Tiên Đạo Đệ Nhất Tiểu Bạch Kiểm FULL
Chương 184
Tiêu Tuyên cứ như vậy bị mời đến Nam Hạ làm khách.
Lăng Phượng Tiêu ngồi trên bảo tọa cao nhất soái trướng, mời hắn uống một tách trà, không ngơi nghỉ mà trò chuyện đôi câu, thỉnh hắn ra lệnh cho đại quân của mình, tạm thời rút lui.
Tiêu Tuyên biết mạng mình nằm trong tay Lăng Phượng Tiêu, không dám cự tuyệt, mà đại quân mấy chục vạn kia ——Thái Tử duy nhất của quốc gia mình đã bị người ta bắt làm con tin, không lui binh là không có khả năng.
Bắc Hạ cứ như vậy liền rút quân, tất nhiên, thời điểm rút quân, sương máu của Lăng Phượng Tiêu còn một tấc không rời mà đi theo bọn họ, thẳng đến khi những người này khải hoàn hồi triều, sương máu mới dần dần tan rã, đám binh sĩ bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm.
Một cuộc chiến tranh, cứ như vậy đột ngột kết thúc rồi.
Xét về thời gian, vốn dĩ mọi người dự tính là, khởi đầu ở trận chiến Vị Xuyên, gió lửa trường kỳ kéo dài trong khoảng 5 năm, hoặc Nam Hạ hoàn toàn đánh bại Bắc Hạ, hoặc Bắc Hạ hoàn toàn đánh bại Nam Hạ.
Ai mà ngờ rằng, trong vòng một ngày, quân đội Bắc Hạ chán nản trở về, còn rơi mất một vị Thái Tử ở chỗ này.
Mà nói đến thương vong, càng là…… ngay cả một người cũng không chết —— nếu như không tính Tiêu Tuyên đang trò chuyện này.
Dù sao Tiêu Tuyên hiện giờ sống mà cũng như chết.
Hắn đang chịu sự giám sát của Lăng Phượng Tiêu, viết thư cho cha mình.
Đại ý là, cha ơi, con bị bắt rồi, ngài nhớ ký tên vào nghi thức đầu hàng này nha.
Sau khi viết xong, đặt bút xuống, nhìn chăm chú vào bức thư, như cha mẹ chết.
Lăng Phượng Tiêu không nhanh không chậm, gấp bức thư lại với một cử chỉ thật đẹp, thật ưu nhã, sai sứ giả đưa đi vương đình Bắc Hạ.
Gửi thư xong, Tiêu Tuyên lại ngẩng đầu, hỏi Lăng Phượng Tiêu: “Mỹ nhân điện hạ, có phải chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu không……”
Lăng Phượng Tiêu nâng tách trà lên, nhấp một ngụm rồi đặt xuống, ánh mắt lạnh lẽo thờ ơ: “Mỹ nhân điện hạ? Còn ra thể thống gì.”
“Thế……” Tiêu Tuyên nghĩ nghĩ: “Phượng Dương điện hạ, có phải chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu không?”
Lăng Phượng Tiêu làm một động tác, ngoại trừ Lâm Sơ tất cả những người khác lui xuống.
Vốn dĩ không cần ai phải ở lại bảo vệ cả, cũng không sợ Tiêu Tuyên sẽ nhân cơ hội đào tẩu, bởi vì —— thực lực hiện tại của Lăng Phượng Tiêu, ngay cả chính người Nam Hạ bên mình cũng còn sợ hãi.
Mà Lâm Sơ vẫn luôn quan sát bọn họ từ phía sau, chỉ thấy cảm xúc Tiêu Tuyên thay đổi thất thường, phỏng chừng không rảnh chú ý tới hắn.
Trong phòng không còn người nào nữa, Tiêu Tuyên liền chứng nào tật nấy, nịnh nọt nói: “Mỹ nhân, ta cảm thấy ngươi quen mặt lắm.”
“Hử.” Lăng Phượng Tiêu cười cười.
Lâm Sơ lẳng lặng xem Tiêu Tuyên bị mỹ nhân mê hoặc, thần trí không rõ mà tán dương câu từ hoa mỹ.
Sau đó, chỉ thấy Lăng Phượng Tiêu dựa lưng vào ghế, lười nhác mà nói một câu: “Phu quân, có người đùa giỡn ta.”
Tiêu Tuyên: “……”
Lâm Sơ thân là phu quân, đương nhiên phải tiến lên phối hợp với Tiểu Phượng Hoàng đột nhiên nổi lên ác thú diễn kịch nhà mình.
Hắn bước đến sau lưng Lăng Phượng Tiêu.
Lăng Phượng Tiêu vẻ mặt cậy sủng sinh kiêu, híp híp mắt.
Lâm Sơ nhận được ám hiệu, ngoan ngoãn xoa bóp bả vai cho người nào đó, sau đó dịu dàng hỏi: “Người nào đùa giỡn?”
Lăng Phượng Tiêu lạnh lùng hướng mắt về phía Tiêu Tuyên.
Tiêu Tuyên còn chưa thoát khỏi nỗi buồn vì mỹ nhân đã lập gia thất, ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt Lâm Sơ.
Cho nên, hắn cũng thấy khuôn mặt Lâm Sơ rồi.
Trước kia, Lâm Sơ cùng Lăng Phượng Tiêu dùng nữ thân hành tẩu Bắc Hạ, dùng tên và gương mặt của Đan Chu Ngọc Tố.
Gương mặt Đan Chu, không giống gương mặt Lăng Phượng Tiêu lắm, Tiêu Tuyên nhất thời không nhận ra, cũng là nhân chi sơ thường tình, nhưng gương mặt Ngọc Tố chính xác là khuôn mặt Lâm Sơ đã trải qua một ít chỉnh sửa có cũng như không, phàm là ai tinh mắt đều có thể nhận ra được.
Tiêu Tuyên trợn to hai mắt.
Hắn dại ra mà nhìn Lâm Sơ, thật lâu sau, mới dời ánh mắt xuống mà nhìn Lăng Phượng Tiêu.
Mặt Lăng Phượng Tiêu, kỳ thật cũng có vài nét tương tự Đan Chu.
Hình tượng của Đan Chu vốn là vũ mị phong tình vạn chủng, vì để gia tăng hiệu quả, Lăng Phượng Tiêu còn điểm một nốt chu sa liễm diễm ở khóe mắt bên phải, càng khiến đôi mắt quang mang lưu chuyển, tiêu hồn vạn chủng hơn.
Từ đó về sau, người này cảm thấy chu sa lệ chi cũng có chỗ tốt, cho nên cũng điểm một cái lên khuôn mặt Lăng Phượng Tiêu.
Nhưng mà chu sa lệ chi xuất hiện dưới mắt Lăng Phượng Tiêu, lại là túc sát lạnh thấu xương, mỹ diễm không gì sánh được.
Lâm Sơ tin rằng, đối với một người yêu thích mỹ nhân như Tiêu Tuyên, một nốt lệ chi, đã đủ để khiến hắn liên tưởng đến thứ gì đó cần thiết.
Chỉ thấy Tiêu Tuyên vẻ mặt dại ra, khóe môi giật giật, cái gì cũng không nói nên lời, sau khi hít sâu vài cái, mới hỏi: “Điện hạ, điện hạ có phải có một muội muội…… tên Đan Chu?”
Sau đó gian nan mà nuốt nuốt nước miếng, lại nhìn về phía Lâm Sơ: “Vị tiên quân này, có phải có một muội muội song sinh, tên là…… Ngọc Tố?”
Nhìn vẻ mặt Tiêu Tuyên, có thể thấy hắn cũng không tin phỏng đoán của mình lắm.
Lăng Phượng Tiêu không tỏ ý kiến, chỉ chậm rì rì uống trà, thỉnh thoảng đút cho Lâm Sơ một ngụm, cử chỉ ướt át vô cùng.
Tiêu Tuyên hiển nhiên đã đoán được chân tướng ly kỳ trong đó, từ kinh nghi mà khiếp sợ, từ khiếp sợ mà chấn động, từ chấn động mà phẫn nộ, từ phẫn nộ tột đỉnh mà bi thương muốn chết.
Tiêu Tuyên bi thương muốn chết nói: “Điện hạ, ngươi, ngươi, ngươi…… lừa gạt cảm tình của tại hạ……”
“Tình thế bức bách, bất đắc dĩ, Thái Tử điện hạ thứ lỗi.” Lăng Phượng Tiêu rót một tách trà cho Tiêu Tuyên.
Tiêu Tuyên ngẩng đầu lên, nhìn Lâm Sơ, đối với nam nhân, thái độ của hắn rõ ràng ác liệt hơn nhiều: “Ngươi…… ta còn tưởng rằng người là tiên tử xinh đẹp không nhiễm bụi trần! Nào ngờ…… Nào ngờ ngươi thế mà……!”
Lâm Sơ bất động thanh sắc.
Lăng Phượng Tiêu chơi chơi ngón tay Lâm Sơ, nói: “Hiện giờ hắn nhiễm bụi trần rồi, khó coi sao?”
“Phi.” Tiêu Tuyên nói: “Nam nhân!”
Tiêu Tuyên đang đứng trên bờ vực sụp đổ.
Lâm Sơ nghĩ, hóa ra Tiêu Tuyên với Trái Cây là người cùng một nhà.
Lăng Phượng Tiêu không dây dưa vấn đề này nữa, mà chuyển đề tài, nói: “Vốn dĩ phải tống ngươi vào ngục, hoặc ngay tại chỗ……”
Tiêu Tuyên hoảng sợ: “Không thể!”
Lăng Phượng Tiêu cười cười: “Nhưng duyên phận ba người chúng ta, 3 năm trước chỉ là bèo nước gặp nhau.”
“Không,” Tiêu Tuyên liếc Lâm Sơ một cái: “Mỹ nhân điện hạ, ta chỉ có duyên phận với ngươi thôi.”
Lâm Sơ: “……”
Sau này chân thân Lăng Phượng Tiêu xuất hiện, có phải đó là ngày Tiêu Tuyên hoàn toàn sụp đổ?
Chắc là đúng đi.
Lăng Phượng Tiêu không tỏ ý kiến: “Hành trình Bắc Hạ trước đây, điện hạ giúp ta rất nhiều.
Còn để lại cho hai người chúng ta một gốc ‘Mỹ Nhân Ân’, với ta mà nói, chính là tặng cho ta một đứa con gái.”
Tiêu Tuyên chớp chớp mắt, tựa hồ không hiểu gì.
Lăng Phượng Tiêu nói tiếp: “Sau đó Thái Tử điện hạ xuất phát từ đại nghĩa, gửi thư, mời hai người chúng ta đến Bắc Hạ, tru sát Đại Vu, bổn điện hạ vô cùng cảm kích.
Chưa kể rằng bởi vì phải giao thủ với Đại Vu, nên ta có được toàn bộ công lực của hắn, tu vi tiến triển cực nhanh, cho nên hôm nay mới có thể lấy sức một người đẩy lùi thiên quân vạn mã.”
Giọng điệu Lăng Phượng Tiêu rất hòa nhã.
Tiêu Tuyên cả người cứng đờ.
Lâm Sơ đồng tình mà nhìn Thái Tử điện hạ.
Hôm nay Thái Tử điện hạ rốt cuộc mới biết, chính mình bị bắt vì cái gì, bởi vì không lâu trước đây chính tay mình đã dâng công lực Đại Vu vào tay Lăng Phượng Tiêu.
Hắn, thân là hoàng tử duy nhất của Bắc Hạ, cũng là nội tặc lớn nhất của Bắc Hạ.
Tiêu Tuyên lấy tay áo che mặt, cực kỳ bi thương, tinh thần suy sụp, thực sự khiến người ta thương tâm.
Nhưng Lâm Sơ biết Lăng Phượng Tiêu chẳng thương tâm gì cả, Lăng Phượng Tiêu rất bình tĩnh, thậm chí còn vô cùng hài lòng vì vừa công phá được phòng tuyến của Tiêu Tuyên.
Công phá phòng tuyến xong, chính là đặt câu hỏi.
“Những việc trước đây ngươi đã biết rồi, ta lại có việc muốn hỏi ngươi.” Lăng Phượng Tiêu nói.
Tiêu Tuyên ngữ khí mơ hồ: “Tại hạ biết gì nói nấy, không dám giấu giếm nửa lời……”
“Tốt.” Lăng Phượng Tiêu nói: “Nghệ Nhật Thần Tiễn ở đâu? Tại sao ngươi biết thế gian có vật ấy? Có phải định dùng nó để giải quyết ta?”
“A, Nghệ Nhật Thần Tiễn……” Ngữ khí Tiêu Tuyên tiếp tục mơ hồ: “Không phải các ngươi đã lấy lại rồi sao?”
Lăng Phượng Tiêu đột nhiên cau mày: “Lấy lại?”
“Đúng vậy……” Ngữ khí Tiêu Tuyên ỉu xìu, “Gián điệp ta xếp vào Phượng Hoàng Sơn Trang báo tin, nói bên trong hoàng cung Nam Hạ có một bảo vật có thể giết chết huyết mạch Phượng Hoàng, và chỉ có các thế hệ hoàng đế mới biết được địa điểm, ta liền lẻn vào cung các ngươi, lừa đệ đệ điện hạ……”
Nói đến đây, hắn cười cười: “…… Đệ đệ thật dễ lừa.”
Lăng Phượng Tiêu: “……”
Lâm Sơ: “……”
Tiêu Tuyên nói tiếp: “Ta lấy được thần tiễn kia, nghĩ Phượng Hoàng Sơn Trang có nhiều độ kiếp như vậy, trên chiến trường, nếu có thể giết, phần thắng triều ta sẽ gia tăng gấp bội…… Ta đang định rời khỏi hoàng cung, lại bị một đám thủ quân địa cung bao vây, thật vất vả mới thoát thân được, chạy tới bức tường cung điện, lại bị, bị…… Hoàng Hậu chặn đứng.
Ta phải dùng một pháp khí tuyệt thế mới may mắn thoát nạn, thần tiễn cũng không giữ nổi.”
Nói tới đây, Tiêu Tuyên càng thêm bi thương: “Sau khi trở về, ta còn bị cha ta mắng, ông bắt ta phải dẫn binh thân chinh, lấy được Vị Xuyên mới có thể đền tội.”
Tiêu Tuyên khóc rống: “Cha, con thực xin lỗi người……”
Nhưng hắn nghiễm nhiên vẫn có chút không bình thường, trong bi thương, vẫn nở một nụ cười hoảng hốt: “Bất quá, đệ đệ thật dễ lừa.”
Tay Lăng Phượng Tiêu, nắm chặt chuôi đao.
Lâm Sơ vuốt vuốt lưng y.
Quả nhiên Tiêu Tuyên và Tiêu Linh Dương, mới giống như huynh đệ ruột thịt, tất cả đầu óc của Tiêu gia bọn họ, dường như chỉ truyền cho một mình Tiêu Thiều.
Lăng Phượng Tiêu hít sâu một hơi, thanh âm vẫn còn bình tĩnh: “Người của Phượng Hoàng Sơn Trang, tiết lộ cho ngươi có một Nghệ Nhật Thần Tiễn.
Ngươi trộm Nghệ Nhật Thần Tiễn, sau đó bị Phượng Hoàng Sơn Trang lấy đi.”
Động tác Tiêu Tuyên dừng một chút, nhìn vào mắt Lăng Phượng Tiêu, không thể tin nổi mà nói: “Cho nên…… ta cũng bị lừa?”
Lăng Phượng Tiêu: “Bằng không?”
Tiêu Tuyên: “……”
Hắn ngẩn người, phun ra bốn chữ: “Thế nhân khinh ta!”
Lăng Phượng Tiêu thở dài một hơi, nói: “Tiêu Linh Dương đã bị ta nhốt vào địa lao.”
Tiêu Tuyên: “Đệ đệ ngây thơ đáng yêu như vậy, mỹ nhân điện hạ, ngươi không khỏi có chút tàn nhẫn.”
“Rất đúng,” Lăng Phượng Tiêu nói: “Ta đưa ngươi đi làm bạn với nó, thế nào?”
Tiêu Tuyên: “……”
Đại quân khải hoàn hồi triều.
Tiêu Tuyên tựa như một người chết, bị Lăng Phượng Tiêu xách theo, tiến vào địa cung.
Tiêu Linh Dương nhốt trong địa cung nghe thấy tiếng ồn, đập chấn song sắt: “Lăng Phượng Tiêu……! Ngươi còn biết trở về! Ngươi…… Đồ vô lương tâm! Đồ vô nhân tính.”
Lăng Phượng Tiêu cách rào sắt nhìn hắn, nói: “Ta không chỉ tới, mà còn mang quà cho ngươi.”
Tiêu Linh Dương: “Cái gì? Mau cho ta xem.”
Lăng Phượng Tiêu mở cửa sắt ra, ném phần quà vào, đóng lại, liền mạch trơn tru dứt khoát, Tiêu Linh Dương ngay cả cơ hội lách người chạy ra cũng không có.
Phần quà được ném vào nói: “Mỹ nhân, ngươi ném đau ta!”
Sau đó, Lâm Sơ nghe thấy chất giọng của Tiêu Linh Dương: “Là ngươi?”
Tiêu Tuyên: “Là ta.”
Tiêu Linh Dương: “Là ngươi!”
Tiêu Tuyên chột dạ nói: “Là ta……”
Lăng Phượng Tiêu cách cửa sắt, nói: “Máu mủ tình thâm, các ngươi huynh đệ gặp lại, có thể tận tình ôn chuyện, cũng có thể thảo luận một chút xem ai sẽ lên ngôi.”
Tiêu Linh Dương: “Ta không lên ngôi!”
Tiêu Tuyên: “Ta cũng không lên ngôi!”
Lăng Phượng Tiêu nhướng mày: “Tại sao ngươi cũng không lên ngôi?”
Lần này biến thành Tiêu Tuyên víu khung cửa: “Bởi vì ta không muốn cưới vợ, mà làm hoàng đế sẽ bị ép phải cưới vợ sinh con.”
Lăng Phượng Tiêu: “Tại sao lại không muốn cưới vợ?”
Tiêu Tuyên nói: “Ta thích mỹ nhân xinh đẹp, nhưng không muốn nhúng chàm các nàng.
Mỹ nhân băng thanh ngọc khiết, nên sống một mình như những đóa hoa, hoặc là nên chơi cùng với mỹ nhân khác, không thể bị ô nhiễm bởi hơi thở nam nhân.”
Lăng Phượng Tiêu: “Có vẻ hợp lý.”
Tiêu Linh Dương: “Hắn thích mỹ nhân có lý, ta thích chơi thì vô lý sao?”
Lăng Phượng Tiêu: “Không phải vô lý.”
“Bất quá, sự tình không như ý nguyện tám chín phần mười,” Thanh âm Lăng Phượng Tiêu âm trầm, vang vọng trong hành lang địa cung càng thêm áp lực nặng nề: “Quốc không thể một ngày không quân, các ngươi…… đừng ngại cân nhắc một chút.”
Hai tên đệ đệ trầm mặc.
Thánh nhân từng nói, kỷ sở bất dục, vật thi vu nhân.
(chuyện mình không muốn thì đừng bắt người khác làm)
Nhưng mà, Lăng Phượng Tiêu hiển nhiên đi ngược lại với lời thánh nhân, áp đặt những gì mình không muốn lên người khác, còn rất vui sướng.
Y đưa Lâm Sơ thong thả ung dung rời khỏi địa cung, hoàn toàn mặc kệ phòng tối phía sau qua một khoảng lặng ngắn ngủi, truyền đến hàng loạt tiếng động lang cang lách cách.
Hai tên đệ đệ bắt đầu đánh nhau ẩu đả rồi.
Nhưng mà y sẽ không quản.
Lâm Sơ cũng càng không quản.
Ra khỏi địa cung.
Lúc này đang là nửa đêm, đêm hè, tinh nguyệt rực rỡ, tiếng dế kêu từ xa xa vọng lại.
Lăng Phượng Tiêu ngắm vòm trời đầy sao, từ tốn nói: “Ta muốn đi gặp mẫu hậu…… Nàng đến tột cùng đang muốn làm cái gì?”
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
10 chương
11 chương
27 chương
74 chương
23 chương