Thương Trường Đại Chiến
Chương 706
Lục Hiểu Nhàn tuy không phải là rất hiểu em trai mình, nhưng dù sao hai người cũng có quan hệ huyết thống, là chị em ruột, sao có thể không hiểu gì về Lục Thiếu Hoa chứ, hơn nữa Lục Thiếu Hoa lại còn đem sự việc nói rõ ràng ra như vậy, Lục Hiểu Nhàn làm sao không biết điều mà em trai nói đến là gì.
Đáp án chỉ có một, đó chính là việc phủ sóng mạng lưới Internet. Theo Lục Hiểu Nhàn, độ bao phủ mạng của công ty Truyền thông Phượng Hoàng cũng hơi chậm, nhưng Lục Hiểu Nhàn cũng không còn cách nào khác, rốt cuộc lợi nhuận thu về lại không tỉ lệ thuận với vốn đầu tư ra, điều này khiến Lục Hiểu Nhàn không thể không suy nghĩ nếu cứ đầu tư thì có thể đưa công ty Truyền thông Phượng Hoàng vào tình thế nguy hiểm hay không.
Lục Thiếu Hoa có bao nhiêu thực lực, Lục Hiểu Nhàn thừa biết, một tập đoàn Phượng Hoàng ở thị trường Hồng Kông có thể thu về hai trăm tỉ đôla Mỹ, lại thêm một loạt kế hoạch của Lục Thiếu Hoa gần đây khiến Lục Hiểu Nhàn hiểu ra, thật ra những gì mà Lục Thiếu Hoa có trong tay vượt xa những gì mà cô tưởng tượng.
Nhưng không thể lẫn lộn được, tập đoàn Phượng Hoàng bên Hồng Kông là của bên Hồng Kông, còn tập đoàn Phượng Hoàng ở Thâm Quyến là bên Thâm Quyến lo, giữa hai bên tuy tồn tại quan hệ thống nhất, nhưng về phương diện tài chính vẫn phải tính toán sòng phẳng.
Tập đoàn Phượng Hoàng bên Hồng Kông có bỏ tiền ra cũng chỉ là để phát triển cơ sở Phượng Hoàng, mà cơ sở Phượng Hoàng ở Thâm Quyến lại có mối quan hệ tinh tế với với cơ sở Phượng Hoàng, nhìn thì có vẻ là một thể thống nhất, nhưng thực ra là bên nào lo bên đấy.
Hai chữ “tài chính”, lúc nào cũng là vấn đề tài chính, tất cả lợi nhuận của tập đoàn Phượng Hoàng ở Thâm Quyến, trừ đi những khoản bắt buộc phải chi trả trong nội bộ, số tiền còn lại đều đầu tư cả cho việc phủ sóng mạng, nhưng tốc độ vẫn còn chậm quá, dù sao số tiền cần sử dụng cho việc bao phủ mạng vẫn là quá lớn, cứ y như một cái bình không đáy, có đổ bao nhiêu nước cũng không đầy.
Hiện giờ Lục Thiếu Hoa lại nói tiến độ phát triển của công ty Truyền thông Phượng Hoàng không nhanh, ý muốn nói là tiến độ tạo dựng của mạng Phượng Hoàng không nhanh. Điều này khiến Lục Hiểu Nhàn đau đầu vô cùng.
- Hoa này, chị biết điều em nói đến là tiến độ phủ sóng mạng, nhưng bên này cũng có chỗ khó em à.
Lục Hiểu Nhàn than thở một câu, trầm ngâm giây lát rồi nói tiếp:
- Tiến độ phát triển tổng thể của công ty Truyền thông Phượng Hoàng rất nhanh, ngày nào cũng có người đăng ký sử dụng mới, nhưng mà số tiền đầu tư để phủ sóng mạng thật sự là quá lớn. Không nói đâu xa, chỉ riêng tiền mua dây cáp đã là một con số không đếm xuể, hầu như mỗi thành phố, thị trấn đều phải có một trụ sở doanh nghiệp làm trạm chuyển đổi, cũng phải chi ra một số tiền rất lớn.Rồi lại còn tiền công cho công nhân và phí tổn trang thiết bị của dây cáp ngầm. Nếu tính toán thu chi thì lợi nhuận của công ty truyền thông Phượng Hoàng sẽ không được là bao nhiêu.
Đường dây cáp, so với dây cáp điện bình thường thì lớn hơn vài lần, tiền đầu tư hết sức lớn, đó là chưa kể đến những khoản lặt vặt khác, ví dụ như thiết bị của trạm chuyển phát…và nhiều thứ khác nữa, cũng tốn rất nhiều tiền đầu tư , mà tiền bỏ ra chắc chắn sẽ không tỉ lệ thuận với lợi nhuận thu về. Lục Hiểu Nhàn đâu có thể làm gì để tốc độ bao phủ mạng được tăng lên.
- Hơn nữa, công ty Viễn thông Trung Quốc là một doanh nghiệp nhà nước, doanh nghiệp lâu đời này giờ trở thành đối thủ cạnh tranh của chúng ta, thực lực của họ cũng rất mạnh à, khi chúng ta phủ sóng mạng ở một nơi nào đó, đã nhiều lầngặp phải trở ngại. Đây cũng là một vấn đề.
Lục Hiểu Nhàn nói với vẻ mặt khổ sở..
Không lo chuyện nhà cửa thì không biết được dầu, muối, củi, gạo quý như thế nào. Lục Thiếu Hoa ở Hồng Kông bao nhiêu năm nay không thể hiểu rõ tình hình ở Thâm Quyến này. Phảihiểu được nguyên nhân hiện tại là gì, nói trắng ra là có hai nhân tố ảnh hưởng tới tốc độ phủ sóng mạng.
Nhân tố thứ nhất chính là vấn đề tài chính, tiền đầu tư ra không tỉ lệ thuận với lợi nhuận thu về, Lục Hiểu Nhàn e ngại nảy sinh vấn đề nên không dám tăng tốc. Nhân tố thứ hai là trở ngại mà công ty Viễn thông Trung Quốc mang đến, và phải sau khi loại bỏ được trở ngại này thì Lục Hiểu Nhàn mới có thể tiếp tục bao phủ mạng .
Công ty Truyền thông Phượng Hoàng và công ty Truyền thông Trung Quốcvốn không liên quan gì đến nhau, một bên là hữu tuyến và một bên làvô tuyến, không bên nào dính dáng đến bên nào. Nhưng Lục Thiếu Hoa lại cứ khăng khăng muốn tiến quân vào mảng mạng Internet hữu tuyến nên mới làm cho hai bên chạm trán nhau và trở thành đối thủ cạnh tranh, đây cũng là lý do làm xuất hiện nhân tố thứ hai.
Nếu như trước kia, Lục Thiếu Hoa không cần phải suy nghĩ vấn đề này, nhưng bây giờ Lục Hiểu Nhàn đã nói như vậy, Lục Thiếu Hoa thật cũng hơi đau đầu. Song Lục Thiếu Hoa đã nắm bắt được vấn đề mấu chốt, đó là trở ngại gặp phải với Viễn thông Trung Quốc không hiển hiện một cách rõ ràng mà rất âm thầm.
Nguyên nhân rất đơn giản, công ty Viễn thông Trung Quốc làdoanh nghiệp có cổ phần khống chế của nhà nước, nhưng công ty truyền thông Phượng Hoàng lại là doanh nghiệp tư nhân, nhưng vẫn có cổ phần nhà nước. Nói cách khác, công ty Truyền thông Phượng Hoàng có thể coi là một bán doanh nghiệp nhà nước, nếu không phải cổ phần của tập đoàn Phượng Hoàng chiếm ưu thế thì công ty Truyền thông Phượng Hoàng đã là “ người một nhà” với Viễn thông Trung Quốc rồi. Đây cũng là nguyên nhân tại sao công ty Viễn thông Trung Quốc không công khai gây khó dễ cho Truyền thông Phượng Hoàng.
- Vấn đề của Viễn thông Trung Quốc, em sẽ nghĩ cách giải quyết.
Lục Thiếu Hoa day day đầu, đưa ra một phương án giải quyết, dừng lại một lúc rồi nói tiếp;
- Còn về mặt tài chính, em cũng có thể lo được, lần này em sang đây là muốn giải quyết vấn đề này, có thể điều động khoảng gần một trăm tỉ đô la Mỹ qua đây, cộng thêm lợi nhuận vốn có nữa, như vậy là không thành vấn đề nữa.
Lần này Lục Thiếu Hoa qua Thâm Quyến, một là muốn tăng diện tích phủ sóng mạng lưới mạng của công ty Truyền thông Phượng Hoàng, hai là muốn thực hiện kế hoạch làm bá chủ mạng, nhưng Lục Thiếu Hoa không bao giờ ngờ tới rằng lại nảy sinh ra nhiều vấn đề như vậy, lỗ hổng tài chính lại lớn đến thế.
Đã là như vậy, Lục Thiếu Hoa phải tạm thời sửa đổi kế hoạch, đem số tiền dùng cho việc thực hiện kế hoạch “Vương quốc Internet” điều động cho việc phủ sóng mạng, còn về những khoản khác, Lục Thiếu Hoa sẽ nghĩ ra biện pháp giải quyết khác.
Lục Thiếu Hoa cũng ngầm tính toán vấn đề tiền nong, với tình hình trước mắt, một số dự án cho kế hoạch ”Vương quốc Internet” phải tạm trì hoãn, phải vài năm nữa mới tiến hành tiếp được, như vậy có thể giảm bớt tiền đầu tư, số tiền cắt giảm đó sẽ được điều động cho dự án phủ sóng mạng, lấp được chỗ hổng tài chính, coi như tạm thời giải quyết được vấn đề.
Hơn nữa, khoản tiền đầu tư gần một trăm tỉ đô la Mỹ mà Lục Thiếu Hoa mang tới, hắn dự tính trích ra một phần để dùng cho việc phủ sóng mạng, điều động như vậy tiền vốn còn thiếu cũng không phải là nhiều lắm, nhiều dự án vẫn được tiến hành như kế hoạch ban đầu, số tiền bắt buộc phải đầu tư không phải là nhiều lắm.
Về phương diện khác, muốn tiến quân vào lĩnh vực phần mềm máy tính, hiện nay đã có hệ điều hành Phượng Hoàng và phần mềm quản lý tài chính Phượng Hoàng, nếu muốn phát triển thêm những phần mềm khác, với thực lực có sẵn sẽ cắt giảm được rất nhiều chi phí đầu tư.
Vẫn còn vấn đề về phần mềm diệt vi rút Phượng Hoàng, tính cho đến thời điểm hiện nay, phần mềm diệt vi rút Phượng Hoàng coi như hoàn thành được một nửa, Lục Thiếu Hoa muốn hoàn thiện nó, số tiền bắt buộc đầu tư cũng có thể cắt giảm một phần, như vậy mỗi chỗ cắt giảm một ít thành ra có thể tiết kiệm được một khoản tiền lớn.
Đương nhiên, có một số dự án không thể tiết kiệm được, như khoản trò chơi trực tuyến chẳng hạn. Cho đến bây giờ Lục Thiếu Hoa vẫn chưa tiến vào lĩnh vực này, tất cả đều phải bắt đầu từ con số không, tiền cho kế hoạch đầu tư là không có cách nào cắt giảm được.
Song nói gì thì nói, Lục Thiếu Hoa cắt giảm mỗi chỗ một ít thì cũng có thể lấpvào khoản vốn đang thiếu hụt, nhưng lượng tiền đầu tư theo yêu cầu thực sự quá lớn, chỉ có thể lấp được một phần chứ không thể nào lấp hết được lỗ hổng tài chính, bởi vậy Lục Thiếu Hoa vẫn rất cần tiền.
Nhưng mà, lúc này Lục Thiếu Hoa không thể quản nhiều chuyện như thế được, muốn tập trung giải quyết vấn đề phủ sóng mạng, sau khi giải quyết được vấn đề tài chính, Lục Thiếu Hoa lại nhớ đến vấn đề gặp trở ngại với công ty Viễn thông Trung Quốc .
Muốn loại bỏ trở ngại với công tyViễn thông Trung Quốc, Lục Thiếu Hoa chỉ còn một cách, đó là có lời với người bên đó, chỉ cần lãnh đạo nhà nước lên tiếng kêu gọi cấp quản lý của Viễn thông Trung Quốc, thì chuyện gì cũng có thể giải quyết.
Người có đủ tư cách lên tiếng với phía công ty Viễn thông Trung Quốc, lại là người có quan hệ với Lục Thiếu Hoa, hiện nay chỉ có một người, đó chính là ông nội của Tăng Vũ Linh, cũng chính là cục trưởng Cục An ninh Qquốc gia hiện nay- Tăng Kiến Quốc.
Lục Thiếu Hoa cũng không lảng tránh Lục Hiểu Nhàn, gọi điện tới văn phòng làm việc của Tăng Kiến Quốc, trong lúc chờ điện thoại kết nối, Lục Thiếu Hoa trình bày sự việc, sau đó lại châm chọc, cho rằng hai bên dù gì cũng có cổ phần nhà nước, phía công ty Viễn thông Trung Quốc dựa vào cái gì mà gây khó dễ cho công ty Truyền thông Phượng Hoàng chứ.
Là cục trưởng Cục An ninh Quốc gia, Tăng Kiến Quốc có rất nhiều tai mắt, nhưng việc này rốt cuộc chẳng can dự gì đến ông ta, Tăng Kiến Quốc không quan tâm,nhưng giờ nghe Lục Thiếu Hoa nói vậy, ông ta hình như cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Việc phát triển lĩnh vực truyền thông có quan hệ đến việc xây dựng quốc gia, việc công ty Truyền thông Phượng Hoàng gặp trở ngại ảnh hưởng đến đại cục quốc gia, như thế việc này đã trở thành chuyện lớn, thử hỏi vấn đề này sao có thể không nghiêm trọng chứ !.
Cho nên, Tăng Kiến Quốc hầu như không cần phải suy nghĩ, liền trực tiếp nói với Lục Thiếu Hoa rằng ông ấy có thể đề xuất ý kiến của mình tới các cấp ngành có liên quan để giải quyết vấn đề này.
Chưa hết, Tăng Kiến Quốc dù gì cũng là Cục trưởng Cục An ninh Quốc gia, khí phách đầy mình, cuối cùng vẫn nói thêm một câu;
- Nếu cấp trên của bên Viễn thông Trung Quốc không hưởng ứng lời kêu gọi của lãnh đạo, tôi có thể lấy danh nghĩa của Cục An ninh Quốc gia ra để giáo huấn bọn họ.
Doanh nghiệp nhà nước vốn tồn tại rất nhiều tiêu cực, lãnh đạo của doanh nghiệp nhà nước càng không trong sạch, Lục Thiếu Hoa thừa biết chuyện này, Tăng Kiến Quốc cũng hiểu rất rõ. Nếu lãnh đạo của phía công ty Viễn thông Trung Quốc không nghe lời, đến lúc đó, Tăng Kiến Quốc lấy danh nghĩa Cục An ninh Quốc gia để ra mặt, chắc chắn có người phải từ chức về nhà. Đây cũng là biện pháp giải quyết cuối cùng của Tăng Kiến Quốc.
Có Tăng Kiến Quốc bảo đảm, Lục Thiếu Hoa cũng yên tâm, cười một tiếng rồi nói chuyện phiếm với Tăng Kiến Quốc, Lục Thiếu Hoa nói một thời gian nữa sẽ đi Bắc Kinh thăm ông ấy, để làm ông vui lòng, sau đó mới tắt điện thoại.
Nhưng Lục Thiếu Hoa không ngờ là, chính vào lúc chuẩn bị dập điện thoại, Tăng Kiến Quốc đột ngột chuyển chủ đề, hỏi:
- Việc lần trước tôi nói với anh, anh nghĩ thế nào?
Lục Thiếu Hoa vẫn hơi mơ hồ, lần trước Tăng Kiến Quốc đã nói chuyện gì với hắn nhỉ ?
Thật đúng là Lục Thiếu Hoa thật sự đã quên việc mà Tăng Kiến Quốc nói lần trước, liền hỏi lại:
- Là chuyện gì vậy?
Phía bên kia đầu dây, Tăng Kiến Quốc trầm ngâm không trả lời, nhưng nghe hơi thở của ông truyền qua đầu dây bên này, Lục Thiếu Hoa có thể cảm nhận được, vào lúc này Tăng Kiến Quốc đang rất bực mình.
Truyện khác cùng thể loại
30 chương
135 chương
8 chương
88 chương
104 chương