Chương 17 Người phụ nữ tôi không biết "Những hạt mưa cứ rơi trên đầu tôi, và giống như ...." Han Kyul thấy mình đang hát trong xe ô tô khi đang trên đường đến nơi làm việc. Những con phố, trải đầy những nhành hồng đỏ mềm mại trong cơn mưa xuân. Những giọt mưa trong hơn pha lê chảy xuống kính chắn gió , hân hoan hòa cùng với tiếng nhạc trong xe. Han Kyul thấy mình gõ nhịp trên vô lăng và tâm trạng cũng thật tốt. Công việ ở của hàng bây giờ bận hơn, nhưng anh cũng thấy yêu thích nó hơn. Trung thực mà nói thì nó không phải là vì công việc. Anh bắt đầu thích một cái khác. Ko En Chan. Thật tuyệt khi nhìn thấy cậu nhóc đó. NGay cả khi họ bất đồng ý kiến, cuộc tranh luận của họ thật thú vị. Họ hết gây sự rồi lại đối đáp với nhau thật là một điều tuyệt vời để giải tỏa những buồn chán. Thật tuyệt khi được nhìn thấy thằng nhóc đó, người dễ đang nổi nóng chỉ với một trò khiêu khích bé tí. Khi họ ở cùng nhau, anh không bao giờ thấy chán, và đôi khi, anh thậm chí còn thấy mình đang nghĩ là mình hạnh phúc. Chỉ cần nhìn vào cách cậu ta run lên khi anh bấm lỗ tai cho cậu ta. Ngay cả sau khi tranh luận, anh cũng thật dễ dàng nguôi ngoai. Thằng nhóc đơn giản. Han Kyul không thể không mỉm cười. Han Kyul bất chợt phá lên cười rồi lại thấy ngượng ngùng. Một vài giọt mưa hất qua nơi của xe mở hé. Anh đưa tay ra ngoài cửa, hứng những giọt mưa mát lạnh, đột nhiên anh nghĩ. Cái cảm giác ấy là gì vậy? Tôi chưa bao giờ nói với ai tôi là trẻ mồ côi. Vì lí do nào đó, Han Kyul đã muốn nói với cậu ta. Có lẽ nó là bởi vì anh cảm thấy mệt mỏi, nhưng thực tế là thằng nhóc ấy làm cho anh rất thắc mắc. Tại sao lại phải là cậu ta nhỉ? Han Kyul thở dài và nói: "Que sera sera". (Cái gì đến sẽ đến) Cậu ta là gay? Uh, nếu cậu ta là vậy, thì sao nào? Vậy chuyện gì sẽ xảy ra nếu cậu là gay? Sẽ thế nào nếu anh thích cậu ta? Nó có tốt hơn một vụ tình yêu lăng nhang nòa đó hay là mại dâm không? Anh không bao giờ chú ý đến những nguyên tắc nào cả. Anh thậm chí không quan tâm đến việc người ta nghĩ gì về anh. Có việc gì khi thcis một gay nào? Nó không có nghĩa là anh sẽ làm theo điều đó, nhưng những ý nghĩ của anh đang dần đần hướng theo nó.... "Nó có thể không phải như vậy. Có thể chỉ là sức hút giữa người với người thôi. Nó không phải không thể chấp nhận được khi hai người bạn ôm nhau. Nó có thể chỉ là cảm xúc của bạn bè ..... Dù sao cậu ta cũng rất dễ thương....... Có lẽ có cái gì đó hơn thế rằng tôi bị cậu ta thu hút....... chết tiệt. Mẹ kiếp! " Yea. Thật khồn đúng khi nói là anh không lo lắng gì cả. Anh được nhận một sự giáo dục chính thống, và bằng cáo cảu anh khá cao. Miễn là tai và mắt của anh vẫn mở, nó là không thể tránh khỏi rằng anh được giáo dục để thực hiện theo các nguyên tắc của xã hội. Nhưng nếu tôi thích cậu ta, và cậu ta thích tôi, Vấn đề to lớn ở đây là gì? Con người sống theo cách mà họ muốn. Yea. Hãy để nó theo cái cách mà nó muốn. Nếu tôi bắt đầu suy nghĩ về nó, nó sẽ chỉ làm cho tôi nhức đầu thôi. Có vẻ như càng ngày mọi người càng yêu cái quán này hơn. Gần đây, họ bắt đầu đưa ra các ya kiến đề xuất trong các buổi họp. Trong số rất nhiều những lời đề nghị tốt, anh đã quyết định để thử hai trong số chúng. Đầu tiên là tặng cho mỗi khách hàng thứ 100 ột cây xương rồng nhỏ, và thứ hai là dành cho họ một quả táo vào mỗi buổi sáng. Cái sau là đề nghị của Nak Kyun, và tất nhiên, không có câu hỏi nào, gợi ý của En Chan. Xương rồng thì giúp ngăn sóng điện từ và táo vào buổi sáng thì tốt cho sức khỏe, vì vậy nó có giá trị để thử phục vụ khách hàng. Khi anh đã gần đến quán cà phê, thì bà anh gọi. "Bà ngủ ngon không ạ?" [Ta không thích van xin ai đâu. Hãy về nhà và chào buổi sáng ta đi.] "Hôm nay cháu có một và việc phải làm, do đó, cháu không nghĩ rằng sẽ tới nhà đêm nay. Cháu sẽ trình bày với bà những lý do để không ngủ ở nhà trong một bản báo cáo. " [Mang sổ sách kế toán đến đây và mời bà ăn. Bà muốn ăn mì khoai tây.] "Chưa được ba tháng mà bà. Có gì thay đổi trong hợp đồng của chúng ta sao? " [Ta sẽ biết cháu sẽ ra sao nếu ta nhìn thấy mọi thứ từ hai tháng trước. Cháu có thể đón ta vào năm giờ chiều nay không.] "Tuân lệnh, quý bà." Anh không biết chính xác điều bà muốn nói với anh, nhưng anh chắc chắn rằng nó sẽ liên quan đến công ty. Anh trai anh _Han Kyu đã nói với anh rất nhiều khi cha phải vào bệnh viện đêm qua. "Bắt đầu như là một giám đốc ủy quyền và tiến đến chủ quản lý. Chỉ như thế cha mới có thể nghỉ hưu trong hòa bình. Ngay bây giờ, mặc dù cha muốn nghỉ ngơi, nhưng ông không thể bởi vì ôgn rất lo âu. Cuối cùng, nó có nghĩa là em là người duy nhất khiến ông tiếp tục làm việc. Ông không điên. Anh biết. Mặc dù cha không nói nhiều, lý do tại sao cha càng nghiêm khắc với em vì ông càng tin vào khả năng của em. Em có biết cái gì không? Nhân cách của chúng ta đã bộc lộ khi chúng ta còn là những đứa trẻ. Anh luôn là người gây rắc rối còn em thì lại luôn làm tốt mọi việc. Bất cứ việc gì mẹ giao cho em, em đều làm nó mà không một lời than phiền và không một lỗi sai. Em luôn luôn làm cho giường của mình hoàn hảo và mặt bàn của em cũng luôn luôn sạch sẽ. Ngay cả cha cũng tin tưởng giao cho em tổ chức cái thư viện. Em thậm chí đã tạo ra cả một danh mục. Không một milimet sai sót, toàn bộ kệ sách trông giống như một bức tường, những cuốn sách được sắp xếp cẩn thận. Bất cứ khi nào khách đến chơi, mẹ hãnh diện mang chúng ra khoe. Cậu thu thư bé nhỏ mười tuổi. Tuy nhiên, vì một điều gì đó, em đã thay đổi. Em làm những điều mà mọi người nói em là không nên làm, em chống đối lại cha mẹ. Tất cả chúng ta đều nghĩ rằng nó đã được chỉ tuổi dậy thì thôi nhưng ..... em không thể mong đợi chúng ta tin là nó vẫn diễn ra. Hay em vẫn mắc kẹt trong tuổi dậy thì? " Sau khi nghe anh trai nói, đầu anh cứ rối tung lên. Ba tháng điều kiện bà giao cho anh đã gần kết thúc, nhưng anh không biết anh phải làm thế nào với cuộc thi này nữa. Nếu chỉ đơn giản là kinh doanh, 300% là điều hoàn toàn có thể, nhưng nếu chúng đang có lãi, thì đây không còn là cuộc thi nữa. Nếu anh muốn trả nợ bà, thì công việc kinh daonh phải tiếp tục ít nhất một năm nữa. Bà có thể tính toán khoản vay hay không, và anh có thể chấp nhận nó nếu bà anh quyết định kết quả. Từ khi bà bảo anh kinh doanh, anh có thể từ chối đầu tư thêm vào nguồn vốn. Nếu anh làm thế, tất nhiên, bà sẽ rất thất vọng. Ta cho cháu ba tháng suy nghĩ, và nếu cháu vẫn giữ cái ý nghĩ chạy trốn sao? Bà đã nói vậy, và anh hiểu ẩn ý của bà. Han Kyul đóng cửa xe hơi lại cùng lúc cửa quán bật mở và En Chan chạy ào ra, trên tay là một túi rác lớn "Sajangnim, bắt lấy này." Han Kyul bất ngờ mỉm cười vì vui thích khi lại được nhìn thấy cậu nhóc này, anh cảm thấy không thể tin được. En Chan ném túi rác về phía anh và chạy vào trong. "Ya!" Nhưng tiếng kêu của anh chả có tác dụng gì. Han Kyul càu nhàu khi anh ném túi rác to vào thùng và quay lại cửa hàng. Anh bước ra từ phòng rửa cùng lúc En Chan mang cà phê ra cho anh. "Trông có vẻ như chúng ta sẽ không có nhiều khách hàng yêu cầu mang cà phê đi vào sáng nay, huh? Họ có thể chẳng mong muốn xếp hàng dưới mưa. Chúng ta chắc phải làm mái che bên ngoài thôi. Hey, chúng ta cần làm điều đó khi trời mưa to. Tôi đang bận lắm, do đó, uống cái này nhanh lên, và giúp tôi. Tôi còn phải rửa mấy quả táo. " Thật không thể ghét thằng nhóc này được. Han Kyul sắn tay áo lên cùng rửa táo với En Chan, rồi đặt chúng vào trong giỏ. Cơn mưa phùn mùa xuân mang đến cho người ta cảm giác thật thi vị. Anh đột nhiên thấy mình sao mà đa cảm. Anh muốn ngồi với En Chan trước cửa sổ, uống cà phê và nghe nhạc. Yên bình ...... Sau buổi sáng, những người khách đã đi hết, cửa hàng trở lại không gian yên tĩnh. "Cà phê vị thật tuyệt. Tốt nhất mà tôi từng có. Tôi mong sẽ cứ như vậy mãi. " " " Thân thiện. " "Cái đó á? Đó là tất cả những gì họ đã viết à? " "Đó là lời khen lớn nhất." En Chan và Nak Kyul đang đọc các phiếu góp ý của khách hàng. " Hoàn toàn tuyệt vời. Tôi đã lướt qua cửa hàng vì tôi rất bận, nhưng tôi đã bị mùi hương cà phê quyển rũ, và tôi đã đứn xếp hàng để mua. Đã có năm người ở phía trước tôi, nhưng họ đã biến mất trong một giây. En Chan obba, anh thực sự là tuyệt nhất. Làm thế nào anh có thể nhớ được khẩu vị của từng người? Anh chắc phải rất thông minh. Ho ho ho . " ‘ho ho ho’ là cái gì vậy?" "Nó viết ở đây nè. Xem đi. " Họ cầm những tấm thẻ, cùng phân tích chúng và cười sảng khoái. "Người này đã viết một đề nghị rằng chúng ta nên bán bánh ngọt hay bánh Sandwiches kèm cà phê cũng như là để phục vụ bữa ăn sáng." "Nếu chúng ta phải làm mấy cái đó thì chính xá là chúng ta phải đi làm lúc mấy giờ?" "Chúng ta có thể chỉ cần đặt hàng từ một nơi nào đó. Chúng ta không thể làm tất cả những điều đó. " "Mẹ tôi làm Sandwiches là ngon nhất." "Oh thật sao? Hãy thử nhờ bà ý làm xem. " "Không. Mẹ tôi mãi mãi không làm bât cứ thứ gì nữa. Bây giờ, cái này, và cái này, và cái này nữa-" En Chan đẩy hàng tá thư về một phía. "Đây là gì?" "Thư của fan hâm mộ đó. Hey, No Sun Ki, cầm lấy này. " Sun Ki đến, xem xét mấy tấm các rồi nói, "Chúng ta không phải dựng cái biển lên à?" En Chan và Nak Kyun cùng nhìn Sun Ki lại. "Phóng viên tạp chí đã đến đây vào ngày hôm qua, phải không? Cái nhà hàng bên kia phố cũng treo cái biển rằng họ đã được lên truyền hình. " Sun Ki sau đó biến mất với cái nhìn xấu hổ trên mặt cậu ta. Một không khí ngượng ngùng bao trùm. "Cậu ta đến từ hành tinh nào vậy?" Nak Kyun cười khúc khích vì câu nói của En Chan. Chỉ sau đó, chú Hong gọi En Chan. Nó nhìn xùn quanh và thấy người đàn ông lông vũ kì lạ đã đứng ngay trước cửa ra vào. "Oh, Xin chào ông, ông khỏe không ạ?" En Chan chào đón ông và trong tư thế chuẩn bị ghi order. Người đàn ông già cụp cái ô đen to đùng lại, hàng ria mép của ông nhăn lại ra chiều khó chịu, rồi ông nói: "Yêu cầu của ngày hôm nay là conpana_cà phê kem? Làm thế nào tôi có thể biết thứ mình gọi sẽ như thế nào nếu như tất cả chúng đều là chữ? Cậu cần phải có hình ảnh hay gì đó. " "Ồ, đó là một ý kiến hay, một bức ảnh." En Chan mỉm cười và đồng ý với ông già trước khi thận trọng hỏi, "Hôm nay ông muốn dùng gì ạ? Chỉ cà phê thôi... " "Cậu không thể đoán được cái mà tôi muốn uống sao?" Không, cháu làm sao có thể? Cháu đâu phải nhà ngoại cảm. Nhưng En Chan vẫn cười và nói, "Oh, nhưng cứ để cháu thử đoán nhé. Hmm .... Cà phê latte_cà phê kem sữa tươi thì sao ạ? " "Quá lỏng." "Thế cà phê Americano nguyên chất và tinh khiết?" "Ta không cảm thấy thích nó. Cậu chả biết cái gì cả. Hãy cho ta một ly Blue Mountain. " " Blue Mountain, có ngay đây thưa quý ông." En Chan nhanh chóng mang yêu càu của khách cho chú Hong và quay lại chỗ người đàn ông già. Ông thường không uống cà phê trong phòng. Ông luôn yêu cầu cà phê và rồi ra bàn ngoài hiên ngồi đợi. Nhưng hôm nay, các ghế đều ướt vì mưa. Nhìn người đàn ông đứng bên ngoài cửa hàng làm En Chan thấy áy náy. Cuối cùng, nó lấy cái khăn bông trong tạp dề và chạy ra ngoài. En Chan kéo một ghế vào bên trong mái hiên, rồi cẩn thận lau nó. Tất cả các nhân viên theo dõi từ bên trong, và người đàn ông già cũng nhìn nó dưới vành ô. "Ông à, xin vui lòng ngồi ở đây ạ." En Chan đứng chờ ông tới. Ông vẫn đứng đó một lúc, nhìn nó, sau đó ông bắt đầu đi tới. Thấy ông ngồi xuống, En Chan mỉm cười mãn nguyện. "Khi cà phê đã sẵn sàng, cháu sẽ mang nó đến cho ông," nó nói, và khí nó định quay trở lại cửa hàng thì ông già chợt lên tiếng: "Các cháu của ta không bao giờ nói chuyện với ta cả." "Xin lỗi?" "Ta trông dữ dằn lắm à?" "K-không có, tất nhiên là không," En Chan trả lời, lắc đầu quầy quậy. "Ông trông khá là bảnh bao đây ạ. Nhất là cái mũ, như là một tên sát nhân vậy. " "HRM HRM." "Oh, vâng, tên sát nhân_ý cháu là.. um ... đó là một quả bom... ý cháu... không ... uh ... " "Đó là “hoàn toàn có thể xảy ra?" "Oh, vâng! Đúng! Hoàn toàn có thể xảy ra. Chính nó. " "Tsk tsk. Thật là một thằng nhóc thiếu trí tuệ. Ta đã nói rất nhiều mỗi khi đến đây. Không được nói một cách vô lễ với những người có tuổi như vậy. Cậu phải nói chuyện với những người trẻ và xem thế giới chuyển động ra sao .... Mà cậu không mang cà phê cho tôi sao? " "Cháu sẽ quay lại ngay ạ." En Chan nhanh chóng quay vào bê cà phê ra cho ông. Đầu tiên ông ngưởi mùi hương và rồi bắt đầu nói về Jamaica vầcf phê Blue Mountain. Khi nó đứng nghe ông nói, nnos chợt nhận ra một điều, ông già này không phải không thích cà phê do nó phục vụ. Ông già không quên “nhắc nhở” nó về những thiếu sót trong cà phê. Ngay cả khi ông đã đi rồi, En Chan vẫn cảm thấy gì đó trong lồng ngực mình. Nó đã là một cảm giác hạnh phúc, đầy tự hào. Nó cảm thấy mình đã sống không vô ích, và thề sẽ sống một cuộc sống tốt đẹp hơn. "Hyung, anh đang nghĩ gì vậy?" Nak Kyun tò mò, nhìn En Chan đang miên man suy nghĩ. "Tôi nghĩ rằng tôi đã tìm thấy tiếng gọi của cuộc sống." "Tiếng gọi của cuộc sống? Anh không định lại trở thành võ sư Tae Kwon Do nữa đấy chứ? " "Tôi thích võ thuật, nhưng tôi nghĩ điều này còn có ý nghĩa hơn thế. Khi khách hàng hài lòng về thứ cà phê mà chúng ta làm ra, tôi cảm thấy thật tuyệt. Đặc biệt là vào những sáng thứ Hai, khi những người mệt mỏi đứng thành hàng, chào đón từng người họ, mỉm cười: nó làm cho tôi cảm thấy giống như tôi đã làm cái gì tốt đẹp và điều đó mang lại cho tôi niềm tự hào. Cậu không cảm thấy thế sao? " "Em cũng vậy." "Nếu một ai đó nhìn xuống hoặc chán nản, nó khiến tôi muốn nâng họ lên và giúp đỡ họ, phải không?" Thấy Sun Ki cũng gật đàu tán thành làm En Chan ngoác miệng cười. Mặt Sun Ki trở nên sáng bừng kể từ lần đầu tiên họ gặp nhau, bây giờ cậu ấy đã nói nhiều hơn. En Chan cảm thấy Cà phê Hoàng tử đang dần trở thành nơi lưu giữ những nụ cười của họ. Nó nói: "Cậu biết ông già mũ lông chim không? Ông ấy thật sự rất am hiểu về cà phê. Ông biết nhiều hơn chúng ta. Nhưng cậu biết điều gì không? Tôi nghĩ rằng ông ta thích tôi. " "Bây giờ anh mới đoán ra à? Ông già đó chỉ thích mình anh thôi, hyung. " "Tôi sẽ đối xử tốt hơn với ông ta." "Đừng có làm thế. Ông ta sẽ bắt đầu so sánh bọn em với anh đấy. " "Cuốn sách về cà phê mà chú Hong đọc trước đây ở đâu rồi nhỉ? Nếu tôi muốn nói chuyện với ông già ý, tôi cần phải học mới được. Wow, Ko En Chan đang thực sự học tập vì lần này đây, huh? " Ngay sau đó, một ai đó đẩy mở cửa vào. Han Kyul đang nhìn người đó qua tấm kính khác, nhíu mày lại nhìn cậu ta sắc lẹm. En Chan thì hét lên, "Jin Ha Rim!" Ha Rim nhảy vào cửa hàng làm đổ cà ghế. "Chúa ơi!" Ha Rim đi chân đất và khập khiễng, còn trên khuôn mặt thì vô số những vết thâm tím.