Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh
Chương 208 : Thế tử đến nhà
Sau khi xảy ra rất nhiều chuyện mới nhận ra một điều: cái gì mất đi mới biết được quý trọng, trước đó, Lý Dịch cảm thấy làm huyện úy nhàm chán, cả ngày bị một số chuyện lông gà vỏ tỏi không liên quan quấn lấy, còn không bằng nằm trong nhà hoặc trong viện Như Ý Phường phơi nắng.
Hiện tại, nguyện vọng nằm trong sân phơi nắng đã thực hiện được.
Từ khi bị thương đến này, phạm vi hoạt động của hắn bị hạn chế trong phòng hoặc trong sân nhỏ, muốn ra ngoài nhìn xem phải đi qua cửa hàng, đều sẽ bị Lão Phương ngăn lại.
Tiểu Hoàn và Như Nghi về trại, muốn ở lại nơi này một đoạn thời gian, tự nhiên cần lấy một số dụng cụ thường ngày và quần áo, Như Ý cũng đi theo trở về, chỉ để lại một mình Lý Dịch trong sân.
Trong sân chỉ có một mình hắn, một người để nói chuyện phiếm cũng không có, sau một lát, Lý Dịch bắt đầu hoài niệm thiếu nữ tên gọi "Tiểu Trư" kia.
Chí ít, có một người trò chuyện sẽ không làm hắn buồn bực đến phát cáu...
Mặc dù có vô số thư tịch như trong đầu, có thể xem để giải khuây, nhưng cũng không thể so sánh với thiếu nữ mười sáu đẹp đẽ được.
Không đợi bao lâu, thiếu nữ trẻ tuổi lần nữa bò lên đầu tường.
- Hô... Nhược Khanh tỷ tỷ rốt cục ra ngoài.
Thiếu nữ kia quay đầu, thở dài một hơi nhẹ nhõm, nhìn Lý Dịch còn nằm trên ghế trong sân, trái tim cũng thả lỏng.
- Chuyện Quế Hoa Cao tuyệt đối không được nói cho Nhược Khanh tỷ tỷ biết.
Lần này, thiếu nữ tựa hồ đệm thêm ghế cao hơn, có thể gác hai cánh tay lên đầu tường, nhìn Lý Dịch nói.
- Yên tâm.
Sau khi nghe Lý Dịch trả lời chắc chắn, thiếu nữ dùng đôi mắt to không ngừng theo dõi hắn, chờ hắn thực hiện lời hứa.
Lý Dịch vẫn khinh thường lừa gạt một tiểu cô nương, thật vất vả mới có người nguyện ý nói chuyện với hắn, điều chỉnh tư thế dễ chịu hơn, kể tiếp.
- Vương Sinh vượt qua tường viện về đến nhà...
- Nói rồi, đoạn này nói rồi, lần trước nói đến Vương Sinh đứng ngoài cửa sổ nhìn lén nữ quỷ Họa Bì trên giường!
Thiếu nữ vội vàng nói.
- Gấp cái gì, gấp cái gì, phải có màn dạo đầu chứ.
Lý Dịch liếc nàng một cái, lúc này mới chậm rãi nói:
- Nhìn thấy nữ quỷ biến thành nữ tử vui ca cùng hắn hàng đêm, Vương Sinh sợ hãi, xém chút hồn phi phách tán, rốt cục nghĩ đến đạo sĩ vừa rồi gặp trên đường, vội vàng đuổi theo...
Thiếu nữ chuyên chú, âm thầm nhớ kỹ nội dung cốt truyện, đợi lái nữa thuật lại cho Tôn gia gia, có đoạn sau, chẳng phải những khách nhân kia sẽ cho càng nhiều tiền thưởng?
Cả câu chuyện Họa Bì không hề dài, Vương Sinh cứu được một nữ tử, không để ý thê tử khuyên can, giấu ở trong nhà, nữ tử kia lại là một ác quỷ, sau khi móc tim phổi của Vương Sinh thì bỏ trốn mất dạng, sau này bị đạo sĩ dùng Đào Mộc Kiếm chém chết, thê tử Vương Sinh tìm được kỳ nhân, cứu sống Vương Sinh...
Kết cục tất cả đều vui vẻ nhưng nội dung cốt truyện ly kỳ khúc chiết, nói đến còn có một chút yếu tố tình cảm, sắc dục, rất có sức hấp dẫn đối với nam tử, đây mới là yếu tố bán chạy ở thế giới này.
Nguyên bản Họa Bì chỉ có hơn hai ngàn chữ, Lý Dịch cũng không giống lão giả thỉnh thoảng làm cho bầu không khí sôi nổi, hắn kể rất bình dị, không bao lâu đã đến hồi kết.
- Cám ơn cố sự của huynh, ta đi trước, chuyện Quế Hoa Cao, nhớ phải giữ bí mật nha!
Nghe xong câu chuyện, thiếu nữ đã đạt được mục đích, đứng lâu có chút mỏi chân, muốn thừa dịp chưa quên nội dung cốt truyện, nhanh nói cho Tôn gia gia.
Các nàng Như Nghi vẫn chưa trở về, nếu để tiểu cô nương này đi, hắn tìm ai nói chuyện giải buồn?
Lão Phương?
Ngẫm lại vẫn thôi đi, khác nhau quá nhiều, câu thông không dễ.
Mắt thấy thiếu nữ kia chuẩn bị quay đầu nhảy xuống, Lý Dịch mở miệng lần nữa:
- Xem ở mặt mũi mấy khối Quế Hoa Cao, trừ Họa Bì ra, tặng muội thêm một cố sự gọi Anh Ninh nữa.
- A, Anh Ninh?
Thiếu nữ xoay người lại, ánh mắt nhìn về phía Lý Dịch.
Thế mà còn có chuyện mua một tặng một?
- Thư sinh Vương Tử Phục ở Đăng Hội Nguyên Tiêu ngẫu nhiên gặp được giai nhân, hắn nhặt lên Mai Hoa của một cô nương làm rơi, sau khi về nhà, tương tư thành tật...
Lại thêm một cố sự nàng chưa từng nghe qua, thiếu nữ lập tức tập trung tinh thần, cẩn thận lắng nghe.
Một cố sựHọa Bì chỉ có thể giải quyết cơn cấp bách trước mắt, chờ sau khi những khách nhân kia nghe chán, Câu Lan vẫn gặp phải cảnh quẫn bách trước đó, đương nhiên có càng nhiều cố sự càng tốt, giờ phút này trong lòng nàng thậm chí nghĩ đến, nhất định phải làm cho vị công tử này kể hết những cố sự Bạch Xà truyện, Thiện Nữ U Hồn, mà lần trước nhắc, dù sao trả giá lớn lắm cũng chỉ có mấy khối Quế Hoa Cao, xem như bị Nhược Khanh tỷ tỷ phát hiện, hẳn cũng sẽ không trách nàng.
Huống chi, trước đó nàng cũng ăn vụng không ít...
Lần này, tự nhiên không phải vì kể chuyện xưa, tốc độ nói chuyện của Lý Dịch chậm dần, thiếu nữ đôi khi cũng sẽ chen miệng vào vài câu, hỏi một số chỗ mà nàng không thể hiểu được.
- Hì hì, cô nương Anh Ninh kia thật đơn thuần nha...
Thiếu nữ mở miệng, ngẩng đầu nhìn lên phía trước, bỗng nhiên rụt đầu xuống, Lý Dịch còn đang nghi hoặc, sau lưng đã truyền đến những tiếng bước chân lộn xộn.
Hắn xoay người, nhìn thấy mấy người đang xuyên qua cửa hàng, đang đi vào trong viện.
Lão Phương cũng không ngăn cản, bởi vì đến đều là người quen, thị vệ theo sau Lý Hiên khiên rương lớn, rương nhỏ đặt vào trong sân, còn mình thì đi qua chỗ Lý Dịch.
- Nghe Minh Châu nói ngươi bị thương, ta tới xem một chút.
Người Lý gia đều rất hiểu lễ phép, không giống như Lưu huyện lệnh, đến thăm bệnh nhân mà đi tay không, không nói đến lòng hắn có vui hay không, nhưng ít nhất vẫn phải biểu hiện ra thành ý.
Lý Dịch đã nhiều ngày không nhìn thấy Lý Hiên, trong lòng còn đang hiếu kỳ, lấy tính tình của hắn, có thể lâu như vậy không tìm đến mình để tìm hiểu thế giới mới, đây vốn không phải một việc bình thường.
Thời điểm ngẩng đầu nhìn hắn, trên mặt biểu hiện sững sờ, nghi hoặc nói:
- Mấy ngày không thấy, sao ngươi tiều tụy như vậy, xem như mỗi ngày đều đi Quần Ngọc Viện cũng không thể trở thành bộ dáng như thế chứ?
Nói đến chuyện này, Lý Hiên không khỏi lộ ra nụ cười khổ, khoát tay nói:
- Đừng nhắc đến nữa, từ sau tiệc mừng thọ của mẫu thân, phụ thân không cho phép ta bước ra khỏi Vương Phủ nữa bước, còn mời mấy vị Đại Nho, cả ngày dạy ta lễ nghĩa, ta sắp phiền chết rồi.
- Hôm nay, nếu không phải Minh Châu qua Vương Phủ thăm hỏi mẫu thân, giúp ta tìm một cái cớ đi ra, chỉ sợ bây giờ còn đang ở Vương Phủ nghe mấy lão gia hỏa kia giảng bài.
Hắn nhìn Lý Dịch nhàn nhã nằm trong sân phơi nắng, hâm mộ không thôi.
Đường đường là một thế tử, thế mà sống không tiêu sái bằng hắn, trong lòng tự nhiên phiền muộn.
- Đi, những ngày qua ở trong phủ sắp bị nín chết, hôm nay thật vất vả ra được một lần, ta mời ngươi đi Quần Ngọc Viện buông lỏng một chút.
Nhìn bộ dáng của hắn cũng không giống bị thương nghiêm trọng lắm, Lý Hiên lắc đầu, không suy nghĩ thêm những chuyện phiền muộn này, nhìn Lý Dịch nói.
- Khục, lần này ta bị thương rất nặng, sợ rằng không tiện, hay tự ngươi đi đi...
Lý Dịch vội ho một tiếng, nói.
- Chỗ nào...
Lý Hiên đang muốn mở miệng, đột nhiên cảm giác được thân thể lạnh lẽo, bỗng nhiên quay đầu, nhìn thấy phía sau có mấy bóng người nhìn hắn.
Tiểu nha hoàn dùng hai tảng đá thắng hắn, nữ hiệp có thể bay trên trời, và người ngày đó hắn gặp qua - thê tử Lý Dịch...
- Khục, chào tẩu phu nhân...
Nhìn nữ tử đứng chính giữa, Lý Hiên khẽ giật mình sau đó học theo Lý Dịch, vội ho một tiếng, biểu hiện trên mặt vô cùng xấu hổ.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
7 chương
59 chương
19 chương
26 chương