Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 207 : hàng xóm dễ bị lừa

- Cô... Cô gia, người vừa rồi, vừa rồi có thấy hay không, nơi đó... Tiểu Hoàn xoa xoa hai mắt, cái đầu vừa mới xuất hiện trên đầu tường đã không thấy, nàng trốn sau lưng Lý Dịch, chỉ đầu tường, thanh âm còn chút run rẩy. Ngoài tường có âm thanh sột soạt, khi nàng đưa tay chỉ về chỗ đó, cái đầu vừa rồi lại xuất hiện. Lần này thấy rõ ràng, chủ nhân của cái đầu là một nữ hài tử tuổi giống như nàng, phấn trang điểm nhàn nhạt, bộ dáng xinh đẹp, không có sắc mặt trắng bệch như cô gia nói, hai mắt bình thường, lưỡi cũng không có duỗi ra dài năm thước... Thì ra không phải quỷ. - Quỷ cái gì mà quỷ! Bên kia bức tường, thiếu nữ nhô đầu ra tức giận trừng Tiểu Hoàn một cái, xoa xoa cái mông có chút đau, lúc này mới nhìn công tử trẻ tuổi nằm trên ghế. Vừa rồi nàng chơi đùa trong sân, nghe được bên kia tường truyền đến âm thanh quen thuộc, vội vã dán sát lỗ tai lên nghe ngóng, mới đầu còn không nghe ra là ai, về sau bị âm thanh bị chuyện ma hù sợ, lúc này mới có ấn tượng. Vị công tử hôm qua trong Câu Lan đã kể cố sựHọa Bì dọa nàng sợ. Lấy ra một cái ghế đặt sát tường, đứng lên nhô đầu lên nhìn xem thử, kết quả mới vừa đứng vững đã bị tiểu nha đầu kia gào một tiếng “quỷ” để nàng hoảng sợ đứng không vững, té xuống, cái mông bây giờ vẫn còn đau. Lần này đứng lên nhìn vị công tử kia, nhìn thấy đùi hắn quấn vải trắng, hiếu kỳ hỏi: - Công tử bị sao vậy? - Đêm qua về nhà bị chó cắn... Lý Dịch nhìn cô nương Tiểu Châu đang ghé lên đầu tường, thuận miệng đáp. "A..." Tiểu Châu thấy bộ dáng hắn đã có thể tưởng tượng ra, hắn đêm qua không phải chỉ bị chó cắn, sợ rằng còn quyết tử đấu cùng con ác khuyển kia. - Huynh có thể kể tiếp cho ta nghe đoạn sau của truyện Họa Bì không. Thiếu nữ tên Tiểu Châu nằm sấp trên tường nhìn Lý Dịch, mắt to hiện ra vẻ mong đợi. Hôm qua, sau khi vị công tử này đi, nàng đã kể lại cố sự đó cho Tôn gia gia, Tôn gia gia vốn định đợi nghe được cố sự hoàn chỉnh mới thử trên đài kể, nhưng không nghĩ tới, chiều hôm qua, mấy hán tử đã nghe cố sự buổi sáng kéo đến không ít người, nhất định phải nghe Họa Bì, Tôn gia gia bất đắc dĩ, chỉ có thể dựa theo nửa câu chuyện nàng nghe được mà kể. Kết quả, ngắn ngủi không tới một phút, những khách nhân kia ném tiền thưởng còn nhiều hơn cả doanh thu cả ngày của Câu Lan. Chỉ tiếc, câu chuyện chỉ có nửa đoạn, Tôn gia gia đang kể đến chỗ đặc sắc bỗng nhiên im bặt, những khách nhân kia mất hứng ra về, tuy không đến mức đòi tiền lại, nhưng chủi rủa trong miệng, nếu có đoạn tiếp theo của Họa Bì, trong thời gian ngắn, các nàng cũng không cần lại lo lắng về vấn đề sinh nhai. Dù sao, đối với những diễn viên phổ thông như các nàng, tiền thưởng là đường tắt duy nhất duy trì để sinh tồn, không giống như những kiều nữ danh chấn tứ phương, thường xuyên được những quan to quyền quý mời biểu diễn, sẽ có không ít ban thưởng. - Có thể. Nhàn rỗi cũng nhàn rỗi, kể chuyện xưa mà thôi, trên người cũng không mất miếng thịt nào, Lý Dịch nhìn thiếu nữ kia nói: - Vương Sinh trốn ở ngoài cửa sổ nhìn lén ác quỷ Họa Bì, hoảng sợ phát ra tiếng kêu sợ hãi, bị ác quỷ phát hiện, hắn lập tức bị mở ngực mổ bụng, moi tim móc phổi, đi đời nhà ma... Tiểu Hoàn nhìn nữ tử nằm sấp trên tường, lại nhìn cô gia, trong lòng nghi hoặc không hiểu. Cô gia kể Họa Bìcho nhị tiểu thư cũng không phải vậy mà, tuy nàng không dám nghe tiếp, nhưng cũng biết phía sau còn rất dài. Đương nhiên, trừ nghi hoặc điều này, nàng cũng hiếu kì nữ hài tử này là ai, giống như nhận biết cô gia, cô gia mới kể cho nàng truyện Họa Bì... - Cái này, cái này hết rồi hả... Thiếu nữ vịn đầu tường, ngây ngốc hỏi lại. Dưới tình huống bình thường, nội dung tiếp theo không phải càng thêm ly kỳ khúc chiết à? Vương Sinh chết lãng xẹt như vậy? Còn vị cao nhân phải gặp trên đường nữa? Hoàn toàn không hợp lẽ thường! Nàng dám khẳng định, nếu Tôn gia gia kể như vậy, những khách nhân kia không phải ném tiền thưởng lên đài, mà là giày dép, gạch ngói. - Gia hỏa đáng giận... Biết hắn chỉ qua loa kể cho mình, cưỡng ép xúc động muốn gỡ xuống viên gạch ném qua, nói ra: - Ta mới trộm mấy khối Quế Hoa Cao từ chỗ Nhược Khanh tỷ cho huynh. - Mấy khối? Lý Dịch ngẩng đầu hỏi lại. - Năm khối. Thiếu nữ khẽ cắn môi, đáp. - Mười khối. Lý Dịch nâng gấp đôi. - Sáu khối không thể nhiều hơn. - Ít hơn chín khối không kể... ... ... Sau một phen cò kè mặc cả kịch liệt, giá định tại bảy miếng Quế Hoa Cao, tiểu cô nương tuyệt không nhượng bộ. - Hẹp hòi... Nhìn thiếu nữ dưới đầu tường, đoán chừng đang đi trộm —— Quế Hoa Cao, Lý Dịch bĩu môi. Mới nhỏ mà đã học thói đút lót, tiểu cô nương này lớn lên chắc chắn không phải người tốt... - Cô gia, Quế Hoa Cao gì vậy? Tiểu Hoàn một bên nghe sững sờ, nàng cũng biết làm Quế Hoa Cao, vì sao cô gia phải đòi cô bé kia? - Lần đoán câu đố trên đèn lần trước, ở chỗ đó đưa ngươi cái bánh ấy... Nghe Lý Dịch nhắc, Tiểu Hoàn rốt cục nhớ ra, sau đó trong lòng có chút uể oải, nàng làm Quế Hoa Cao thật không ăn ngon như lần đó... Lần này, thời gian chờ đợi không ngắn, tối thiểu cũng trên một khắc mới nhìn thấy đầu thiếu nữ kia lại ngó qua bức tường. - Cho huynh. Nàng từ đưa qua một cái gì đó được bọc trong khăn tay. Vóc dáng Tiểu Hoàn quá thấp với không tới, chạy ra cửa hàng gọi Lão Phương, nhận lấy khăn tay từ trong tay thiếu nữ, đưa đến cho Lý Dịch. Mở khăn tay ra, bảy khối Quế Hoa Cao, vừa đủ. - Trả khăn tay cho ta. Thiếu nữ đứng ở đầu tường đòi đồ. - Gấp cái gì, chờ ta ăn xong Quế Hoa Cao sẽ trả lại cho muội. Trả khăn tay cho nàng thì sẽ không còn gì đựng Quế Hoa Cao, Lý Dịch khoát tay nói. - Vậy huynh trả khăn tay hôm qua lấy của cho ta đi. Thiếu nữ ngẫm lại nói. Khăn tay là đồ vật tương đối tư mật của nữ hài, bị nam tử xa lạ cầm mất cũng có chút không tưởng nổi. - Cái kia... Lý Dịch nghĩ đến hôm qua lấy luôn khăn tay dùng để bọc những miếng bánh Quế Hoa Cao còn lại, hôm nay không có nhìn thấy, chắc hôm qua đã làm rơi trên đường. - Ném rồi. Hắn nhìn thiếu nữ nói. - Huynh... Thiếu nữ tức giận xém chút té khỏi ghế, đang muốn nói cái gì, trong nhà truyền đến âm thanh. - Ngọc Châu, muội có nhìn thấy Quế Hoa Cao vừa rồi ta để trong phòng không? - Muội không thấy... Trên mặt thiếu nữ hiện lên vẻ bối rối, vội vàng nhảy khỏi ghế, chạy vào phòng. - Nhược Khanh tỷ, ta không thấy... ... Bảy miếng Quế Hoa Cao, phân cho Lão Phương và Tiểu Hoàn mỗi người một miếng, có lẽ vì nghe được động tĩnh vừa rồi, Liễu Như Nghi cũng đi ra. Nhìn thấy đồ vật trong tay Lý Dịch, nghi ngờ nói: - Tướng công, cái này... từ nơi nào có? - Hàng xóm cho, Lý Dịch vươn tay, nói. - Nàng ăn thử không? Một khối cho Như Nghi, hai khối còn lại vừa vặn bị Như Ý cướp, nhìn trong tay còn sót lại hai khối Quế Hoa Cao, Lý Dịch có chút hối hận, vừa rồi hắn nên kiên trì thêm một chút, có lẽ sẽ có thêm được mấy khối... Nói đến tiểu cô nương vẫn rất dễ bị lừa, về sau không cần lo lắng không có Quế Hoa Cao ăn...