Căn cứ vào khẩu cung của Tiêu Tuyên, mọi chuyện đã sáng tỏ. Trước tiên, Tiêu Tuyên cài gián điệp vào Phượng Hoàng Sơn Trang. Hai nước đối địch đã lâu, Bắc Hạ cài gián điệp vào Nam Hạ, hoặc Nam Hạ cài gián điệp vào Bắc Hạ, đều là những chuyện rất bình thường. Muốn cài gián điệp vào Phượng Hoàng Sơn Trang, thực ra rất dễ dàng, Phượng Hoàng Sơn Trang thu nhận các bé gái mồ côi khắp thiên hạ, không màng họ đến từ đâu. Người có thiên phú thì đi tu tiên học võ, không có thiên phú thì được sắp xếp vào các tiền trang, cửa hàng. Bắc Hạ chỉ cần gài một “Bé gái mồ côi” có thiên phú tu tiên, đã có được nhãn tuyến của Phượng Hoàng Sơn Trang rồi. Tuy nhiên, Phượng Hoàng Sơn Trang sừng sững bao nhiêu năm, nếu dám không màng các bé gái mồ côi đến từ đâu, thì nhất định phải có biện pháp bảo đảm các bé gái này trong sạch. Không biết từ khi nào, nhãn tuyến mà Tiêu Tuyên xếp vào, đã chủ động hoặc bị động trở thành ống truyền tin của Bắc Hạ về Phượng Hoàng Sơn Trang. Tin tức mà Tiêu Tuyên biết được thông qua gián điệp, là tin tức mà Phượng Hoàng Sơn Trang muốn cho hắn biết. Hoàng Hậu cũng biết hoàng thất giấu một kiện bảo vật có thể giết chết huyết mạch Phượng Hoàng, muốn lấy nó —— chắc hẳn xuất phát từ lý do an toàn, dẫu sao tính mạng mình phụ thuộc vào một món Thần Khí, bị người khác nắm trong tay, sao có thể an tâm. Thế nhưng, hoàng đế sẽ không bao giờ nói ra vị trí của Nghệ Nhật Thần Tiễn cho người khác, trừ phi ông sắp chết, mới phải nói cho người kế vị. Mà vị trí của Nghệ Nhật Thần Tiễn người kế vị được biết, cần phải có huyết mạch Tiêu gia mới có thể mở được. Theo lý thuyết, mở được cơ quan, lấy đi thần tiễn, chuyện này chắc hẳn Tiêu Linh Dương sẽ hoàn thành được, sau đó Phượng Hoàng Sơn Trang bọ ngựa bắt ve, lấy được thần tiễn. Nhưng vấn đề là, Tiêu Linh Dương sẽ đi lấy thần tiễn sao? Lâm Sơ nghĩ, e rằng sẽ không. Về bản chất, Tiêu Linh Dương vẫn là một đứa trẻ ngoan. Hắn được Hoàng Hậu nuôi lớn, vẫn có tình cảm với Hoàng Hậu —— chưa kể hắn còn hướng về tỷ tỷ mình như vậy. Cho nên, chuyện Tiêu Linh Dương đi lấy thần tiễn, là không có khả năng. —— vậy nên làm thế nào? Đương nhiên là nhờ Bắc Hạ, Bắc Hạ cũng là huyết mạch Tiêu gia, hơn nữa còn luôn muốn diệt trừ Phượng Hoàng Sơn Trang cho sảng khoái. —— cho nên mới có gián điệp báo cho Tiêu Tuyên về Nghệ Nhật Thần Tiễn, mới có Tiêu Tuyên lừa gạt trộm được Nghệ Nhật Thần Tiễn. Sau đó Hoàng Hậu ra tay chặn đứng Tiêu Tuyên, cứ như vậy, thần tiễn liền rơi vào tay Phượng Hoàng Sơn Trang. Chuyện này vốn không có vấn đề gì cả. Nhưng nó lại lộ ra một tín hiệu. Hoàng thất, cùng Phượng Hoàng Sơn Trang, bằng mặt không bằng lòng đã lâu. Hoàng thất luôn đề phòng Phượng Hoàng Sơn Trang, Phượng Hoàng Sơn Trang cũng luôn đề phòng hoàng thất. Thậm chí, cái chết của lão hoàng đế, sau lưng không thể thiếu Hoàng Hậu quạt gió thêm củi. Lại kết hợp với hiểu biết trước đây của Lâm Sơ về Phượng Hoàng Sơn Trang …… Phượng hoàng chính là thần thú tiên thiên kế tục Thiên Đạo, uy hiếp địa vị Nhân Hoàng, cho nên hoàng đế không thể để phượng hoàng huyết thức tỉnh. Thế nhưng, Phượng Hoàng gia là lô đỉnh tuyệt thế, là thứ mà hoàng đế không thể bỏ được. —— vì vậy mới có thế cục hiện giờ. Lâm Sơ nghĩ nghĩ, nói với Lăng Phượng Tiêu: “Hoàng Hậu cũng vì tương lai đăng cơ của huynh, loại bỏ những những nguy hiểm tiềm ẩn?” Lăng Phượng Tiêu: “Nhưng tại sao nàng không đề cập một chữ nào với ta?” Lâm Sơ không biết. Lăng Phượng Tiêu ôm eo hắn, dẫn hắn bay đến một cây hoa cổ thụ đồ sộ. Hai người ngồi trên một cành cây. Hoa cỏ sum suê, mơ hồ thoang thoảng mùi hương thanh nhạt. Lăng Phượng Tiêu không biết đang suy nghĩ gì, biến trở về trạng thái Tiêu Thiều. Mấy ngày gần đây thời gian y biến thành Tiêu Thiều ngày càng tăng dần, Lâm Sơ cảm thấy có thể là vì dáng người Tiêu Thiều cao hơn Lăng Phượng Tiêu, ôm Lâm Sơ cũng bớt phiền hơn. —— về phần là nam hay nữ, người này căn bản không quan tâm lắm. Ngay cả mấy hôm trước, Đại tiểu thư còn cùng Trái Cây thần thần bí bí mân mê gì đó trong phòng thật lâu, cuối cùng bào chế ra một hộp son môi, nói là son môi đỏ thẫm trộn với kim phấn mài nhỏ, có ráng chiều giữa hoàng hôn. Lâm Sơ dùng thẩm mỹ của mình nhìn đi nhìn lại, cũng không thấy màu gì gọi là “Ráng chiều giữa hoàng hôn”, chỉ cảm thấy đôi chút long lanh. Mắng thầm “Ráng chiều giữa hoàng hôn” xong, Lâm Sơ được Tiêu Thiều ôm lấy từ phía sau, đắn đo suy nghĩ về những chuyện xảy ra gần đây. Có lẽ Hoàng Hậu thật sự yêu thương Lăng Phượng Tiêu. Nàng muốn Lăng Phượng Tiêu an an ổn ổn mà sống. Bản thân Lâm Sơ, kỳ thật cũng hy vọng Tiêu Thiều có thể tồn tại mãi mãi. Nhưng mà, hắn nghĩ, có một số việc…… nên để Tiêu Thiều tự mình quyết định thì hơn. Với cả, bản thân hắn đừng châm ngòi ly gián quan hệ giữa Hoàng Hậu với y là được. Đắn đo một chút, hắn mở miệng nói: “Ba năm trước, Đại Vu từng kể cho ta một chuyện.” Tiêu Thiều: “Hử?” “Tám quyển bí tịch tề tụ lại, có thể tác động Thiên Đạo, đạt được khí vận vô thượng.” “Ta cũng đoán vậy.” Tiêu Thiều nói, “Người trên Tiên giới muốn hủy diệt tám quyển bí tịch, để chúng không thể tề tụ, để không một người nào dưới nhân gian có được thực lực quá mức cường đại.” “Ừm.” Lâm Sơ nói, “Nhưng vẫn còn một cách khác, nếu một người trở thành Nhân Hoàng, có được nhân gian tứ hải, thì cũng có thể…… có được khí vận cường đại.” Tiêu Thiều chăm chú nhìn hắn, phảng phất đã ngửi ra được hơi thở bất thường nào đó, ôn tồn hỏi hắn: “Sau đó thì sao?” “Sau đó, trên người huynh có huyết mạch phượng hoàng, thời khắc phượng hoàng huyết hoàn toàn thức tỉnh……” Tiêu Thiều: “Ta sẽ giống như phượng hoàng thượng cổ?” Lâm Sơ gật gật đầu. Tiêu Thiều tựa hồ nhẹ cười một cái, không biết là ý gì, tóm lại không phải nụ cười vui vẻ. “Tuy nhiên, phượng hoàng sinh trưởng cần khí vận tẩm bổ, nhưng huynh là người, không có khí vận như vậy, phượng hoàng huyết thức tỉnh, mà không chiếm được khí vận, thì sẽ khô kiệt tiêu tán.” “Hừm……” Tiêu Thiều nói: “Thế nên ta phải gom đủ tám quyển bí tịch, hoặc trở thành Nhân Hoàng.” Lâm Sơ: “Ừm.” Tiêu Thiều không nói gì, chỉ ôm Lâm Sơ ngày càng chặt hơn. Sau đó thì thầm bên tai hắn: “Bảo Bảo……” Thanh âm tựa như hoa đào tẩm rượu, rõ ràng thực nhẹ, lại vì cố tình đè thấp mà dư vị dài lâu, rượu mạnh nồng cháy qua đi, vương vấn dư vị ôn nhu ngọt ngào, day dứt khôn nguôi. Mỗi lần Tiêu Thiều dùng thanh âm này nói chuyện với hắn, Lâm Sơ đều khẽ rùng mình lên, có một cảm giác như được ngâm trong rượu, bị chết chìm trong ảo giác. Chỉ nghe Tiêu Thiều nói tiếp: “…… Em bị lừa rồi.” Lâm Sơ: “???” Hắn quay đầu, nhìn Tiêu Thiều. Tiêu Thiều kéo hắn vào lòng, Lâm Sơ có thể cảm nhận lồng ngực hơi hơi rung động của y lúc nói chuyện. “Ta đoán, gom đủ tám quyển bí tịch, chỉ là lời ngụy biện của Đại Vu, muốn ta lên làm Nhân Hoàng, là mẫu hậu kể cho em.” Được rồi. Không biết sơ hở chỗ nào. Tiểu Phượng Hoàng tâm tư quá mức kín đáo, không thể qua mắt được. “Mẫu hậu vốn không biết tu vi của ta, trong lòng nàng, ta vẫn là độ kiếp sơ kỳ, vẫn có thể khống chế. Nhưng các chủ Kiếm Các là độ kiếp đỉnh, chỉ cần muốn, là có thể tung hoành khắp thiên địa, làm bất cứ thứ gì mình thích.” Tiêu Thiều nhàn nhạt nói: “Nếu ta không muốn làm hoàng đế, các chủ sẽ đưa ta rời xa trần tục, cao chạy xa bay, ai cũng không ngăn cản được…… Cho nên sau khi mẫu hậu biết đến sự tồn tại của em, liền muốn khóa chặt em. Vừa lúc trên người ta có phượng hoàng huyết…… liền lừa em, không làm Nhân Hoàng, ta sẽ chết.” Lâm Sơ: “?” Hắn cũng bị lừa? Thế chẳng phải chỉ số thông minh của hắn nằm cùng một trục với Tiêu Tuyên, Tiêu Linh Dương sao? Không có khả năng. Hắn không tin. Hắn liền nói: “Nhỡ huynh thật sự chết thì sao?” Tiêu Thiều làm bộ như thật: “Ừ…… Cũng có khả năng.” Lâm Sơ: “Thế chẳng phải huynh vẫn đi làm Nhân Hoàng sao.” “Nếu không làm Nhân Hoàng, ta sẽ chết, nhưng cho dù làm Nhân Hoàng, ngày nào còn sống, ngày đó vẫn phải làm Nhân Hoàng…… Ta không muốn làm.” Lâm Sơ nghĩ, thế ý của huynh, là muốn chết hả. Tiêu Thiều lại nói tiếp: “Theo lý thì phượng hoàng huyết sẽ dần dần thức tỉnh, nhưng sau khi ta song tu với em, phượng hoàng huyết đã ổn định rồi. Ta làm bạn với phượng hoàng huyết đã hai mươi năm, trong lòng biết rằng đó chỉ là ly hỏa chi khí quá nặng, bị bỏng kinh mạch, thường ngày luyện võ, dùng đao cũng sẽ hiển lộ, ly hỏa hừng hực nóng cháy, chứng tỏ ta có thiên phú hơn người.” Nói tới đây, Tiêu Thiều cười cười: “Bọn họ đều bảo ta, bởi vì sinh ra thiên phú hơn người, nên từ nhỏ đã có tu vi cao cường…… Kỳ thật ta nghĩ, huyết mạch chỉ là dệt hoa trên gấm, liên quan đến tâm tính, kể cả cho ta một khối thân thể phàm trần, ta cũng sẽ không bao giờ mờ nhạt trong biển người.” Tiểu phượng hoàng này đang tự luyến. Lông chim cả người đều xoã tung. Lâm Sơ vỗ vỗ mu bàn tay y, vuốt lông tơ đang xõa tung, phụ họa: “Rất đúng.” Tiêu Thiều nói tiếp: “Có lẽ huyết mạch Phượng Hoàng trên người ta, quả thật có điểm kỳ quặc, nhưng hiện giờ ta lấy oán khí thiên địa làm căn nguyên, sao có thể chết. Thứ có thể tru sát ta, chỉ có Thiên Đạo.” Lâm Sơ: “Nhưng mà……” Nhỡ đâu vạn nhất? Trước kia, lúc vẫn còn học ở Học Cung, Đại tiểu thư thường thích dính một chỗ với hắn. Lý do biện bạch là, vạn nhất ngươi bị té, vạn nhất ngươi bị bắt nạt, vạn nhất ngươi đụng phải ma vật, vân vân. Khi ấy hắn rất khó hiểu, trên đời làm gì có nhiều vạn nhất như vậy. (vạn nhất: một phần vạn) Nhưng hiện giờ hắn lại cảm thấy, hai chữ vạn nhất này, thật sự khiến người ta sợ hãi. “Tuy có khả năng, lại có kỳ quặc.” Tiêu Thiều nói: “Chỉ sợ những chuyện mẫu hậu, Đại Vu nói với em, đều là nửa thật nửa giả.” Lâm Sơ: “Cái nào là thật, cái nào là giả?” Tiêu Thiều: “Cái nào giả, ta không biết, nhưng có hai việc là thật.” Lâm Sơ: “Là gì?” Tiêu Thiều: “Đại Vu muốn gom đủ tám quyển bí tịch, mẫu hậu muốn ta trở thành Nhân Hoàng, hai việc này là thật, mà nếu hai việc này thực hiện được, nhất định sẽ xảy ra gì đó bất thường.” Lâm Sơ: “Huynh định thế nào?” “Gặp chiêu nào phá chiêu đó.” Đôi tay Tiêu Thiều vẫn đặt trên eo hắn: “Nhưng……” Lâm Sơ không nghe được từ “Nhưng” nữa. Cơ mà Tiêu Thiều vẫn nói ra. “Mẫu hậu luôn là một người rất dịu dàng.” Thanh âm y chầm chậm: “Nhưng mà…… chuyện nàng muốn làm, không gì không thể thực hiện được.” “Hồi còn nhỏ, nếu ta không chăm chỉ tu luyện, mẫu thân sẽ trách phạt ta, nhưng mẫu hậu thì không.” “Mẫu hậu sẽ ôm ta vào lòng, rồi khóc.” Thanh âm Tiêu Thiều có chút khàn khàn: “Nhưng nước mắt nàng…… là thứ còn khiến ta sợ hãi hơn cả trách phạt.” Lâm Sơ không biết y đang muốn bày tỏ điều gì. Tất cả những gì hắn biết về Hoàng Hậu là một hình tượng mỹ lệ dịu dàng, phong hoa tuyệt đại, chỉ một nụ cười thôi cũng đủ để khiến nam nhân xa lạ si mê nửa đời. Thì giọt nước mắt nàng, có lẽ cũng đủ để khiến một người tan nát cõi lòng. Hắn nói: “Ta chưa từng có mẹ.” Tiêu Thiều để hắn đối mặt với mình, chạm trán mình vào trán hắn: “Hiện giờ trên đời, chỉ duy độc hai người có thể làm tổn thương ta.” Lâm Sơ hiểu điều y muốn biểu đạt rồi. Hắn vươn tay, vuốt ve khuôn mặt Tiêu Thiều, Tiêu Thiều cúi xuống hôn hắn, ngậm lấy bờ môi nhợt nhạt của hắn. Hoa rơi rào rạt, cánh hoa như mưa, Tiêu Thiều siết chặt eo hắn, hôn sâu một chút, qua một lát, mới buông ra, ôm người nhảy xuống trên mặt đất. Vừa rơi xuống đất, lại biến trở về hình dáng Lăng Phượng Tiêu. Lăng Phượng Tiêu nói: “Ta đi gặp mẫu hậu.” Lâm Sơ gật đầu, hỏi: “Huynh tự đi được chứ.” Lăng Phượng Tiêu đáp: “Ta có chừng mực.” Lâm Sơ: “Được.” Lăng Phượng Tiêu ôm hắn, hôn hôn cổ hắn một hồi. Lâm Sơ nghĩ vỏ bọc Phượng Dương điện hạ hôm này thoa màu son “Ráng chiều giữa hoàng hôn” trong truyền thuyết, vậy thì trên cổ hắn cũng sẽ có một dấu son “Ráng chiều giữa hoàng hôn”. Điện hạ buông hắn ra, bước về phía cung điện Hoàng Hậu, thân ảnh hồng bào bồng bềnh uốn lượn, bị trùng trùng hoa cỏ cung uyển che lấp. Lâm Sơ nhìn bóng lưng y, chạm đầu ngón tay lên dấu môi trên cổ mình, trong lòng tựa hồ có sự biến đổi nào đó, nhưng hắn không nắm bắt được. Đợi đến khi hình bóng Lăng Phượng Tiêu biến mất, hắn cũng xoay người, trở về Ngô Đồng Uyển. Đi được nửa đường bỗng nghe thấy một âm thanh xa xăm: “Các chủ dừng bước.” Lâm Sơ dừng lại, thấy Tạ Tử Thiệp đang ló mình từ một bức tường cung uyển, bước về phía hắn. Cách xa như vậy, nhận ra được cũng là làm khó nàng. Tạ Tử Thiệp tới gần, cười nói: “Xa xa thấy bóng hình ngươi, nghĩ đến trong cung chỉ có các chủ tiên nghi như tuyết như ngọc, quả nhiên không nhận sai.” Lâm Sơ thầm nghĩ bản thân vẫn ăn mặc không khác gì thường ngày, nhưng đây là Tạ Tử Thiệp đang khách sáo, liền đáp: “Sư tỷ quá khen.” Tạ Tử Thiệp nói: “Hôm nay gọi ngươi, là có chính sự.” Lâm Sơ: “Mời nói.” Tạ Tử Thiệp: “Phượng Dương điện hạ lệnh cho ta, tối nào cũng phải giảng bài cho Thái Tử điện hạ một canh giờ, dạy hắn cách trị quốc an dân, ba năm nay, ngày nào cũng vậy. Hôm nay khải hoàn hồi triều, nghĩ Thái Tử điện hạ chắc hẳn rơi rụng rất nhiều kiến thức, định ôn tập một chút, nhưng không thấy bóng dáng điện hạ trong Lạc Phượng cung, hỏi cung nhân, mỗi người một kiểu mập mờ, việc này liệu có liên quan đến Đại tiểu thư không?” Lâm Sơ cân nhắc tìm từ: “Thái Tử điện hạ…… đang tự ngẫm.” Tạ Tử Thiệp nhướng mày: “Hay là bị giam lỏng rồi?” Dứt lời, thở dài một hơi: “Thôi vậy, ta sớm đoán ra rồi. Hiện giờ triều ta trên dưới nghị luận sôi nổi, nói rằng Phượng Hoàng Sơn Trang định cải thiên hoán nhật —— trong lòng ta cảm thấy Đại tiểu thư không hẳn có ý này, bất quá, chuyện này cũng không phải là xấu.” Chỉ nghe nàng nói tiếp: “Bất kể thế nào, ta vẫn luôn đứng về phía Đại tiểu thư. Nhưng mà Thái Tử điện hạ…… cũng coi như thông tuệ, ta lại thấy hơi đáng tiếc.” Lâm Sơ nghe ra ý vị bất thường trong lời nói nàng, hỏi: “Nói rõ hơn đi?” “Thái Tử điện hạ thiên tư không tệ, chỉ là nền tảng không vững, vỡ lòng đã phải học điển tịch 《 Sáu Lược 》 thâm thúy tối nghĩa, lớn hơn một chút thì phải học huyền luận《 Chư Lâm 》nói hươu nói vượn, mười mấy năm qua không phải chân chính mà học, thế nên mới chán ghét đọc sách đến cực điểm, mặc dù sau này bệ hạ mời đại quốc sư đích thân đến giảng 《 Đế Sách 》 cho hắn, cũng khó có thể đền bù.” Nàng cười cười: “Bất quá , nghe nói Thái Tử điện hạ vẫn luôn được hoàng hậu bệ hạ một tay nuôi nấng, ta cũng không tiện xen vào.” Lâm Sơ: “Sư tỷ nên nói cẩn thận.” “Trước mặt người khác đương nhiên phải cẩn thận, bất quá trước mặt các chủ, thật ra vẫn có thể nói vài lời.” Tạ Tử Thiệp ẩn ý mà nhìn nhìn cổ hắn, mỉm cười. Lâm Sơ tự biết lời nói của Tạ Tử Thiệp có ẩn ý, chính là thông qua hắn truyền tin, có lẽ, tâm tư Hoàng Hậu, Tạ Tử Thiệp đã nhìn ra manh mối rồi, cho nên mới đến thông báo một câu. Dù gì Học Cung ngày xưa, cũng có lời đồn đãi rằng Đại sư tỷ Nho Đạo Viện Tạ Tử Thiệp không thích nam nhân, chỉ khuynh mộ Đại tiểu thư vạn phần vân vân…… Mặc dù đồn thổi Đại sư tỷ khuynh mộ Đại tiểu thư là thế, nhưng Tạ Tử Thiệp cũng không tỏ vẻ đặc biệt với Lăng Phượng Tiêu, mà thích đùa giỡn Lâm Sơ hơn, cho nên Lâm Sơ cảm thấy thái độ của nàng vẫn là một điều bí ẩn. Bàn xong chính sự, Tạ Tử Thiệp cũng chưa đi, mà nhìn nhìn hắn: “Lại nói tiếp, trong lòng ta có một nghi hoặc.” Lâm Sơ: “Mời nói.” “Nghe nói công pháp Kiếm Các vô tình không nhập trần thế, không biết vì sao các chủ lựa chọn nhập thế lần nữa.” Tạ Tử Thiệp nói. Lâm Sơ đáp: “Đạo hữu tình hoặc vô tình…… Ta không lý giải nổi. Xuất thế nhập thế, chỉ là tùy tâm.” Tạ Tử Thiệp mỉm cười: “Vậy Tử Thiệp chúc cho các chủ và Đại tiểu thư bạc đầu giai lão.” Lâm Sơ: “Đa tạ.” Tiễn Tạ Tử Thiệp đi, Lâm Sơ lại đứng một mình trong chốc lát. Tạ Tử Thiệp hỏi cũng không sai. Đáp án hắn cũng là sự thật. Hồng trần vạn trượng đối với hắn, vẫn luôn như một bến mê, không thể vượt dòng. Sau khi tu vi phục hồi, thế gian muôn hình vạn trạng đều bình đạm như nước, gương mặt thế nhân cũng trở nên nghìn bài một điệu, chỉ còn Tiểu Phượng Hoàng vẫn đẹp đẽ như xưa. Hắn không thể hiểu nổi. Không thể hiểu nổi vì sao từ thức thứ bảy trở về của 《 Trường Tương Tư 》đều cao ngạo lạnh thấu xương như vậy, đến thức thứ tám “Bình Sinh Tâm Sự”, lại biến thành một chiêu kiếm pháp tự thương bản thân để bảo vệ người phía sau. Cũng không thể hiểu nổi vì sao khoảnh khắc Tiêu Thiều cúi xuống chạm vào môi hắn, thiên địa đều tĩnh lặng, chỉ còn cô đơn nghe thấy tiếng tim mình đập. Gió đêm nhẹ thổi, hắn nhìn ánh đèn rực rỡ trong Ngô Đồng Uyển, đôi phần mê võng. Cũng không phải không thể hiểu nổi, kỳ thật vẫn hiểu một chút. Cổ nhân từng nói, Thái Thượng Vong Tình, tối hậu bất động tình, tựa lãng quên hết thảy. Nhưng đạo vô tình của hắn, lần nào đứng giữa một mảnh vắng vẻ đìu hiu, rọi thế nào cũng là hữu tình.