Tàng Kiều
Chương 1
Edit: Tịt
Chuyện bất đắc dĩ nhất trong cuộc sống, chẳng có việc gì có thể vượt qua việc để mình bị cưỡng gian.
Thang Tiểu Mạt trước khi gặp Chu Cẩn Niên, vẫn dùng những lời này làm chữ kí trên BBS. Cậu là một sinh viên đại học bình thường, so với nhóm “tốt nghiệp chẳng khác nào thất nghiệp” cùng trường, cậu có vẻ may mắn hơn một chút, vừa tốt nghiệp, đã được tuyển làm trợ lý giảm đốc của bộ phận kinh doanh. Công việc lúc đầu chỉ là chân sai vặt, không ngừng thích ứng hoàn cảnh, từ từ khôn khéo thúc đẩy quan hệ với mọi người, chờ đợi cơ hội. Tiền lương không cao, cũng vừa đủ chi trả chi tiêu hàng tháng, cậu cực kì thỏa mãn với cuộc sống hiện tại.
Chu Cẩn Niên hơn 30 tuổi, đang làm việc tại một công ty vận hải (vận chuyển đường biển) nổi tiếng, có một phòng làm việc riêng rộng rãi sáng sủa, đứng ở trước cửa sổ sát đất nhìn xuống toàn thành phố, rất có cảm giác như “đứng ngắm mọi núi nhỏ”, đây là điều đương nhiên. Ngoài việc đi làm hàng ngày, hắn còn đang giữ chức vị quan trọng trong cơ quan tình báo khoa học công nghệ, việc này, ngay cả bạn gái đã bên hắn gần 2 năm cũng không biết.
Hai người kia xét từ địa vị xã hội, sở thích hứng thú, quan niệm về cuộc sống v..v.. dù nhìn thế nào cũng không thấy điểm nào tương đồng. Nơi làm việc một người thành Nam một người thành Bắc, không liên quan nhau.
Đương nhiên, cũng có rất nhiều cách làm cho bọn họ tự nhiên mà gặp nhau. Một vụ tai nạn xe? Một lần gọi nhầm điện thoại? tình cờ gặp ở thư viện? Mối duyên kì lạ tại nhà vệ sinh công cộng? Thực ra, cũng có thể là bạn qua mạng.
Trong sự rộng lớn kỳ diệu của Internet không có gì là không thể xảy ra. Thang Tiểu Mạt thường xuyên vào một trang web đồng tính nổi tiếng lăn lộn, vừa vặn, Chu Cẩn Niên chính là một tên GAY trăm phần trăm—không cần hỏi hắn vì sao lại có bạn gái –một người gay lại có địa vị xã hội chuyện không thể nào chịu đựng được chính là áp lực của dư luận thế tục. Đây đại khái chính là điểm chung duy nhất của hai người, hai người đã định trước là nghiệt duyên, hấp dẫn nhau cũng không có gì là kì quái.
Trên BBS vì cùng nhất trí một quan điểm nào đó, thế là cho nhau QQ và MSN, tám nhảm với nhau cũng đã được hơn một năm, tới lúc Thang Tiểu Mạt tốt nghiệp đại học, rốt cục đã hẹn gặp nhau. Đây là lần đầu tiên Chu Cẩn Niên gặp bạn net trong năm năm gần đây, loại chuyện nhàm chán chỉ có những người hơn 10 hay 20 tuổi còn nhỏ mới làm. Chính hắn cũng không hiểu nổi mình bị trúng tà gì nữa.
Địa điểm hẹn là đường Học Sĩ cổng sau đại học XX. Đây là địa điểm Thang Tiểu Mạt quyết định, bản thân cậu chưa bao giờ cùng bạn qua mạng gặp mặt, có chút hồi hộp, cửa trưởng học cũ là địa điểm quen thuộc khiến cậu cảm giác an toàn hơn.
Bóng tối đang kéo đến, bốn phía yên tĩnh, đường Học Sĩ cùng giống như tên của nó cảm giác thanh nhã, hai bên đường là cây hương chương tươi tốt, giữa đêm mùa hạ tỏa ra hương thơm nhàn nhạt. Thang Tiểu Mạt cố gắng ép chính mình đi lại thật thoải mái.
Chu Cẩn Niên rẽ vào một chỗ rồi dừng xe, từ xa xa nhìn về địa điểm gặp mặt, dưới đèn đường là thân ảnh trẻ tuổi cân đối, gáy và lưng tạo thành một đường thằng tắp, sinh lực dồi dào. Vì quá xa nên không nhìn rõ mặt mũi, nhưng mơ hồ cảm giác được cậu không quá xấu xí. Hắn tựa vào cửa xe nhìn đã được gần mười phút rồi, cuối cùng vẫn là đóng sầm cửa lại đi đến.
Thang Tiểu Mạt nghe thấy tiễng bước chân ở phía sau, xoay người nhìn thấy Chu Cẩn Niên đang đến gần, hình dáng dần dần rõ ràng, một nam nhân ngoài 30 tuổi, mặc một cái áo T-shirt ngắn tay, mặc một cái quần thoải mái nhạt màu, ngũ quan khôi ngô, khí chất trầm ổn, nhìn chung cảm giác là một người tốt [chém =)) ].
Bốn mắt nhìn nhau. Chu Cẩn Niên đầu tiên là mỉm cười một cái, cũng không tệ lắm, trong lòng hắn nghĩ, nếu chỉ là đối tượng 419, có thể xem là hàng cao cấp.
Thang Tiểu Mạt vẫn thấy hồi hộp, ngại ngùng nhìn về nơi khác, dưới đèn đường không nhìn được sắc mặt đã tái nhợt của cậu.
” Nhị Đạo Phiến Tử?” Chu Cẩn Niên đã xác định được, nhưng vẫn theo phép lịch sự mà gọi lên tên trên mạng của Thang Tiểu Mạt.
Thang Tiểu Mạt bày ra một nụ cười không đẹp lắm, nói:” Anh…… Anh là ‘ Phong Đan Bạch Lộ ‘?”
Chu Cẩn Niên gật đầu, hỏi:” Tôi làm cậu thấy đau bụng sao?”
Thang Tiểu Mạt mờ mịt.
Chu Cẩn Niên nói:”Cậu cười nhìn rất khổ.”
Thang Tiểu Mạt cực kì xấu hổ, cuống quít phủ nhận:” Không hề có……”
Chu Cẩn Niên ôn hòa nở nụ cười, nhìn hai đầu phố, nói:”Tôi nghe nói gần đại học x có một quán trà điều kiện khá tốt, cậu có thể dẫn đường không?”
Thang Tiểu Mạt vội vàng gật đầu, nhấc chân đi ở phía trước, âm thầm hít sâu mấy hơi, tự làm cho mình bình tĩnh hơn chút, để tránh lại mất mặt hơn nữa.
Chu Cẩn Niên không nghĩ nhiều, không lấy xe, trực tiếp đi theo.
Bàn ghế ở quán trà mang hương vị cổ điển, đèn treo là đèn ***g giấy, trên tường treo một bức tranh trúc xuân của Trịnh Nhiếp, đương nhiên là đồ giả. Rèm cửa sổ đan bằng tre, giữa các khe hở có thể nhìn được ánh đèn của vạn nhà bên ngoài cửa sổ.
Thang Tiểu Mạt ở đại học X học 5 năm năm, chưa từng đến quan trà này. Quê cậu ở vùng nông thôn của Giang Nam, một huyện ven biển khá giả, nhưng dù vậy, cũng không có tiền sinh hoạt phí dư thừa để cậu đến địa phương cao cấp như này chơi đùa. Huống hồ cậu còn có một em gái đang học năm nhất đại học S, mỗi tháng đều phải lấy của cậu một khoản tiền tiêu vặt.
Cậu dẫn Chu Cẩn Niên đến cửa quán trà, sau đó thì là nhờ Chu Cẩn Niên dẫn cậu ngồi vào chỗ, cũng là lần đầu tiên đến, nhưng thói quen ra vào những nơi như thế này khiến tác phong của Chu Cẩn Niên lại tự nhiên hơn nhièu.
Phục vụ đứng bên cạnh chờ khách chọn trà. Thang Tiểu Mạt cố gắng làm chính mình trông như lão luyện một chút, qua loa lật lật thực đơn, nói:” Long tỉnh.”
Chu Cẩn Niên đưa thực đơn cho phục vụ, nói:” Vậy cho một ấm trà long tỉnh Tây Hồ.”
Sau khi cửa đóng lại, Chu Cẩn Niên thuận tiện hỏi:” Đã hết nửa kì nghỉ hè, cậu không về nhà sao?”
” Tôi đã tìm được việc làm rồi.” Thang Tiểu Mạt tự thôi miên chính mình đây chỉ là bạn bè bạn bè bạn bè bạn bè, cuối cùng có chút bình tĩnh hơn.
Chu Cẩn Niên nhếch mày, cười nói:” A? Vậy thực không dễ dàng nha, bây giờ sinh viên tìm việc khó khăn đã là một hiện tượng phổ biến.”
Thang Tiểu Mạt ngại ngùng cười cười, nói:” Ai, tôi có vẻ gặp may mắn.”
“Là công ty nào?”
” Điện tử Chính Đức.”
” À.” Chu Cẩn Niên thể hiện đã biết. Hắn thực ra không thể nói là Thang Tiểu Mạt có đúng như hắn tự nói sinh ra từ một gia đình nông dân chất phác thi vào đại học X sau khi tốt nghiệp làm việc ở công ty nào, hắn biết biết nam hài này thân thể khỏe mạnh hơn nữa không hề có ý đồ bất lương chỉ là muốn qua một buổi tối tiêu hồn là được rồi.
Ở trên mạng câu cá tất nhiên có chút mạo hiểm, khả năng rơi vào bẫy của bạn bè quanh mình không tính là thấp, bởi vậy Chu Cẩn Niên vẫn luôn suy nghĩ có nên cùng nam hài này tiến thêm một bước thân mật tiếp xúc. Vốn y ở trên mạng cùng hắn tán gẫu, cũng chỉ bởi vì chức vụ trong cơ quan tình báo quá nhàm chán mà thôi. Huống chi Thang Tiểu Mạt này quá thành thực mộc mạc, cùng cái người trên mạng ngôn ngữ sắc bén hài hước ” Nhị Đạo Phiến Tử ” cứ như hai người, có phải là thật không bản thân mình đều khó nói được.
Trà mang lên. Chu Cẩn Niên thuần thục hâm nóng tử sa bôi (ấm trà bằng đất sét, loại đất sét ở Nghi Hưng, Giang Tô), qua một lần trà, lại đổ thêm nước sôi, rót cho Thang Tiểu Mạt một chén.
Thang Tiểu Mạt muốn nói cái gì đó, trong cuộc sống bình thường cậu không có ít lời như vậy, không chỉ là đối mặt với người xa lạ, mà còn trong khung cảnh như thế này, cậu không thể nghĩ ra đề tài.
” Vậy, Anh làm việc ở đâu?” Thang Tiểu Mạt vừa hỏi xong liền thấy hối hận, nghe nói bạn qua mạng gặp mặt kiêng kị nhất chính là hỏi thân phận thực sự.
Chu Cẩn Niên nhấp miếng trà, nói:” Hải vận Viễn Dương.” Nói xong cũng giật mình một chút, vô cùng kinh ngạc chính mình sao lại thật thà như vậy.
Bầu không khí tế nhị, một ấm nước sôi trên bếp lò ù ù rung động, Chu Cẩn Niên ở bên cạnh trầm mặc hơn một phút lại bắt đầu mở miệng, hỏi:”Trước kia đã từng kết bạn rồi chứ?”
Thang Tiểu Mạt đương nhiên hiểu được ” bạn ” mà hắn nói, cà lăm nói:” có, có một.”
” À? Chu Cẩn Niên nở nụ cười, trong lòng giống có cái gì rơi xuống, không khí không hiểu sao mà cũng thả lỏng hơn chút. Không đợi đối phương mở miệng hỏi, y liền tự động khai ra, nói:” Tôi cũng có một người bạn gái.”
Thang Tiểu Mạt hơi hơi kinh ngạc, lập tức có được lời giải thích.
“Cậu đến tuổi của tôi, cũng cần như thế.”
” Tôi sẽ không.” Thang Tiểu Mạt miệng khẳng định.
Chu Cẩn Niên không bình luận thêm, chỉ là cười cười.
Từ quán trà đi ra, Chu Cẩn Niên trực tiếp hỏi vào vấn đề chính, hỏi:” Cậu có nơi để đi không?”
Thang Tiểu Mạt cố lấy dũng khí nói:” Tôi thuê phòng trọ, tuy rằng hơi nhỏ……”
“Vậy đến chỗ của tôi.” Chu Cẩn Niên vẫy một chiếc xe taxi.
Thang Tiểu Mạt nghĩ rằng đến nhà của Chu Cẩn Niên, xuống xe mới biết được là khách sạn, trang trí bên ngoài nhìn qua không quá xa hoa, vào cửa mới thấy có khác biệt cực lớn. Chu Cẩn Niên quen thuộc, ở bàn tiếp tân cầm chìa khóa phòng (thực ra là cái thẻ quẹt ý nhưng không biết phải dùng từ nào >”
Truyện khác cùng thể loại
6 chương
43 chương
10 chương