Thực cốt sủng hôn: lục thiếu, đừng ham ngủ
Chương 13 : Thực cốt sủng hôn: lục thiếu, đừng ham ngủ
Tô Giản gắt gao ôm Lục Tư Niên, hôn lung tung ở trên mặt anh, Lục Tư Niên che giấu dã thú ở nơi đáy mắt, một tay đem Tô Giản ném lên giường, xoay người đè cô ở phía trên, ánh mắt thâm thúy khó lường: “Tôi là ai?”
Tô Giản mờ mịt nhìn anh, vẫn chưa mở miệng.
“Tôi là ai?”
Lục Tư Niên nhìn chằm chằm cô, một mực muốn nghe câu trả lời từ miệng cô, Tô Giản lúc này giống như mới hoàn hồn lại: “Lục Tư Niên, anh là Lục Tư Niên.”
Có được đáp án, anh bỗng nhiên phủ lên đôi môi đỏ mọng của người phụ nữ, cho dù cô có hối hận khi tỉnh lại vào ngày hôm sau, anh cũng sẽ không bao giờ cho cô cơ hội rời đi.
Truyện được dịch và edit bởi Hương Mãn Lâu. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chiều hôm khó nén được lửa nóng giao triền cùng tiếng thở dốc ái muội, hai bóng hình quấn quýt nhau, ánh trăng cũng dần dần nhiễm màu e lệ.
Thật là khó chịu ——
Ý thức mông lung của Tô Giản dần dần thu hồi, trong cổ họng khô khốc dị thường, bỗng nhiên không biết ai đã nâng gáy cô lên, chất lỏng ngọt lành tràn vào cổ họng, nháy mắt giải quyết cơn khát.
Cô mờ mịt mở mắt, đập vào mắt đó là khuôn mặt tuấn mỹ Lục Tư Niên.
Mái tóc ngắn của anh hơi rối, nhưng lại bớt đi vài phần lạnh lùng, tăng thêm tà tứ.
“Sao anh lại ở đây?” Tô Giản giãy giụa muốn đứng dậy, bỗng nhiên hít hà một hơi.
Toàn thân cô như bị xe tải nghiền qua mấy lần, vừa động một chút cũng khiến phần dưới đau nhức.
Cảnh nóng tối qua tua lại trong đầu cô, sắc mặt Tô Giản nháy mắt đỏ lên, ánh mắt trốn tránh không dám nhìn Lục Tư Niên, Lục Tư Niên nhàn nhạt cong cong môi: “Tối hôm qua……”
“Anh cứ coi như tối hôm qua chưa có chuyện gì xảy ra!”
Tô Giản cực nhanh ngắt lời anh, rũ mắt nhìn chằm chằm cánh tay đầy vết đỏ của Lục Tư Niên, đáy mắt hiện lên một tia xấu hổ: “Lục tổng, ngày hôm qua coi như là…… Nam nữ hoan ái gặp dịp thì chơi.”
Cô hít sâu một hơi, buộc chính mình bày ra biểu cảm “không sao cả”: “Chúng ta đều là người trưởng thành, Lục tổng sẽ không khó chịu chứ?”
Cô cố ý muốn chọc giận anh, quả nhiên, Lục Tư Niên chậm rãi nheo mắt lại, lộ ra nửa thân trên mạnh mẽ thẳng tắp, một tay chống ở bên cạnh Tô Giản, tư thế có tính xâm phạm làm Tô Giản đứng ngồi không yên: “Ăn sạch sẽ rồi còn không muốn chịu trách nhiệm?”
“Tôi……” Tô Giản nghẹn lời, nhưng càng thêm thẹn quá thành giận, cái gì mà ăn sạch sẽ không chịu trách nhiệm, rõ ràng là hắn chiếm tiện nghi ……
“Tôi muốn chịu trách nhiệm với em.”
Giọng nam trầm thấp ẩn chứa sự tức giận nhàn nhạt cùng cảnh cáo, Tô Giản cắn cắn môi, căm tức nhìn anh: “Rốt cuộc anh muốn thế nào?”
Truyện được dịch và edit bởi Hương Mãn Lâu. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lục Tư Niên cười ra tiếng, cúi xuống nói bên tai cô một câu, sắc mặt Tô Giản khẽ biến, buột miệng thốt ra lời cự tuyệt: “Không thể.”
Bọn họ rõ ràng chỉ đang diễn một vở kịch, như thế nào hiện tại đột nhiên lại muốn từ diễn thành thật?
Huống hồ, người muốn làm Lục thiếu phu nhân nhiều đến giống như cá diếc qua sông, sao anh lại tìm tới cô?
Có lẽ là sự nghi vấn trong mắt Tô Giản quá mức rõ ràng, ánh mắt Lục Tư Niên thanh lãnh nhìn chằm chằm cô: “Là em tìm tới tôi.”
Sắc mặt Tô Giản đỏ lên, ngập ngừng nói: “Tôi chỉ thuận miệng thôi.” Lúc ấy cô nào biết “Paparazzi” mình tùy tay cứu được lại là tổng tài của Lục thị?
“Tôi cho em thời gian suy nghĩ.” Không màng sắc mặt Tô Giản đã hồng như sắp búng máu, Lục Tư Niên vẫn thong thả ung dung mặc quần áo trước mặt cô, khi đi để lại một tấm thiếp, “Nghĩ thông suốt rồi liên hệ với tôi.”
Đồ lưu manh!
Tô Giản trừng mắt với bóng dáng rời đi Lục Tư Niên, cắn răng cố nén đau nhức ngồi dậy, dáng người mảnh khảnh đầy vết đỏ và xanh tím, mặt cô trắng xanh, tầm mắt rơi xuống tấm danh thiếp Lục Tư Niên để lại ở đầu giường, trong lòng phẫn hận cắn răng:
Tô Giản cô sẽ không dây dưa cùng với tên lưu manh này!
Tiếng đập cửa thô lỗ thiếu kiên nhẫn nháy mắt đánh gãy suy nghĩ sâu xa của Tô Giản, Tô Kiến Khôn nhăn mày, ngênh ngang đi thẳng vào phòng, con ngươi già nua khôn khéo chậm rãi nhìn xung quanh một vòng, rồi dừng lại ở trên khuôn mặt hơi tái nhợt của Tô Giản, cau mày: “Không khỏe sao?”
“Có lẽ con bị cảm lạnh.” Tô Giản miễn cưỡng cười cười, “Ba, sao hôm nay ba lại tới đây?”
Tô Kiến Khôn hừ lạnh một tiếng: “Nếu tôi không tới, cô định cả đời đều không trở về nhà sao?” Ông ta hận sắt không thành thép trừng mắt nhìn Tô Giản một cái, tận tình khuyên bảo nói, “Cô thân là đại tiểu thư của Tô gia, không lo cơm ăn áo mặc, lại cố tình muốn đi làm một con hát! Bán rẻ tiếng cười xu nịnh, quả thực làm mất hết mặt mũi Tô gia!”
“Ba, hiện tại con không muốn cãi nhau với ba.” Tô Giản mỏi mệt xoa xoa thái dương, đáy mắt hiện lên một tia chua xót cùng bất đắc dĩ, “Đây là sự nghiệp của con, hơn nữa làm diễn viên không phải điều gì đáng xẩu hổ.”
Tô Kiến Khôn cười nhạo một tiếng: “Tôi tuy già nhưng trái tim không mù. Giới giải trí bẩn thỉu ra sao tôi vẫn nhìn rõ hơn cô.” Thấy Tô Giản bày ra bộ dáng không muốn nói chuyện nhiều, Tô Kiến Khôn nhẫn nhịn cơn giận, “Chuyện giữa cô và Lục Tư Niên là như thế nào?”
“Kết hôn là chuyện lớn như vậy, cô nói kết liền kết? Trong mắt cô còn có người bố như tôi không? Còn có nhà họ Tô không?!”
“Tôi không đồng ý cuộc hôn nhân này.”
Truyện khác cùng thể loại
88 chương
16 chương
34 chương
23 chương
28 chương
183 chương
29 chương
195 chương
63 chương