Han Kyul oằn oại trước tiếng chuông báo thức. Anh vươn tay mò mẫm tắt cái đồng hồ báo thức và có để ngủ trở lại. Anh cảm thấy cái gì mềm và ấm, thế nên, anh kéo nó về phía mình. Cái mà anh ôm đang di chuyển và cứ rúc vào ngực anh. Cái nơi ngực anh thật êm và mềm mại, nó làm cho anh cảm thấy thật tuyệt. Anh ôm nó thật chặt và cọ cọ lên môi mình. Anh kéo nó lên miệng và hôn liên tục. Sau khi đã rên rỉ đầy thỏa mãn và trở về miền đất của những giấc mơ............ huh? Han Kyul không chỉ duy nhất mở to mắt vì bất ngờ. Khoảnh khắc đôi mắt của họ gặp nhau, cả hai chúng vùng lên. "Aacck!!" En Chan hét to. Nó không thẻ hiểu nổi làm thế nào họ có thể ngủ trong cùng một giường, không kể đến việc lại còn ôm nhau nữa chứ! "Cậu hét cái gì chứ..." Han Kyul thì thầm bằng cái giọng bối rối khi anh bước ra khỏi giường. Anh chỉ mặc có mỗi quần lót. Hoảng hốt, En Chan nhanh chóng nhìn xuống người mình. Ơn chúa, nó vẫn còn mặc quần áo của mình. "Oh! Sữa! Chết tiệt! Tôi chết mất! " "Hey, hey, tôi nói với cậu là bỏ cái đó đi mà. Trẻ con không bao giờ chịu nghe lời. " Quên sữa đi, nó sẽ bị muộn giờ đi làm mất thôi. En Chan nhanh chóng ra khỏi giường rồi đột ngột dừng lại vì có gì đau đau ở đâu đấy. Như một kẻ say rượu, nó chạy vào phòng tắm. Nó rửa mặt khi có cái gì đó rất lạ. Sau đó nó nhận thấy cái gì lấp lánh trên tai phải của mình. "Ah .. aaaarrrrgggggh !!!!!!" nó ra khỏi phòng tắm và hét lên. Nó gào hét Han Kyul, người vẫn đang đọc báo, và chỉ mặc mỗi cái quần lót, "Chú là ai, một thằng tâm thần à?! Làm thế nào chú có thể khoan tai của người ta như thế này?! Chú điên rồi!!! " "Mẹ kiếp, nhóc, đừng có hét lên thế. Cậu đang làm điếc tai tôi đó. " En Chan quay trở lại cái gương nơi phòng khách và xem xét cái lỗ một lần nữa trước khi lại kêu lên thất thanh. "Làm sao chú có thể bảo tôi không hét lên ngay bây giờ! Chú bị điên à?! Ow, nó đau quá. " Cứ mỗi lần nó hét lên, tai nó lại giật nảy lên và đau nhiều hơn. "Cậu la hét cái quái gì?" En Chan cảm thấy như nó sẽ nổ tung vì thất vọng. "Tai của tôi!! Tai của tôi! Chú là đồ con sên xấu xa! Tôi nói rằng tôi không muốn! Tôi nói rằng tôi không muốn, thế mà tại sao chú lại bấm lỗ tai cho tôi chứ, đồ con lừa! " "Cậu hơi quá rồi đó nhóc!" Anh đi về hướng nó cùng với vẻ mặt giận dữ. Han Kyul cuối cùng cũng phát hiện ra khi anh nhìn En Chan trong gương, cái khuyên tai một bên tai cảu anh giờ đây đã nằm trên tai của En Chan. "Ya, tai cậu sao thế này?" "Arrgh! Arrgh!! " En Chan đập đập vào ngực nó khi đột nhiên một nỗi lo sợ vô hình bao trùm nó. Điều gì xảy ra nếu vết bấm đi sai chỗ và bắt đầu sưng lên lên? Sau đó, nó có thể sẽ bị cắt tai và (nguyên bản tiếng Anh viết câu này là “she have to pull a Van Gogh _là họa sĩ từng bị cắt tai nên ta hiểu là cắt tai ha) ..... AAAAARGGGGGH !!!!!! Tiếng khóc kinh hoàng rống lên trong lồng ngực nó. En Chan xông đến, túm lấy tau Han Kyul mà hỏi, "Chú đã bấm lỗ tai cho tôi bằng cái gì vậy? Kim à? Cái kim đâu? Chú có khử trùng nó không vậy? Argh, chú là đồ điên! Nếu có bất kỳ phản ứng phụ nào, tôi sẽ không chịu được mất! " "Cậu nói là tôi đã bấm cái lỗ này ý à?" "Grrrrrrr!!" "Tôi không nhớ .... À, tôi làm nó trong lúc say, nó thực sự rất đệp đấy. Oh, cái vẩy này. " Anh bất ngờ đụng vào tai nó. Tiếp theo đó, En Chan hét lên vì đau và đá vào ống chân anh. "Ugh!" Xem anh ôm chân nhảy quanh phòng khách làm tâm trạng nó thấy khá hơn đôi chút. "Cậu là đồ nhỏ nhen! Cậu nghĩ cậu là ai mà đá như thế hả?! " "Tôi đâu có đá chú đau, thế nên đừng có mà rên rỉ. So với những gì chú đã làm với tai tôi, đó có là gì. Tôi sẽ trả lại cho chú một ngày nào đó, do đó, thế nên chú hãy chờ đi. " "Ya! Phải trả cho tôi bằng tiền mặt đấy. Tôi bấm lỗ tai cho cậu, và thậm chí cho cậu khuyên tai. Đó là vàng 24k đấy nhóc. " "Nhanh lên, rửa mặt đi. Chúng ta trễ mất. " Han Kyul chậm rãi bước vào phòng tắm và ung dung tắm rửa. En Chan thì cứ làm nhặng xị lên trong phòng khách, nhưng anh mặc kệ. Dù có bị muộn như thế nòa đi nữa thì anh cũng phải tắm cái đã. Cai ý nghi là nó có thẻ sẽ không bị mắng bởi vì nó đi cùng giám đốc thật là sai lầm. Sau khi bắt đầu dịch vụ mới, buổi sáng là thời gian bận rộn kinh khủng. Nếu vẫn giữu cái ý nghĩ đó, nó thực sự cảm thấy có lỗi với những người khác. Cuối cùng, EN Chan bỏ đi mà không đợi Han Kyul. "Ya, Ko En Chan! Điều gì đã xảy ra với cháu hôm qua vậy? . Mẹ cháu gọi tìm cháu đấy. " Ôi mẹ nó! Tôi quên gọi về nhà. "Có một vài chuyện xảy ra ..." "Mua di dộng mới đi. Chú không thể chịu đựng thêm lần nữa đâu đấy. " "Đôi khi sự đón tiếp thạt tuyệt. Lần cuối cùng tôi đến quán bả là ở dưới khu tàu điện ngầm. Thật đáng ngạc nhiên, huh? " "Chú tin là có sự đón tiếp ở khu tàu điện ngầm sao." En Chan vừa đến kịp lúc, nhanh chóng chuồn đi. Mười phút sau, Han Kyul bước vào của hàng như là một vận động viên chạy vậy. "Chào buổi sáng!" Cùng với đó, anh đi thẳng vào nhà bếp để pha cà phê. Ngay sau đó, Nak Kyun khởi động máy nén. Han Kyul rên rỉ vì tiếng máy kêo o o và càu nhàu, "Cậu khôgn thể làm nó sau được à?" "Xin lỗi?" Nak Kyun nhìn anh như muốn nói, cai máy bóc vỏ hạt quỷ quái vô dụng này là cái gì? Giám đốc thở dài và phẩy phẩy tay. "Không có gì cả." Quả thực là anh đang muốn làm dịu hai cái thái dương của mình, anh vẫn còn cái cảm giác nôn nao của rượu. En Chan thì không cảm thấy khó chịu với rượu bằng việc đói bụng. Thông thường, nó ăn bữa sáng từ 30 phút trước. Hai mắt họ chợt gặp nhau. En Chan, đôth nhiên ngại ngùng, nhìn ra xa, nhưng anh vẫn nhìn nó. Cuối cùng, En Chan ném cho cái nhìn dò hỏi. Cuối cùng thì anh tiến về phía nó và nói rất nhanh bằng cái giọng trầm trầm, "Tôi mua cháo rau cho cậu đó, đồ ăn bám. Nó cũng là một loại kháng sinh đấy, thế nên ăn đi. Nếu không, sẽ bị hỏng đấy. " Ôi trời, người đàn ông này làm cho nó phát ôm rồi lại mua thuốc cho nó. Psh.