Nhật ký dụ vợ
Chương 1 : Nhật ký dụ vợ
Chương 1: Gặp lại
Lâm Hoàn bước vào cửa phòng bao, lúc nhìn thấy Triệu Triết Vũ đang ngồi bên trong suýt chút cô đã quay đầu đóng cửa lại bỏ đi.
Biết làm sao được, hôm nay là sinh nhật của bạn chí cốt Phương Tuệ Như mà, có lúng túng đi nữa thì cũng phải vờ như không nhìn thấy, ngồi vào chỗ một cách tao nhã tự nhiên.
Sau đó... Lấy điện thoại ra điên cuồng gửi tin nhắn mắng đứa bạn xấu xa:
"??? Cái gì thế này?"
"Sao thế?"
"Sao anh ta lại ở đây???"
"..."
"Cậu có lầm không vậy! Mình rất khó xử!"
Sau đó cô nhìn thấy Tuệ Như gãi gãi đầu úp điện thoại lên mặt bàn, tiếp tục cười nói với người bên cạnh.
Lửa giận trong lòng Lâm Hoàn "Phừng" một cái rực cháy, vừa giả vờ tươi cười, vừa thò tay xuống đáy bàn gõ một đống lời thô tục trong khung chat.
Màn hình điện thoại bị úp trên bàn không ngừng nhấp nháy, đáng tiếc là nó đã bị chủ nhân vô lương tâm đè xuống từ sớm, chỉ có thể đáng thương phát ra chút ánh sáng từ khe hở. Lửa giận ngùn ngụt không chỗ trút, Lâm Hoàn chỉ có thể cắn chặt răng hít thở sâu, cầm ly nước trước mặt lên uống ừng ực trong cơn thịnh nộ.
Trong góc tối của phòng bao, Triệu Triết Vũ nhìn không bỏ sót một động tác nào của Lâm Hoàn, một nụ cười hiện ra trên khuôn mặt.
Chuyện cũ của Lâm Hoàn và Triệu Triết Vũ phải bắt đầu kể từ mấy năm trước.
Cũng chẳng có gì để mà nói. Khi đó, họ học cùng cao trung với nhau, cũng chỉ là chuyện học trưởng xấu xa yêu học muội ngoan ngoãn cũ rích mà thôi. Lúc đấy Lâm Hoàn còn rất ngây thơ, kinh nghiệm yêu đương là con số không, gặp phải cao thủ tình trường như Triệu Triết Vũ bám riết đeo đuổi suốt hai tháng liền, cô mơ mơ hồ hồ nói lời đồng ý.
Xem phim, ăn cơm, đi dạo, trùm chăn gửi tin nhắn cho nhau, gọi điện thoại đêm khuya... Thật ra cũng chỉ giống như những cặp tình nhân bình thường khác mà thôi.
Nắm tay, ôm, hôn má, hôn môi... Dừng. Được rồi, Lâm Hoàn xấu hổ nhận ra, nhiều năm nay, Triệu Triết Vũ là người đầu tiên cũng là người cuối cùng cô hôn, đó là nụ hôn đầu của cô và là nụ hôn duy nhất tính đến thời điểm hiện tại.
Trên thực tế, người thật sự động lòng là học trưởng xấu xa còn học muội ngoan ngoãn lại là người nói lời chia tay. Lâm Hoàn còn nhớ, khi đó Triệu Triết Vũ thường xuyên tưởng tượng về tương lai bọn họ, về phần cô thì lại tránh né từ đầu đến cuối. Cô có thật sự thích Triệu Triết Vũ không? Hay là vì được đeo đuổi nên cô gái lẻ loi lâu ngày đột nhiên cảm thấy lệ thuộc? Cô tin vào lý do thứ hai nhiều hơn. Cho nên sau khi Triệu Triết Vũ tốt nghiệp, hai người ở hai nơi khác nhau, mà cô sắp phải đối mặt với kì thi quan trọng nên Lâm Hoàn nói lời chia tay.
Triệu Triết Vũ chấp nhận một cách bình thản, có lẽ là vậy. Bởi vì sau nhiều lần do dự, lời chia tay được Lâm Hoàn gửi qua tin nhắn, cô không dám đối mặt với anh.
Dĩ nhiên sau đó, trong lòng cảm thấy trống rỗng một khoảng thời gian dài nhưng áp lực và cuộc sống mới sau khi lên đại học đã che lấp hết những hồi ức ấy.
"Vậy rốt cuộc tại sao lâu như vậy rồi cậu không yêu ai?"
Lâm Hoàn chợt bừng tỉnh sau một lúc ngẩn người, lúc này mới nhớ rằng cô đang chơi trò "Nói thật" có tính mạo hiểm cao.
Trước giờ cô chưa từng sợ trò chơi này bao giờ. Tình sử ít ỏi, cuộc sống chẳng có chút kịch tính, dù có ép hỏi thì cũng không nhận được câu trả lời mang tính kích thích nào.
Nhưng hôm nay khác, người bạn trai cũ duy nhất kia đang ngồi ở đây đấy! Lâm Hoàn âm thầm gào thét trong lòng.
Tức giận xong liền chuyển qua thất vọng. Tại sao sau Triệu Triết Vũ, thật sự một tiếng yêu cô cũng chưa từng nói vậy?
"Có thể là chưa gặp được người thích hợp." Cô cố gắng tỏ vẻ không để ý, cầm cái ly trước mặt uống một ngụm.
Người bên cạnh dùng cùi chỏ huých cô: "Bây giờ cậu uống được rượu rồi sao?"
Lâm Hoàn sửng sốt, cô liếc nhìn chất lỏng trong ly, mới phát hiện trong miệng toàn mùi vị cay cay cô ghét trước giờ.
Hai mươi mấy năm nay, hầu như cô chưa uống rượu bao giờ, bởi vì cô cảm thấy tất cả các loại rượu đều khó uống như nhau. Muốn cô uống rượu chẳng khác nào bắt cô uống thuốc độc.
Được rồi, sự lúng túng hôm nay đã chiến thắng tất cả.
"À ừ, cũng tạm, cũng tạm."
"Khá lắm Lâm Hoàn!" "Trưởng thành, trưởng thành rồi!" "Nào nào nào, mau rót đầy ly cho Tiểu Hoàn của chúng ta nào!"
...
...
Hình như những lời chế giễu chồng chất của bạn học cũ là phần trí nhớ cuối cùng của cô.
Đầu đau như sắp nứt...
Lâm Hoàn mở mắt một cách khó khăn, miễn cưỡng dựa vào chút ánh nắng yếu ớt xuyên qua màn cửa nhìn thấy cái chăn màu xám vô cùng xốc xếch.
Định chống người ngồi dậy thì phát hiện thân thể của mình căn bản không nghe theo sự sai khiến, chân tay đau nhức vô lực giống như vừa cõng bao cát chạy mười mấy cây số.
Đau...
Rốt cuộc là đau chỗ nào?
Một tiếng sấm vang lên trong đầu Lâm Hoàn!
Cảm giác đau đớn kia... Truyền đến từ chỗ bí ẩn của cô.
Lâm Hoàn sợ đến muốn tuột huyết áp, tay chân lạnh ngắt, hoàn toàn quên mất cảm giác đau đớn của thân thể, cô muốn nhảy dựng lên ngay lập tức.
Nhưng mà hiện thực vẫn tàn khốc như vậy. Cô chỉ có thể miễn cưỡng ngồi dậy, lúc tiếp đất mất đi điểm tựa nên cô nắm lấy chăn ngã khuỵu ở mép giường.
Dưới tấm chăn, cô không một mảnh vải... Thân thể phủ kín dấu hôn to nhỏ. Lâm Hoàn phải há miệng hít sâu một hơi mới không ngất đi, nước mắt bất giác tuôn ra từ hai mắt.
Lúc Triệu Triết Vũ trở lại phòng khách sạn, đúng lúc nhìn thấy bộ dạng thê thảm của cô vợ nhỏ.
Muốn giết người hay gì... Quỷ tha ma bắt, cô thế này càng kích thích người khác.
Đôi tay nhỏ níu lấy tấm chăn che, khó khăn lắm mới che được các chỗ quan trọng, làn da trắng nõn nổi bật bởi chiếc chăn tối màu. Cả thân thể trần trụi đầy dấu hôn của hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô sợ đến trắng bệch, đôi mắt đỏ bừng ẩn ẩn nước mắt như chú thỏ con, vẻ mềm yếu đáng yêu càng làm cho người muốn đến bắt nạt…
Thật sự là muốn bức chết người khác mà!
Triệu Triết Vũ sải bước đi đến, duỗi đôi tay dài ôm lấy cô gái đáng thương đang ngồi dưới đất vào ngực, một lần nữa nhét cô về giường. Cô gái nhỏ bị anh dọa run bắn, sau khi nhìn rõ mặt anh, đôi mắt đỏ ửng vì khóc của cô mở to: "Anh anh anh..."
Mở miệng mới phát hiện, giọng của cô khàn đặc, cổ họng khó chịu như có giấy chặn ngang.
"Tối hôm qua kêu lớn như vậy, giờ biết hậu quả rồi sao?" Triệu Triết Vũ xoay người, đưa ly nước đến trước mặt cô.
Sắc mặt Lâm Hoàn chuyển từ trắng sang đỏ, ngay cả nước cũng không thèm nhận: "Hôm qua... Hôm qua... Tối hôm qua? Chúng ta?"
Triệu Triết Vũ bật cười, anh đặt ly nước xuống cạnh giường quan sát cô: "Không thì em cho rằng thế nào?"
Lâm Hoàn ngẩn ra. Hoặc là nên nói... Cô sợ đến choáng váng.
Cô cố gắng nhớ lại tất cả chuyện xảy ra tối hôm qua, đáp lại cô chỉ có cơn đau đầu.
Triệu Triết Vũ thở dài, anh lại đưa đến hai viên thuốc giải rượu: "Uống thuốc đi."
Lâm Hoàn thừ người ra nhận lấy viên thuốc uống vào, anh thấy cô không có chút phòng bị hay hành động cảnh giác gì thì nổi nóng. Cô gái ngốc này, sao lại tin tưởng rằng hắn không cho cô uống thuốc gì khác chứ?
Một mình ở bên ngoài mà không chút cảnh giác nào như vậy sao?
Thậm chí còn...
Nếu tối hôm qua đổi thành người khác, có phải hay không cô cũng sẽ, không hề có chút ý thức đi trao thân cho người ta?
Truyện khác cùng thể loại
31 chương
12 chương
28 chương
94 chương
150 chương
22 chương