Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh
Chương 283 : Tranh hoa khôi
Mùa đông không phải mùa để tiễn biệt, từ sau Tết Âm Lịch không còn thấy hoa tuyết đâu, không thì còn có thể quơ tay lấy một bài thơ hợp cảnh cho hắn, “Bạch tuyết ca đưa Lý Hiên về kinh”, bắc phong quyển địa bạch thảo chiết, Hồ thiên bát nguyệt tức phi tuyết....(*)
(*)Dịch thơ: Bạch tuyết ca tống Vũ phán quan quy kinh - Sầm Tham
Gió bắc cuốn đất làm cỏ trắng tàn tạ.
Trời Hồ vào trăng tháng tám tuyết bay đầy.
- Ngày mai ta phải lên đường rồi, đêm nay tới Quần Ngọc Viện mời ngươi uống rượu, không say không về!
Lý Hiên vung tay, vô cùng dứt khoát nói.
Lý Dịch không thể hiểu nổi tình hoài Quần Ngọc Viện của hắn từ đâu mà ra, nghe hát cũng đi Quần Ngọc Viện, ăn cơm cũng đi Quần Ngọc Viện, uống rượu vẫn đi Quần Ngọc Viện, kỳ quái là đến đó rồi lại chưa bao giờ làm chuyện không đứng đắn...
- Quần Ngọc Viện coi như bỏ, quy củ cũ, đi Như Ý phường...
Say rượu hỏng việc, ở nhà mình còn được, sẽ không xảy ra chuyện bất thường, vào thanh lâu -- Lý Dịch thật sự lo lắng cho trinh tiết của hắn.
- Lề mề chậm chạp, Như Ý phường có gì tốt, phải đi Quần Ngọc Viện!
Lý Hiên cưỡi ngựa đi trước, phía sau là hai tên hộ vệ cực kỳ không tình nguyện đỡ Lý Dịch, trước ánh mắt kinh ngạc của Dương Liễu Thanh, rất nhanh biến mất không thấy gì nữa.
.....
.....
Ban đêm vĩnh viễn là thời điểm náo nhiệt nhất trong thanh lâu, nhất là vào mười lăm đầu năm, ngày mà các thanh lâu lớn cạnh tranh chọn hoa khôi, danh kỹ các nơi đều mang ra tất cả vốn liếng, muốn tranh vị trí cao nhất.
Điều này đều giúp các các nàng đề cao danh khí và giá trị con người, nếu như có thể tiến vào danh sách thập đại hoa khôi, vào năm tiếp theo sẽ có thể được vô số người truy phủng, tài danh đều có.
Vì cô nương nhà mình, các thanh lâu lớn cũng đều tích cực phối hợp tuyên truyền, thanh quan nhân ngày thường khó gặp giờ nhao nhao lên đài hiến nghệ, tự nhiên dẫn tới đàn sói rình mò, mỹ nhân như có như không liếc một mắt thì hận không thể móc sạch túi tiền. Sinh ý một ngày của thanh lâu hôm nay còn hơn mười ngày nửa tháng trước kia....
Cạnh tranh chọn hoa khôi, cũng chỉ có thanh quan nhân mới có tư cách, tàn hoa bại liễu không thể hấp dẫn những quý nhân chú ý, nếu trong nhà có được một trong thập đại hoa khôi, tiền bạc năm sau sẽ cuồn cuộn kéo đến, mỗi một hoa khôi đều là cây rụng tiền của thanh lâu.
Trong Quần Ngọc Viện, xuyên qua hành lang cong cong quấn quấn gấp khúc, ngăn cách âm thanh ồn ào bên ngoài, trong căn phòng ở một khu vắng vẻ, nữ tử đứng yên bên cạnh bàn, cổ tay chậm rãi di động miêu tả gì đó trên giấy.
- Túy Mặc, con cũng không thể không đi ra gặp khách được, giải đấu hoa khôi sắp bắt đầu, ma ma ta còn phải dựa vào con để tăng thể diện cho chúng ta đây.
Tú bà Quần Ngọc Viện đứng bên cạnh nàng thúc giục.
- Không phải còn có Hương Hương và Diệu Diệu sao?
Nữ tử lại vẽ thêm mấy nét trên giấy, hững hờ nói.
Mặt tú bà biến thành màu mướp đắng, nói.
- Ai u, cô nãi nãi của ta, các nàng làm sao có thể sánh bằng con chứ, con nghe ma ma đi, ra ngoài lộ mặt, dù chỉ gảy một khúc, xướng vài câu cũng được, có bao nhiêu công tử bột chỉ mặt gọi tên muốn gặp con đây. Ma ma cũng vì muốn tốt cho con, năm nay nếu không tuyển chọn hoa khôi, cuộc sống sau này của con sẽ rất khổ sở, không có tên tuổi, ma ma cũng không thể ngăn được những quý nhân đó nữa.
- Biết rồi...
Nữ tử bất đắc dĩ thở dài một hơi.
- Vậy thì tốt, ma ma đi chuẩn bị.
Trên mặt tú bà lập tức nở nụ cười, vội vàng lui xuống.
Thiếp thân nha hoàn Tiểu Thúy một tay chống cằm, thì thào.
- Tiểu thư, nghe nói khôi thủ năm nay, Lục Xảo Xảo của Nghi Xuân lâu và Liễu Y Y của Kim Phượng viện nổi danh nhất, không ít tài tử nổi tiếng đều làm thơ tán thưởng các nàng, Tô công tử tặng Liễu Y Y ba ngàn lượng bạc, rất nhiều người đều hâm mộ, Dương Ngạn Châu vì Lục Xảo Xảo viết một bài thơ, nàng lập tức vượt trên Liễu Y Y, tiểu thư xưa nay không gặp những tài tử đó, nếu không được tuyển chọn hoa khôi, nên làm gì bây giờ?
Tiểu nha hoàn lo lắng không phải không có lý, hoa khôi tuyển cử đương nhiên chú trọng nhân khí, có quý nhân vì một cái cô nương vung tiền như rác, hoặc có tài tử làm làm ra kiệt tác đều có thể kéo theo nhân khí cực lớn, hoa khôi tự nhiên được vạn chúng chú mục, chỉ cần có vô số nam nhân vì ngươi tranh phong, nếu gặp được người ưa thích, gật đầu, chung thân đại sự cũng sẽ có.
Không được tuyển chọn hoa khôi, danh khí tự nhiên cũng sẽ kém hơn rất nhiều, không có tên tuổi, những quý nhân đó đâu quản ngươi có phải thanh quan nhân không, đôi khi thậm chí sẽ dùng đến một số thủ đoạn ép buộc cũng không có người ngăn cản.
Thanh quan nhân thất thân, tự nhiên sẽ không còn là thanh quan nhân, cuối cùng sẽ luân lạc đến bước đường như đại đa số kỹ nữ, dùng da thịt kiếm sống.
Tiểu Thúy ở bên cạnh lẩm bẩm, Tằng Túy Mặc đứng trong căn phòng như lồng giam, ngẩng đầu nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ, trong đôi mắt đẹp hiện ra một tia khát vọng, nhưng rất nhanh lại hóa thành bất đắc dĩ.
- Tiểu Thúy.
Thiếu nữ đang nói một mình ngẩng đầu lên.
- Chuẩn bị nước nóng, ta muốn tắm rửa....
....
....
- Hay!
Lý Hiên rót một chén rượu, mắt nhìn chằm chằm trên đài, dùng sức vỗ tay.
Sau khi thị vệ Lý Hiên ném ra hai nén bạc, nữ tử trên đài mặc quần lụa mỏng, lộ rốn nhảy càng thêm hăng say.
Trong hành lang gần như không còn chỗ ngồi, lúc hai người vừa mới đến đây thật ra bên trong cũng không còn chỗ trống, sau khi nhờ hộ vệ ôm cổ thân mật mấy câu với một tên mập, gã mập mạp kia mới cười tươi nhường vị trí vốn thuộc về gã ra cho.
Theo nữ tử kia vặn vẹo vòng eo, dưới đài thỉnh thoảng truyền đến một tràng tiếng khen, dù hán tử cao lớn thô kệch hay tài tử hào hoa phong nhã, hai mắt đều không nháy mà nhìn lên đài, ánh mắt như muốn nhìn thấu bên trong sa y. Còn có người nhìn chằm chằm cái rốn chảy nước miếng, Lý Dịch thậm chí nhìn thấy có một gã ngồi trong góc luồng tay vào trong đũng quần, không biết đang làm gì.
Một đám không có tiền đồ, lộ rốn tùy tiện lắc hai cái đã kích thích bọn hắn thành thế này. Từng xem nhảy thoát y chưa, từng xem múa cột chưa, thực ra chính hắn cũng chưa xem lần nào, nhưng dù sao tầm mắt vẫn cao hơn bọn hắn ngàn năm, không biểu hiện bất kham như vậy.
Lúc này, hắn đang chuyên tâm đối phó mỹ thực trước mắt, không thể không nói, đồ ăn nơi này rất được, ngoài mấy bông hoa trang trí lòe loẹt, hương vị không ngon mấy, món ăn trước mắt tên là muôn tía nghìn hồng, thực tế là củ cải không biết trộn với cái gì nhưng ăn cũng rất ngon, đặc biệt là ăn với cơm.
- Phụt, công tử, ngươi nhìn hắn xem, giống như mấy ngày không được ăn vậy...
Một tiếng cười khẽ vang lên, Lý Dịch quay đầu, nhìn thấy hai công tử trẻ tuổi ngồi ở chỗ đó.
Lúc này, một vị tuổi nhỏ hơn một chút đang chỉ tay vào hắn, cười đến mức không thấy con mắt đâu.
Trong lòng âm thầm “Xùy” một tiếng khinh miệt, Lý Dịch nghiêng đầu sang chỗ khác không thèm quan tâm.
Một đại nam nhân, lúc cười thế mà còn che miệng, không chừng có sở thích đặc biệt gì đó rồi, nhìn thêm chỉ sợ ăn không trôi cơm.
- Không được vô lễ.
Thấy một vị công tử trẻ tuổi tuấn tú khác nhẹ nhàng khuơ tay, một đại nam nhân lại làm ra động tác mị thái mười phần, trong lòng Lý Dịch càng thêm ác hàn, không khỏi nhích sang bên cạnh chút xíu, miễn cho bị hai ngụy nương ảnh này hưởng đến tâm trạng ăn uống.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
7 chương
59 chương
19 chương
26 chương