Tiết tháo ở đâu?

Chương 130 : Tiết tháo ở đâu?

Chương 23: Chiếm làm của riêng Nhóm dịch: Chiêu Anh Các “Ừm, Hứa Lệ Ninh, không được phép nhường nhé, cứ làm như bình thường cô làm là được rồi.” Lôi Thư Hải dặn dò, nghĩ nghĩ rồi lại bổ sung một câu: “Chẳng qua, để ý một chút đừng làm chết người.” Ông ta nói như vậy, hiển nhiên là cho rằng Hạ Như Yên căn bản không phải đối thủ của Hứa Lệ Ninh, mà Hứa Lệ Ninh đương nhiên cũng nghĩ như vậy, đáy mắt cô ta tỏa ra sự vui vẻ bí ẩn, ngoài miệng lại vô cùng cung kính đồng ý với yêu cầu của đội trưởng. Hai người đi tới chính giữa bãi đất trống, Hứa Lệ Ninh cười cười xin lỗi với Hạ Như Yên: “Như Yên, rất xin lỗi cậu, tôi cũng chỉ có thể nghe lời đội trưởng thôi, cậu yên tâm đi, tôi sẽ nhẹ tay một chút.” Hạ Như Yên căn bản lười nói nhảm với cô ta, hai tay vừa nhấc, hai luồng tên bằng nước lao về phía Hứa Lệ Ninh. Nụ cười trên mặt Hứa Lệ Ninh còn chưa kịp thu lại, hai cánh tay trái phải đã bị mũi tên bằng nước rạch cho hai vết, gương mặt cô ta cứng đờ, lập tức vận chuyển dị năng, trong nháy mắt, đầu của cô ta, da thịt ở vùng cổ và ngực đồng loạt biến thành niken sắc, nổi lên như kim loại lạnh lẽo cứng rắn bóng loáng. Lúc này lại có mấy mũi tên bằng nước bay tới, Hứa Lệ Ninh khó khăn nghiêng người tránh thoát, trong lòng rất là kinh ngạc, không còn kịp suy nghĩ vì sao dị năng hệ thủy lại có thể đạt được tới trình độ này, cô ta biến cánh tay phải thành một con dao găm, lao nhanh tới chỗ Hạ Như Yên, muốn dùng cách cận chiến để nhanh chóng giải quyết cô. Vẻ mặt Hạ Như Yên không hề thay đổi, cô ngưng tụ ra một quả cầu nước, Hứa Lệ Ninh không hiểu cho lắm, còn tưởng rằng đầu óc cô có vấn đề rồi, mới nghịch nước như thế. Ngay vào lúc khoảng cách giữa cô ta và Hạ Như Yên chỉ còn một bước chân, ngón tay Hạ Như Yên gảy nhẹ một cái, quả cầu nước trong suốt kia lập tức bay tới bọc cả người cô ta lại. Vừa làm hành động này, đồng thời, Hạ Như Yên nhẹ nhàng nhảy lộn lại phía sau, lập tức lại kéo dài khoảng cách giữa cô và Hứa Lệ Ninh ra, cô không chút do dự mà bắn ra những mũi tên liên hoàn làm bằng nước, chuyên chọn đúng những bộ vị không thể sử dụng dị năng. Lúc này Hứa Lệ Ninh đang bị bọc ở trong nước, hô hấp khó khăn, còn phải tránh né công kích liên tiếp, chẳng mấy chốc đã bị những mũi tên nước của Hạ Như Yên đâm vào, trên người chồng chất vết thương. Nhưng Hứa Lệ Ninh nào có nghĩ được cái gì khác, chỉ cảm thấy mình sắp bị chết đuối, gương mặt cô ta vì nín thở mà biến thành màu đỏ tía, liều mạng cào vào bong bóng nước đang bọc quanh mình. Nhưng cho dù cô ta làm như thế nào cũng không thoát được quả cầu nước kia, vào lúc mắt cô ta sắp biến thành trắng dã, một tiếng gào vang lên: “Được rồi!” Âm thanh này làm cho Hạ Như Yên giật nảy mình, làm quá trình điều khiển nước của cô bị gián đoạn, bóng nước vỡ ra văng tứ tung. Hứa Lệ Ninh cuối cùng cũng được hít thở không khí, cô ta chật vật ngồi sụp xuống đất, hít lấy hít để ô-xi, toàn thân từ trên xuống dưới bị nước làm cho lạnh thấu xương. Trái tim Hạ Như Yên đập mạnh, vừa rồi suýt chút nữa cô đã giết chết Hứa Lệ Ninh, nếu không phải Lôi Thư Hải lên tiếng ngăn cản, thì nhiệm vụ nhánh của cô đã có khả năng hoàn thành xong một nửa… Nhưng cô cũng nên cảm ơn ông ta, cô không thể giết Hứa Lệ Ninh trước mặt mọi người như vậy. Hạ Như Yên ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông cao lớn kia, ông ta đang dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn cô chằm chằm. Lôi Thư Hải chạy bộ tới, túm lấy vai Hạ Như Yên, kích động nói: “Tiểu Hạ thật là lợi hại! Không ngờ cô lại có năng lực như thế! Thì ra dị năng hệ thủy cũng có khả năng công kích!” Ông ta còn chưa nói xong, đã bị người khác hất tay ra, Nghê Ám tỏ vẻ không hài lòng kéo Hạ Như Yên ra sau lưng mình, lạnh lùng cứng rắn nói: “Cô ấy có thể về chỗ chưa?” “Có thể, đương nhiên là có thể rồi!” Lôi Thư Hải nhìn đôi tình nhân trước mặt mình, trong mắt tỏa ra ánh sáng lấp lánh, dường như mới nhặt được báu vật. Bây giờ ông ta đã hoàn toàn quên mất trước đó ông ta không để Hạ Như Yên vào mắt như thế nào, mà nhiệt tình đưa hai người họ về văn phòng, giới thiệu kĩ càng với bọn họ về tiểu đội dị năng giả. Mỗi ngày tiểu đội dị năng giả đều được cung cấp số đồ ăn cố định, đội trưởng sẽ báo cáo lại những biểu hiện trong nhiệm vụ thực tế của bọn họ lên cấp trên, lấy đó làm căn cứ để phân chia cấp bậc được lấy vật tư cho mỗi người. Về phần tinh hạch, Lôi Thư Hải lấy một viên từ trong ngăn kéo ra một viên vẫy vẫy trước mặt Hạ Như Yên và Nghê Ám: “Cái đồ chơi này gọi là tinh hạch, được sinh ra trong đầu zombie, nhưng không phải con nào cũng có. Một viên tinh hạch có giá trị tương đương với một thùng mì tôm, tác dụng của nó thì tạm thời chưa biết. Các cô cậu tình nguyện đổi thì đổi, nếu không thì giữ lại để ngắm cho đã mắt cũng được.” Ông ta nói vô cùng thoải mái, còn ném tinh hạch ra ngoài, đây là một viên tinh hạch màu lam nhạt, Hạ Như Yên lập tức bị thứ phát ra ánh sáng lấp lánh này hấp dẫn, cô nhìn chăm chú vào viên tinh hạch kia, hỏi Lôi Thư Hải: “Thật xinh đẹp… Vậy tôi có thể dùng một thùng mì tôm để đổi lấy nó không?” Lôi Thư Hải hiển nhiên cũng không biết về công dụng của tinh hạch, ông ta cười nhạo một tiếng nói: “Đàn bà con gái hay thích những thứ chỉ đẹp mà không có tác dụng này.” Sau đó ông ta ném tinh hạch cho Hạ Như Yên, khoát tay một cái nói: “Mì tôm thì tôi không cần, nếu cô cậu có thuốc lá hoặc là rượu thì có thể đổi, nếu không có thì sau này có lại cho tôi cũng được.” Hạ Như Yên nhận lấy tinh hạch, cô và Nghê Ám liếc nhìn nhau một cái, cười nói: “Thuốc lá thì chúng tôi có, lát nữa chúng tôi sẽ đưa cho ông. Cảm ơn đội trưởng.” Lôi Thư Hải nghe nói là có thuốc lá, lập tức vui vẻ trở lại, lại càm ràm một lúc lâu mới tiễn bọn họ ra khỏi văn phòng, đồng thời nói cho bọn họ biết, sáng ngày mai tám giờ tập trung ở bãi đất trống dưới lầu để đi làm nhiệm vụ. Ra khỏi ký túc xá, lúc sắp đến trụ sở, Nghê Ám đột nhiên đứng khựng lại, hai người đang nắm tay, Hạ Như Yên cũng bị anh kéo dừng lại, ngạc nhiên quay đầu hỏi anh: “Sao vậy?” Nghê Ám lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt thâm thúy, Hạ Như Yên bị anh nhìn hơi khó hiểu, lay lay tay anh: “Nghê Ám?” “… Tiểu Yên.” Nghê Ám im lặng trong chốc lát rồi mới mở miệng nói: “Tại sao trước kia em lại muốn ở cùng một chỗ với người kia?” Hạ Như Yên ngẩn người một lát, rồi mới hiểu được anh đang nhắc đến Lý Văn Đào, cô cố gắng nhớ lại nguyên tác một chút, hình như chưa từng nói tới lý do tại sao nguyên chủ và Lý Văn Đào lại thành một đôi, bèn mở miệng đáp lời: “Đại khái là trước kia mắt bị mù.” Nói xong cô bèn lôi kéo Nghê Ám muốn đi tiếp, người đàn ông vẫn đứng im tại chỗ không động đậy, giật giật tay cô về: “Trước kia thích anh ta?” Lúc này Hạ Như Yên mới tỉnh táo ra, không lẽ anh chàng này đang ghen sao? Cô muốn trêu chọc Nghê Ám một chút, lại cảm thấy Lý Văn Đào quá khiến người khác buồn nôn, nên đành phủ nhận: “Không thích, có thể đi chưa?” Lúc này Nghê Ám mới đi tiếp, anh nhếch môi nhìn cô gái nhỏ, lại nắm tay cô, nhẹ nhàng hỏi: “Không biết tại sao vẫn đồng ý qua lại với hắn?” Hạ Như Yên thấy hơi bất đắc dĩ, làm sao cô biết được chứ. Cô nghĩ một lúc rồi nói: “Có lẽ lúc đấy đang thấy buồn chán, nào biết được anh ta là loại người như thế chứ. Ai da, bây giờ em cũng thấy anh ta buồn nôn quá rồi, anh còn cứ nhắc đến làm gì.” Nghe thấy cô gái nhỏ nói không ưa Lý Văn Đào, Nghê Ám có vẻ hơi vui mừng, anh lại cầm chặt tay cô hơn một chút, không hỏi tiếp nữa, hai người sóng vai đi về phía trước. Trở lại chỗ ở, Trần Tiểu Thiên đang nằm trên giường trong phòng mình nhìn đống sách mà cậu ta vơ vét được từ biệt thự, thấy hai người trở về, cậu ta lập tức nhảy xuống giường chạy tới hỏi: “Sao rồi sao rồi? Cái tiểu đội dị năng giả kia nó như thế nào?” “Tạm được.” Hạ Như Yên đưa tinh hạch trong tay ra: “Cậu xem, tôi lại lấy thêm được một viên tinh hạch nữa.” “Oa, cô lấy được từ đâu vậy?” Trần Tiểu Thiên cầm tới nhìn một lúc lâu, rồi trả lại cho Hạ Như Yên: “Tôi chắc chắn không thể hấp thu được, tiểu Hạ cô có làm được không? Cái lần trước cô hấp thu được, có vẻ sẫm màu hơn cái này.” “Tôi không biết, cõ lẽ là có thể chứ.” Hạ Như Yên nhét tinh hạch vào lại trong túi quần: “Tôi cất đi trước đã, nói không chừng sau này còn có thể làm vật hộ mệnh.” Tinh hạch không chỉ có khả năng thăng cấp cho dị năng, còn có thể bổ sung thêm dị năng. Năng lượng của dị năng giả không phải là dùng mãi không cạn, giống như một chiếc điện thoại luôn đầy pin, cứ không ngừng sử dụng, thì năng lượng pin bên trong sẽ càng ngày càng ít, sau khi được nghỉ ngơi một thời gian thì sẽ khôi phục lại, nhưng mà nếu như gặp phải tình huống nguy cấp, không có đủ thời gian cho bọn họ phục hồi dị năng, thì tinh hạch chính là một thứ có thể nhanh chóng bổ sung dị năng, như một nguồn điện di động. “Ừm, em cất kĩ đi, sau này làm nhiệm vụ hẳn sẽ cần đến.” Nghê Ám nói xong giống như lại nghĩ tới cái gì, lại tự lẩm bẩm: “Người bình thường có thể hấp thu tinh hạch không…” Hạ Như Yên ngẩn người, trong nguyên tác cũng không nói đến chuyện ấy, cô cũng không thể nào biết được. Nhưng mà cô biết bên trong tinh hạch có năng lượng phong phú, người bình thường chưa chắc đã có thể chịu được. Cô nói ra suy nghĩ của mình, nhận được lời tán đồng của Trần Tiểu Thiên và Nghê Ám. Đúng là đâu có ai biết được nếu người bình thường hấp thu tinh hạch thì sẽ xảy ra chuyện gì chứ? Nếu như nguy hiểm đến tính mạng thì không có lợi. Lúc ăn cơm tối, nhóm người của Hạ Như Yên đến địa điểm chỉ định nhận đồ ăn, sau đó ba người không về trụ sở, mà rẽ sang khu phía Tây để tìm nhóm Trương Lộ. So sánh với khu phía Đông gọn gàng sạch sẽ thì khu phía Tây lại lộn xộn hơn rất nhiều, đa số những người ngồi trên mặt đất ăn cơm, tinh thần khá là chán nản, nhìn thấy nhóm người Hạ Như Yên sạch sẽ gọn gàng, những người ở khu phía Tây đều lộ ra ánh mắt ghen tị. Nhóm của Hạ Như Yên bỏ ra chút thời gian mới tìm được chỗ ở của nhóm Trương Lộ, vừa gõ mở cửa ra, mùi mồ hôi xen lẫn mùi chân thối xông vào mũi bọn họ. Hạ Như Yên lui về phía sau mấy bước liền, nhăn mũi lại không muốn đi vào trong. “Mấy người tìm ai?” Người mở cửa là một người đàn ông cao to râu ria xồm xoàm, giọng nói vang như tiếng gõ chiêng, Trần Tiểu Thiên ngó đầu vào trong phòng, đúng lúc nhìn thấy bóng dáng Lưu Uy. Cậu ta vội vàng kêu lên: “Lưu Uy!” “A, tìm người mới tới à.” Người đàn ông cao lớn ngoáy mũi, nghiêng người tránh ra, Trần Tiểu Thiên vẫy vẫy tay với Lưu Uy, Lưu Uy gọi hai người Trương Lộ và Hoàng Đông ra khỏi phòng. “Bên này thế nào?” Trần Tiểu Thiên quan tâm hỏi. “Không tốt lắm. Mọi người cũng thấy đấy, một đám người chen chúc trong một cái phòng chật, không có cửa sổ thông gió, rất bức bối, mà cơm tối ở bên này…” Lưu Uy tỏ vẻ một lời khó nói hết. “Tiểu Thiên, lấy thịt hun khói ra cho tôi giải thèm một chút, cơm tối bên này có ba cái bánh bích quy! Họ nói là chúng tôi vừa tới, chưa làm việc gì, cho ba miếng bánh đã là hết lòng giúp đỡ rồi.” Trương Lộ vẻ mặt đau khổ phàn nàn. “Được rồi, tới chỗ chúng tôi trước đi.” Nghê Ám ra hiệu cho bọn họ im lặng, sau đó nắm tay Hạ Như Yên dẫn bọn họ về khu phía Đông.