Thương Trường Đại Chiến
Chương 707
Lục Thiếu Hoa thật sự không thể nhớ nổi Tăng Kiến Quốc đã nói chuyện gì với hắn, dù gì thời gian gần đây hắn cũng bận bù đầu rồi, nhất là từ sau khi kết thúc cơn bão tài chính châu Á, Lục Thiếu Hoa nào là phải tổng kết hoạch toán, rồi lại phải tiếp tục phân tán đầu tư, sau đó lại phải lên kế hoạch cho tham vọng làm bá chủ mạng của hắn, hắn còn đâu tâm trí để nhớ đến những việc khác nữa.
Cũng giống như là sạp hàng buôn càng lớn thì việc lại càng nhiều, những việc phiền phức của Lục Thiếu Hoa đã đủ nhiều rồi, các dự án “tiến quân” của tập đoàn Phượng Hoàng hiện nay không ngừng tăng lên, nếu Lục Thiếu Hoa không ủy quyền cho Tần Tịch Thần đi giải quyết, chỉ riêng việc mỗi ngày ký văn bản thôi cũng đã đủ làm hắn đau đầu rồi.
Chỉ có điều những việc đó chỉ có một mình Lục Thiếu Hoa biết, nhưng Tăng Kiến Quốc thì cứ nghĩ rằng, Lục Thiếu Hoa cả ngày nhàn rỗi lắm, có thể ung dung ở nhà xem tivi, hứng lên thì lại tới tập đoàn kiểm tra, thời gian khác đều là nhàn rỗi cả, nghĩ như vậy chẳng phải là oan uổng cho Lục Thiếu Hoa quá hay sao.
- Còn chuyện gì nữa? Là chuyện tàu sân bay!
Bên kia đầu dây điện thoại, Tăng Kiến Quốc hét lên một tiếng.
Tăng Kiến Quốc là bậc tiền bối, đã trải qua kháng chiến chống Nhật, rồi lại tham gia cuộc chiến chống Mỹ, cứu giúp Bắc Triều Tiên, nếu không phải hồi đi lính ông còn rất trẻ, thì có lẽ ông cũng đã qua đời giống như Đặng lão rồi. Nhưng giờ ông ấy cũng không còn trẻ nữa, cũng đã hơn sáu mươi tuổi rồi.
Với tuổi tác hiện nay của Tăng Kiến Quốc , tính tình cũng trở nên dễ kiềm chế, nhưng lời nói của Lục Thiếu Hoa như khiêu khích, làm cho ông ấy không thể kìm nén nổi sự bực tức.
Tàu sân bay ư?Lục Thiếu Hoa ngẩn người, đầu óc hơi chút phản ứng, dù sao những lúc Lục Thiếu Hoa gặp Tăng Kiến Quốc, ông ấy đều rất bình tâm tĩnh tại. Bây giờ thì được lắm, lại dám làm cho Tăng Kiến Quốc bực mình, đầu óc Lục Thiếu Hoa bỗng trở nên bối rối, song rất nhanh, Lục Thiếu Hoa liền trấn tĩnh lại, nói:
- Ông muốn nói đến kỹ thuật chế tạo tàu sân bay phải không? Ồ!,Việc này cháu cũng đang suy nghĩ. Thú thật làcháu đang suy nghĩ xem quốc gia có thể gánhchịu nổi không khi mà tàu sân bay chế tạo ra rất dễ dàng nhưng kinh phí sau khi đưa vào sử dụng lại không hề nhỏ.
Lục Thiếu Hoa có nghĩ cho quốc gia,nhưng thật ra, điều làm hắn đắn đo suy tính lại không phải là vấn đề này, mà là đang suy nghĩ xem bán cho quốc gia với cái giá như thế nào, không thể giữ nguyên giá như mấy năm trước được vì nước lên thì thuyền cũng lên, nhưng thấy Tăng Kiến Quốc nổi giận như vậy, Lục Thiếu Hoa đành phải lấy cớ như vậy cho xong chuyện.
Quả nhiên, nghe được Lục Thiếu Hoa nghĩ cho đất nước, hơn nữa nói rất có lý, Tăng Kiến Quốc cũng đã nguôi giận quá nửa rồi, giọng điệu cũng thoải mái lên rất nhiều, nói:
- Cháu có thể nghĩ cho quốc gia là rất tốt, dù sao thì cháu cũng là một trung tướng, có thể xem như là người của chính phủ rồi. Ồ! Rất tốt, có thể từ đại cục mà suy nghĩ đến việc xây dựng nước nhà.
Được Tăng Kiến Quốc lên tiếng khen ngợi, Lục Thiếu Hoa thấy hơi chột dạ, muốn giấu cái mặt dàycủa mình sau tay áo, song Lục Thiếu Hoa biết Tăng Kiến Quốc vẫn chưa nói hết nênkhông lên tiếng, im lặng lắng nghe.
Quả nhiên, sau khi nói xong, trầm ngâm một hồi, Tăng Kiến Quốc nói tiếp:
- Quốc gia cũng có suy tính của quốc gia, hiện nay kinh tế quốc gia đang phát triển với tốc độ nhanh chóng, tiền của Cục Tài chính Quốc gia tuy không nhiều, nhưng cháu từng suy nghĩ đến chưa, cứ coi như hiện nay cháu có trong tay kỹ thuật chế tạo tàu sân bay, thì quốc gia cũng phải phái người đến nghiên cứu một thời gian, phải suy đi tính lại, có thể là phải mấy năm, mà mấy năm sau, với tốc độ phát triển như hiện nay, quốc gia có thể lo liệu được chuyện chế tạo tàu sân bay.
Tăng Kiến Quốc nói rất thật lòng, với tốc độ phát triển kinh tế của quốc gia như hiện nay, không cần tới mấy năm, có thể là ngay bây giờ cũng không thành vấn đề. Đến lúc này, nếu tàu sân bay được chế tạo ra rồi thì tài chính quốc gia cũng có khả năng chi trả.
Đấy là suy nghĩ của Tăng Kiến Quốc, đồng thời cũng là suy nghĩ của quan chức cao cấp chính phủ, Lục Thiếu Hoa biết được điều đó, rốt cuộc một kẻ tái sinh như hắn lại không thể nhìn thấu sao, kinh tế quốc gia phát triển với tốc độ nhanh như vậy, Lục Thiếu Hoa rõ hơn ai hết.
Nếu đã nhắc tới vấn đề này, Lục Thiếu Hoa muốn suy nghĩ toàn diện một chút, kinh tế quốc gia phát triển rất nhanh, đến lúc này hoàn toàn có thể chi trả cho việc chế tạo tàu sân bay phục vụ quân sự, nhưng trang bị của phi cơ tàu chiến thì sao.
Tàu sân bay còn được gọi với cái tên khác là sân bay di động. Gọi như vậy là bởi vì tàu sân bay là nơi cất cánh hoặc hạ cánh của các máy bay chiến đấu ngay trên biển, do đó máy bay chiến đấu có thể tác chiến ở ngoài biển xa, có thể nói nó kiêm một lúc hai nhiệm vụ của cả không quân và hải quân.
Nhưng mà, một tàu sân bay tối tân nếu phối hợp với máy bay chiến đấu có lực chiến đấu không mạnh thì cũng không thể trở thành vũ khí nguy hiểm được. Đừng quên, thời đại ngày nay đã thay đổi rồi, không phải chiến đấu giống như trước nữa, cứ cầm súng trường bắn nhau từng phát đạn một. Hiện nay hễ chiến đấu,nếu không phải là tên lửa thì là máy bay chiến đấu. Đó mới là vũ khí nguy hiểm hơn cả.
Mà hiện nay, máy bay chiến đấu của những cường quốc quân sự trên thế giới, rất lợi hại, máy bay chiến đấu Trung Quốc còn chưa so sánh được với máy bay của họ, nếu phối hợp với những trang bị như vậy, làm sao tàu sân bay có thể có được sức chiến đấu hùng mạnh trên biển.
Nếu quân của hai bên đối mặt nhau và bên nào cũng có tàu sân bay, Lục Thiếu Hoa dám khẳng định, Trung Quốc nhất định đánh không lại đối phương, ai bảo kỹ thuật máy bay chiến đấu của Trung Quốc vẫn lạc hậu so với người ta. Đây là sự thật không thể phủ nhận.
Quan trọng hơn là, máy bay chiến đấu phối hợp với tàu sân bay không phải là dạng máy bay chiến đấu thông thường, các tính năng và yêu cầu của loại máy bay này phải đạt tiêu chuẩn rất cao và muốn đạt được tiêu chuẩn như vậy, quốc gia bắt buộc phải dốc sức đầu tư cho chuyện này, như vậy mới có thể phối hợp với tàu sân bay.
Một vấn đề nữa lại xuất hiện ở đây, chế tạo ra một loại máy bay chiến đấu mớirất tốn kém. Phải mua kỹ thuật tàu sân bay của Lục Thiếu Hoa, rồi lại nghiên cứu chế tạo, chỉ vậy thôi cũng phải chi không ít tiền, bây giờ lại muốn chế tạo loại máy bay mới và tên lửa mới, như thế thì phải chi thêm bao nhiêu tiền nữa mới đủ.
- Điều ông nói không sai, mấy năm nữa, kinh tế quốc gia cũng sẽ phát triển lên được mấy bậc.
Dứt lời, Lục Thiếu Hoa cố tình dừng lại một lúc, lại nói:
- Nhưng ông đã từng nghĩ chưa, trang thiết bị phối hợp với tàu sân bay không phải là loại thường, hơn nữa còn phải đạt tiêu chuẩn cao, mà những cái này quốc gia bắt buộc phải một lần nữa nghiên cứu chế tạo, và đòi hỏi một khoản tiền tương đối lớn .
- Ờ!
Lúc này, ở Bắc Kinh, đến lượt Tăng Kiến Quốc sững sờ, thật đúng là ông đã không nghĩ tới điều này, còn về những quan chức cấp cao có bỏ qua chi tiết này không, Tăng Kiến Quốc cũng không biết được. Nhưng Lục Thiếu Hoa đã nói ra như vậy, Tăng Kiến Quốc sao có thể không làm rõ chuyện này chứ.
- Cháu đợi một chút, ông cần gọi điện hỏi một vài vấn đề, rồi ông sẽ gọi lại cho cháu sau.
Điện thoại đã dập rồi, Lục Thiếu Hoa ngẩn người cầm điện thoại.
Lục Thiếu Hoa cứ ngẩn người ra một hồi, khoảng hai phút sau, điện thoại của Lục Thiếu Hoa đổ chuông, là số máy gọi từ văn phòng làm việc của Tăng Kiến Quốc, lúc đó Lục Thiếu Hoa mới bình thường trở lại, tiếp nhận cuộc gọi.
Tăng Kiến Quốc bên kia đầu dây cũng không đợi Lục Thiếu Hoa lên tiếng, liền trực tiếp nói luôn:
- Ông đã hỏi bên kia, cũng đã truyền đạt ý của cháu tới họ, ý họ là mua, không phải nghĩ nhiều vấn đề như thế.
- A…
Lục Thiếu Hoa ngạc nhiên kêu lên một tiếng, hơi sững sờ, nghĩ không ra ý của bên họ là gì.
Song rất nhanh, Lục Thiếu Hoa liền nhận được đáp án, bởi vì Tăng Kiến Quốc đã lên tiếng giải thích:
- Hiện nay quốc gia đang gặp nhiều khó khăn, nhưng về chuyện an ninh quốc phòng thì quyết không thể xem nhẹ được, có vấn đề thì có thể từ từ giải quyết, quan trọng là phải có cái trọng tâm, mà trọng tâm đó chính là kỹ thuật chế tạo tàu sân bay.
Bỗng chốc Lục Thiếu Hoa hiểu ra vấn đề, ý của chính phủ là phải mua được kỹ thuật tàu sân bay, sau đó dựa vào kỹ thuật đó mà nghiên cứu chế tạo.
Đã hiểu ra vấn đề thì Lục Thiếu Hoa cũng không còn lời nào để nói. Song, Lục Thiếu Hoa chưa vội lên tiếng, cũng không cần phải để ý xem bên kia đầu dây muốn hắn trả lời thế nào, đăm chiêu suy nghĩ.
Kỹ thuật của tàu sân bay là kỹ thuật gì, không cần Lục Thiếu Hoa phải nhiều lời, mọi người đều rõ cả, nhưng đó là bá chủ trên biển cơ mà, giá trị đương nhiên là rất cao, Lục Thiếu Hoa có trong tay kỹ thuật này thì có thể đổi được một khoản tiền không nhỏ.
Tiền…
Hiện nay cái mà Lục Thiếu Hoa thiếu chính là tiền. Phía Thâm Quyến có rất nhiều dự án cần phải triển khai, vừa đúng lúc xuất hiện lỗ hổng tài chính, nếu đem bán kỹ thuật chế tạo tàu sân bay, Lục Thiếu Hoa có thể thu về một khoản tiền lớn, chẳng phải như vậy đã giải quyết được vấn đề thiếu vốn đầu tư rồi hay sao!.
Trong lòng đã có những dự tính, việc tiếp theo bỗng trở nên đơn giản hơn rất nhiều, đó là thảo luận giá cả.
- Vấn đề kỹ thuật thì không có vấn đề gì, điều cháu đang nghĩ là phía chính phủ định chi ra bao nhiêu tiền để mua kỹ thuật của bên cháu.
Lục Thiếu Hoa thản nhiên nói.
Tăng Kiến Quốc trầm ngâm, nhất thời không biết phải nói thế nào mới được. Tăng Kiến Quốc hẳn đã quên Lục Thiếu Hoa là một thương nhân điển hình, phía chính phủ muốn mua kỹ thuật thì Lục Thiếu Hoa bán kỹ thuật, đương nhiên phải cân nhắc chuyện tiền bạc, nhưng cứ nghĩ đến giá trị của kỹ thuật chế tạo tàu sân bay thì Tăng Kiến Quốc lại không biết phải làm thế nào.
- Tiểu Hoa này, cháu cũng biết là tài chính quốc gia rất khó khăn, cháu không thể đưa ra giá quá cao được.
Tăng Kiến Quốc chân thành nói.
- Ha ha!
Lục Thiếu Hoa cười lớn một tiếng, chuyển đề tài:
- Cháu vẫn nhớ trong cơn bão tài chính châu Á vừa rồi, ông Phùng chính là đại diện của quốc gia đã cứu được không ít tiền, nói thật, số tiền đó cũng có một phần công lao của cháu.
Lục Thiếu Hoa nói ra những lời như thế không hề có ý nhận công về mình, mà muốn nhắc nhở Tăng Kiến Quốc rằng, quốc gia hiện nay có tiền, trong cơn bão tài chính mà ông Phùng vẫn cứu được không ít tiền thì đừng có than vãn với hắn.
Tăng Kiến Quốc là kẻ tinh đời, ông ta lại không biết Lục Thiếu Hoa đang nhắc nhở ông ta sao, lại bất đắc dĩ nói:
- Được rồi, ông không nói chuyện này với cháu nữa, lãnh đạo đã nói lần này mà giao dịch thành công, quân hàm của cháu sẽ được tăng lên một bậc, vậy là đạt được cấp cao nhất rồi.
Lục Thiếu Hoa hiện giờ đã có quân hàm Trung tướng, nếu lại tăng lên một bậc nữa là trở thành Thượng tướng, trong lịch sử Trung Quốc có danh xưng “Thập đại nguyên soái”, nhưng đó là chuyện trước kia, còn trong thời đại ngày nay, Thượng tướng (1) đã là quân hàm lớn nhất rồi.
Cấp bậc Nguyên soái là không bao giờ đạt được, ngay cả cấp Đại tướng cũng vậy, chỉ có những người lập được chiến công hiển hách trong thời kỳ chiến tranh mới có thể đạt được, đương nhiên Lục Thiếu Hoa cũng không thể đạt tới, cho nên, Thượng tướng đã là cấp cao nhất rồi.
- Dạ.
Lục Thiếu Hoa khẽ đáp lại một tiếng, lại nói:
- Cháu vẫn còn một chuyện muốn nói, thật ra là muốn nhờ ông chuyển lời lại cho phía chính phủ biết.
Vào lúc này, Lục Thiếu Hoa đã đưa ra một quyết định, một quyết định có thể khiến phía chính phủ vui mừng khôn tả.
(1) Ở Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa hiện nay, Thượng tướng là cấp bậc cao nhất (trong khi ở Việt Nam cấp cao nhất là Đại tướng, dưới một bậc mới là Thượng tướng). Trước kia (1955-1965), quân đội Trung Quốc còn có hai cấp sĩ quan cao hơn là Đại tướng và Nguyên soái. Sau khi phục hồi hệ thống cấp bậc trong quân đội Trung Quốc vào năm 1988 thì Thượng tướng cấp I (一级上将 Nhất cấp Thượng tướng hay Yi Ji Shang Jiang; tiếng Anh: General 1st Class với 4 sao) là cấp bậc cao nhất. Nhưng cấp bậc này đã bị bãi bỏ năm 1994, nên cấp Thượng tướng (上将 Shang Jiang với 3 sao) trở thành cấp bậc cao nhất. Thượng tướng của Trung Quốc thường đảm nhiệm chức vụ Tư lệnh đại quân khu, Chủ nhiệm Tổng cục Chính trị, Tổng Tham mưu trưởng, Bộ trưởng Bộ Quốc phòng, ủy viên hoặc Phó Chủ tịch Quân ủy Trung ương.
Truyện khác cùng thể loại
229 chương
33 chương
501 chương
23 chương
40 chương
299 chương
11 chương
39 chương