Chương 16: Tình yêu là bí mật mà bạn không thể che dấu Sau khi đến cửa phòng S11, En Chan hít một hơi thật sâu trước khi bấm chuông. Trái tim của nó vẫn còn đập loạn nhịp vì những gì anh nói trong điện thoại. Nó tự nói với mình rằng anh hoàn toàn không có ý gì trong câu nói đó, rằng đó chỉ là lỡ lời hay là một câu đùa hoặc một câu nói không suy nghĩ. Nhưng điều đó cũng chả làm nó cảm thấy tốt hơn là bao. Nó nghe thấy tiếng bước chân ra mở của, nhưng chả có ai cả, chỉ toàn mùi rượu. En Chan bước vào trong, nhìn mớ hỗn độn bắt đầu từ của phòng, đầy ngạc nhiên. Càng đi sâu hơn vào căn phòng, mớ hỗn độn càng trở nên tồi tệ. Quần áo bị vò nằm cuộn trên sàn, những chiếc ghế đổ ngổn ngang, khăn tắm ướt và những hột giấy ăn, đĩa DVD bị vứt lanh tanh bành "Woah!" Chợt nghe một tiếng lép nhép dưới chân, En Chan nhìn xuống. Một chiếc bình lớn nằm lăn lóc, và tấm thảm thì sũng nước. "Tất cả những chuyện này là cái quái gì vậy?" En Chan dựng cái bình lên thẳng lên. "Tại sao mọi thú ở đây lại bừa bộn như vậy?" "Chỉ cần bước qua nó thôi, và vào trong đi", câu trả lời vọng ra từ bên trong. Anh ta đã khá say, và vẫn còn đang uống, hoặc anh ta làm đổ vì căn phòng toàn mùi rượu. "Chú vẫn thường rất gọn gàng mà, sao chú lại làm cái đống bừa bộn này vậy? Chả giống phong cách Han Kyul gì cả. " "Cậu đang lảm nhảm cái gì đấy? Nó không có vẻ như cậu sẽ dọn dẹp nó cho tôi. " Anh ta đã đúng. En Chan nhón chân qua đống quần áo và di chuyển sang phòng khách chỉ bằng một bước. Anh đang ngồi dưới sàn phòng khách, giữa sofa và bàn. Áo sơ mi của anh để mở và mái tóc thì bù xù như thể ai đó định gội cho nhưng rồi lại bỏ đi. Một tay anh cầm chai rượu màu xanh vừa coi ti vi. "Ya, đến đây. Điều này thực sự là thú vị, " anh nói, mắt nhìn màn hình và vẫy tay gọi nó lại. En Chan nhăn nhó thận trọng bước về phía anh ta. Nó đẩy cái áo khoác của anh sang một bên và ngồi phịch xuống ghế. "Đến đây ngồi đi. Tôi không thích có người nhìn chòng chọc phía sau đầu tôi đâu. " Thực tình thì En Chan đang nhìn chằm chằm phía sau đầu anh. "Ngay bây giờ." En Chan chả có thể làm gì khác đành trượt xuống ngồi trên sàn nhà. "Đến gần đây,cút đi, đến đây nào, ngồi xuống, tôi là ai, một con chó chắc?" "Một con chó?" anh bật cười. Ánh mắt vẫn khôgn rời màn hình TV, anh xòe bàn tay có con xúc xắc. "Lắc đi". En Chan kéo tay anh xuống thấp khiến anh rên lên vì đau. Và sau đó đột nhiên anh ôm quàng vai nó. En Chan nhìn anh bất ngờ. Anh vẫn xem chương trình trò chơi trên truyền hình. Anh nâng cái chai lên. "Cậu có muốn một ngụm không?" "Không, cảm ơn." "Hey, đừng ngại. Đây. Uống đi. " Anh dí cái chai vào mồm nó. "Mmrph!" Nó không thể gạt ra vì anh đã giữ chặt lấy đầu nó. Cuối cùng, En Chan mở miệng và sau đó ngay lập tức nhăn mặt lại vì mùi vị quá mạnh. "Keck!" Rượu không mạnh, ví đã được kiểm soát. Có cảm giác như cổ họng nó đang co lại. Nó ho sặc sụa và thở hổn hển khi anh lấy tay lau những giọt rượu chảy nơi cằm nó, như thể nó là một đứa trẻ. Sau đó anh đưa chai lên miệng tu như không có gì đã xảy ra. Thật đáng lo lắng với cái cách mà anh đang nuốt xuống. En Chan nhìn anh uống rượu, những giọt rượu chảy ướt cả cổ anh, và nó hỏi, "Chú bị đá à?" "Pfff!!!" Câu hỏi làm anh phụt cả rượu ra. Anh vừa ho xặc xụa vừa nói, "C-cậu nói quái gì thế?" Sau đó, nó thấy rượu chảy trên cằm anh. Chả suy nghĩ gì, En Chan đưa tay lau như anh đã làm với mình. Mắt anh mở to vì bất ngờ. En Chan giả vờ không để ý đến điều đó rồi nó chặc lưỡi. "Chú bị cô gái đó đá, phải không? Đơn phương chứ gì? Tôi biết. Hẹn hò, thật buồn cười . Nhìn thôi tôi cũng có thể biết rằng chú yếu cô gái đó và sau thì bị đá sang một bên. Ngay cả khi tôi phải nói rằng chú và cô ấy trông chả hợp tẹo nào. Cô ấy với chú bọt xốp nổ hợp nhau hơn. Ôi, chú bọt xốp nổ có vẻ là một gã ngu ngốc, nhưng là một gã ngốc tốt bụng, và cũng đáng tin cậy nữa. " "Mấy cái thứ bọt xốp nổ là cái gì vậy? Dừng cái đó lại đi. " "Tại sao? Bọt xốp nổ là tốt nhất! Chưa bao giờ chú thử nổ bọt xốp ở tủ lạnh à? Đó là loại bọt xốp nổ tốt nhất đấy." En Chan dơ ngón cái lên làm hiệu và tiếp tục giải thích. "Chú biết không, trước đây, khi gia đình tôi mới mua tủ lạnh-chú có biết cái tấm bọt xốp của tủ lạnh lớn thế nào không?-Cha tôi và tôi trải chúng ra sàn nhà và nổ. Chú có biết chúng tôi đã làm thế nào không? Chúng tôi cuộn lại xung quanh. Chúng tôi nằm xuống rồi lăn qua lăn lại để làm chúng nổ, như thế này này, pop pop, và tai của chúng tôi có thể nghe thấy tiếng pop pop, pop pop ....." En Chan ngừng lại khi nó cảm thấy tâm trạng đột ngột thay đổi kì lạ. Anh bắt đầu đến gần hơn, nhìn nó như thể một nỗi buồn tràn ngập gương mặt nó. Nó thì lại bắt đầu lùi lại khi anh đến gần hơn, và đầu cũng ngả về đằng sau . "Ch-chú đang làm cái gì vậy?" Mắt của anh tập trung trên môi của nó. Trái tim nó như muốn nổ tung vì sự bất ngờ của anh. "Cậu thật thú vị." En Chan cố gắng pha trò để tránh đi. "Tôi-tôi không thú vị đâu, tôi không thể kể một câu truyện cười nào cả." "Không, cậu rất thú vị." Nó không hiệu quả. Anh vẫn nhìn nó đầy mãnh liệt và anh càng gần hơn đến nỗi nó có thể cảm nhận hơi thở của anh. "Mái tóc của thật thú vị...." Anh đưa ngón tay chạm tay mái tóc như để kiểm tra. Sau đó, tay anh trượt từ từ xuống mặt nó và dừng lại ở má. Trái tim En Chan như muốn nổ tung nơi lồng ngực. "Làn da của cậu cũng thật thú vị...." Mạch của nó đập điên cuồng. En Chan nuốt một cách khó khăn và nhìn vào đôi mắt anh, không chớp. Nó cảm thấy như mình đang tan chảy vì mùi hương tỏa ra nơi người anh. "Môi của cậu thật đặc biệt...." Trái tim En Chan thật buồn cười. Tâm trí nó là hoàn toàn trống rỗng. Có vẻ như anh đã đoán ra nó là con gái, và điều này có thể là anh đang cố gắng để nói với nó điều đó, nhưng tâm trí nó hoàn toàn trống rỗng. Tất cả những gì nó có thể làm là run lên cùng với sự đề phòng và thích thú vì ngón tay anh sẽ sớm chạm vào môi nó. Cuối cùng ngón cái của anh cũng đến nơi bờ môi nó. Anh nhìn chúng mãnh liệt khi chạm vào, đôi môi nó mở ra. Anh ngẳng mặt lên thu hút cái nhìn của nó. En Chan nhìn anh, vừa thích thú vừa lo âu. Ngay sau đó, anh nói: "Cậu là. .... gay à? " Đột nhiên, tất cả mọi thứ đứt cái phựt. Cảm giác đề phòng và thích thú bay vèo vào không khí. En Chan cảm thấy điên tiết vì cái cảm giác thất vọng đến kì quặc của mình. "Cậu có không thể tự biết cho đến bây giờ, nhưng-" En Chan đẩy ngực anh ra. Nó đột ngột đứng dậy trong khi anh ngã về phái sau. Trái tim nó vẫn còn đập rất nhanh. Nó cảm thấy xấu hổ vì những gì nó đã mong đợi và mặt nó như là có lửa vậy. "Chú đang nói cái quái gì thế hả!" "Ah ... ow .. lưng của tôi ....." Anh quằn quại trên sàn. "Nếu chú có say, thì cũng nên cư xử như một người lịch sự chứ! Sao chú lại gọi tôi đến đây và nói mấy cái điều vô lý thế hả? Thực là! Chú không thể giúp được nữa rồi! Đừng lải nhải nữa và đi ngủ đi! " Ngay sau đó, anh lại lôi chai rượu sau lưng mình ra. En Chan nhìn anh đầy bất ngờ. Lẩm bẩm, anh lồm cồm bò dậy, tay thì xoa lưng. "Ôi trời ... như là địa ngục kéo tôi dậy vậy. Mẹ k ...." "Chú không sao chứ?" En Chan ngồi xuống và giúp anh mát xa chỗ bị thương. "Đáng đời chú vì nói mấy câu vớ vẩn đó... Chú không sao chứ? " "Ôi trời, cậu trông như một hạt đậu mà khỏe thật đấy. Hôm nay cậu đã ăn bao nhiêu thịt vậy hả? " En Chan vừa trả lời vừa xoa xoa, "Không nhiều. Hình như khoảng 18 xuất" "Một mình cậu?" "Không, tất cả mọi người. Tôi chỉ ăn hết có 6 xuất. " "Sáu xuất? Một mình cậu ăn sáu xuất? Không phải là nó có thể làm chết người sao? " "Làm chết người? Nah. Một võ sĩ sumo có thể ăn hết 16 phần đó. " "Đúng là phong cách En Chan." "Bây giờ chú thấy khá hơn chưa?" Anh đứng dậy, xoay xoay người rồi nói, "Bây giờ tôi đã hoàn toàn tỉnh táo, tôi có thể uống thêm. Vì Ko En Chan toàn năng, người đã ăn hết 6 xuất mà không có vấn đề gì, vị giám đốc tốt bụng này sẽ mở chai rượu ngon nhất. " "Muộn rồi. Tôi phải về nhà. " "Cậu không thể về nhà hôm nay. Ở đây tối nay đi. " "Tôi không thể. Tôi phải đi đưa sữa vào buổi sáng ...." "Hey, bỏ nó đi, được chứ? Bắt đầu từ hôm nay, ý tôi là, ngày mai, cậu đừng làm gì cả. Chỉ cần ở bên cạnh tôi thôi. Được chứ, Mr. Ko En Chan? " Hoàn toàn tỉnh táo cái con lừa. Anh ta toàn làm nhảm những điều vô nghĩa. En Chan ngồi phịch xuống ghế, chết lặng. Nói một cách trung thực, nó không muốn rời khỏi đây. Với một từ, anh có thể kiểm soát cảm xúc của nó, làm cho nó hết hạnh phúc rồi lại thất vọng. Cơ thể của nó nóng ròi lạng chỉ với một cái nhìn của anh. Ahhh tôi đầu hàng. Tôi không biết điều gì đang xảy ra với tôi. Chắc tôi bị cảm lạnh hay cái gì đó. Han Kyul ngồi phía cuối bên trái của sofa, En Chan ở bên phải. Họ vừa nhìn nhau vừa uống. Ở giữa sofa là chân họ lồng vào nhau. "Cậu đi cỡ giày nào?" Han Kyul hỏi, dừng chan mình đá nhẹ vào chan En Chan. En Chan uống một ngụm rượi rồi trả lời, "Cỡ 8 ½". "Ya." "7 ½." "Tôi đi “sai” 9 ½ ." "Không, thực sự, tôi đi cỡ 8 ½ hoặc 7 ½." "Chân của cậu trông giống cỡ 6 hơn." "Giày to bây giờ là mốt đấy." "Cậu là cái gì, trẻ con à? Vẫn còn theo xu hướng thời trang sao? " "Thế chú không mua một cái cavat mới khi mốt cà vat thay đổi sao?" "Nó không giống nhau." "Psh." Hai người họ lại tiếp tục uống, trong khi chân của người nọ đá vào chân của người kia. En Chan đã bắt đầu bị rượi làm cho lâng lâng, cồn Han Kuyl trở nên thật ngọt ngào. "Chú sẽ làm gì với Ha Rim?" "Tôi chả làm gì cả." "Tôi không biết điều gì đã xảy ra, nhưng cậu ta không nhận điện thoại. Tại sao nếu có ái rờ Cà phê Hoàng tử thì y như rằng họ không nghe điện thoại nhỉ? Điều gì xảy ra nếu nó không phải là cậu ta không nghe điện thoại, hay là cậu ta không thể nghe điện ... Điều gì sẽ xảy ra nếu có cái gì đó tồi tệ? " "Tôi trông giống ai nào, người bảo hộ của trẻ lang thang chắc?" "Ha Rim không phải trẻ lang thang. Cậu ấy là một người trưởng thành và có một mục tiêu rất rõ ràng. " "Nếu cậu có một mục tiêu, cậu nên chấp nhận những trở ngại." "Tôi nghe nói cha của cậu ấy rất nghiêm khắc. Con trai bỏ nhà đi hai tháng, vậy mà ông ấy thậm trí không đi tìm. Không nghi ngờ gì là ông ấy là người cổ hủ và bảo thủ như là địc ngục vậy. Ha Rim có lẽ giống mẹ. " Thấy rằng anh đã uống hết ly của mình, En Chan đứng dậy. Nó cảm thấy chóng mặt một chút, nhưng cảm giác phấn chấn thật tuyệt. Nó nâng cái chai lên và loạng choạng đổ rượu vào. Nhứng giọt rượu vang đỏ chảy trên tay anh. En Chan lấy ta lau nó và trở lại cái ghế sofa. Han Kyul tiếp tục uống. Sauk hi uống một hơi hết nửa ly, anh nhìn En Chan và nói, "Cha cậu là người như thế nào?" "Cha tôi à? Ông là một người thực sự rất tốt. Bà của tôi đã từng nói rằng không gì hơn bàn chân của vận động viên cả, không thể tìm ra bất cứ lỗi gì ở ông. " Han Kyul sau đó đột nhiên nhìn bàn chân của En Chan và bắt đầu từ từ co chân mình lại. En Chan cười khuchs khích và nghịch ngợm lấy ngón chân cù vào lòng bàn chân anh. "Hey, hey, bàn chân vận động viên là di truyền đấy, cậu biết không." "Nếu chú nói như vậy, sajangnim." Anh đột ngột rụt chân mình lại để tránh những cía cù léc của nó và gác lên trên chân En Chan. "Hey, chú nghĩ chú là ai hả?" En Chan trả đũa anh bằng cách rụt chân lại và để nó lên chân anh. Một lúc, bốn cái chân cố tranh nhau xem ai sẽ thắng. Trò chơi của sức mạnh, trong đó có tinh thần cạnh tranh nảy lửa giữa hai đối thủ, kết luận lại là. Hai người đều thua một chân và thắng một chân. "Chú thì sao, sajangnim? Cha chú là người như thế nào? Chú biết không, tôi luôn thắc mắc là chú không bao giờ nói về bản thân mình cả. Chú có bao nhiêu anh chị em ruột? Chú không có ngôi nhà nào khác ngoài cái khách sạn đó à? Chú không sống chung với gia đình mình à? " "Tôi là trẻ mồ côi." "Ah." En Chan bất cẩn gật đầu, nó nhìn anh, hỏi lại. "Chú vừa nói cái gì cơ?" "Cậu có độc ác không khi muốn tôi nhắc lại điều đó một lần nữa?" "Oh! X-xin lỗi. " "Nếu cậu hối hận về điều đó, thì hãy giữ mồm giữ miệng. Cậu là người duy nhất khiến tôi nói ra điều đó. " En Chan ngậm chặt miệng lại và gật đầu. "Khi đó tôi mười tuổi, tôi tình cờ nghe trộm được câu chuyện của cha mẹ tôi. Tôi phát hiện ra rằng tôi bị gửi đến trại trẻ mồ côi ngay khi tôi mới sinh ra. Không lâu sau đó, tôi đã được gia đình này nhận nuôi. Tôi có một anh trai và một chị gái. Bà tôi, bố tôi, mẹ tôi cùng gia đình người anh trai sống chung trong một căn nhà, tôi cũng có một phòng ở đó. Chị gái tôi đã lập gia đình và có một đứa con. Bây giờ thì hài lòng chưa? " "Chú kh-không ngạc nhiên, huh? Khi còn quá nhỏ ... " En Chan thực sự ngạc nhiên. Nó bây giờ đã nhìn anh với một ánh mắt khác. Nó đã nghĩ rằng anh không có bất cứ mối lo hay sợ sệt gì vì anh sinh ra trong một gia đình giàu có. Nó nghĩ anh sống theo những gì anh muốn ví từ nhỏ anh đã chả thiếu thốn cái gì. Tuy nhiên, càng hiểu anh, nó lại càng ngạc nhiên nhiều hơn. Nó nghĩ rằng anh chỉ quan tâm đến nhứng thứ hời hợt, nhưng anh sốt xắng điều hành quán cà phê, và luôn luôn ăn nói rất lễ độ với chú Hong, và điều đáng ngạc nhiên nhất là tai nạn của Nak Kyun. Nó đã thay đổi mọi định kiến về anh. Anh, từ một người kiêu ngạo, với trái tim băng giá, phóng đãng nhưng cũng chính con người chân thành ấy lại có thể dữ vững ý trí của mình một cách đầy kiêu hãnh và là người có thể dùng trái tim ấm áp để giúp đỡ người khác mọi lúc. Thực tế là việc anh là trẻ mồ côi làm trái tim nó đau đớn. Không phải vì còn có những người kém may mắn hơn, hay là hoàn cảnh của nó còn tốt hơn của anh rất nhiều, nhưng vì một vài lý do, trái tim nó thổn thức với cái ý nghĩ anh là trẻ mồ côi. Không phải ai khác, mà lại là anh .... En Chan nhìn anh chăm chú khi Han Kyul nói: "Tôi ghét thế giới này. Mọi người đều có vẻ giống như một kẻ nói dối. Họ mỉm cười ở bên ngoài, con bên trong họ chửi rủa tôi, nói tôi là một kẻ không cha khốn nạn. Nếu tôi không được nhận nuôi, tôi sẽ không phải chịu sự khinh miệt của tất cả mọi người. Đó là lý do tại sao tôi không tin tưởng họ. Những người đàn bà lẳng lơ nói rằng họ thích tôi. Hiển nhiên cái mà họ thích là nó. Họ không biết bát cứ điều gì về việc tôi thực sự là ai, và tất cả bọn họ thích nhìn những cái bên ngoài Nếu tôi cho họ thấy con người thực sự của mình, họ sẽ chạy mất dép cả thôi. " "Nếu họ thực sự thích chú, họ sẽ không bỏ đi." "Tôi không tin cậu". "Có ai đó đã bỏ chú à?" "No" "Thật chứ?" "Tôi chưa bao giờ nói với bất cứ ai việc tôi thực sự là ai." "Ý chú là chú chưa bao giưof có một mối quan hệ sâu sắc với bất kì người phụ nữ nào trước đây?" "Cậu đột nhiên thông minh đấy hả?" "Thé còn về cái cô Han Yu Ju? Cô ấy cũng không biết gì sao? " "Tôi đã nói là cậu là người duy nhất còn gì." En Chan cười ngượng nghịu. Nó có thể đổ lỗi cho rượu vè sự đổ mắt nhưng nó có thể đổ lỗi cho cái gì về sự hạnh phúc đang nhen nhóm trong lòng nó? "Nhưng tại sao chú không về nhà ....?" "Tôi không muốn sống theo cách mà cha tôi nói. Nếu tôi sống ở nhà, tôi phải sống cuộc đời của mình theo ý ông." "Dù vậy ông ý cũng không chỉ anh sống một cuộc đời tồi tệ". "Đó là chuyện trẻ con. Tôi muốn lập kế hoạch cuộc sống cho riêng mình, nhưng ông đã tự lập kế hoạch cho nó, do đó, tôi tức giận. Như cậu thấy đấy, tôi phải có những thứ theo cách riêng của tôi để được hạnh phúc. " "Tôi- đột nhiên lại trở thành thời gian để thú tội, huh? Tôi có thể cho chú biết gì về bản thân mình đây? " En Chan nuốt khan. Nó nghĩ rằng đây là cơ hội của mình. Bên trong nó nói với nó rằng phải nói cho anh ấy sự thật ngay bây giờ. Chúng gào hét, nó không thể nói dối khi anh đang trải hết lòng mình như vậy. Bây giờ anh đang say, do đó, anh có thể chấp nhận nó một cách dễ dàng hơn. Anh thậm chí có thể tha thứ nó. Nhưng. Sau đó. "Cậu có thể nói cái gì nào? Cậu không có gì cả ngoài sự trung thực, nhóc ạ. Quá trung thực, thực sự đấy. Đó là lý do tại sao tôi thích cậu bạn". En Chan nói với anh. "Tôi đã nói dối về chuyện Ha Rim ngủ lại trong cửa hàng..." "Cậu ta đã yêu cầu cậu giữ bí mật. Nếu cậu bỏ đi và để mặc cậu ta, cậu có thể bị loại ra khỏi nhóm. Cách duy nhất một nhóm có thể làm việc cùng nhau là họ phải tin tưởng lẫn nhau. " Cái gì cơ? Vậy là nó đã làm đúng sao? Nó muốn hét lên, Chính xác thì anh ta định nghĩa trung thực là cái gì?! Tôi cũng là con người! Tôi cũng nói dối! Ngay bây giờ tôi đang nói dối một điều không thể tin được!! " "Ko En Chan." "Cái gì?" "Cậu có muôn kết nghĩa anh em không?" "Không phải cái gì đó giống nhue Tam Quốc chứ hả?" "Cậu đã từng đọc Tam Quốc sao?" "Tôi đã đọc vài trang đầu tiên." "Dù sao, hãy làm điều đó đi. Cậu không có anh trai, tôi không có em trai. Có vẻ như tôi hơi thiết một chút, và sẽ khá là ồn ào với tôi để đi sau cậu mà giải quyết mọi việc, nhưng tôi sẽ chấp nhận nó. Thay vào đó, cậu phải lắng nghe những gì hyung nói. Ok? " "Psh. Chú lại thế, làm gì mà chú muốn. Ai nói là ok? Tôi không cần một hyu-" Đột nhiên anh bỏ kính của mình xuống và đến gần hơn. En Chan sợ anh lại làm điều đó một lần nữa, nó co chân đứng dậy. Đầu nó quay mòng mòng. "Ugh ... Mặt của chú như phân làm bốn vậy, sajangnim. " "Khuôn mặt cậu như Công chúa Fiona." Anh lấy một cái khuyên tai từ tai của mình và sau đó cau mày khi anh nhìn tai của En Chan. "Cậu không có lỗ tai à?" "Tại sao tôi phải bấm lỗ tai? Nó đau lắm, phải không? " "Ôi trời, bó tay. Đến đây nào. Tôi sẽ bấm cho cậu. " "Cái giiiiiiiiiiiiiiiiii?" En Chan cảm thấy mối nguy hiểm và bật người dậy. Nó quá tróng mặt thê nên cả người nó chao đảo. "Hey, hey, đến đây. Chúng ta cần một dấu hiệu gì để minh chứng cho việc kết nghĩa anh em chứ. " "Không! Tôi không muốn! " "Nếu cậu để tôi bám lỗ, tôi sẽ mua cho cậu “Monk’s jump over the wall” (Thầy tu bật tường ^_^)." "Tôi không cần thầy tu, không cần tường!" "Đồ ngốc, “Thầy tu bật tường”. Cậu không biết phải không? " "Tôi không quan tâm, nếu nó là một nhà sư hoặc một du côn nhảy qua tường, tôi cũng không muốn!" "Đó là một món ăn Trung Hoa." En Chan đang cố chạy trốn khỏi Han Kyul, ngừng lại và nhìn xung quanh. "Có cái gì để ăn à?" "Yea, đồ ngốc. Nó tốt cho cậu đấy. Cậu thích cái đó phải không? Nó là bào ngư cùng với nấm thông, hải sâm, bong bóng cá chép, gân hươu, và .. nhiều thứ khác nữa ... dù sao, đó là một loại canh có đến 10 loại thành phần khác nhau làm nên. Tôi sẽ mua nó cho cậu. " "G-gân hươu? Tôi chưa bao giờ ăn cái đó. Mẹ kiếp, tôi không muốn! " "Cạu là một cậu bé nhát gan..... Chờ một phút, kim. Tôi cần phải tìm một cái kim. Kim ơ đau nhỉ? Điện thoại của tôi ở đâu? Điện thoại của tôi ...." "Chú cần điện thoại để làm gì?" "Ngốc à. Tôi phải gọi điện cho người quản lý và yêu cầu anh ta mang cho một cây kim. " "Không!!! Tôi sẽ không bấm lỗ tai đâu! Không bao giờ! " En Chan nhảy trong một nơi nào đó và kéo chăn chùm kín mình. Nó có thể nghe tiếng giám đốc nói trong điện thoại nơi phòng khách. Anh đã thực sự yêu cầu người quản lý mang đến một cây kim. Thật không tưởng. Tuy nhiên cái gì đó còn bất ngờ hơn đó là dù trái tim nó đang đập dữ dội, nó không thể mở nổi mắt ra. Cơn buồn ngủ kéo nó đi như những con sóng ....