Tịch Chiếu Huề Phương Điện
Chương 7
Mộ Dung Phi Dật yêu bóng tối, không phải vì trong tăm tối không ai có thể nhìn thấy gương mặt khiến thế nhân điên đảo này nổi lên những đốm đậu mùa gớm ghiếc, cũng không phải vì như thế này sẽ không bắt gặp ánh nhìn ghê sợ của kẻ khác, mà thật sự, bởi vì quãng thời gian hạnh phúc nhất cuộc đời của hắn chính là ở trong bóng tối.
Hắn nhẹ nở nụ cười, đó, như một giấc mơ. Trong veo. Mỗi lần nhớ đến đều khiến hắn ấm lòng, nhưng rồi giấc mơ ấy luôn lặng lẽ tan biến mất, nước mắt muốn rơi cũng không biết làm sao rơi.
Hắn nhớ tới lúc đất trời xoay đảo rồi ngất lịm đi, Thái Y vén tay áo mình lên phát hiện những đốm đỏ li ti thì một bên đã nghe tiếng khóc sụt sùi, là những ai từng trăm phương nghìn kế tìm cách bò lên giường mình, đúng là số phận thật thích trêu ngươi.
“Kétttttt___________” một tiếng, cửa mở, một tiểu Thái Giám bước vào, vì không có lấy một ánh đèn nên tên tiểu Thái Giám kia vấp phải một cái ghế, chắc hẳn là ngã nặng lắm nên hắn mới nằm trên đất rên rỉ ít nhất là nửa ngày.
“Nếu muốn ăn trộm thì ngươi tìm nhầm chỗ rồi, chủ nhân của Điện này đã bị nhiễm đậu mùa.”. Mộ Dung Phi Dật cũng không biết tại sao mình lại cười, có lẽ là vì bản thân đã từ lâu quên mất những biểu cảm khác.
“Lục Ca?” Tiểu Thái Giám kia thắp lên một ngọn nến, Mộ Dung Phi Dật trong một khoảnh khắc ngắn ngủi nhìn thấy ánh lửa rực rỡ trong đôi ngươi nhỏ, như tô điểm lên muôn ngàn hi vọng.
“Là ngươi? Hương ba lão?”. Hắn vì điểm thất thần kia của bản thân, có chút thất vọng, bởi vì hắn luôn khinh thường tên đệ đệ “tạp chủng” căn bản không đáng để quan tâm này.
“Đến thăm huynh.” Mộ Dung Nghi ngồi bên giường hắn, lấy thuốc ra.
“Bây giờ ngươi thấy sao, thế nào? Có còn muốn khen ‘huynh thật đẹp’ không?” Mộ Dung Phi Dật cợt đùa nó bằng giọng điệu cay đắng.
“Đều không phải, đệ tới mang thuốc cho huynh.” Mộ Dung Nghi nhíu mày, lấy ra một chiếc lọ sứ màu trắng, còn chưa kịp đưa lại gần Mộ Dung Phi Dật đã bị hắn quăng xuống đất.
“Sao đây, tên nô tài tận tụỵ kia mách cho ngươi là ta hại ngươi té xuống hồ, bây giờ đi báo thù sao?” Mộ Dung Phi Dật khoé môi cười cợt: “Bên trong là thạch tín hay phụ tử?” (*)
“Mộ Dung Phi Dật kia!!! Ngươi đừng có quá đáng! Ta vẫn có thể đưa cho Tiểu Vũ uống mà!”. Mộ Dung Nghi chạy theo lọ thuốc đảo quanh trên đất, vất vả nhặt lên rồi bất chấp tất cả, vung tay lên, mặt Mộ Dung Phi Dật liền in năm ngón tay đo đỏ: “Đồ không biết điều, không uống đỡ tốn!”
Mộ Dung Nghi nói xong, dằn chiếc lọ xuống bàn, nộ khí xung thiên đùng đùng chạy ra ngoài.
Lần đầu tiên hương ba lão gọi thẳng tên hắn, Mộ Dung Phi Dật thẫn thờ ra nhìn cánh cửa vừa bị đóng sầm lại, gọi thất thanh: “Tiểu Hà tử!!!! Tiểu Hà tử!!!!” thì người cũng đã khuất dạng.
Bốn năm trước, cũng chính là người này từng cáu giận ầm ỹ với mình: “Mộ Dung Phi Dật! Ngươi không ăn thì thôi, ta ăn!” Sau đó ù một cái, tát cho hắn một bạt tai, lần đầu tiên bị ai đó vả lên mặt, hắn không thấy đau, chỉ là da mặt hơi nóng lên, độ nóng ấy theo máu chạy thẳng vào tim hắn, thật ấm.
“Tại sao đến tận bây giờ ta mới nhận ra giọng của ngươi….” Mộ Dung Phi Dật ngây ngốc “Thế nhưng, ngươi vì sao lại không nhận ra ta? Là ngươi trách ta không chịu giữ lời sao?”
Mộ Dung Nghi mang theo cục tức chạy một mạch tới Ngọc Dung điện, cũng vừa phải lúc Mộ Dung Vũ đang bưng chén thuốc kề ngang miệng xém chút nữa bị tiếng dập cửa của nó hù cho sặc chết.
“Cửu ca__________ nếu đệ mà chết, nhất định là không phải chết vì bệnh đậu mùa đâu ────”
“Nói nhảm, có thuốc của Cửu ca cho đệ rồi làm sao đệ chết vì đậu mùa được chứ!”
“ ────vì ta sẽ bị huynh làm giật mình mà chết đó!!” Tiểu Vũ vuốt vuốt ngực: “Cửu ca đang bực mình cái gì sao?”
“Đúng là làm ơn mắc oán mà, đồ thứ người không biết tốt xấu!!!”. Mộ Dung Nghi nghĩ tới chỗ thuốc mà nó cất công chuẩn bị bị vứt xuống đất không thương tiếc thì máu nóng liền dồn lên não.
Tiểu Vũ cọ cọ đầu bên tai nó: “Cửu ca, anh có biết mặt ngươi lúc tức giận y hệt con ếch không ─── dễ thương cực kì!!!”. Mộ Dung Nghi còn chưa kịp phản ứng gì, Tiểu Vũ đã thơm lên mặt nó một cái “Chu~” thật là kêu.
“Mộ Dung Vũ!” Mộ Dung Nghi làm ra bộ dáng sắp đánh người tới nơi, nhưng vẫn là không nỡ xuống tay.
“Có sao đâu, chúng ta là huynh đệ mà.” Tiểu Vũ khúc khích cười, kéo cánh tay đang giơ lên trời của Cửu ca nó xuống.
“Hừ! Nếu không nể tình mấy nốt đậu mùa trên mặt đệ, ta đã tẩn đệ thành con ếch rồi!”
Ngay sau đó hai đứa liền lao vào ôm nhau vật, Tiểu Lam Tử một bên bất đắc dĩ mỉm cười.
Muốn nói cái gì “Xanh vỏ đỏ lòng” (*),Mộ Dung Nghi chính là một dẫn chứng điển hình. Rõ ràng hôm qua cho con người ta một cái bạt tai thiếu điều muốn lật mặt mà hôm nay đã bắt đầu lo cho Mộ Dung Phi Dật, buổi tối lấy cớ đi lấy thêm thuốc cho Tiểu Vũ, liền chạy đến Lạc Hà điện.
Mộ Dung Nghi hé cửa nhìn vào, còn chưa kịp nhìn hết, bên trong đã vang lên thanh âm không nhanh cũng không chậm: “Còn không chịu vào, như con chuột ở đó lấm lét nhìn đông nhìn tây cái gì?”
Mộ Dung Nghi vào tới trước giường, hừ một tiếng bất mãn, nhưng khi thấy nắp của cái lọ sứ quen thuộc đã bị mở ra, vừa có ý định trêu Mộ Dung Phi Dật đã chê sao lại còn uống thuốc của mình đã lãnh phải một cái tát nổ đom đóm.
“Ngươi!” Một Dung Nghi ôm mặt trừng mắt nhìn gương mặt đang dạt dào tiếu ý kia, hét: “Ngươi làm gì đó!”
“Coi như hòa, Tiểu Hà Tử”. Mộ Dung Phi Dật vẫn như cũ, mỉm cười, nhưng lại không hề giống mọi lần, thiếu đi sự khinh miệt, nếu nhìn kĩ, còn có chút yêu thương.
(*) ‘Thạch Tín’ (Asen) và ‘Phụ Tử’ là tên của hai loại kịch độc.
(*): Nguyên văn “Đao tử chuỷ thủ đậu hủ tâm”, ý nghĩa là chỉ những người nói năng chua ngoa ngoài miệng nhưng trong lòng thiện lương, trong ngoài bất đồng. Ở đây xin mạn phép được chuyển thành “Xanh vỏ đỏ lòng” với cùng một ý nghĩa.
_________________________________________________________________________ rồi xong, bắt đầu màn “anh yêu em, anh nhớ em như thằng khùng mà sao em nỡ quên anh, em không còn yêu anh sao em, em ơi~~~~” =]]]]] tác giả ghét mày dữ lắm phải hông Dật? =]]]
Truyện khác cùng thể loại
97 chương
26 chương
198 chương
12 chương
9 chương