Tiết tháo ở đâu?
Chương 129 : Tiết tháo ở đâu?
Chương 22: Chiếm làm của riêng
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Ba người Nghê Ám, Hạ Như Yên và Trần Tiểu Thiên được phân đến hai căn phòng ở khu phía đông, còn ba người Trương Lộ thì được phân đến khu nhà phía tây, điều kiện ăn ở xem ra kém khu phía đông khá nhiều, đều là năm sáu người ở chung trong một căn phòng, đối với chuyện này, Hạ Như Yên cũng thực sự lực bất tòng tâm, cô không có nhiều điểm tích lũy đủ để mua thuốc thúc đẩy sự phát triển của dị năng cho tất cả bọn họ sử dụng, nhưng người chia chỗ ở cho bọn họ nói, nếu như sau này bọn họ có biểu hiện xuất sắc trong lúc làm nhiệm vụ, thì có thể xin phòng ở lớn hơn một chút, tới lúc đó cũng có thể để cho ba người bạn của bọn họ vào ở chung, đối với chuyện đó Nghê Ám tỏ vẻ anh sẽ cân nhắc suy nghĩ sau.
Sau khi thu xếp xong mọi thứ, buổi chiều đã có người tới dẫn bọn họ đến văn phòng của tiểu đội dị năng giả, Hạ Như Yên cẩn thận dặn dò Trần Tiểu Thiên ngoan ngoãn ở yên trong phòng không được tùy tiện đi ra ngoài, rồi mới cùng Nghê Ám ra khỏi cửa.
Đội trưởng của tiểu đội dị năng giả là một người đàn ông chừng ba mươi tuổi, cả người toát ra phong phạm của một người kiêu ngạo không bị trói buộc, thân hình cao lớn cường tráng, vẫn rất có hương vị của đàn ông, ông ta thấy hai người cùng nhau đi tới, lập tức bước tới nắm chặt tay Nghê Ám lay lay hai lần, nhiệt tình nói: “Cậu chính là tiểu Nghê đúng không! Chào cậu chào cậu, tôi tên là Lôi Thư Hải, là đội trưởng tiểu đội dị năng giả, nghe nói cậu là dị năng hệ lôi đúng không, ở đây chúng tôi còn chưa có nhân tài như vậy đâu, hoan nghênh, hoan nghênh!”
Ông ta chỉ lo nói chuyện với Nghê Ám, chẳng thèm đếm xỉa gì tới Hạ Như Yên đang đứng bên cạnh, hai tròng mắt nhìn chằm chằm Nghê Ám, lộ ra vẻ khen ngợi từ tận đáy lòng, nói vài câu đã muốn mời anh lên ghế trên ngồi, còn muốn mời anh uống trà. Nghê Ám không chịu ngồi, mà nhẹ nhàng tránh khỏi tay ông ta, kéo Hạ Như Yên tới bên cạnh mình, nói: “Đây là bạn gái của tôi, tên Hạ Như Yên, dị năng hệ thủy.”
Lôi Thư Hải vừa nhìn thấy Hạ Như Yên, vẻ hân hoan trên mặt phai nhạt đi trong chốc lát, ông ta liếc cô một cái rồi nói: “Dị năng hệ thủy tốt nhất vẫn nên ở lại để cung cấp nước cho căn cứ thôi, bình thường tiểu đội chúng tôi đi ra ngoài nhận nhiệm vụ rất nguy hiểm, không thích hợp với cô.”
Cái loại ánh mắt không thèm để ý tới người khác của ông ta khiến Hạ Như Yên vô cùng không thoải mái, cô vừa muốn mở miệng, Nghê Ám đã nói trước một câu: “Cô ấy rất lợi hại, có thể ra ngoài làm nhiệm vụ cùng tôi.”
Nghe thấy Nghê Ám nói như vậy, trên gương mặt Lôi Thư Hải toàn là vẻ khinh thường, nhưng vì có Nghê Ám ở đây nên không tiện mở miệng châm chọc, ông ta suy nghĩ một lúc rồi nói: “Thế này đi, tôi sắp xếp cho hai đội viên và cô… Cô tên là gì? À, họ Hạ đúng không, ừm thử so tài với Hạ tiểu thư một chút, nếu cô và người đó không phân thắng bại, thì tôi sẽ nhận cô vào tiểu đội, sao nào?”
Hạ Như Yên đồng ý không chút do dự, trong mắt Lôi Thư Hải thoáng xuất hiện sự khinh miệt, vứt xuống một câu: “Đi theo tôi.” rồi quay người đi ra ngoài.
Bên ngoài văn phòng của tiểu đội dị năng giả có một bãi đất trống, bình thường sẽ có một số dị năng giả rèn luyện thể lực ở ngoài này, Lôi Thư Hải tiện tay chỉ vào một người, gọi: “Cô đấy, Hứa cái gì nhỉ? Cô tới đây so tài với cô ta một chút.”
Người bị ông ta chỉ chạy tới chỗ bọn họ đứng, cô ta chạy càng ngày càng gần, bước chân cũng dần dần chậm lại, trên mặt Hạ Như Yên và cô ta đều hiện lên vẻ ngạc nhiên, người đó đi tới trước mặt Hạ Như Yên, ngập ngừng kêu: “…Như Yên?”
Theo lời cô ta gọi ra, gương mặt Hạ Như Yên cũng tối sầm xuống, cô lạnh lùng nhìn đối phương, từ trong miệng phun ra mấy chữ: “Hứa Lệ Ninh.”
“A, hai người các cô còn quen biết nhau cơ à?” Lôi Thư Hải cân nhắc cười cười, nói với Hứa Lệ Ninh: “Quen biết nhau cũng không được nhường nhau đâu, nếu không sẽ trừ bớt tiền lương của cô.”
Hứa Lệ Ninh miễn cưỡng cười cười, nói với Hạ Như Yên: “Như Yên, không, không ngờ cậu cũng tới đây…”
Thực ra Hạ Như Yên rất muốn cho cô ta một cái bạt tai, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được, cô rũ mi mắt, cười giễu cợt: “Đúng vậy, không ngờ vẫn có ngày tôi còn sống để gặp được cô.”
Phát hiện sự khác thường giữa hai người, Nghê Ám ngờ vực nhéo nhéo tay Hạ Như Yên, Hứa Lệ Ninh nhìn thấy cử chỉ thân mật giữa hai người bọn họ, vẻ mặt thay đổi, không khỏi kêu to: “Như Yên, cậu và anh ta…”
Hạ Như Yên cầm ngược lại tay Nghê Ám, bình tĩnh nhìn Hứa Lệ Ninh nói: “Đây là bạn trai của tôi.”
“Bạn trai? Cậu, cậu muốn cắm sừng người ta sao?”
Hứa Lệ Ninh nói câu này rất to, phối hợp với vẻ mặt khoa trương của cô ta, khiến những người xung quanh nhao nhao quay đầu nhìn ngó sang bên này, ngay cả ánh mắt Lôi Thư Hải nhìn về phía Hạ Như Yên cũng xuất hiện sự khác thường.
Nghê Ám không vui vẻ, kéo Hạ Như Yên vào trong ngực mình, tuyên bố chủ quyền nói: “Cô ấy là bạn gái của tôi.”
Vẻ mặt Hứa Lệ Ninh có vẻ khá kì quặc, dường như đang cố gắng kiềm chế cái gì đó, cô ta đưa tay che miệng nói nhỏ với Nghê Ám: “Người anh em này, có lẽ cậu chưa biết, trước kia Hạ Như Yên từng có bạn trai, bạn trai của cậu ấy ở cùng đội đến đây với chúng tôi, cậu chờ tôi gọi anh ta đến…”
Hứa Lệ Ninh còn chưa kịp xoay người, phía sau đã truyền tới một giọng nói vui mừng: “Như Yên?!”
Một người đàn ông vóc người cao gầy nhanh chóng đi tới chỗ Hạ Như Yên, sượt qua người Hứa Lệ Ninh, anh ta kích động nhìn Hạ Như Yên chăm chú, đưa tay muốn túm lấy cô, thì lại bị Nghê Ám nghiêng người tránh thoát.
“Anh là ai?”
Chú ý thấy Nghê Ám đứng bên cạnh, ánh mắt người đàn ông lập tức xuất hiện sự cảnh giác, Hạ Như Yên nhẹ nhàng vỗ vỗ lên tay Nghê Ám, ra hiệu cho anh yên tâm không cần sốt ruột, sau đó nhìn về phía người đàn ông đột nhiên xuất hiện trước mắt: “Lý Văn Đào, thực sự là đã lâu không gặp.”
Nghe thấy Hạ Như Yên gọi tên mình, Lý Văn Đào lại lộ ra vẻ mặt vui mừng, anh ta không dám tin tưởng nhìn Hạ Như Yên: “Như Yên, anh còn tưởng rằng em… Tưởng rằng em… Em thế nào rồi…”
Hạ Như Yên kéo tay Nghê Ám lại, tựa đầu lên vai anh, mỉm cười: “Là Nghê Ám đã cứu tôi.”
Nghê Ám lập tức tiện thể ôm Hạ Như Yên càng chặt hơn một chút, trong đôi mắt nhìn Lý Văn Đào ngoài sự khinh thường thì cũng chỉ là khinh thường: “Tiểu Yên, chính anh ta là người vứt bỏ em bên đường lúc em bị bệnh?”
Hạ Như Yên gật gật đầu: “Đúng vậy, chính là anh ta.”
“Như Yên, anh không phải… Lúc ấy anh cũng không có cách nào, sau này anh muốn trở lại tìm em, nhưng bọn anh lại gặp phải rắc rối mới…” Lý Văn Đào lo lắng đưa tay muốn cầm tay Hạ Như Yên, nhưng bị Nghê Ám hất ra.
Lần này Nghê Ám ra tay khá mạnh, Lý Văn Đào hít vào một hơi, lập tức cảm thấy cổ tay mình đang run lên, người đàn ông lạnh lùng nhìn anh ta: “Đừng đụng vào người phụ nữ của tôi.”
Nghe thấy anh nói như vậy, Hạ Như Yên chỉ cảm thấy người đàn ông này vừa buồn nôn vừa buồn cười, cô cao giọng nói to: “Lý Văn Đào, từ ngày anh vứt bỏ một người đang sốt cao nửa sống nửa chết là tôi đây ở ven đường, hai chúng ta đã không còn là quan hệ bạn trai bạn gái nữa rồi, mặc dù lúc ấy tôi không còn sức lực để động đậy, nhưng lời anh nói với Hứa Lệ Ninh tôi vẫn còn nghe được rất rõ ràng, là tôi vướng tay vướng chân, sẽ ảnh hưởng đến các người, nếu không phải Nghê Ám đi ngang cứu tôi, thì tôi đã bị zombie ăn sạch từ lâu rồi, bây giờ anh có tư cách gì tự cho mình là bạn trai tôi đến tìm tôi?”
Mấy câu này cô nói rõ ràng, vang dội, dường như đánh một cái bạt tai thật mạnh lên mặt Lý Văn Đào, ánh mắt của những người xung quanh lập tức thay đổi, Lôi Thư Hải trước đó còn thấy nghi ngờ Hạ Như Yên, thì bây giờ lại khinh bỉ nhìn Lý Văn Đào, vứt bỏ bạn gái bị bệnh nặng, chuyện này còn có thể nói là vì tận thế tới nên bất đắc dĩ phải làm như vậy, nhưng sao bây giờ lại có thể không biết xấu hổ mà đứng đây nói rằng hai người còn chưa chia tay nhau chứ?
Mặt Lý Văn Đào lập tức đỏ lên, anh ta cứng họng đứng như trời trồng, ấp úng muốn nói thêm gì đó, nhưng Hạ Như Yên không muốn nghe nữa, cô quay đầu nói thẳng với Lôi Thư Hải: “Đội trưởng, không phải là muốn tôi và Hứa Lệ Ninh so tài sao? Bắt đầu luôn bây giờ đi.”
Truyện khác cùng thể loại
105 chương
365 chương
37 chương
40 chương
147 chương
53 chương