Tịch Chiếu Huề Phương Điện
Chương 8
“Tôm cua gì ở đây!” Mộ Dung Nghi tức tối.
“Chẳng phải hồi trước ngươi cứ thích trở thành đại hiệp đó sao? Đáng tiếc thân thủ thế này, đừng nói đại hà, tiểu hà thôi cũng còn xa lắm (*)”
“Huynh thế nào biết được khi còn bé ta muốn làm đại hiệp chứ?”. Mộ Dung Nghi xoa xoa mặt, nói.
“Tất nhiên là em nói cho ta nghe rồi.” Lục Ca chính là Lục Ca, dù đang mắc bệnh đậu mùa, vẫn làm người ta bất tri bất giác nhìn đến ngây ngẩn.
“Không phải chứ, sao đệ chẳng nhớ gì cả?”. Mộ Dung Nghi gãi đầu, thế nào cũng không nhớ nổi trong những lần hiếm hoi được gặp Lục Ca, lần nào mình có nói rằng muốn làm “Đại Hiệp”. Lúc này, nó mới chú ý tới Mộ Dung Phi Dật đang nằm trên giường đang nhíu mày lại.
“Khoảng thời gian nhóc còn ở Phượng Tê thôn cùng một đám nhóc tì chơi trò chơi, nhóc làm đại hiệp, Nhị Cẩu Tử làm hái hoa đạo tặc (*), còn Thái Đầu thì là con gái nhà lành, nhóc dí theo Nhị Cẩu Tử chạy vòng vòng quanh nhà, la lối cái gì ‘thay trời hành đạo’, kết quả là nhóc lỡ tay đập trúng đầu con nhà người ta, khiến mẹ nhóc phải dắt đi xin lỗi, còn đền cho nhà đó mười quả trứng gà.” Mộ Dung Nghi thật sự không nghĩ là Phi Dật kia cư nhiên lại có thể kể ra hết chuyện nó quậy phá hồi còn nhỏ như đã từng chứng kiến tận mắt.
“A! Mẹ đệ cũng kể vậy nữa….”
“Mẹ ngươi! Mẹ ngươi! Mẹ ngươi!!! Mẹ ngươi cái khỉ gì! Chính là ngươi mà!” Mộ Dung Nghi thoáng thấy những ngón tay vì bấu vào chăn mà trở nên trắng bệch.
“Đệ không có nhớ rõ….” Không biết cảm giác áy náy từ đâu lại trỗi dậy.
“Không nhớ rõ? Sao lại không nhớ rõ, hả?”
Mộ Dung Nghi nhìn đôi mắt đang dần có chút kì lạ của Phi Dật, e dè lùi lại hai bước “Khi còn bé bị bệnh đậu mùa…. Khỏi bệnh rồi, cái gì đệ cũng không nhớ…”
“Sau đó?” Giọng Phi Dật trầm xuống: “Ngươi không ở lại Phượng Tê thôn mà lại đi đâu?”
Mộ Dung Nghi sợ đến run bắn người: “Mẹ dẫn ta tới nhà dì ở nhờ….”
“Bốp______” Một cái tát giáng lên mặt nó, nóng rát đến máu mũi cũng chảy ra
Mộ Dung Nghi thấy bộ dạng Phi Dật đang nhìn mình chằm chằm, lại quệt xuống máu mũi đang chảy, nhất thời thở không nổi, đáng sợ, Lục ca một thân bá khí như vậy, rất đáng sợ…. Vừa muốn xoay người bỏ chạy đã bị túm trở lại, cả người nhẹ hẫng ngã vào lòng Phi Dật.
Sau đó, Lục ca ôm nó, không có đánh nó, cũng không châm chọc nó, tay hắn khẽ run, đầu gác lên vai nó, “Ngươi chạy đi đâu vậy…. Ngươi có biết là ta đã đi tìm ngươi không…. Sao không ngoan ngoãn mà chờ, hả….”
“Lục ca…” Mộ Dung Nghi cả người cứng lại, thở mạnh cũng không dám, cứ lo sợ có khi nào Phi Dật đột nhiên bóp chết mình không.
“Nghi nhi…” Phi Dật nhẹ nhàng gọi một tiếng, Mộ Dung Nghi không hiểu sao lại cảm thấy yên bình, bình thường Mẫu Phi cũng gọi nó là ‘Nghi nhi’, nó chỉ biết là nghe rất ấm áp, mà khi Lục ca gọi nó, sao bản thân cứ như bị bỏ bùa mê vậy?
“Nghi nhi…Nghi nhi… Giờ ngươi phải ngoan ngoãn đó… đừng… chạy lung tung nữa…” Giọng Phi Dật tràn ngập sự dịu dàng, còn có chút van nài, khiến lòng nó bỗng dưng xao xuyến.
“Được…” Mộ Dung Nghi như mất hồn, chỉ biết có mỗi sự mềm mại ở nơi gáy mình, chậm rãi đi lên, vô cùng thoải mái, dần dần vành tai bị cái gì đó âm ấm ngậm lấy, nhẹ nhàng chơi đùa, thứ đó miết theo vành tai nó một vòng cung, liếm đến cằm, đến môi….
Nó thấy trong mắt Lục ca dâng lên một thoáng kì lạ, rồi ngay lập tức đè lên người mình, nó sợ quá, chỉ biết víu lấy rèm giường không buông. Môi Lục ca di chuyển dần xuống dưới, chạm vào môi nó, mút một cái rồi nhả ra. Ngay sau đó, đầu lưỡi Phi Dật liếm môi trên nó, giữa hai cánh môi đang khẽ nhếch có thể thấy đầu lưỡi xinh xắn. Nó nghe tiếng thở dài nhàn nhạt từ cổ họng Phi Dật. Bỗng có cái gì đó luồn vào khớp hàm, lưỡi của mình cũng bị cuốn lấy, trong cả khoang miệng chỉ cảm giác được mùi vị của Phi Dật, đắng chát quyện hoà cùng mùi ngọt nhẹ trong Cam Thảo, là vị của chén thuốc…
Đôi tay nóng rực đang vuốt ve lưng nó mang theo luồng ham muốn khó lòng che giấu. Nó muốn thoát ra khỏi đôi tay ấy, vì vậy ưỡn người định tránh đi nhưng trái lại mở đường cho cái lưỡi tuỳ tiện kia thâm nhập sâu hơn.
Tay Mộ Dung Nghi lướt đến thân thể run rẩy phía dưới, vén lại sợi tóc, vuốt nhẹ lông mày, trán, mũi, mỗi một đụng chạm đều khiến hắn nhớ. Đây chính là Tiểu Hà Tử của hắn, vậy mà đến tận giờ mới nhận ra….
Lưỡi hắn nhẹ nhàng tách khỏi miệng nó, hắn nhìn Mộ Dung Nghi trợn to mắt ngơ ngác mà thở dốc, sau đó vùng đứng dậy đánh vào trán mình, đau đến choáng váng.
“Mẹ ơi…” Mộ Dung Nghi té lăn xuống đất, tay Phi Dật với theo mà chẳng kịp.
“Lục ca điên rồi!!” chạy vù ra ngoài, để lại một Phi Dật vẫn còn bàng hoàng trên giường.
Một lúc sau, Mộ Dung Phi Dật tỉnh táo lại, trong lòng bàn tay hắn vẫn còn chút hơi ấm cho hắn quyến luyến mãi không ngừng, “Ta đang làm cái gì vậy chứ… Nó chỉ mới mười hai tuổi thôi mà…”
Nhưng ngay lập tức, hắn lại bất giác mỉm cười: “Nhưng mà, ta tìm được ngươi rồi.”
Ngay cả ánh nến lung linh cũng vì nét cười ấy mà chập chờn.
Bệnh đậu mùa trong cung qua đi, hoàng thượng mất đi vĩnh viễn 2 vị công chúa, ba vị hoàng tử cùng Phù Chiêu Nghi vừa hạ sinh hoàng tử xong. Những người may mắn khỏi bệnh cũng chỉ còn Mộ Dung Phi Dật và Mộ Dung Vũ.
(*) Tiểu hiệp [xiǎo xiá] đọc gần giống với Tiểu Hà [xiǎo xiā] (con tôm nhỏ). Thằng nhỏ Nhị Cẩu Tử không biết vì ngọng hay là vì giọng địa phương đã đọc xiá [hiệp] thành xiā [tôm].
(*) Hái hoa đạo tặc: yêu râu xanh.
Truyện khác cùng thể loại
167 chương
145 chương
9 chương
34 chương
112 chương