như cũ mỗi ngày đều đến đúng giờ, tuy Liễu nhị tiểu thư vẫn không đồng ý làm sư phụ nàng, nhưng tâm tình tốt cũng sẽ chỉ điểm nàng mấy chiêu, từ nay về sau, trong sân thường thường nghe thấy tiếng kiếm va chạm, muốn tắm nắng bình yên cũng không thể … - Sư bá, lại có thiệp mời. Dương Liễu Thanh đi tới, trong tay cầm một thiệp mời đưa cho Lý Dịch. Gần đây không biết tại sao lại nhận được rất nhiều thiệp mời, Lục Xảo Xảo, Liễu Y Y, còn có một người số chưa từng nghe qua tên mời hắn tham gia các loại yến hội, mỗi lần Lý Dịch đều tiện tay ném qua một bên, bây giờ đã tích lũy một xấp thật dày. Lần này lại là khăn thêu, Như Vân cô nương của Nghi Xuân lầu mời mình làm một bài ca cho nàng, tiền thù lao năm trăm lượng... Cô nương này ngược lại rất có tiền, tiện tay ném khăn tay qua một bên, cũng không biết các nàng làm sao nghe ngóng được địa chỉ nhà mình, vì cầu một bài thơ từ tranh giành hoa khôi, phương pháp gì cũng dùng, có đưa bạc, đưa tranh chữ, đưa đồ cổ, thậm chí còn có mịt mờ biểu thị có thể quan hệ... Những thiệp mời tương tự, ngay cả Như Nghi đều nhận được không ít...