Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 210 : lực bất tòng tâm

Lý Dịch hoài nghi để Lý Hiên cảm nhận được vũ nhục, hắn nói rõ mình rất bình thường, nhưng mà suy nghĩ kỹ một chút, cảm thấy Lý Dịch hoài nghi mình cũng không phải không có đạo lý. Nếu như giờ Lý Dịch nói cho hắn biết, hắn và cô gái xinh đẹp Liễu Như Nghi kia chưa có đụng chạm gì hết, chỉ sợ Lý Hiên cũng sẽ cùng hoài nghi lại sở thích của đối phương. - Ngươi không thừa nhận cũng không kỳ quái, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, thực có đôi khi, chính ngươi cũng không ý thức được mình thích nam nhân. Lý Dịch cho ra một giải thích khoa học. Xã hội thượng lưu thời đại này, thậm chí có người cảm thấy chuyện này rất phong nhã, nếu như Lý Hiên thật có khuynh hướng này, Lý Dịch không kỳ thị hắn thích nam nhân, bất quá không kỳ thị thì không kỳ thị, nên giữ một khoảng cách thì vẫn hơn... - Yên tâm, vui thích nam nhân cũng không phải chuyện gì mất mặt, không cần... Uy, ngươi nhìn ta gì ghê thế! Hắn âm điệu bỗng nhiên đề cao. Sau một lát, Lý Dịch mở miệng. - Thực ra... Cũng không phải không có biện pháp. Lý Dịch lo lắng hôm nay nếu không thể cho hắn một câu trả lời hợp lý, hắn sẽ đánh mình mất. ... ... Nghe được Lý Hiên trịnh trọng giải thích thêm một lần, Lý Dịch đại khái đã hiểu tại sao hắn chưa muốn kết hôn. Ở thời đại cha mẹ đặt đâu con ngồi đó, trước khi thành thân, đâu cần biết dáng dấp đối phương như thế nào, dù sao thì tắt đèn nhà tranh cũng như nhà lá—— đại đa số người đều như thế. Nhưng mỗi một thời đại đều có người không nguyện ý nên phá vỡ quy tắc, Lý Hiên hẳn thuộc về loại người này. Hắn không thể tiếp nhận một người hoàn toàn xa lạ trở thành bạn đời của mình, vì thế tình nguyện độc thân nhiều thêm vài năm. Ý nghĩ của hắn rất đơn giản, thậm chí để trong lòng Lý Dịch sinh ra một tia kính ý nho nhỏ. Dù sao, thế giới bây giờ, người có tư tưởng như thế cũng không nhiều. - Ngươi bây giờ đi ra phố, nhìn thấy con gái đàng hoàng nào có dung mạo xinh đẹp, bảo những hộ vệ kia trói đi, đưa đến một địa phương không có ai, chuyện tiếp theo không cần ta dạy cho ngươi? - Nếu như ngại một người không đủ, có thể nhiều trói thêm mấy người, cứ như vậy, chắc hẳn không có nhà ai nguyện ý gả cô nương cho ngươi, một lần vất vả suốt đời nhàn nhã, cớ sao không làm? Lý Dịch nhìn hắn, vẻ mặt thành thật đề nghị. Dẫn đám chó săn khi dễ con gái đàng hoàng trên đường nhưng là chuyện hắn tha thiết ước mơ khi trước, đáng tiếc xuyên không không tốt, nhập vào một thư sinh bần cùng, lý tưởng này chỉ có thể trì hoãn vô thời hạn. Nhưng Lý Hiên khác, hắn là Tiểu vương gia, thời điểm xuất hành, bên người sẽ có một vài cao thủ thị vệ võ công bất phàm đi theo, trói vài cô nương còn không phải một bữa ăn sáng? Lý Hiên lúc đầu chờ mong Lý Dịch đưa ra diệu kế, nghe hắn nói xong, vẻ mặt ngưng kết. Trêu ghẹo con gái nhà lành—— thật mẹ nó đúng là một ý kiến hay! Nếu như hắn làm thế, có thể quấy nhiễu chuyện hôn sự này? Làm Vương phi đời kế tiếp, gia tộc nữ tử kia chắc chắn là một trong đại tộc của Cảnh quốc, dù gả cho Hoàng tử cũng có tư cách, đương nhiên sẽ không để con gái yêu quý trong tộc mình gả cho một người thiếu đức hạnh —— cho dù đối phương là Thế tử phải kế thừa vương vị trong tương lai. Đương nhiên, chuyện này cũng không có bao nhiêu ảnh hưởng. Lấy thực lực Vương phủ, có thể rất nhanh dàn xếp ổn thỏa, nếu nhà gái không chịu thật thì vẫn có vô số người nhìn chằm chằm vào vị trí kia... Nhưng không nói phụ vương có thể tha thứ cho mình hay không, ngay cả chính hắn cũng không làm được những chuyện kiểu này. Đề nghị này tương đương như không nói. Hắn biết việc này liên lụy rất rộng, không thể để cho Lý Dịch tham dự vào. Nhìn Lý Dịch thật sâu, có chút bất đắc dĩ khoát khoát tay. - Đi đây. Vừa rồi hỏi thăm Lý Dịch trong lòng cũng không có ôm hi vọng. Tuy hắn xuất thân cao quý, dù tay quyền lực hay tài phú trong tay, người bình thường dùng cả một đời cũng không thể với tới, tương lai càng phải kế thừa vương vị của phụ thân, địa vị trên vạn vạn người, có thể nói thiên kiêu chi tử, phong quang vô hạn. Nhưng đây cũng không có nghĩa hắn có thể làm chủ được tất cả mọi chuyện, trên thực tế, hắn đều không có quyền quyết định đại đa số sự tình, bao gồm cả hôn nhân đại sự. Mười mấy năm qua, hắn đều đang đi trên con đường người khác quy định sẵn, chỉ có thể đi vài nhánh rẽ tìm kiếm vui thú với điều kiện tiên quyết là không chệch khỏi quỹ đạo, tỉ như che giấu tung tích trà trộn vào đám sĩ tử, giống như bọn họ, lưu lạc các nơi, nhưng mỗi lần cũng chỉ nghe một vài từ khúc... Đương nhiên, đây đều là niềm vui nho nhỏ. Sau khi gặp được Lý Dịch, hắn mới tìm được thú vui thật sự trong đời, phảng phất như có một thế giới càng rộng lớn hơn đang rộng mở cửa trước mặt hắn. Cũng chỉ có hắn không giống với những kẻ chỉ biết a dua nịnh hót, làm cho hắn tạm thời quên mất thân phận thế tử, lấy thân phận một người bình thường, lấy phương thức hắn ưa thích ở chung. Mà bây giờ, hắn ngày càng cảm giác được áp lực từ mọi phương diện, thậm chí đi Quần Ngọc Viện nghe một vài từ khúc đều trở thành hy vọng xa vời... Chỉ hy vọng về sau còn có một chỗ như ở đây, không có Tiểu Vương Gia, chỉ có Lý Hiên. Hắn và Minh Châu có thể không cố kỵ ngồi đối diện Lý Dịch, trên bàn đều là đồ ăn mới lạ mỹ vị, hán tử họ Phương đứng cách đó không xa u oán nhìn bọn hắn, trong lòng sợ rằng con đang mắng hai người đoạt vị trí và đồ ăn của hắn, cũng có thể cười hì hì chào một câu với tuyệt sắc nữ tử "Tẩu Phu Nhân tốt", quay đầu lại tiếp tục cùng Lý Dịch nghiên cứu thảo luận tất cả nghi vấn trong lòng hắn... Cho nên, đề tài vừa rồi nhất định phải kết thúc ở đây. Nhìn Lý Hiên mang theo mấy thị vệ cô đơn rời đi, Lý Dịch thở dài một hơi não nề. Những chuyện vừa rồi tự nhiên là hắn thuận miệng nói bậy, lấy tính cách Lý Hiên sẽ không đi làm những chuyện kia. Có lòng muốn giúp Lý Hiên, nhưng bất lực đối với việc này. Ngu ngốc cũng biết hôn nhân của những hoàng tộc hoặc vương thất đều không đơn giản, phía sau mỗi cuộc hôn nhân, muốn nói không có mục đích chính trị, đánh chết Lý Dịch cũng không tin. Nếu như hắn thật giúp Lý Hiên quấy nhiễu chuyện này, chỉ sợ Ninh Vương là người đầu tiên không bỏ qua cho hắn. Mặc dù hắn đã cứu Vương Phi, đã cứu Hoàng Đế, cũng sẽ không cầm những việc này đánh cược. Trong mắt những đại nhân vật này, không có ân tình vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn. Một con kiến nhỏ như mình, có thể chọc ra được chuyện gì, nếu thật sự động đến hắn, cũng chỉ có thể thu thập đồ, dẫn theo Như Nghi các nàng chạy trốn. Nếu như đối phương làm quá tuyệt, thì đợi trời tối người đang say giấc, bảo Như Ý vụng trộm đi cắt cổ hắn, xả ngụm ác khí rồi tiếp tục con đường chạy trốn... Thân ảnh Lý Hiên đã biến mất ngay lối vào cửa hàng, Lý Dịch nhìn qua hướng kia thật lâu, trên mặt hiện ra một tia vẻ bất đắc dĩ. - Thật có lỗi... Âm thanh rất bé không thể nghe rõ, chỉ có một mình hắn nghe được.