Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 282 : Đừng từ bỏ việc chữa trị

Đêm tân niên, toàn bộ phủ thành đều bao trùm trong cảnh náo nhiệt vui mừng, bao gồm những phú hộ có tiền, tất cả mọi người đều buông lỏng cảnh giác, sợ rằng đạo tặc cũng không muốn đi trộm cắp vào lúc này. Nữ hiệp cướp phú tế bần chính là nhân cơ hội này, nhảy qua tường viện thật cao mà đánh cắp tiền tài của bọn họ, không vì tư lợi, chỉ vì cứu tế những đứa nhỏ cơ khổ không nơi nương tựa, lúc lấy mấy tài vật kia đi cầm cố vẫn phải luôn cẩn thận, không thể bị cẩu quan và nanh vuốt của hắn phát hiện, nếu bản thân xảy ra chuyện, bọn nhỏ cũng chỉ có thể ra ngoài ăn xin.... Rất rõ ràng, cuối cùng nàng vẫn ra sơ hở, cẩu quan kia dẫn một đám bộ khoái truy đuổi tới đây..... Lý Dịch cảm giác mình chính là cẩu quan trong truyện, chuẩn xác đến nỗi không thể chuẩn xác hơn nữa. Khó trách có hai ngày không thấy Dương Liễu Thanh, thì ra đi làm những chuyện này. - Hạ binh khí xuống đi. Không còn cách nào, Lý Dịch chỉ đành khoát tay nói với nhóm Lưu Nhất Thủ. Cướp phú tế bần, Lý Dịch cũng không cho là chuyện ác, trên thực tế chính hắn cũng từng muốn làm vậy, huống chi ngoại sam thay ra của hắn khi sáng còn được người ta cầm đi giặt, lúc này để thủ hạ dùng đao chĩa về phía nàng cũng có chút không ổn lắm. - Lấy tất cả những thứ cô trộm ra. Lý Dịch đi tới nhìn nàng nói. Chuyện nàng làm tuy hợp tình nhưng không hợp pháp, dù sao cũng nên có thứ gì để ăn nói với những người kia. - Không được, bọn nó sẽ chết đói. Thiếu nữ ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt có một tia quật cường, lắc đầu nói. Lý Dịch nhìn hơn mười đứa bẻ phía sau nàng, nữ hài trốn sau nam hài, mấy bé trai che chở bọn nó, vẫn cẩn thận bảo vệ nhóm người của mình, tuy thân thể còn đang run nhè nhẹ nhưng lại đều siết chặt tay. Lý Dịch tin tưởng, mộ khi nhóm Lưu Nhất Thủ nhúc nhích, bọn nó sẽ xông lên ngay tức khắc. - Chỉ một lần này thôi, lần sau không thể viện cớ này nữa. Hắn nhìn Dương Liễu Thanh một cái, xoay người ra ngoài. - Tỷ tỷ, quan sai đại nhân không bắt tỷ sao? Thấy mấy quan sai hung ác đó đều ra ngoài hết, một nữ hài tuổi khoảng bảy tám tuổi từ phía sau đi tới, kéo góc áo Dương Liễu Thanh. Dương Liễu Thanh sờ đầu nàng, nói. - Yên tâm, quan sai chỉ bắt người xấu, tỷ tỷ là người tốt, bọn họ sẽ không bắt tỷ tỷ.... Tiểu nữ hài nghe vậy lập tức nở nụ cười, lấy một cái bánh bao từ trong giỏ ra đưa cho nàng, nhoẻn miệng cười nói. - Tỷ tỷ, ăn bánh bao.... Dương Liễu Thanh nhận lấy bánh bao trong tay, cắn một miếng nhỏ, khi ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa, mấy người họ đã biến mất không thấy. ...... ...... - Thế nào, có phải cảm thấy ta làm sai, không nên bỏ qua cho nàng, đúng không? Trên đường đi, thấy Lưu Nhất Thủ nhiều lần muốn nói lại thôi, Lý Dịch dừng bước, nhìn hắn hỏi. Lưu Nhất Thủ cung kính ôm quyền nói. - Đại nhân thiện tâm, thuộc hạ có thể lý giải, nhưng hành động lần này lại không hợp luật pháp, nếu lan truyền ra ngoài, sợ rằng đại nhân sẽ gặp phiền phức. Lý Dịch cười cười, nói. - Luật pháp là chết, người là sống. Nếu hôm nay bắt nữ tử kia, có lẽ mấy đứa bé sẽ chết đói, tình lý và pháp lý có đôi khi xung đột lẫn nhau. Dù quyết định thế nào, chỉ cần không thẹn với lòng là được. Nhìn huyện úy đại nhân đi xa, Lưu Nhất Thủ đứng tại chỗ, lâm vào trầm tư. - Tình lý và pháp lý... Lầm bầm mấy chữ, trên mặt hiện lên một tia mê mang. Một hồi lâu sau, sự mơ hồ dần dần biến thành sáng tỏ. Lưu Nhất Thủ thở dài một hơi, những trang sức châu báu mấy hộ giàu mất đi là bị đánh cắp bởi một đạo tặc chạy trốn qua các phủ châu, xác suất truy bắt được thật sự quá mức mong manh... .... .... Dương Liễu Thanh quét sân lại một lần, ngồi trên chiếc ghế đá tại một góc, nhìn thư sinh trẻ tuổi kia cầm một cuốn sách, cái ghế kỳ quái dưới thân đung đưa qua lại, trông có vẻ rất dễ chịu.... Cho tới hôm nay nàng mới biết được, vị thư sinh trông rất yếu ớt này là một quan viên. Khi nàng nói bóng nói gió hỏi tiểu nha hoàn kia, đối phương đắc ý nói nàng rằng cô gia nhà mình chính là Huyện úy, dưới tay có rất nhiều quan sai. Trừ ngày đầu tiên tới đây có nói một câu với hắn, hai người cũng không giao lưu gì với nhau, ấn tượng của nàng về thư sinh trẻ tuổi kia, vẻn vẹn dừng lại tại một chữ "Lười". Chỉ cần ánh mặt trời bên ngoài không tệ lắm thì sẽ thấy hắn nằm trên cái ghế kì quái kia, có lúc trong tay sẽ cầm sách, có lúc không. Hắn hình như cũng có luyện võ, mỗi ngày luyện công ít nhất một canh giờ. Không biết võ công hắn học là gì, quyền pháp mềm nhũn, không có một chút sức, chắc chỉ học chơi thôi. Dù như thế nào cũng không thể liên tưởng hắn đến một quan viên bát phẩm. Song tâm địa hắn cũng không tệ, nếu không phải hôm nay hắn buông tha mình, những đứa bé kia sẽ phải ra phố ăn xin. Tuy nàng quen biết bọn nó không bao lâu, nhưng đã cứu bọn nó ra khỏi tay người buôn bán thì sẽ không nguyện ý để bọn nó trở lại cuộc sống trước đây. Đúng rồi, bộ quyền pháp kì quái kia, sư phụ tương lai thỉnh thoảng cũng luyện, cho tới bây giờ đều không tị hiềm nàng. Thật sự không thể hiểu nổi, nàng và mình tuổi xấp xỉ nhau, làm sao võ công lại lợi hại đến vậy, nhất định phải bái nàng làm sư, nếu có thể học được bản lĩnh của nàng thì sẽ có thể báo được thù? Lý Dịch đặt sách xuống, quay đầu lại nhìn môt cái, thiếu nữ kia lại bắt đầu ngẩn người, không ngờ nàng chính là nữ tặc kia, nghe nói các hộ giàu trong thành bị trộm cắp không ít, đêm hôm khuya khoắt thấy một nữ tử mặc đồ trắng bay tới bay lui trên nóc nhà, bịch một tiếng quỳ xuống hô to "Nữ quỷ tha mạng".... Những hài tử kia đều là cô nhi, niên đại này không có cô nhi viện gì, nếu không có Dương Liễu Thanh, bọn nó chỉ có nước ăn xin trên đường, khả năng sẽ chết đói rất lớn, nhất là vào mùa đông, loại chuyện này nhìn mãi đến quen. Không có khả năng cứ để nàng đi trộm nhà giàu mãi, chắc chắn sẽ có ngày lộ tẩy. Nếu tìm chút việc cho bọn nó để tự nuôi sống được chính mình, cũng coi như làm việc thiện. Sắc trời dần dần tối xuống, lại một ngày trôi qua, Dương Liễu Thanh ra ngoài đại trạch, trong lòng đang nghĩ ngợi về hai chiêu hôm nay học được thì sau lưng có tiếng bước chân truyền tới. - Đại nhân.... Nàng quay đầu, khi thấy thư sinh trẻ tuổi thì có chút bối rối hành lễ. Lý Dịch khoát tay, nói. - Số tiền còn trong tay có thể dùng được bao lâu? Trên mặt Dương Liễu Thanh hiện lên một tia sầu lo, nói. - Giúp bọn nhỏ mua chỗ ở rồi thì không còn lại bao nhiêu cả, dùng ít đi chút hẳn có thể chống đỡ một tháng." - Nếu bọn nó đồng ý, có thể để mấy đứa bé lớn một chút đến rạp hát trợ giúp các công việc. Cô biết rạp hát rồi đấy, lau bàn quét rác, làm một tiểu nhị khá nhẹ nhàng, chắc có thể tự nuôi sống bản thân. - Thật sao? Mắt Dương Liễu Thanh phát sáng, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn hắn. Lý Dịch gật đầu. - Rạp hát Trường Bình Nhai, cứ nói là ta ngoài ý muốn nghĩ ra, bọn họ sẽ an bài giúp cô. Khuôn mặt Dương Liễu Thanh hiện lên vẻ vui mừng, nàng đang định cảm tạ thì có mấy bóng người tiến tới. Lý Dịch định về nhà trước tránh một chút, không biết Lý Hiên nghiên cứu máy bay sao rồi, lần này không phải dùng Khổng Minh Đăng đưa chó lên trời nữa, dựa vào điều kiện hiện tại, không có vật liệu thích hợp, cái đồ chơi này không thể thực hiện được, cho dù hắn hỏi mình cũng vô dụng. - Ta sắp đi rồi. Ai ngờ Lý Hiên không phải đến để hỏi hắn làm sao để bay lên trời, mà đi thẳng vào vấn đề, vẻ mặt suy sụp muốn chết không muốn sống. Lý Dịch biến đổi sắc mặt, vội nói. - Không phải chỉ cưới một nữ nhân chưa từng gặp thôi sao, có gì đâu, bịt kín chăn mền đều như thế, huống hồ ngươi còn nói nữ tử kia lớn lên quốc sắc thiên hương, tính thế nào cũng đâu có thua thiệt, ngàn vạn lần đừng nghĩ quẩn.... - Không phải việc này. Sắc mặt Lý Dịch lại đổi. - Chẳng lẽ ngươi bị bệnh kín? Thế thì có chút phiền toái, có điều đừng bỏ cuộc, ngươi là thế tử Ninh Vương, danh y nào mà không tìm ra, tuyệt đối đừng nản lòng chữa trị.... - Ta phải đi kinh thành. Lý Hiên thở dài một hơi, nói. Lý Dịch vỗ ngực, liếc hắn một cái. Đã lớn như vậy rồi, nói chuyện cũng không rõ ràng.... Chỉ là đi kinh thành thôi mà, có phải xuống địa ngục đâu, có cần phải bày ra vẻ muốn chết không muốn sống, muốn nghĩ quẩn đấy không?