“Đừng—— Lục ca!” Mộ Dung Nghi vươn tay muốn chộp lại. “Cái gì đây? Yêu sách của vạn dân này!” Phi Dật quăng yêu sách lại cho Mộ Dung Nghi như đồ chơi, “Thiệt là lỗi thời mà!” “Hả?” Mộ Dung Nghi nhét bản yêu sách vào lòng cẩn thận rồi giương mắt nhìn Phi Dật, ngơ như bò đeo nơ. “Này nhà quê, nếu nhóc muốn buộc tội ai đó gây hấn với người của mình, tìm Ngự Sử không phải nhanh hơn à?” Nói xong Mộ Dung Phi Dật quay đầu bỏ đi một nước. “Ngự sử? Ngự sử là Tứ ca Đinh Hiên mà?” Lúc Mộ Dung Nghi đem bản yêu sách vạn dân đưa cho Đinh Hiên cũng là lần đầu tiên Đinh Hiên lộ ra vẻ mặt bối rối. “Cửu đệ, đệ có biết phe phái của Tần thừa tướng trong triều là không hề ít không? Lại bộ, Hình bộ đều là học trò của hắn, ngay cả phụ hoàng của chúng ta cũng là do một tay hắn nâng lên. Không bằng không chứng, căn bản là có dội cũng chẳng trôi đâu!” “Vậy phải làm sao bây giờ? Tử Mặc thật sự là không có tham ô ba trăm vạn lượng bạc đó, nhưng mà y chạy không thoát được! Sợ rằng đến lúc đó Tần thừa tướng sẽ có cớ để chém bay đầu y mất!” Mộ Dung Nghi lòng như lửa đốt, “Không chỉ là bạn của đệ, cái chính, y là một vị quan thanh liêm!” “Cửu đệ! Đệ nên biết rằng, nếu ta buộc tội thừa tướng không thành, không chỉ một mình ta gặp họa, Tần thừa tướng cũng không đời nào bỏ qua cho đệ đâu!” Đinh Hiên giữ chặt hai vai Mộ Dung Nghi lớn tiếng lạnh lùng cảnh báo. “Vậy nên phải khoanh tay đứng nhìn ư? Tứ ca à, ta không làm được!” Mộ Dung Nghi quỳ xuống, ngẩng đầu lên, đôi ngươi nhòe nước, “Tứ ca, cầu xin huynh mà! Lục Tử Mặc là một vị quan tốt! Còn có bá tánh ba châu đang phải chịu nạn ngoài kia nữa!” Đinh Hiên xoay đi không nhìn, Mộ Dung Nghi cắn răng đứng dậy, “Thôi vậy, Cửu đệ không dám làm Tứ ca khó xử nữa!” Đang muốn đẩy cửa rời đi, Đinh Hiên gọi nó lại “Trước hết hãy buộc tội Hình bộ Trần Thuận Kim, mượn cơ hội đó lục soát nhà hắn, sau đó tìm được sổ sách rồi hẵng tố cáo Tần thừa tướng sau.” Mộ Dung Nghi quay đầu lại, mắt sáng rực: “Huynh đồng ý giúp bọn đệ sao?” “… Tiểu Vũ cũng dính vào, ta không muốn một lần mất đi cả hai đứa em trai, huống hồ, lão Tần thừa tướng kia càn quấy bấy lâu nay cũng đủ lắm rồi.” Ba ngày sau, Mộ Dung Đinh Hiên một mình gặp phụ hoàng để dâng tấu sớ tố cáo Hình bộ thượng thư Trần Thuận Kim góp tay buôn lậu muối, muốn được âm thầm điều tra, Hoàng Đế nhớ đến dạo gần đây ngân khố trống rỗng vì lũ lụt, nếu Trần Thuận Kim thật sự dám cả gan buôn lậu muối, ngay lập tức tịch biên tài sản của hắn để hỗ trợ ngân sách. Chiều hôm ấy, trong gian mật thất của Trần Thuận Kim người ta không chỉ tìm được số tiền của do bán muối lậu mà kiếm được, mà còn có một quyển sổ khiến cả vua và dân phẫn nộ, chính là biên bản chi tiết ghi lại quan lại vùng ba châu gánh chịu lũ lụt đã tham ô công quỹ ra sao, trong đó tất nhiên là có cả tên của thừa tướng đương thời, Tần thừa tướng. Đêm xuống, lúc bản yêu sách của nhân dân, quyển sổ đó cùng tấu chương của Lục Tử Mặc được bí mật trình lên cho Hoàng Thượng, Hoàng Hậu đã chỉ câm lặng. Một lát sau, tấu chương trên bàn tất cả đều bị hất sạch xuống. “Tần Chư Lưu! Ngươi đúng thật quá quắt mà! Là thừa tướng, dưới một người trên vạn người! Vẫn chưa đủ sao! Nếu không phải tham ô đến bực này, dân bị nạn của ba châu làm sao nổi dậy, còn khiến triều đình phải phái binh đi trấn áp! Bây giờ bách tính nói gì chứ! Nói ta là thứ hôn quân! Bắt! Bắt hết… những tên sâu mọt này cho ta!” Đêm hôm đó mọi thứ lật sang một trang mới, Tứ hoàng tử Mộ Dung Đinh Hiên xưa nay không tranh với đời lặng lẽ mang theo thị vệ bắt gọn Tần thừa tướng Tần Chư Lưu, Lại bộ thượng thư Trương Phùng Cảnh, tả tướng quân Lục Bính… Những quan viên trên tam phẩm bị dính dáng đã hơn hai mươi người. Triều đình được thiết lập lại, Thái tử Mộ Dung Lăng bị ông ngoại mình liên lụy phải lặn lội đến đi ba châu để trấn an dân tị nạn. Mộ Dung Nghi cùng Tiểu Vũ đứng trước cửa đại lao Hình bộ đón tiếp Lục Tử Mặc, vì y là vị quan liêm khiết nên được Hoàng Đế đề bạt lên làm Hình bộ thượng thư, cùng Mộ Dung Đinh Hiên tra án rõ này. Đang lúc Mộ Dung Nghi nhiệt tình lải nhải rằng Lục Tử Mặc nên ăn nhiều vào để bồi bổ thân thể thế này thế nọ, Lục Tử Mặc lại nhíu mày bảo rằng: “Tần thừa tướng bị hạ bệ dễ dàng như vậy thật đáng ngờ…” Mộ Dung Vũ cũng có chút hoài nghi “Đúng đó, phụ hoàng dù sao cũng là do một tay lão ta phò trợ, còn tưởng rằng phụ hoàng sẽ không dễ dàng động đến lão, hiện tại thì hình như phụ hoàng cũng muốn hất đổ lão.” “Đừng có nghĩ nữa đi, Tử Mặc thoát nạn là tốt rồi!” Trong lòng Mộ Dung Nghi cũng chợt dâng lên một nỗi bất an khó hiểu. Ơ kìa gió nổi, sắp chuyển mùa rồi chăng…. Tiểu Vũ bên cạnh nhìn rồi khều khều nó, Tiểu Vũ dường như đã cảm nhận được sự bất an trong nó, nắm tay nó thật chặt. Trong Lạc Hà điện, Mộ Dung Phi Dật nhìn ánh nến chập chờn, trên vai là đầu của Thanh Trúc công tử đang tựa vào. “Nghe nói phụ hoàng dạo gần đây thân thể không khỏe, ngươi không ở cùng người sao?” Ngón tay Phi Dật nhàn nhã quấn lấy một lọn tóc mảnh của Thanh Trúc. “Điện hạ thật là vong ân phụ nghĩa đó, nếu như không phải ta kể với Hoàng Thượng là Tần Chư Lưu chiếm lấy tòa lầu Hoàng Thượng ban cho ta, mách với ngài ấy là lão ta ba hoa rằng nếu không nhờ ơn lão ta thì Hoàng Thượng làm gì có giang sơn này, huống hồ là một tòa lầu, thì Hoàng Thượng làm sao đá hắn xuống chứ?” “Muốn trách thì trách Tần Chư Lưu quá cưng Tam ca đi, tham ô nhiều tới mức ấy chẳng qua cũng chỉ muốn xây cho tên kia một cơ ngơi vững chắc, nếu không, ta cũng đâu cần động tới hắn sớm như vậy.” “Đâu trách Lục điện hạ được chứ, chẳng phải người chưa từng lên tiếng hay sao? Là nô tài mà dám khi quân phạm thượng, là Tần Chư Lưu tự mình chọc giận Hoàng Thượng!” Thanh Trúc ngồi dậy, “Nhưng mà, hình như vừa nãy ta nghe thấy người gọi tên Cửu điện hạ thì phải? ‘Nhà quê’ đúng chứ? Phải chăng vì dạo này Cửu điện hạ cứ miệt mài lui tới nơi quân doanh ở tận ngoại ô xa xôi cách trở nên hai người không có cơ hội gặp mặt, hửm?” Phi Dật không đáp lời, chỉ bâng quơ nói: “Gần đây bạo dân rất càn rỡ, không biết có ầm ĩ đến trong cung không nhỉ?”