Thượng Cung
Chương 58 : chương 39 part 2
Sau khi đưa ra, tất nhiên là cũng có người tán hai câu, nói “Hoa phu nhân nương nương đồng tình muôn dân thiên hạ “ linh tinh, nhưng tiếng ca ngợi hầu như không thể nghe thấy, tự nhiên là không lớn bằng lúc ca ngợi hoàng hậu.
Việc đã đến nước này, ta cũng không còn cách nào, đành nói với hoàng hậu nói: “Thời gia tài cao thế lớn, thần thiếp không còn lời nào để nói. Hoàng hậu nương nương ra tay hào phóng như thế, thần thiếp tự thẹn không bằng, xin chịu.”
Lúc này cũng có cung tỳ bên cạnh nàng từ ngoài cửa đi vào, cúi xuống nhẹ nhàng nói vài câu bên tai nàng. Chỉ thấy mặt nàng lộ vẻ kinh ngạc, cơ hồ muốn vọt đứng lên, rồi lại chậm rãi ngồi xuống, nhìn ta, thần sắc khó dò.
Ta thở dài: “Hoàng hậu nương nương, thần thiếp không vui một hồi, cũng mệt mỏi, vậy thần thiếp xin cáo từ.”
Lúc này Hạ Hầu Thần từ ngoài cửa đi vào, gương mặt vui mừng rạng rỡ, nói: ” Ái thê ái phi giúp trẫm đại ân này, trẫm thay muôn dân trong thiên hạ cám ơn hai vị, đặc biệt là ái thê của trẫm.”
Hắn đi qua ôm hoàng hậu, khiến gương mặt hơi tái nhợt của hoàng hậu khôi phục chút huyết sắc. Ta bị Hạ Hầu Thần xem nhẹ, thấy bọn họ chàng chàng thiếp thiếp, có chút không thú vị, liền hành lễ với Hạ Hầu Thần sau đó xin cáo từ. Lúc ra đến cửa nhìn thấy Khang Đại Vi đi bước nhanh, cái hông leng keng xủng xẻng, thật là dễ nghe. Ta nhìn cái hông hắn, lại thấy túi thơm ta tặng hắn đánh nhau với ngọc bội, giống như là tấu nhạc.
Đột nhiên nghĩ đến một phen trêu ghẹo giữa Hạ Hầu Thần và Khang Đại Vi khi thượng triều lần trước, không nhịn được bật cười.
Tố Linh nói: “Nương nương, ngài bị Chiêu Thuần cung đoạt hết danh tiếng, còn cười được sao?”
Ta nhìn vầng thái dương dần dần lên cao phía xa, nói: “Bản phi và nàng đều vì hoàng thượng, hoàng thượng đã vui mừng, bản phi cũng vui vẻ thôi.”
Sắc mặt Tố Linh liền hơi thay đổi, giây lát sau lại khôi phục bình thường, bước tới đỡ ta: ” Lòng dạ nương nương thực là rộng rãi.”
Ta mỉm cười không trả lời.
Đêm nay, Hạ Hầu Thần đương nhiên là ngủ lại chỗ hoàng hậu, lại thưởng không ít quà cáp cho nàng. Nghe nói hoàng hậu chối từ tất cả, xin hoàng thượng đổi thành ngân lượng, cứu tế nạn dân, tất nhiên là được từ trên xuống dưới trầm trồ khen ngợi không thôi.
Lại qua hai ngày, Hạ Hầu Thần mới tới Chiêu Tường các, sau khi cho người lui ra, ôm cổ ta, thật lâu vẫn không buông ra. Ta bị hắn ôm đến không thở nổi, nói: “Hoàng thượng, được nhiều bạc như vậy, ngài vui đến điên rồi à?
Có điều ngài là hoàng thượng, còn từng nhìn thấy nhiều bạc hơn, kiến thức sao có thể hạn hẹp như vậy?”
Hắn buông ta ra, thấp giọng nói: “Không phải vì bạc. Trẫm cao hứng là vì rốt cuộc trẫm đã có người giúp đỡ.” Ngừng thật lâu sau mới cúi đầu nói, “Trẫm rốt cuộc đã có người thân..”
Giọng hắn khàn khàn như mất tiếng, hốc mắt ửng đỏ. Trong lòng ta cũng hơi cay cay, lại nói: “Ngài đừng tưởng rằng có gì khác. Thần thiếp giúp ngài, là nghĩa vụ của thần thiếp, không phải giữa chúng ta có hiệp nghị sao?”
Hắn lại ôm sát ta, dùng môi gặm cắn cổ ta, mơ hồ không rõ nói: “Cãi bướng này, nàng dám cãi bướng này…”
Ta bị hắn vừa liếm vừa cắn, cổ ngứa ngáy vô cùng, thân thể nhũn ra, vội vàng xin tha: “Hoàng thượng, thần thiếp không dám nữa.”
Hắn ôm ta lên, để ta ngồi trên đùi hắn, dùng ngón tay nhấc cằm ta, tỉ mỉ nhìn ta giống như muốn nhét hình ảnh của ta vào trong đầu, trong lòng.
Ta bị hắn nhìn, thấy ngại ngùng, liền cúi đầu xuống nói: “Thần thiếp rót cho ngài chén trà nhé…”
Hắn lại không chịu, khăng khăng nói: “Không cần, trẫm không khát.”
Ngón tay bắt đầu lộn xộn, linh hoạt đẩy vạt áo trước của ta ra, đánh vòng vòng ở chỗ đó. Ta muốn né tránh, hắn lại không cho ta trốn tránh, chậm rì rì mà nói: “Nàng muốn trẫm cảm ơn nàng thế nào?”
Ý tứ trong lời nói của hắn không cần nghĩ cũng biết, gương mặt ta lại bắt đầu phát sốt, nói: “Thần thiếp không cần hoàng thượng cảm ơn.”
Ngón tay hắn dò xét đi vào, mờ ám mà nói: “Trẫm đương nhiên phải cảm tạ chứ…”
Ngữ điệu của hắn như Thiên tầng tô(3)thơm ngon nhất, vừa vào miệng liền tan ra, mùi vị ngọt ngào mềm mại lại theo đầu lưỡi thấm thẳng vào trong đáy lòng.
Hắn nhìn ta, đôi mắt màu đen như đầm nước ngàn năm, cơ hồ muốn hút ta vào, khóe miệng bình thường hơi trễ lúc này nhếch thành một độ cung tuyệt đẹp, làn môi hơi đỏ lên, có lẽ là vì vừa rồi mới cắn cắn ta, tản ra mùi vị dụ hoặc.
Bỗng nhiên, ta mất tự chủ, dâng môi thơm lên, nhẹ nhàng in trên môi hắn.
Sau khi tỉnh ngộ mới xấu hổ không thôi, thầm nghĩ sao mình to gan như thế, trước đây luôn luôn là hắn tuỳ tiện đòi hỏi, chẳng lẽ ta đã không còn sợ hắn nữa sao?
Hắn triệt để giật mình, thật lâu sau mới tỉnh lại, ho một tiếng nói: “Sao lại ít như vậy? Ta còn muốn.”
Nghe lời hắn nói, ta cũng giật mình, thật lâu sau mới xấu hổ nói: “Sao hoàng thượng lại giống em bé vậy?”
Hắn sáp tới hôn ta, bú mút làn môi ta, dường như muốn nuốt chúng nó vào bụng. Hai tay cũng cấp bách hơn, lại không đối đãi thô bạo như dĩ vãng, mà kiên nhẫn cởi y phục phiền phức trên thân ta ra, nhưng loay hoay một hồi cũng không thể cởi bỏ. Thừa dịp hắn buông môi ta ra, ta đột nhiên nói: “Hoàng thượng, trước kia ngài thích xé loạn y phục của thần thiếp, chẳng lẽ là vì không cởi được?”
Nói xong, ta liền thấy lông mi hắn cấp tốc chớp động, cực kỳ giống hai cây quạt hăng say vẫy vẫy, giữa hàng mi lại mơ hồ ửng màu đỏ. Chỉ chốc lát sau, chân mày tuyệt đẹp kia cau lại, “Làm sao trẫm lại vụng về như vậy được?”
Ta khẽ cười nói: “Hoàng thượng, ngày hôm nay ngài sẽ gỡ, hay là…?”
Ngón tay hắn liền ra sức hơn, chẳng hề nói chuyện nữa, giữa mũi còn có mồ hôi ngưng tụ lại. Ta cười thầm trong bụng, dựa lên người hắn, mặc hắn chiến đấu hăng hái cùng những nút thắt trên người ta.
Quần áo ta mặc không khác gì những người khác, nhưng mỗi chỗ cần đánh nút thắt, ta liền đánh một cái nút thắt cực kỳ phức tạp, ngoại trừ chính ta, có rất ít người có thể cởi bỏ, mỗi lần thị tẩm đương nhiên không như thế, chỉ mặc quần áo dễ cởi. Hiện nay ta nói như thế, chẳng qua vì nhìn thấy Hạ Hầu Thần và Khang Đại Vi pha trò nên cũng muốn thử một lần thôi.
Trong lòng ta, cuộc đối thoại lần trước của bọn họ thật sự là cực kỳ không thể tin nổi. Đối với ta mà nói, Hạ Hầu Thần là một người như thiên thần khiến người ta sợ hãi không thể thân cận, từ khi biết rõ thủ đoạn của hắn, sự sợ hãi liền tăng thêm vài phần, làm sao tưởng tượng được hai chúng ta có thể nói chuyện như vậy?
Nếu như trước kia, đối với ta, ngoài thân phận thiên thần ra, hắn chỉ có một thân phận khác đó là có thể mang đến cho ta vinh hoa cùng phú quý, mà hôm nay, lần đầu tiên ta cảm thấy đúng như hắn vừa nói, hắn còn có một thân phận khác, đó là người thân của ta.
Chiến đấu hăng hái thật lâu sau, hắn rốt cuộc buông tha, bắt đầu không phân rõ phải trái, dùng lực xé rách, so với trước kia cẩn thận hơn vài phần, giống như sợ ta bị thương. Ta vội ngăn hắn lại, tự mình mấy giải mấy nút thắt này.
Hắn liền thở ra một hơi, ôm lấy ta, đi tới giường, tất nhiên là một buồng cảnh xuân kiều diễm.
Rốt cuộc ta có thể hưởng thụ cá nước thân mật cùng hắn, thân thể không còn cảm thấy đau đớn khó mở miệng nữa, ngược lại như rớt vào đám mây trong mộng. Ta ở trong ngực hắn, hòa tan như một vũng nước mùa xuân, mà hắn thì như núi lớn được nước mùa xuân vờn quanh, hai người thân mật gắn kết, khó có thể chia lìa.
Trước kia, vào những lúc này, ta không dám nhìn hắn, nhắm mắt yên lặng thừa nhận, hôm nay ta lại mở mắt ra, lén lút đánh giá hắn, nhưng thấy dung mạo hắn như trúc xanh trên Thương Sơn, tuấn mỹ khiến người ta ngạt thở, dù cho hắn không phải là hoàng thượng, cũng có rất nhiều nữ nhân cam nguyện sống chết vì hắn.
Hắn khẽ vuốt mắt ta: “Muốn xem thì xem đi, nửa khép nửa mở, rốt cuộc là sao?”
Ta liền vụng trộm nở cười, nghiêng mặt đi, lại bị hắn xoay lại. Đôi mắt hắn lấp lánh, giống như nam châm hấp dẫn toàn bộ ánh mắt ta. Ta cố nénsự xấu hổ, bắt đầu đánh giá hắn từ trên xuống dưới. Bây giờ lại đến phiên hắn xấu hổ, dùng tay che mắt ta: “Đừng nhìn, đừng nhìn, có cái gì đâu mà xem?”
Ta tựa trong ngực hắn, hỏi hắn: “Hoàng thượng, cái nhẫn ngài đưa thần thiếp thật hữu dụng, chỉ bị người ta trộm đi xem, đã khiến Thời gia hạ quyết tâm, ra gần trăm vạn lượng bạc.”
Hắn nói: “Đó là chuyện đương nhiên. Nhẫn này có thể điều động gần trăm vạn lượng bạc ở các đại tiền trang trong cả nước. Cái nhẫn này chính là tín vật điều bạc của đại phú thương Mộng Khải Viên.”
”Vừa khéo lúc này lại có không ít người ta vào ở nhà chúng ta, có vài vị lại là chưởng quầy tiền trang, bọn họ tự nhiên sẽ cho rằng những người đó là tới đưa ngân phiếu. Chắc hẳn tiền trang các nơi cũng xảy ra chuyện khác thường, có người liên tục chuyển bạc đi, bọn họ tất nhiên là cho rằng toàn bộ đều đưa đến chỗ thần thiếp. Chỉ là thần thiếp không ngờ, hoàng thượng ở dân gian còn là một vị phú thương!”
Hắn thở dài: “Lúc trẫm còn làm thái tử, mặt ngoài phóng túng bất kham, thường xuyên ra ngoài chạy loạn tứ phía, thu thập mỹ nữ. Hoàng hậu vui mừng vì thấy mọi chuyện thành công, cũng không chú ý đến ta, để cho ta có cơ hội tích góp tiền tài từng chút một.”
Ta chỉ cảm thấy chua xót, khả năng nhẫn nhịn của hắn so với ta, rốt cuộc cao hơn mấy lần?
Ta hỏi: “Vậy số bạc đó hiện giờ đi đâu rồi?”
”Tất nhiên là do quan viên đáng tin cầm đi giúp nạn dân bị thiên tai, hi vọng năm nay nạn dân có thể đỡ khổ hơn một chút.”
Ta dựa sát vào ngực hắn, thật lâu sau vẫn không nhúc nhích, qua một hồi mới cười nói: “Hoàng thượng, ngài không nhìn thấy, khi nàng ấy biết được thần thiếp chỉ quyên một vạn lượng, biểu tình kia thực là đặc sắc.”
Hắn cũng cười, qua rất lâu sau mới nói: “Nếu như nàng ấy không quá chăm lo cho Thời gia, thật ra cũng là một thê tử tốt…”
Ta hiểu ra, giống như hắn từng nói, có vài thứ một khi đã bỏ qua, sẽ đau đớn mấy tháng, đêm ngủ không yên, nhưng đôi khi, cũng là việc bất đắc dĩ. Con người phải trải qua đau đớn mới hiểu được cảm giác của người khác. Từ sau khi Ninh Tích Văn đối xử với ta như thế, ta mới chân chính hiểu được tình cảnh của Hạ Hầu Thần.
Khi người thân trở thành kẻ địch, mới là lúc hắn đau lòng nhất chăng?
Cho nên bất luận thái hậu đối xử với hắn thế nào, cuối cùng hắn vẫn lưu lại một phần mặt mũi cho thái hậu. Nhưng hắn không phải thánh nhân, thậm chí khi sử dụng thủ đoạn càng tàn độc hơn bất kỳ ai, cho nên cuối cùng hắn vẫn trừ bỏ mối tai họa này. Ở cùng hắn mấy ngày nay, chỉ có giờ khắc này ta mới gần sát hắn như thế. Hai chúng ta không phải là thánh nhân, khi cần áp dụng thủ đoạn chắc chắn sẽ áp dụng, chỉ là hắn có được quyền lực khổng lồ, bởi vậy kéo theo đó là sự đòi hỏi và tham lam không có chừng mực của người khác, cho nên hắn mới giấu mình kín đáo đến thế.
(1)Triều phục nhị phẩm cáo mệnh phu nhân:↑
(2)Khóa uyên ương:↑
(3)Thiên tầng tô:↑
Truyện khác cùng thể loại
194 chương
47 chương
3 chương
8 chương
16 chương
41 chương