Tiệm Cà Phê Hoàng Tử Số 1
Chương 31
Han Kyul đưa Ha Rim đến một nơi nào đó. Anh đưa cho Ha Rim đôi dày xơ cua của chú Hong, rồi tống cậu ta vào xe và lái đi mất hút. En Chan thật sự thấy lo lắng vì cái ánh nhìn nghiêm trọng trên mặt Han Kyul. Ha Rim nói, khóc, cậu ta đã nói chuyện với cha mình về việc kết thúc việc học ở trường trong vài ngày, nhưng ông đã phát điên lên. Ông muốn đánh bại Hà Rim và anh ta bị khóa trong phòng. Hai ngày trời, cậu ta không có nổi một cốc nước, cửa thì bị cha khóa trái lại. Điều này làm En Chan thấy đau lòng. Làm sao người ta có thể đối xử với đứa con đẻ của mình như vậy?! Ăn là lý do để sống mà. Điều đó khác nào bảo con ông ta chết đi.
"Cậu đã nói gì với ông ấy?!" En Chan hỏi trong sự tức giận dâng trào. Ha Rim trả lời qua đôi môi sưng vù,
"Em nhận là mình đã sai. Em đã rất hoang mang và giận dữ... Em nói em đã như một đứa trẻ mồ côi vậy...."
"Cái gì? Làm cậu có thể nói với cha đẻ của mình như vậy? "
Ha Rim phóng cái nhìn sắc lẹm sau câu nói của Na Kyun,
"Cậu không biết là cậu đang nói cái gì đâu, thế nên im đi"
"Đồ chó chết. Cậu thậm chí không biết là mình đã may mắn như thế nào...."
"Cậu nói cái gì cơ?!"
"Hey, dừng lại." En Chan ngăn hai đứa đang gườm gườm nhìn nhau. Trong hoàn cảnh của Nak Kyun, sự tức giân của Ha Rim dường như không hơn gì sự hờn dỗi của một đứa trẻ. Nó tự hỏi không biết sẽ như thế nào nếu hia đứa trẻ này bị tráo đổi từ lúc mới sinh. Sau đó, Nak Kyun có thể đi học cái mà cậu ấy muốn còn Ha Rim thì không phải đến trường y ...
Han Kyul, người mà từ nãy đến giờ vẫn im lặng lắng nghe, lên tiếng,
"Nếu cậu không học ở trường y, ông ấy sẽ làm gì cậu?"
"Cha sẽ đã em ra khỏi nhà và xóa tên em khỏi sổ hộ khẩu. Ông cho em suy nghĩ đến tối nay thế nên em mới bỏ trốn, " Ha Rim nó bằng cái giọng yếu ớt.
"Thế cậu nghĩ sao?" En Chan hỏi.
"Không phải là em không muốn học học ở trường y, đó là bởi vì em muốn học nghệ thuật. Em đã học đến năm thứ ba của trường y rồi. Nghệ thuật là thứ mà em học như là một thú vui thôi, nhưng bây giờ thì em thực sự thích nó, em phải làm gì đây? Em muốn học vẽ tranh và diễn kịch. Em muốn trở thành cái gì khác biệt. Không phải là em không hiểu cha em. Nếu em không vào bệnh viện mà ông em đã gây dựng lên, cha sẽ phải đóng cửa nó. Em hiểu rằng ông cảm thấy vọng và em cũng cảm thấy có lỗi với ông của em. Nhưng em không muốn từ bỏ điều đó. Em, ước mơ của em là ...."
"Ya, cậukhocs vì cái gì chứ? Là đàn ông mà... " En Chan an ủi. Ha Rim gục vào nó. En Chan đứng đó gượng gập, vỗ nhẹ vào lưng Ha Rim.
"Đứng lên," Han Kyul nói. "Lấy cho cậu ta đôi giày. Đi vào rồi theo tôi. "
Chỉ có thế, họ bỏ đi, và từ lúc đó mọi người chả ai nói với ái câu gì.
"Ôi trời, toi chết vì lo lắng không biết chuyện gì đang xảy ra. Đáng lẽ tôi nên đi với họ. "
"Anh lo lắng cho anh ấy à?"
"Chỉ là giám đốc là người tính tình rất kinh khủng."
"Không có vẻ gì là anh ấy sẽ lại đánh Ha Rim cả, mà anh ấy cũng không đánh bố cậu ta đâu".
"Tôi chỉ lo anh ta lại tung vài cú đấm rồi thằng nhóc khốn khổ sẽ bị đau thôi." Thấy chú Hong đang nhìn nó yên lặng làm nó thấy ngượng.
"Hey, anh bấm khuyên tai khi nào vậy? Không phải anh nói là anh sẽ không bao giờ bỏ tiền ra để làm mấy vụ đau đớn này sao? "
"Tôi-chỉ thay đổi một chút thôi mà."
En Chan đi ra cửa để tránh chú Hong, nó đứng nìn xa xăm ra phố. Có vẻ như mưa sẽ như vậy cả ngày. NGười mà nó thực sự lo lắng không đến nữa...
Đến tối, Ha Rim về với đầy những vết băng trên mặt. Có lẽ cậu ta đã được chăm sóc, sắc mặt cũng có vẻ khá hơn. En Chan ngay lập tức chạy lạ và hỏi,
"Sao cậu đi một mình? Giám đốc đâu? "
"Anh ấy nói anh ấy có cuộc hẹn ăn tối. Anh ấy bảo sẽ về trước khi đóng cửa. "
"Thế có chuyện gì đã xảy ra?" Nó hỏi Hà Rim, nhưng đột nhiên khách hàng bắt đầu lũ lượt kéo đến. Những ngày này, mồm miệng cứ phải hoạt động hết công suất, vì có quá nhiều khách hàng, thật khó mà có thể đóng cửa lúc 10 giờ tối. Điều này tốt cho cửa hàng nhưng cũng cho cuộc sống của mọi người khó khăn hơn, vì phải đến đi làm vào buổi sáng sớm. Có lẽ một ý tưởng hay là mọi người nên chia ca sáng và chiều.
Họ không thể nào nghe cậu chuyện của Ha Rim cho đến khi đóng cửa. Vẻ mặt cậu ta có vẻ dịu đi một chút. Trông cư như là thằng nhóc đó đã suy nghĩ dữ lắm sau tất cả mọi chuyện.
"Đầu tiên tụi em đến bện viện. Họ đã chăm sóc, làm cả bản chuẩn đoán tình hình sức khỏe nữa, rồi cho em thuốc "
"Chẩn đoán y tế? Để làm gì? "
"Để báo cáo cha em cho cảnh sát."
"Cái gì?!"
"Ya, hắn ta là một thằng điên-"
"Đó là những gì giám đốc nói, và anh ấy sẽ làm, mặc dù em là người duy nhất nói cho anh ấy."
"Mẹ kiếp, tôi biết tôi nên đi theo mà. Tôi biết cái gì sẽ xảy ra. Chúng ta phải làm gì với ông giám đốc ngu ngốc này đây? "
"Em đã ăn một bát cháo rồi chúng em cùng đến bệnh viện của cha em."
"Cha cậu chắc hẳn điên lắm."
"Ông làm tung cả cái bện viện lên. Ông đuổi tụi em ra khỏi. Rồi khi giám đốc đặt bản chuẩn đoán y té xuống bàn và nói anh ấy cần thưa với ông vài việc. "
"Ôi trời, anh chắc hẳn phải đánh một cú."
"Không, trên thực tế, ông lạnh băng và không thể nói bất cứ điều gì. Lúc đầu thật đáng sợ. Cha nói giám đốc là cái quái gì mà lại thể xen vào quan hệ của cha con em rồi bảo tụi em xéo đi "
"Và giám đốc?"
"Anh ấy nói đại loại là, không nên đối xử với con trai mình như một kẻ phạm tội, và rằng ông ấy là một người ngu ngốc khi nghĩ rằng quả đấm có thể thay đồi suy nghĩ của người khác. Em là một con người, một người trưởng thành, nên giải thích cho em hiểu thì hơn. Hãy đối với em như một con người với con người và như một người đàn ông với một người đàn ông. Điều tốt nhất mà một con trai có thể làm cho cha mẹ là sống một cuộc sống tốt đẹp và hạnh phúc. Nhưng đôi khi cha mẹ rơi vào ảo tưởng rằng nếu con cái của họ sống theo cách mà họ nói, chúng sẽ được hạnh phúc. Ngay cả khi Ha Rim hối hận muộn màng, đó là nỗi khổ mà cậu ấy phải chịu đựng, và là cuộc sống riêng của cậu ấy. Jin Ha Rim đã là một người lớn, và cậu ta có quyền và nghĩa vụ riêng của mình để quyết định cuộc sống. "
"GIám đốc ngốc ngếch đã nói tất cả những điều đó sao? Có vẻ như anh ta khá là bình tĩnh. "
"Mặt anh ấy đáng sợ như địa ngục vậy. Em chưa bao giờ thấy sợ như vậy tronh cuộc đời mình. "
"Chuyện gì đã xảy ra sau đó?"
"Anh ấy nói với cha em là em đã ngủ dưới sàn của cửa hàng. Giám đốc bảo là thực tế em đã làm điều đó không phải một hai ngày mà gần một tháng, rằng em có sức mạnh để làm điều làm muốn. Và cha em có hai ngày để suy nghĩ . Nếu ông có ý định ngồi xuống và nói chuyện nhẹ nhàng với con trai mình thì hãy gọi cho anh ấy. Giám đốc đưa danh thiếp rồi chúng em đi. "
"Và cha cậu không làm bất cứ điều gì? Ông có lẽ giận lắm ...."
"Ông gầm lên như một tên sát nhân và nói rằng không muốn nhìn thấy mặt em nữa. "
"Cái gì? Không phải là đã rất thẳng thắn rồi sao? "
"Em không nghĩ như vậy. Phản ứng của ông thật đáng sợ, nhưng em nghĩ lần đầu tiên ông sẽ suy nghĩ vấn đề này một cách thật chân thành, và cũng vì em nữa......"
"Cái gì?"
"Khi chúng em đến bệnh viện, đã có tấn bệnh nhân phải xếp hàng chờ đợi. Họ nói rằng ông đang xem những bện nhân không được ăn trưa. "
Ha Rim gục đầu xuống. En Chan cũng cảm thấy chán nản. Nó thở dài và vỗ vỗ lên vai Ha Rim. Chính xác thì mối quan hệ giữa cha mẹ và con cái là cái gì vậy? Họ yêu nhau, rồi làm tổn thương lẫn nhau, họ la hét chửi mắng và rồi lại thấy đau đớn trong lòng.... Tôi không hiểu nổi. Đó là chắc chắn là một mối quan hệ phức tạp.
Han Kyul ăn bữa ăn tối với bà tại nhà hàng mỳ khoai tây ưa thích của bà, rồi họ cùng nhau đến uống trà lá hồng ở một quán trà đạo. Bà nhấp một ngụm trà nhỏ, rồi đưa tay với cái túi. Bà lấy ra một bức ảnh đã cũ, ố vàng.
Han Kyul nhìn hình người phụ nữ đang mỉm cười, rồi ngước lên nhìn bà.
"Tại sao bà lại làm điều này? Đó đâu phải là thỏa thuận của chúng ta trong hợp đồng. "
"Ta không bảo cháu đến đây để nói về vụ giàn xếp nào cả. Ta thật không biết làm thế nào để bắt đầu. "
Ngừng một lúc, bà tiếp tục bằng cái giọng trầm trầm,
"Đây là người đã sinh ra cháu."
"Cái gì?"
Han Kyul nhíu mắt và nhìn lại bức ảnh. Mắt anh mở to, trái tim anh như muốn rơi ra. Tất cả máu trong người anh dường như đông lại.
"Không lâu sau khi cha cháu vào làm tại công ty xây dựng Dong Yi. Có một tai nạn ở khu Xây dựng Ma San. Ông ấy phải đến đó để giải quyết tình hình, và gặp cô ta ở đó. Họ nói rằng cô ấy là một ca sĩ hộp đêm. Khoảng hai tháng sau khi cha cháu trở về, ông ấy đột nhiên uống rất nhiều và không cười nữa. Ông ấy luôn mắc lỗi khi làm việc, thế nên ta đã cho điều tra sự việc, cuối cùng ta phát hiện ra cô gái đó đã có mang cháu. "
Han Kyul cứng người vì sốc.
"B-bà..."
"Cháu chắc sốc lắm. Nhưng ta không thể nghĩ ra cách nào khác. Bà xin lỗi, Han Kyul. Mẹ bây giờ không phải là người sinh ra cháu. Nhưng cháu biết là bà ấy tốt với cháu như thế nào, phải không? Cháu không cảm thấy buồn và cô đơn, hmm? "
"B-bà ... vậy ... cháu. ... Cháu là .... Thế cháu là con của cha cháu ư? "
"Tất nhiên rồi. Cháu nghĩ rằng cha cháu không chắc chắn mà lại mang cháu về nhà sao? Cháu thực sự mang dòng máu của gia đình chúng ta. "
Anh cảm thấy lạnh sống lưng. Đầu óc quay cuồng. Máu trong cơ thể anh, lúc trước đông cứng lại bắt đầu nhảy lên trong huyết quản, thêu đốt cả người anh. Cảm tưởng nó phụt ra sau gáy anh. Đây không phải là cảm giác hạnh phúc hay vui sướng. Đó là bởi vì anh cảm thấy tức giận và hối tiếc, anh đã không đi tìm ra toàn bộ sự thực mà đã dánh mất chính mình vì những kết luận của riêng anh.
"Han Kyul ...."
"Bà ấy giờ ở đâu..."
"Ta đã đưa cô ta sang Mỹ. Ta cũng sắp xếp cho cô ta ở noi có rất nhiều người Hàn sinh sống ở đó. Nhưng một tháng trước khi cô ta đi, chúng ta nghe nói rằng cô ta đã chết vì tai nạn leo núi. "
"Bà ấy bỏ con trai mình ở đây ... mà không nói một từ ...."
"Cháu có cái tình nóng nảy giống hệt cha cháu, thế nreen cháu phải là người hiểu hơn ai hết chứ. Có vẻ như ông ấy đã nói với cô ta rằng ông sẽ cung cấp cho cô đủ tiền để chi tiêu cả đời vì vậy cô ta hay đưa con theo mình. Bà đã ngăn lại. Cháu mang going máu của chúng ta, sao ta có thể để cháu đi với người đàn bà là ca sĩ hộp đêm cơ chứ .... Ta không muốn để cháu lại cho mẹ để. Đó là sự tham lam của ta. Vì vậy, bà thuyết phục bố cháu để cho cháu ở lại với chúng ta. Lúc đó cô ta mới 24. "
"Thế còn trại trẻ mồ côi? Cháu không phải được mang về từ trại trẻ mồ côi sao? "
"Cháu ...."
"Ngãu nhiên mà cháu biết được."
"Bà thậm chí không biết ..... Nếu không bà đã nói với cháu trước đó ...." bà thở dài. Anh lấy cốc nước của bà, uống cạn.
"Cháu biết khi nào? Chú không phải nghĩ nhiều về những điều đó".
"....."
"Chúng ta không thể mang cháu về nhà vì mẹ cháu."
"Vì vậy bà đã mang cháu về qua tư vẫn nhận con nuôi sao?"
"Đó là cách duy nhất. Không còn cách nào khác. Mẹ cháu rất thông minh và nhanh chóng đoán ra. Không đầy sáu tháng, ta đã nói tất cả cho bà ấy biết. Mẹ cháu có vẻ như đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc đó, bởi vì bà ấy không có vẻ quá ngạc nhiên. Nó quả thực là khó khăn cho cô ấy trong một hau hai tháng đầu. Và sau đó cô ấy đã thay đổi suy nghĩ. Ta phải cảm ơn mẹ cháu trăm lần, không, ngàn lần, như thế cũng không đủ. "
"Còn về cha?"
"Ông ấy bị tổn thương, nhưng ông ấy có thể làm gì đây? Ông ấy là kẻ có tội. Và không có sự lựa chọn nào khác. "
Han Kyul nhìn tấm ảnh một lần nữa. Nó trông như một bức ảnh quảng cáo mà hộp đêm hay sử dụng. Bà ấy với khuôn mắt trang điểm đậm và mái tóc xoăn. Mẹ bây giờ của anh thật tuyệt vời, vui tính, tốt bụng. Thực tế là bà ấy đã nuôi nấng đứa con ngoài giá thú của chồng. Nhưng phụ nữ này... anh không biết.
"Cháu có muốn nhìn thấy bà ấy? Dù gì đó cũng là mẹ đẻ của cháu... "
"Không. Cháu không cảm thấy bất cứ điều gì. Cháu không muốn nhìn thấy bà ấy hay bất cứ điều gì. Bà ấy là người phụ nữ mà cháu hoàn toàn không biết. "
"Cháu không giận bà chứ? Vì đã nói về mẹ đẻ của cháu...."
Han Kyul ngẩng lên nhìn bà. Sự ăn năn trần ngập khuôn mặt hiền từ của bà. Trái tim anh đau đớn khi nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của bà. Nước mắt Han Kyul chảy xuống. Anh lắc đầu và nói trong cái giọng vừa giận vừa chán nản,
"Không có K-....... không, Bà ạ. "
"Cháu biết tại sao bà lại nói với cháu điều này không?"
Han Kyul nhanh chóng lau nước mắt và nhìn bà.
"Bởi vì công ty?"
"Ta biết cháu có tài năng và tham vọng trong việc quản lý. Cho dù cháu có ở lại công ty hay không thì đó là quyết định của cháu. Bà chỉ xin cháu hãy hòa thuận hơn với cha cháu. Ta biết cái cách mà ông ấy nghiêm khắc với cháu khác với cái cách mà ông ấy đối xử với Han Kyu hay Han Hui. Cha đã không tha thứ dù là lỗi nhỏ nhất của cháu. Han Kyu giả vờ bệnh để trốn lớp ôn thi, ông ấy không quan tâm, nhưng cháu, cháu luôn bị la mắng suốt ngày. Ta biết, ta biết chứ. "
Han Kyul nhớ lại những ngày đó và nói:
"Cha bỏ Han Hui nuna một mình ngay cả khi chị bị ngã vì ngủ gật trong giờ thực hành piano. Cha đã đánh vào bắp chân cháu vì cháu đã đọc một cuốn sách khoa học trong suốt giờ piano. "
Bà thờ dài nhìn Han Kyul với ánh nhìn thương cảm.
"Đó là sự cắn rứt lương tâm của cha cháu. Mẹ của cháu quá tốt với cháu và ông ấy nên ông ấy càng cảm thấy có lỗi và đau khổ hơn. Ông đã cố gắng để gột sạch tội lỗi của mình .... Han Kyul. "
"Cháu hiểu, bà ạ."
"Dường như không có quan hệ cha con là điều dễ dàng nhất trên thế giới này."
Những giọt nước mắt chảy xuống má của Han Kyul.
"Cha và ông của cháu cũng như vậy. Ông cháu thường nói rằng cháu có thể làm được bất cứ điều gì nếu cháu đặt tâm trí mình vào đó. Ông không bao giờ đối xử với con trai ông bằng một nửa tình cảm mà ông đã dành cho cháu. Chằng phải cha cháu cũng đã có một khoảng thời gian khó khắn vì ông ấy chưa bao giờ nhận được sự quan tâm từ cha mình? "
"Vâng ....."
"Dường như có quá nhiều điều giữa cha và con trai. Rồi bẵng đi một thời gian, họ bắt đầu hiều nhau và trở nên thân thiết. Sau đó, họ cảm thấy thoải mái bên nhau, coi nhau như những người bạn. Vậy sao cháu không làm như thế? Hiểu cha cháu và ...."
Han Kyul thổn thức trong im lặng. Anh ấy lấy tay quệt nước mắt và tự nhủ,
Mày cảm thấy cô đơn vì cái gì hả đồ ngu? Đồ ngu....
Sauk hi đưa bà về, Han Kyul lái xe vòng vòng một lúc. Khoảng hai tiếng, anh thấy mình đang ngồi bên bờ sông, nhìn dòng nước lững lờ trôi qua. Một khuôn mặt hiện len trong tâm trí anh, anh rút điện thoại ra.
[Xin chào! Đây là cà phê Hoàng tử!]
Miễn là cậu ta không đói, tiếng nói của cậu ta luôn luôn tràn đầy năng lượng. Han Kyul mỉm cười nhẹ nhàng rồi nói bằng cái giọng nghiêm khắc có mục đích
"Hey nhóc, chuyện gì đã xảy ra với cái phần" ngôi nhà của cà phê ngon "vậy?"
[Chú chả nói là phải bỏ nó đi còn gì, vì nó quá lòe loẹt. Ôi trời, chú thực sự toàn làm những gì mà chú muốn, huh?]
"Tôi là chủ mà, nhóc. Công việc kinh doanh thế nào rồi? "
[Oh, thế ra chú cũng quan tâm đấy. Chúng tôi đang bận muốn chết đây. Như mong đợi, khi người đàn ông băng giá đi, khách hàng kéo đến ồ ạt]
"Cậu lại ba hoa chích chòe vì chúng ta đang nói chuyện điện thoại phải không?"
[Chú không đến à? Ha Rim đang chờ chú đấy.]
Oh, đúng rồi. Anh đã hoàn toàn quên về vấn đề của Ha Rim.
[Này, làm sao chú có thể để cho trẻ con bỏ nhà đi như vậy? Dù thế nào chú cũng nên để họ giải quyết vấn đề một cách hòa bình. Mà cái bản báo cáo cho cảnh sát là sao thế? Tsk tsk.]
"Cậu đang nói một mình đấy. Sao cậu lại cho thằng nhóc ấy ngủ ở cửa hàng? Thay vì gửi nó về nhà, cậu lại cho phép nó ngủ trên sàn cửa hàng? Cậu đáng bị phạt lắm. "
[Tôi đoán đó là lỗi của tôi.]
En Chan lập tức nhận lỗi, giọng cậu ta đầy thất vọng. Han Kyul cũng thấy chán theo. Anh cần En Chan đối đáp lại anh, điều đó làm anh càm thấy khá hơn. Anh gọi cho En Chan vì anh cảm thấy mình có thể trở nên mạnh mẽ. Nó tốt hơn sự an ủi.
[Tôi đã không nghĩ nhiều đến thế. Chúng ta sẽ làm gì với Ha Rim?]
"Bảo cậu ta đến khách sạn Dong Yi. Tôi sẽ tới đó. "
[Oh, chú sẽ để cậu ấy ngủ ở đấy? Thằng chó may mắn. Cậu ta được ngủ trong một khách sạn sang trọng, eh? Hey, dù thế nào, có chuyện gì với giọng nói của chú thế?]
"Bây giờ cậu lại chọn cách trả đũa bằng giọng nói của tôi đấy à?"
[Không, chỉ là âm thanh đó khác hơn bình thường ....]
Cậu bé con tinh ý.
"Tôi có thể trả tiền cho một số thú."
[Đó là bởi vì chú hay đi lang thang vào ban đêm. Tsk tsk. Đừng có đến mấy hộp đêm vô dụng ấy mà về nhà và ăn cái gì đó đi. Chú thực sự muốn đến câu lạc bộ nhảy hop ở cái tuổi đó sao?]
"Hey nhóc, sao cậu dám nói với giám đốc mình là lang thang quanh quẩn hả?! Cậu bắt đầu suy nghĩ cậu có thể vượt mặt tôi, huh? "
[Tôi không biết chú gọi vì điều gì, nhưng tôi gọi cái việc bỏ cửa hàng đi chơi là lang thang quanh quẩn. Chú không làm điều đó sao? Oh, đến giờ đóng cửa rồi. Tôi gác máy đây.]
"Hey! Nhóc, hey! "
Han Kyul hét vào điện thoại. Khi anh ta thấy cuộc gọi đã kết thúc, anh mỉm cười. Anh muốn được nghe tiếng nói của thằng nhóc đó. Nhưng bây giờ Han Kyul đã cảm thấy tốt hơn. Vì lý do nào đó, anh luôn luôn cảm thấy bình yên lạ lùng khi nói chuyện với cậu ta. Anh đã có thể để bản thân cởi mở và chân thành. Vì vậy, anh cảm thấy tâm trạng khá hơn.
"Thằng chó dễ thương."
Truyện khác cùng thể loại
92 chương
563 chương
10 chương
51 chương
26 chương
33 chương