Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 281 : Nữ tặc

Buổi sáng rửa mặt, Lý Dịch đột nhiên phát hiện dưới mũi có vết máu, gần đây hỏa khí hơi lớn, kinh qua mấy buổi tối "phát triển tình cảm", tối nào cũng có thể ngủ chung một chăn với Như Nghi, nhưng mỗi lần sắp tiến hành bước cuối cùng, nàng lại chui vào một cái chăn khác... Nghiệp chướng a... Lý Dịch thậm chí còn hoài nghi có phải nàng đang cố ý trêu chọc mình, nhưng chỉ đành thầm thở dài, cuộc sống thế này, lúc nào mới kết thúc.... .... .... Tết Âm Lịch vừa qua, bắt đầu từ mùng hai Tết sẽ đi khắp bằng hữu nơi thăm, từ mỏi tay thu tiền lì xì cho đến nhũn tay phát lì xì cho tiểu bối. Năm nay thì ngược lại, không cần lặp lại quá trình này. Bản thân hắn lẻ loi một mình tới đây, tuy sinh ra tại Lý gia thôn nhưng lại không nhớ rõ những chuyện trước kia, nói chưa quen cuộc sống nơi đây cũng không quá, đối với nơi đó, đương nhiên không bất cứ lòng trung thành, Như Nghi cũng không có thân thích gì, vì vậy năm mới cực kỳ thanh nhàn. Kể từ đầu tháng ba, thiếu nữ tên Dương Liễu Thanh luôn đúng lúc xuất hiện trong nhà, rất chịu khó, ở đâu có công việc liền chạy đến chỗ đó, tới thật sớm, đến tận buổi tối mới về, hoàn toàn khoác lên mình thân phận nha hoàn, tựa hồ muốn dùng cách này đả động Như Ý. Đôi lúc Như Ý đang luyện công, Dương Liễu Thanh sẽ đứng một bên nhìn không chớp mắt, Như Ý cũng không đuổi đi, làm Lý Dịch có chút kì quái. Không biết suy nghĩ của nàng rốt cuộc như thế nào, nhưng hắn không có ý định quản, có nhận đồ đệ hay không là chuyện của nàng. Mấy ngày nay hắn có việc phải làm, nửa tháng nay có thể nói là khoảng thời gian Khánh An phủ thành náo nhiệt nhất, các quan viên lớn nhỏ cũng không thể nghỉ. Làm huyện úy, giữ trị an trong thành chính là trách nhiệm quan trọng nhất của hắn. Tần suất bộ khoái tuần tra trên đường phố rõ ràng đã tăng lên nhiều, mỗi ngày đều phải xử lý mấy vụ án nhỏ mới mọc, may mà không xảy ra án mạng và vụ nào lớn, có Lưu Nhất Thủ, bọn thủ hạ sẽ có thể giải quyết hết mọi chuyện. Lúc không có chuyện gì, Lý Dịch sẽ đọc sách uống trà trong huyện nha, Huyện úy làm đến phân thượng này, cũng coi như bớt lo tới cực điểm. Đại Ngưu đi tới đi lui trước mắt hắn đã được một hồi lâu, cứ qua qua qua lại lại làm Lý Dịch bực bội. Từ khi vết thương khá hơn, có thể xuống giường, con hàng này lại hấp tấp chạy đến nha môn đưa tin. Ngoại trừ thích chui rúc trong thanh lâu, tính tình còn hàng này cũng xem như đôn hậu, có điều dù đôn hậu đi chăng nữa, Lý Dịch cũng sẽ không cho phép hắn tiếp tục lắc lắc trước mắt mình. Để sách xuống, đập bàn quát. - Muốn lắc thì ra ngoài mà lắc, bên Lưu bộ đầu không phải thiếu nhân thủ sao, nếu nhàn rỗi không có gì làm thì qua hỗ trợ đi. Đại Ngưu rốt cục dừng bước lại, sầu khổ nói. - Đại nhân, Lưu bộ đầu mang mấy vị huynh đệ đuổi bắt tiểu tặc kia đã mấy ngày trời nhưng lại chẳng thấy bóng dáng hắn đâu, mỗi đêm đều có nhà giàu bị trộm, tiểu tặc kia sợ không dễ bắt. Thấy chén trà trước mặt Lý Dịch đã cạn, Đại Ngưu vội vàng chạy tới giúp hắn đổ đầy, vẻ mặt nịnh nọt nói. - Ta vẫn ở lại huyện nha đi, còn có thể giúp đại nhân rót trà đổ nước… Ở chung một thời gian, Đại Ngưu đã sớm thăm dò rõ ràng tính nết Huyện úy đại nhân. Lý đại nhân không giống Chu huyện úy, cả ngày cứ vác khuôn mặt người chết thường xuyên răn dạy bọn họ. Huyện úy đại nhân bây giờ, không chỉ có bản lĩnh họ Chu không thể sánh bằng, mà còn vô cùng bình dị gần gũi, dù thấy bọn họ lười biếng, nhiều lắm chỉ đạp một cước lên mông. Lần trước đại nhân lấy thuốc gây mê ở chỗ hắn, sau đó trả lại rất nhiều bạc bồi thường, từ chối cũng không được, nào giống họ Chu, y hệt tì hưu chỉ có vào chứ không có ra, phái các huynh đệ làm việc, mình thì thu quà biếu, vương bát đản đáng đời ngồi trong ngục. Đại Ngưu vừa giúp Lý Dịch rót đầy nước trà, ngoài cửa đã vang lên một trận xôn xao, mấy bộ khoái ủ rũ đi tới. Nhìn dáng vẻ mặt mũi bầm dập của bọn họ, Lý Dịch đứng lên, ngạc nhiên hỏi. - Các ngươi sao vậy, sao thành ra thế này? Tuy phẩm cấp bộ khoái tại huyện nha gần như bằng không, nhưng đối với dân chúng bình thường mà nói cũng coi như nửa quan viên, ẩu đả bộ khoái còn nghiệm trọng hơn tội đánh lén cảnh sát ở tương lai, không chỉ có thể miễn phí hưởng thụ chuyến du lịch mấy ngày trong nhà tù mà còn được cho ăn cờ lê miễn phí, thật sự vô cùng có lời. - Đại nhân, nữ tặc kia thật sự rất lợi hại, chúng ta vốn đã tìm hiểu cặn kẽ để bắt nàng, ai ngờ công phu nàng rất cao, không cẩn thận thả chạy thoát... Một bộ khoái phiền muộn nói. Bắt trộm không thành còn bị trộm đánh, hơn nữa còn là một nữ tặc, làm mặt mũi bọn họ có chút không nhịn được. - Lưu Nhất Thủ đâu? Lý Dịch hỏi. - Lưu bộ đầu để chúng ta về gọi thêm mấy huynh đệ, đã xác định chỗ ở của nữ tặc kia. Bộ khoái nọ siết chặt tay, oán hận nói. Nghe hắn miêu tả, nữ tặc đó hẳn có công phu trong người, chỉ sợ những gà mờ này không thể giải quyết, khả năng bị đánh một trận thì lớn hơn một chút. Thủ hạ bị đánh, mặt mũi Lý Dịch cũng không cho qua được, Tẩu tử Phương gia hôm nay mang Trụ Tử về nhà mẹ đẻ thăm cha mẹ, lão Phương ở nhà rảnh rỗi, vừa vặn mang hắn đi áp trận. Việc này rõ ràng làm lão Phương hào hứng, khinh bỉ sức chiến đấu của nhóm bộ khoái một phen, mãnh liệt đề cử nhường vị trí của Lưu Nhất Thủ bộ đầu cho hắn ngồi. Nếu hắn làm bộ đầu, cam đoan bộ khoái nha môn sẽ không bị đánh thành thế này. Lưu Nhất Thủ coi như không nghe thấy lời Lão Phương, vị trí bộ đầu không phải nắm tay người nào lớn là làm được, cần phải dựa vào não để làm việc. Không thèm để ý tên hữu dũng vô mưu chỉ biết dùng bạo lực này, Lưu Nhất Thủ ôm quyền với Lý Dịch. - Nữ tặc kia tuy tới vô ảnh, đi vô tung, nhưng dù sao cũng có lúc sơ sẩy. Thuộc hạ điều tra mấy hiệu cầm đồ trong thành, phát hiện có mấy thứ được giao dịch chính là thứ mà các hộ giàu mất đi. Nữ tặc đấy cũng thông minh, mỗi lần cầm cố lại đổi một hiệu cầm đồ khác, mấy huynh đệ ngồi chờ hai ngày mới đợi được lúc nàng tới, cuối cùng không biết vì sao kẻ cắp kia có thân thủ rất tốt, mới khiến mấy vị huynh đệ ăn thiệt thòi. Nhưng thuộc hạ đã truy ra được chỗ ở của nàng,. Lưu Nhất Thủ mang theo mấy tên bộ khoái dẫn đường phía trước, Lý Dịch và Lão Phương theo sau. Có Lão Phương ở đây, Lý Dịch không có ý định vào góp vui, chỉ đơn giản vì muốn xem "Nữ tặc" trong miệng bọn họ rốt cuộc có ý gì. Thừa dịp nguyệt hắc phong cao mà vượt nóc băng tường, cướp bóc nhà giàu, cướp phú tế bần, đây chính là mô típ điển hình của hiệp sĩ trong tiểu thuyết võ hiệp. Người bọn họ muốn bắt trước mắt, có khả năng chính là một vị nữ hiệp như thế. Về phần Lý Dịch, chỉ biết trong tiểu thuyết có vai phản diện đối nghịch với hiệp sĩ, chuyên vơ vét mồ hôi nước mắt nhân dân, kết cục cuối cùng thế nào thì không tốt lắm..... Mấy người cùng nhau đi tới, sau khi tiến vào Thành Bắc, phòng ốc rõ ràng trở nên thấp bé lụp xụp, Lý Dịch nhớ nhà Đại Ngưu cũng ở đây. - Đại nhân, chính là chỗ này. Lưu Nhất Thủ chỉ chỉ một đình viện nứt vỡ phía trước, nhỏ giọng nói. - Một huynh đệ mặc thường phục theo nàng ở đằng xa, thấy nàng đi vào trong viện này. Lý Dịch phất tay, hai bộ khoái một cước đá văng đại môn, chúng bộ khoái lập tức nối đuôi nhau đi vào, binh khí ra khỏi vỏ, cảnh giác nhìn vào viện. Dù sao vừa mới thua thiệt trong tay nữ tặc, ai cũng không dám xem nhẹ nàng nữa. Trong sân, hơn mười đứa bé đang tập hợp lại một chỗ, cầm bánh bao trong tay điên cuồng gặm, thấy có nhiều quan sai tiến đến, một nữ hài tuổi bảy tám tuổi giật mình, không cẩn thận làm rơi bánh bao xuống đất, sau khi sững sờ một lúc thì lập tức nhặt lên, giấu ra sau y phục. - Nữ tặc Ngột Na, ngươi đã bị bao vây, còn không mau thúc thủ chịu trói! Một bộ khoái nhìn nữ tử mười bảy tuổi giữa đám trẻ con, lớn tiếng nói. - Tỷ tỷ chạy mau! Nhìn thấy quan sai cầm đao xông tới, một nam hài biến sắc, cao giọng nói, mấy bé trai trong đám người lập tức chạy ra, lớn nhất có mười một mười hai tuổi, nhỏ nhất chỉ có bảy tám tuổi, giờ phút này đều nhe răng trợn mắt về phía nhóm Lưu Nhất Thủ, phảng phất như bất cứ lúc nào cũng muốn xông lên. - Sao lại là nàng? Lão Phương há hốc mồm, nhìn Lý Dịch, trên khuôn mặt tràn đầy vẻ ngoài ý muốn. Thấy những đứa bé kia làm ra vẻ hung ác, hai mắt trợn lên nhìn chằm chằm nhóm Lưu Nhất Thủ, Lý Dịch phát hiện không ngờ mình đoán đúng....