Thượng Cung
Chương 59 : chương 40 part 1
Chương 40: Thế gia lâm vào bước đường cung, kết thúc khúc ca phù phiếm. Edit&Beta: Myumyu
Thời gia tổn thất một khoản tiền lớn, lại mang tới vinh quang vô tận. Hạ Hầu Thần liên tiếp ban cho Uhưng con cháu chưa có tước vị của Thời gia mấy chức quan nhàn hạ, Thời gia được vinh sủng nhất thời. Bất quá Hạ Hầu Thần lại âm thầm bắt đầu bồi dưỡng các quan viên, xếp vào vị trí quan trọng, để kiềm chế thế lực của Thời gia. Thời gia được hắn an ủi thỏa đáng, cũng không có thắc mắc gì.
Trong hậu cung, tính tình hoàng hậu lại từ từ hung dữ lên. Tố Hoàn báo với ta, trước kia hoàng hậu không trách phạt cung tỳ, hiện giờ chỉ cần có chuyện gì không thuận mắt, liền không đánh thì mắng. Tuy rằng trước mặt Hạ Hầu Thần nàng vẫn bày ra bộ dáng đoan trang hiền thục như trước, nhưng vẫn có rất nhiều cung tỳ sợ nàng, âm thầm tìm đường thoát thân.
Ta cũng không nói với Hạ Hầu Thần những chuyện có liên quan đến hoàng hậu. Trong lòng chúng ta nàng là một cấm kỵ, ta sợ hỏi đến, gương mặt sẽ không tự chủ được biểu lộ ra tâm tình chân thật, khiến lòng tin mà khó khăn lắm chúng ta mới xây dựng lên ầm ầm sụp đổ.
Nhưng ta biết, tất cả đã ngã ngũ, chỉ còn chờ một mồi lửa dẫn dắt hết thảy.
Hôm nay, ta thấy Tố LiUh lại biến mất, liền hỏi Tố Tú: “Tố Linh đi đâu rồi?”
Hai tay Tố Tú từ từ chuyển biến tốt đẹp, dần dần cũng có thể trợ giúp Tố Linh làm chút côUg việc yêu cầ sự tỉ mỉ, lúc này nàng đang chải đầu cho ta, nghe ta hỏi han, liền nói: “Bẩm nương nương, Tố Linh đi cục Thượng Cung lĩnh dược liệu nấu canh nương nương bảo.”
Mấy ngày gần đây thời tiết nóng nực, ta liền kêu Tố Linh đi lĩnh một ít dược liệu trừ nóng, sai người chưng lên.
Qua thật lâu sau, mới thấy nàng vội vàng đi về, trong tay mang một cái bọc giấy lớn. Ta kêu nàng đưa cho người đem chưng, lại dặn dò nàng phải chú ý độ lớn của lửa. Nàng cúi đầu đáp ứng.
Lúc nàng ngẩng đầu lên, ta thấy mặt bên trái của nàng đỏ hồng đến có chút quái dị, liền nói: “Tố Tú, hình như Tố Linh đi dưới nắng hạ lâu quá, có vẻ bị cảm nắng rồi, ngươi đi lấy chút băng tới đây, dùng khăn mặt bọc lại, để nàng ấy đắp.”
Tố Linh nghe vậy, cơ hồ khóc ra tiếng, quỳ xuống hành lễ với ta, luôn miệng cảm ơn. Ta chỉ quan tâm nàng, những chuyện còn lại một mực không đề cập đến.
Quãng thời gian này, hoàng hậu rõ ràng nhất cử nhất động ở chỗ ta đến mức khiến người ta nghi ngờ, tự nhiên là do Tố Linh âm thầm mật báo. Lần trước tại ngự hoa viên bị Ninh Tích Văn chặn đường lôi kéo, nàng đã lộ ra cử chỉ khả nghi, hành động như là đang giúp ta, kỳ thật lại giúp Ninh Tích Văn. Từ lúc đó ta đã sinh lòng hoài nghi, sau đó âm thầm quan sát vài lần, rốt cuộc xác định là nàng. Ta không biết nàng bị hoàng hậu thu mua khi nào, nhưng ta muốn khiến nàng biết nàng lựa chọn sai người rồi.
Hoàng hậu có thể lợi dụng Ninh Tích Văn để đả kích ta, ta cũng có thể lợi dụng người nàng ta thu mua.
Trên thực tế, Tố Linh sớm đã giúp ta, chỉ là nàng không biết mà thôi.
Sắc trời vừa tốt lên được mấy ngày, lại tiếp tục nóng hừng hực. Tào tiệp dư sau lần bị phong hàn, vẫn chưa khỏi hẳn, nghe nói bên cung nàng hỗn loạn, ngự y ấy thaUg thuốc, vẫn chưa thấy khởi sắc. Qua hơn mười ngày, tiểu cung nữ Giáng Tử hầu hạ nàng lại bị bệnh. Kể từ đó, những người khác trong cung đều chú ý, ngự y càng như lâm đại địch, cách ly chỗ ở của các nàng, phàm là người hầu hạ trong cung đều không được tùy tiện đi ra ngoài, thức ăn cũng từ bên ngoài mang vào.
Mà tin tức từ trên triều đình truyền tới cũng không lạc quan cho lắm. Việc giúp nạn dân thiên tai tuy đạt được hiệu quả, nhưng các nơi thỉnh thoảng lại có bệUh dịch xuất hiện, thường có hiện tượng chết người. Tuy rằng lần trước moi Thời gia được một số tiền lớn, thêm vào thu nhập quốc khố, nên về mặt tiền bạc cũng không xuất hiện thiếu hụt gì lớn, nhưng các nơi thỉnh thoảng lại phát sinh bệnh tật, cũng đủ khiến Hạ Hầu Thần đau đầu. Nghe nói Cô Tô mưa nhiều nhất, có nơi hết thôn này tới thôn khác chết người, đến cuối cùng có bệnh dịch xuất hiện, quan binh liền phái người phong tỏa thôn đó, người trong ba thôn kia e rằng sống không nổi.
Vừa nghe thấy tình huống nghiêm trọng như thế, ta không khỏi có chút lo lắng. Nếu như bệnh Tào tiệp dư giống bệnh bên ngoài, đó chính là đại sự trong cung. Chẳng lẽ hiện giờ kinh thành không phát sinh bệnh dịch, trong cung lại bắt đầu trước?
Trong cung chính là nơi y dược phòng thủ nghiêm ngặt nhất cả nước, nếu xảy ra dịch bệnh trong cung, chẳng phải sẽ đại loạn hay sao?
Ta kêu Tố Khiết sai người chuẩn bị dược liệu phòng dịch như ngải thảo, hoắc hương vân vân, phát cho các cung hoặc đốt lên, hoặc chế thành túi hương treo bên hông, lại dặn ngự y chuẩn bị thuốc thang phòng dịch bệnh, mỗi ngày đưa tới các cung, ọi người uống, phòng ngừa bệUh dịch đột phát. Nhưng chỗ Tào tiệp dư, ngự y lại không thể khẳng định có phải là bệnh dịch hay không, bệnh phát thật sự rất kỳ lạ, giống bệnh dịch mà lại không giống. Câu trả lời như thế, chọc Hạ Hầu Thần nổi giận, mắng ngự y té tát một hồi, cuối cùng vì đảm bảo, đưa đám người các nàng đến núi Thiên Thọ cách ly cho xong chuyện.
Tuy ta ở cục Thượng Cung nhiều năm, nhưng đối với dược lý chẳng hề am hiểu, vì muốU san sẻ giúp Hạ Hầu Thần, nên kêu ngự y tới hỏi thăm tỉ mỉ. Ngự y bị Hạ Hầu Thần mắng mỏ, có chút ủ rũ, nhưng nghe ta hỏi thăm, vẫn cẩn thận báo cáo bệnh tình các nàng cho ta, “Lúc các nàng phát bệnh, ban đầu cũng nóng lên, tiếp đó trán nóng nhưng không có mồ hôi, đầu thân đều đau, ghê tởm nôn mửa, nhưng bệnh như thế phải có mắt đỏ, ỉa đái ra màu vàng, các nàng lại không có. Đặc biệt chờ tới giai đoạn sau, nếu như các nàng hôn mê, thì nằm yên như xác chết, thần hôn khí bế, lại không có run rẩy nói mê, càng không có hôn mê bất tỉnh, lưỡi đỏ không có nước bọt, trạng thái như sắp mất mạng. Theo lý mà nói, thời gian phát bệnh của các nàng dài như thế, tuy có ngự y xem chừng, nhưng vẫn không khỏi hẳn được, kéo tới giai đoạn sau, tất sẽ có chứng bệnh như thế xuất hiện. Bởi vậy lão phu không thể khẳng định…”
Ta nói: “Có thể ngự y dùng đúng thuốc, khiến các nàng chuyển biến tốt đẹp thì sao?”
Lão ngự y nhìn ta, nói: “Nương nương, thứ cho thầy thuốc vô năng, bệnh dịch như thế, chưa hề có người nào có thể triệt để khỏi hẳn, tối đa chỉ khiến bệnh dịu đi mà thôi.”
Ta cân nhắc trong lòng, nếu như thực sự là bệnh dịch, đối với mọi người trong cuUg mà nói, giống như sét đánh giữa trời quang. Tuy Tào tiệp dư đã đi núi Thiên Thọ, nhưng những người, những vật phẩm nàng từng tiếp xúc, không biết có bị truyền nhiễm không, đến lúc đó sao mọi người có thể không hoảng loạn?
Ngày thứ hai, ta mới dậy rửa mặt chải đầu, liền có người tới báo: “Nương nương, Bách hoa các đã xảy ra chuyện, hoàng hậu nương nương mời ngài tới xem.”
Ta vội vàng kêu Tố Tú, Túc nương theo ta đi tới Bách hoa các. Đây là chỗ ở của Lâm thục nghi. Lâm thục nghi thích hoa, kêu người trồng đủ các loại hoa cỏ chung quanh, vì vậy mà đặt tên là Bách hoa các.
Trên đường kiệu nhỏ đến Bách hoa các, chỉ thấy giao lộ có thái giám gác, không cho các cung tỳ tạp vụ ra vào, phi tần tới thăm cũng bị chặn ở ngoài. Thấy kiệu ta đến gần, liền có phi tần tới hành lễ hỏi thăm: “Hoa phu nhân, nghe nói Lâm thục nghi cũng mắc bệnh, hoàng hậu muốn đưa nàng ấy đi núi Thiên Thọ, nàng lại chết sống không chịu xuất cung. Nương nương, nếu như trong cung nhiều người nhiễm bệnh, chúng ta phải xử lý thế nào?”
Ta đành kêu người ngừng kiệu, đi xuống an ủi, “Trước khi ngự y chẩn đoán chính xác, chúng ta không cần kinh hoảng. Trong kinh thành chưa hề có bệnh dịch phát sinh, trong cung lại có, chuyện này vốn rất kỳ quặc…”
Trước cửa, tổng quản thái giám bên cạnh hoàng hậu sớm đã đứng đón chào, vừa đi vừa bẩm báo với ta: “Nương nương, hoàng hậu nương nương vẫn luôn chiếu cố Lâm thục nghi, hiện giờ nhìn thấy tình cảnh Lâm thục nghi bi thảm như thế, rất đau lòng, muốn nô tài phái người mời ngài tới thương lượng, xem phải xử lý thế nào cho tốt.” Nói xong liền dẫn ta vào trong sảnh.
Ta ngạc nhiên nói: “Không phải muốn đi thăm Lâm thục nghi nương nương sao? Sao lại đến nơi này?”
Hắn nói: “Hiện tại đâu còn ai dám đi thăm hỏi. Tẩm cung của nàng nô tài đã sớm kêu người niêm phong, trước khi ngự y chẩn đoán chính xác, thì bất kỳ ai cũng không được tới gần Uơi đó.”
Ta thầm cười chê, Lâm thục nghi và Tào tiệp dư trước đây luôn khăng khăng một mực theo sát hoàng hậu, mà vừa có gió thổi cỏ lay, hoàng hậu đã muốU vứt bỏ hai người, thật lạnh lùng khiến người ta rùng mình.
Vừa vào thiên sảnh, thì thấy bốn góc đều đốt hương nhang, trong không khí tràn ngập mùi ngải diệp. Trong hương khói lượn lờ, hoàUg hậu an vị ở trên bảo tọa trong sảnh. Thấy ta đi vào, nàng đứng lên, bước nhanh về hướng ta, liên tục nói: “Phải xử lý thế nào? Phải xử lý thế nào đây? Hiện giờ trong cung cũng có thứ đó.”
Ta vội vàng an ủi nàng, “Hoàng hậu nương nương, ngự y chưa chẩn đoán chính xác, không cần kinh hoảng?”
Lúc này ta nghe thấy từ phòng ngủ Lâm thục nghi truyền tới hai tiếng kêu gào, “Không, ta không đi núi Thiên Thọ! Nếu các ngươi bức ta, ta sẽ chết ở chỗ này!”
Hoàng hậu biết ta nghe thấy rồi, ngại ngùng nói: “Lâm thục nghi nhiễm chứng bệnh này, bản cung cũUg rất đau lòng. Nói cho cùng, nàng là do bản cung tiến cử vào cung, còn là biểu muội bà con xa của bản cung, nhưng vì an nguy trong cung, bản cung vẫn không thể không phái người mang nàng đến núi Thiên Thọ tránh dịch. Nhưng nói sao nàng cũng không chịu đi, không phải khiến bản cung khó xử sao?
Bản cung thực sự không nỡ nhìn thấy nàng như thế, đành phải kêu muội muội tới, thương lượng xem xử lý thế nào mới thỏa đáng.”
Gương mặt hoàng hậu kinh hoàng như vậy, hiển nhiên là lần đầu tiên gặp tình huống như thế, luống cuống tay chân. Ta liền hỏi hoàng hậu: “Nương nương cóvào thăm hỏi Lâm thục nghi chưa?”
Hoàng hậu không đáp lời, một vị đại cung nữ có chút thể diện bên cạnh nàng đáp: “Hoàng hậu nương nương là thân phận bực nào, sao có thể để ngài lâm vào tình cảnh nguy hiểm như vậy?”
Trong lòng ta không đồng tình, thầm nghĩ ngày thường Lâm thục nghi đi theo ngươi cũng giúp ngươi không ít chuyện, hiện giờ rơi vào kết cục như vậy, ngươi lại không thèm liếc mắt nhìn một cái, cũng quá tuyệt tình rồi.
Ta biết hoàng hậu nương nương bề ngoài hiền thục đoan trang, kì thực việc gì cũng đặt bản thân lên trên hết, liền nói: ” Nương nương đã không tiện vào, vậy để thần thiếp đại diện nương nương vào xem, dù sao cũng phải khuyên nàng rời cung mới được. Chuyện này đã lan truyền ra, các phi tần trong cung đều đã biết, nếu xử lý không tốt, gây ra trường hợp máu tươi năm bước, chỉ sợ không tốt cho danh dự của hoàng thượng, càng ảnh hưởng lòng người trong cung.”
Truyện khác cùng thể loại
194 chương
47 chương
3 chương
8 chương
16 chương
41 chương