Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 211 : Được và mất

Ông trời rất công bình, khi một nhận được gì đó thì đồng thời sẽ mất đi một thứ khác. Lý Hiên thân là con cháu Hoàng gia, từ khi sinh ra đã không cần phát sầu vì ăn mặc, mỗi ngày đều có một đám hạ nhân bên người, hở một tiếng là "Tiểu vương gia" rất cung kính, bên trong Khánh An phủ thành, có thể nói muốn gió được gió, muốn mưa được mưa. Nếu tâm tình tốt, mang theo một đám hộ vệ đùa giỡn dân nữ trên đường, đi dạo thanh lâu không trả tiền, thậm chí hàng ngày bá vương chơi gái, thực hiện mộng tưởng của đông đảo nam đồng bào cũng không phải vấn đề lớn. Ở thời đại người trị lớn hơn pháp trị, những thứ này đối với một Tiểu vương gia mà nói, không phải chuyện đại sự gì. Nhưng chính vì hắn là Tiểu vương gia, càng có nhiều chuyện hơn không phải chính hắn có thể làm chủ. Khác không nói, chí ít việc hôn nhân đại sự vẫn cùng một dạng với đa số người, theo lệnh phụ mẫu, hôn phối ước thúc, không có lựa chọn. Thậm chí càng thêm đáng buồn so với những người khác, bởi vì hôn sự của hắn nhất định sẽ trộn lẫn chính trị hoặc càng nhiều nhân tố khác, nhất định sẽ không đơn thuần. Hai người nhận biết thời gian không ngắn, tuy nói Lý Dịch không sai biệt lắm đã hoàn toàn dung nhập vào nơi này, cùng Như Nghi, cùng Như Ý, cùng Tiểu Hoàn, cùng Lão Phương ở chung không ngăn cách, nhưng muốn nói bằng hữu chính thức, sợ rằng chỉ có Lý Hiên – người có tác phong làm việc khác biệt với thời đại này thôi. Chỉ tiếc, từ khi hắn sinh ra đã được chú định, cuối cùng sẽ có một ngày tiếp nhận gánh nặng trên người, Lý Dịch không cách nào cải biến điểm này, cũng không thể thay đổi. Không phải mỗi người đều có thể làm được hết những điều mình thích, những chuyện này cũng chỉ dùng thời gian để hắn chậm rãi thích ứng. Thu hồi ánh mắt, nhìn về phía tường, thiếu nữ nghe cố sự đã sớm biến mất. - Cô gia, bên ngoài rất lạnh, có muốn ta dìu người đi vào? Nay đã vào đông, dù ngày thời tiết tốt cũng chỉ có một canh giờ giữa trưa phơi nắng được, thời gian sau thì lạnh dần, Tiểu Hoàn lần nữa đi đến bên cạnh, cảm nhận được hàn ý, nói với Lý Dịch. - Vào nhà thì không cần, chúng ta ra ngoài một chút đi. Nằm nửa ngày, Lý Dịch thật sự không muốn trở lại giường, lúc này cũng không có tâm tư kể chuyện xưa giải buồn cho tiểu nha hoàn, chống đỡ thân thể chậm rãi đứng lên từ trên ghế. Suốt ngày chỉ ở trong sân nhỏ, hắn nhàm chán chết mất. - Cô gia không thể đi ra ngoài. Tiểu Hoàn vội vàng chạy tới dìu hắn, nhăn nhăn cái mũi nói. Lý Dịch khoát khoát tay, không để cho nàng nâng. Nằm như thế một hồi, khí lực khôi phục một chút, còn không đến mức đi hai bước thì cần người đỡ. - Không đi xa, đi loanh quanh khu giải trí ngay sát vách thôi. Vết thương trên đùi không có động đến gân cốt, chỉ cần không đi đường xa sẽ không có vấn đề gì. Hắn giờ phút này rốt cục hiểu được, vì cái gì mà thời cổ trừ người đọc sách, thì lại có nhiều trạch nam không giống như hiện đại. Không có điện thoại di động, máy tính, đại đa số người đều dốt đặc cán mai, không có chuyện gì giết thời gian, một mực đều ở nhà không ra, nhàm chán đến chết. Khó trách những thanh lâu tửu quán ngày thường có sinh ý rất tốt, những người nhàn rỗi không chuyện gì làm cũng chỉ đi uống rượu hoặc đi những nơi trăng hoa mà thôi. - Vậy ta đi hỏi ý kiến tiểu thư một chút. Mình cũng không có quyền quyết định chuyện này, tiểu nha hoàn nói một câu thì nhanh chóng chạy đi. Nhìn nàng nhanh chóng chạy đi tìm Như Nghi, Lý Dịch thở dài một hơi trong lòng, tiểu nha đầu thật không biết tốt xấu, kể chuyện xưa, mua y phục, mua đồ trang sức, mua đồ ăn vặt cho nàng đều là mình, thế mà một chuyện nhỏ như hạt gạo lại phải đi hỏi ý kiến Như Nghi. - Thân thể tướng công rất yếu, không thể đi xa, để Phương đại thúc đi theo đi. Liễu Như Nghi vẫn đồng ý, điều kiện tiên quyết là phải có Lão Phương đi theo. Trải qua chuyện hôm qua, nàng cũng không yên lòng để một mình Lý Dịch ra ngoài. Lão Phương rất tình nguyện làm chuyện xui xẻo này, ra ngoài đi dạo với cô gia dù sao cũng tốt hơn so với việc đợi trong cửa hàng, mà buổi tối hôm qua hắn cũng bị dày vò cả đêm, hiện tại nhất định phải tự mình làm bảo tiêu mới yên tâm. Khu giải trí cách Như Ý phường không xa, có thể nói sát vách, Tiểu Hoàn lần đầu tiến vào địa phương dạng này, rất ngạc nhiên đối với hết thảy xung quanh, bên trong những túp lều dựng lên ven đường, không ít người đang biểu diễn, trong lúc nhất thời nàng cũng không biết xem cái nào mới hay. Lão Phương ngược lại đã đi vào đây, trước kia bởi vì không nỡ bỏ ra mấy đồng tiền, về sau không thiếu tiền, đêm Trung Thu cố ý đi dạo một lần, nên đã đi vào mở mang kiến thức. Lý Dịch vẫn như cũ, lựa chọn đi vào Câu Lan hôm trước, địa phương rộng rãi, ngồi cũng thư thái, sau khi vào cửa, biểu hiện trên mặt nao nao. Hôm nay, bên trong Câu Lan, khách nhân đông hơn hai lần trước rất nhiều. Tuy còn không phải chật nít hết chỗ ngồi, nhưng vị trí tốt đều bị người chiếm cứ, Lý Dịch chỉ có thể cùng Tiểu Hoàn và Lão Phương chọn một chỗ vắng vẻ, vừa mới ngồi xuống, tiểu nhị trẻ tuổi đã hấp tấp chạy tới. - Khách quan, có cần… Hỏi mỗi một vị khách nhân muốn gì là thói quen tiêu chuẩn nơi này, tuy trà nước chỉ bán hai văn tiền một bình, nhưng nếu mỗi một vị khách nhân đều có thể gọi một bình trà thì cũng không phải số tiền nhỏ. Vừa mới mở miệng, nhìn thấy một gương mặt trẻ tuổi, lập tức nói: - Ta biết rồi, một bình trà xanh có phải hay không! Khách quan chờ một lát, trà lập tức tới ngay! - Trở lại! Chạy vặt vừa mới quay đầu, Lý Dịch đã vẫy tay. - Khách quan có gì phân phó? Chạy vặt vội vàng quay lại hỏi. - Lần này lấy hai bình. Lý Dịch liếc Lão Phương một chút, hai người cộng thêm Lão Phương, một bình trà xanh không đủ. Lần này trên đài không phải lão đầu đang kể chuyện, mà là một ca cơ đang hát, thanh âm rất dễ nghe, sau lưng còn có mấy nữ tử nhảy múa, từ sau khi Lão Phương vào cửa, ánh mắt đã không dời khỏi người ca cơ. Nếu như không phải sân khấu quá nhỏ, người xem quá ít, thật có một loại cảm giác đại nhạc hội ở hậu thế. Ý tưởng trong nội tâm Lý Dịch đột phát, nếu dựng một tràng quán có thể dung nạp mấy vạn người, tạo vài buổi đại nhạc hội, sẽ có cảnh tượng như thế nào? Sau đó cảm thấy ý tưởng này không có khả năng thực hiện, dù sao, nơi này không có Microphone hay loại đồ vật tương tự, xây quá lớn, cho dù ca cơ rống to muốn rách cuống họng cũng không thể để tất cả mọi người nghe được. - Trà của huynh. Một giọng thanh thúy mà lại có chút quen thuộc của nữ tử truyền đến từ đối diện, thiếu nữ vừa rồi ở trên đầu tường nghe hắn kể chuyện ma đặt hai ấm trà lên bàn, thuận thế ngồi xuống đối diện Lý Dịch. Ánh mắt nàng va chạm cùng Tiểu Hoàn một chút, mới vừa rồi hai người đồng thời đều bị đối phương hù sợ nên chỉ hừ nhẹ một tiếng, nghiêng đầu sang chỗ khác, không nhìn nhau.