Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh
Chương 209 : Không phải ngươi thích nam nhân đó chứ?
Tiểu Hoàn vụng trộm hỏi lại Phương đại thúc, “Quần Ngọc viện” là nơi nào, vì sao vị công tử này lại muốn mời cô gia tới Quần Ngọc viện thả lỏng.
Đến Quần Ngọc viện thì có thể thả lỏng?
Sau khi đạt được đáp án mờ mịt từ chỗ lão Phương, ánh mắt tiểu nha hoàn nhìn Lý Hiên như thể đang phòng giặc.
Bây giờ, nàng dĩ nhiên đã hiểu thanh lâu kỹ viện làm cái gì rồi.
Lại định mang cô gia tới đó, vị công tử này thật quá xấu.
Nếu không phải lúc đến hắn chuyển rương lớn rương nhỏ vào viện, mang theo lễ vật không nhẹ, chỉ sợ Tiểu Hoàn tuy không đến mức đuổi hắn đi nhưng cũng đừng hòng dâng trà lên như bây giờ.
Nhìn thấy cô gia nói chuyện với hắn trong sân, Tiểu Hoàn đứng xa xa, lại không có rời đi, thời khắc đề phóng hắn lại mang chủ ý xấu.
Ngược lại, ánh mắt lão Phương nhìn Lý Hiên có chung chí hướng. Quần Ngọc viện à, ông vẫn muốn đi vào, thời gian dài không gặp, không biết Tiểu Hồng cô nương thế nào...
Tiểu nha hoàn đứng sau cây cột, cảnh giác từng giây, xa hơn một đoạn là lão Phương dựa vào tường viện, khuôn mặt từ trước đến nay vốn chất phác vậy mà lại lộ ra chút phức tạp.
...
...
- Dạy vài thứ linh tinh, chẳng phải ngươi thích mấy thứ đó sao?
Lý Dịch nghĩ đến lời Lý Hiên vừa nói, ngẩng đầu nhìn hắn.
- Ngươi nói mấy thứ tuy ly kỳ nhưng đều là thiên địa chi lý đã qua nghiệm chứng, sao có thể so sánh?
Trên mặt Lý Hiện lần nữa lộ ra vẻ buồn bực.
- Bọn họ toàn dạy kinh sử, từ phú, thư họa, thậm chí kỵ xạ, chiến trận...
Lý Dịch nghe vậy, trong lòng có chút nghi hoặc.
Kinh sử, từ phú, thư họa,... tất cả gần như là những kỹ năng thiết yếu của người trong thế giới này, riêng những tiểu Hoàng tử, tiểu Vương gia sợ rằng từ nhỏ đã phải nhận sự dạy dỗ nghiêm khắc, tuy sẽ không để bọn họ tham gia khoa thi nhưng cũng phải biểu hiện cho sự giáo dục của quý tộc Hoàng gia.
Người Hoàng thất, có lẽ phẩm chất còn thiếu hụt nhưng cũng rất ít khi xuất hiện kẻ tầm thường.
Con cháu nhà trời, đương nhiên không giống với những bình dân ty tiện bên ngoài. Không chỉ Hoàng đế, người khắp thiên hạ đều sẽ nhìn chằm chằm vào bọn họ, từ nhỏ đã được bồi dưỡng toàn diện, văn có thể nhấc bút an thiên hạ, võ có thể định càn khôn, nói văn võ song toàn cũng không đủ.
Nhưng những thứ này chẳng có nửa xu quan hệ với Lý Hiên.
Con cháu Hoàng thất tiếp thu giáo dục từ nhỏ, theo lý thuyết hẳn là Lý Hiên đã sớm trải qua rồi, Ninh vương bây giờ lại muốn hắn học tập lại những thứ này, chẳng lẽ muốn cho hắn thi đỗ trạng nguyên?
Nội tâm Lý Dịch có hơi thất vọng, nếu Lý Hiên có thể bảo trì tâm trí như trước, đi càng xa trên con đường kia, về sau thật sự sẽ trở thành một khoa học gia ưu tú, tên hắn sẽ được hậu nhân khắc ghi.
Mà bây giờ bị đưa lên con đường tà đạo, học mấy thứ vô dụng kia, kỳ tài đệ nhất khoa học cứ thế bị giết từ trong trứng nước.
Mấy ngàn năm sau, mọi người có lẽ sẽ nhớ kỹ Cảnh quốc đã từng tồn tại, nhưng hẳn không có bao nhiêu người nhớ đến thế hệ Cảnh đế. Nếu như Ninh vương đời này không làm ra đại sự kinh thiên động địa như tạo phản, sợ rằng người biết đến nhân vật tiếng tăm như Ninh vương cũng chỉ có mấy độc giả cao tuổi nghiên cứu lịch sử Cảnh quốc. Về phần Ninh vương có một đứa con trai —— ai nhàn rỗi hết việc đi tìm tòi nghiên cứu chuyện này?
Nhìn thấy ánh mắt tiếc hận của Lý Dịch, Lý Hiên thở dài một hơi. Hắn hoài niệm thời gian tiêu dao tự tại, nếu được nhàn nhã như Lý Dịch, dù có bị thương hắn cũng nguyện ý.
- Ý tưởng xấu xa của ngươi qua nhiều, còn có một việc, ngươi phải giúp ta.
Đột nhiên nhớ tới thứ gì, Lý Hiên quay đầu nhìn hắn, mắt lộ ra tia sáng.
Nếu không phải người đang bị thương, dù hắn có là tiểu Vương gia, có lẽ Lý Dịch đã giơ chân đạp tới.
Câu nói vừa rồi chế hay khen ta đấy.
Hắn chờ mong hỏi Lý Dịch.
- Phụ vương đang lập một mối hôn sự cho ta nhưng ta còn chưa muốn cưới, có cách nào để huy hôn không?
Tục ngữ nói, thà hủy mười tòa miếu, không hối một cọc hôn nhân, làm chuyện thất đức này sẽ gặp báo ứng.
Nhưng điều Lý Dịch đang suy nghĩ không phải vấn đề này.
Bây giờ hắn đang hoài nghi Lý Hiên có phải nam nhân hay không.
Thời đại này mọi người vẫn phổ biến thành hôn khi còn trẻ, mười lăm tuổi cũng đã đến tuổi lập gia đình. Qua mười sáu tuổi còn chưa thành thân sẽ giống Như Ý, quan viên may mối đến nhà khuyên bảo.
Đương nhiên, cho quan viên may mối mười là gan cũng không dám chạy đến Ninh vương phủ bức hôn nhưng Lý Hiên hiện giờ cũng sắp hai mươi, ngay cả mình cũng đã cưới vợ, làm thế tử như hắn lại vẫn còn độc thân. Chuyện này thật sự không bình thường.
Tuy ngày hắn đều treo ba từ “Quần Ngọc viện” bên miệng nhưng Lý Dịch biết, hình như hắn còn chưa khai khiếu chuyện nam nữ.
Nói thật, tuy hai đời Lý Dịch chưa trải qua chuyện này nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ suy nghĩ một chút, đơn giản vì chưa chuyển đổi khỏi hình thức ở chung “tương kính như tân” với Như Nghi nên tất nhiên cũng không thể nào động phòng giống phu thê chính thức.
Làm một con chó độc thân lớn tuổi, chuyện đầu tiên nghĩ đến sau khi được đính hôn lại không phải mừng như điên mà là hủy nó đi. Lý Dịch không khỏi lo lắng cho định hướng của hắn.
Quay đầu nhìn đối phương một cái, lại phát hiện hắn đang dùng một loại ánh mắt nóng rực nhìn mình.
Trong lòng Lý Dịch lộp bộp một cái, chẳng lẽ...
Không nên không nên, đây là vấn đề nguyên tắc, tuy gia hỏa này không tệ, gia thế cũng tốt nhưng bản thân mình bình thường, sớm ngày làm thịt Như Nghi mới là chính đạo, sẽ không khuất phục trước dâm uy của hắn.
- Lão Phương, tiễn khách...
Cuộc trò chuyện hôm nay không tiếp tục được nữa, hắn cũng không có chủ ý, vội vàng triệu hoán lão Phương.
Lão Phương vừa chạy tới không biết chuyện gì đã bị Lý Hiên đuổi đi.
Bây giờ lão Phương đã biết quan hệ giữa vị này và cô gia không tệ, hai người hắn đều không chọc nổi, bo bo giữ mình mới là chính đạo.
- Ngươi nghiêm túc?
Lý Dịch hỏi lại.
Lý Hiên gật đầu, biểu hiện trên mặt thật đến không thể thật hơn.
- Cô nương kia quá xấu?
Lý Dịch hết sức tò mò, khiến Lý Hiên kiên quyết từ hôn, sợ rằng cô nương kia xấu đến cấp độ kinh thiên địa khiếp quỷ thần.
Lý Hiên lắc đầu.
- Ta nhìn bức họa của nàng rồi, xinh đẹp như hoa, mỹ nhân hiếm thấy thế gian.
Đối với chuyện này Lý Dịch cũng không kỳ quái. Tuy vị Tiểu vương gia này không đáng tin lắm nhưng dầu gì cũng là con trai duy nhất của Vương gia, tương lai thừa kế tước vị, tuyển phi là đại sự trọng yếu, không thể qua loa. Hiện tại là thế tử phi, sau là Vương phi, đại biểu cho mặt mũi nhà trời, tất không thể nào chọn một người quái dị.
Hắn từng gặp Ninh vương phi, cũng đã gặp Hoàng hậu nương nương, tuy hai người không còn trẻ nhưng từ phong vận lúc này cũng có thể nhìn ra lúc trẻ nhất định là mỹ nhân tuyệt đỉnh. Điều đó nói rõ thẩm mỹ của Ninh vương và Hoàng đế cũng còn bình thường, không giống triều đại nào đó ở hậu thế, hậu cung ba ngàn giai lệ, chẳng ai có nhan sắc đạt tiêu chuẩn...
Đã có một vị hôn thê xinh đẹp, vì sao hắn còn muốn hối hôn?
Lại quay về vấn đề lúc đầu. Lý Dịch nhìn hắn, thử thăm dò:
- Không lẽ ngươi... Thích nam nhân?
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
7 chương
59 chương
19 chương
26 chương