Lục Tử Mặc gật đầu: “Không thể giả được.” “Ha ha, như vậy thì tại hạ là Cửu hoàng tử Mộ Dung Mộ Dung Nghi, cũng không giả được, người này là đệ đệ của ta, Mộ Dung Vũ.” Nó chỉ Tiểu Vũ bên cạnh. Trong mắt Lục Tử Mặc hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng mặt lại không hiển hiện một chút sợ hãi nào, nói một câu: “Hân hạnh được gặp.” Ban đêm, Mộ Dung Nghi mời Lục Tử Mặc cùng Tiểu Vũ đến Huề Phương điện cùng uống rượu. Chính vì chỉ có mỗi ba người cùng nhau uống, ba người ngồi im lặng đến khó chịu, mặt dù Lục Tử Mặc vẫn không có nhiều biểu cảm cho lắm. Lúc ra về, Lục Tử Mặc đưa cho Mộ Dung Nghi tờ ngân phiếu ba nghìn lượng làm cho nó chẳng hiểu gì sất. “Cửu điện hạ không nhớ à? Chuyện lúc trước người cho ta ba nghìn lượng bạc muốn ta trong vòng mười năm phải thi đậu Trạng Nguyên ấy?” “Đúng, nhưng mà Lục huynh mới năm năm đã đậu rồi. Tiền này… khỏi trả lại.” “Điện hạ không nhận bạc, có phải là vẫn chưa thừa nhận ta không?” Mộ Dung Nghi bất đắc dĩ cười, tên Lục Tử Mặc này quả thật là hết thuốc chữa, đành phải nhận lấy tấm ngân phiếu. Mấy ngày sau, Mộ Dung Nghi đang định tìm Lục Tử Mặc để tâm sự, Tiểu Vũ bây giờ so với lúc vừa về kinh càng ngày càng bận hơn. Thế nhưng lúc đến phủ Trạng Nguyên mới thấy Lục Tử Mặc đang thu dọn đồ đạc. Thì ra là ba châu Lũng, Ngô cùng Trữ đang bị lũ lụt, phụ hoàng phong Lục Tử Mặc làm khâm sai đại thần đi giám sát việc cứu trợ và thi công công trình trị thủy. Tuy rằng Mộ Dung Nghi vừa buồn vì Lục Tử Mặc sẽ rời kinh, nhưng cũng vừa vui vì y được phụ hoàng xem trọng. Đáng hận chính là, ba ngày sau, Tiểu Vũ bị điều đi ra tít ngoài ngoại ô, chịu trách nhiệm huấn luyện cái gì đó đó. Mộ Dung Nghi chỉ có thể sáng sáng ngậm ngùi cưỡi ngựa gần cả canh giờ, đến quân doanh lại ngậm ngùi đứng nhìn Tiểu Vũ duyệt binh từ đằng xa xa, trưa mới được cùng nhau ăn bữa cơm. Tiểu Vũ nhìn Mộ Dung Nghi cười tít mắt như trẻ con, vui sướng nói muốn ở bên cạnh cậu, nói nó cảm thấy rất rất là vui. Sau đó là màn đè nhau ra làm loạn, hai người bình thường vẫn hôn hít đến quên trời đất, may mắn một điều người đưa cơm hằng ngày là tâm phúc của Mộ Dung Vũ, bằng không, chuyện tình cảm mờ ám của hai vị hoàng tử này đã thành đề tài trà dư tửu hậu cho bọn binh lính từ lâu. Tiểu Vũ thi thoảng cũng hỏi thăm một vài chuyện trong cung. “Ngoại trừ phụ hoàng thân thể không được khỏe cho lắm, bình thường hay ho khan, mặt mày trắng bệch, hình như cũng không có chuyện gì đặc sắc.” “Là do cái tên Thanh Trúc công tử kia hằng đêm hành phụ hoàng ra bã cũng nên?” “Nè nói bậy cái gì đó!” Nửa tháng sau, có tin tức của Lục Tử Mặc, nhưng tuyệt đối không phải tin tốt. Hắn bị bắt giam vì tham ô tiền cứu trợ thiên tai của triều đình. Mộ Dung Nghi nghe tin này xong ngỡ ngàng không thốt nên lời. Nó đã từng đến phủ của Lục Tử Mặc, bên trong ngoại trừ những thứ Hoàng Thượng ngự ban ra thì chẳng có cái gì gọi là quý giá cả, hơn nữa, lúc y còn ở kinh thành còn chẳng thèm nhận quà của các quan viên mang tặng, chả nhẽ làm khâm sai rồi thì biến thành người khác à? Cũng ngày hôm đó, Mộ Dung Nghi không đi tìm Tiểu Vũ, nó đi đại lao Hình bộ. Trong nhà lao, Lục Tử Mặc gầy nhom, nhưng không hề suy sụp, lưng thẳng, vẻ mặt kiên cường. Mộ Dung Nghi nhìn thấy ánh mắt của y liền biết y không tham ô số tiền cứu trợ kia, bởi vì một người trước nay đề cao danh dự như thế, chắc chắc sẽ không làm chuyện dơ bẩn như thế. Vì thế, Mộ Dung Nghi không hỏi rằng ngươi có thực sự làm chuyện kia không, mà hỏi rốt cuộc là thằng khốn nào vu oan ngươi. Thì ra lúc Lục Tử Mặc nhậm chức mới phát hiện ra hầu hết những quan viên cứu nạn đều coi khoản tiền cứu trợ như con dê béo, ai cũng muốn xin tí huyết. Lục Tử Mặc tất nhiên là không đồng ý nhập bọn cùng chúng, bọn chúng liền lôi ông ngoại của Thái tử, thừa tướng đương triều ra dọa, thì ra kẻ đầu têu ăn chặn quỹ công chính là Tần thừa tướng. Lục Tử Mặc biết chuyện bèn viết sớ tố cáo tội tham nhũng của Tần thừa tướng, oan nghiệt thay, tờ sớ kia lại trót rơi vào tay vây cánh của bọn ác ôn, nực cười một lẽ chính là bọn ấy vừa ăn cướp vừa la làng, đổ toàn bộ tội danh lên đầu Lục Tử Mặc. Mộ Dung Nghi nghe xong thì nghiến răng nghiến lợi: “Lũ sâu mọt khốn khiếp!” Lục Tử Mặc chỉ đơn giản là lắc đầu: “Quan trường mục ruỗng. Giống như một cái chảo nhuộm, nhảy vào rồi làm sao không thấm màu?” “Ít ra ngươi vẫn là Lục Tử Mặc mà ta biết.” Mộ Dung Nghi âm thầm hạ quyết tâm, “Lục huynh, ngươi viết tấu sớ lại một lần nữa đi.” “Điện hạ, người không nên nhúng tay vào chuyện này.” “Không nhúng tay vào thì làm sao biết là nên hay không nên!” Ban đầu, Mộ Dung Nghi kể chuyện này cho Tiểu Vũ nghe, vẻ mặt Tiểu Vũ rất nghiêm trọng, Mộ Dung Nghi vẫn đang lo lắng rằng Tiểu Vũ cũng sẽ khuyên nó đừng dây vào. Thế nhưng Tiểu Vũ chỉ nhẹ nhàng cười, bảo: “Quân tử có cái không nên, có cái nên làm, Cửu ca của đệ chính là quân tử, tiểu đệ đây cũng chỉ có thể liều mình bồi quân tử thôi.” Hai người cùng nhau bàn bạc, chỉ mỗi tấu chương của Lục Tử Mặc thôi thì chưa đủ thuyết phục, cần phải có bằng chứng xác thực nữa. Tiểu Vũ quyết định phái một số binh sĩ thân tín cải trang thành bách tính trà trộn vào ba châu bị thiên tai, kêu gọi mọi người viết yêu sách vạn dân chứng nhận rằng Lục Tử Mặc đến nhậm chức sau chính là quan thanh liêm, còn đám quan viên hủ trước giờ mới thực sự là hủ bại, sau đó xem tình hình xem có thể nào đào ra chứng cứ từ bọn kia không. Mà tất cả những việc này phải được hoàn thành trong vòng một tháng, nếu không sợ rằng đến lúc tam ti hội thẩm thì đầu trên cổ Lục Tử Mặc khó mà giữ nổi. Hai mươi ngày sau, Mộ Dung Nghi có được yêu sách của vạn dân, nhưng sổ sách bằng chứng thì không một tờ, trong lòng ảo não không thôi. Trên đường rời cung đến quân doanh, Mộ Dung Nghi gặp Phi Dật. “Lục…. ca….” Chợt nhận ra là đã ba tháng rồi mình chưa gặp vị Lục ca này, không khỏi căng thẳng. “Là nhóc nhà quê à?” Phi Dật cười, thoáng nhìn thấy bản yêu sách trong lòng nó. “À…” Mộ Dung Nghi nhét nhét cái gì đó vào trong, nhưng tay Phi Dật lại nhanh hơn, thoáng cái đã giật được bản yêu sách.