Thực cốt sủng hôn: lục thiếu, đừng ham ngủ

Chương 14 : Thực cốt sủng hôn: lục thiếu, đừng ham ngủ

Edit: An An Beta: Thiên Hi Tô Giản nãy giờ không hé răng, hàng mi run rẩy: “Tại sao?” “Cô còn có mặt mũi để hỏi à!” Tô Kiến Khôn cắn răng, cảm thấy cực kì hổ thẹn: “Cô ở làng giải trí học cái gì không học, lại đi học cái thủ đoạn không đứng đắn đến trọn vẹn rồi! Tôi hỏi cô, cô cố ý leo lên giường của Lục tổng để hắn đứng sau lưng làm kim chủ đúng không? Tôi nói cho cô biết Tô Giản, Tô gia nhà ta không có loại nữ nhi không biết xấu hổ thế này!” “Nếu cô còn coi tôi là cha, thì mau cùng Lục Tư Niên cắt đứt quan hệ, đám người hoang dâm mà cô câu kết trước đó cũng cắt đứt!” Truyện được dịch và edit bởi Hương Mãn Lâu. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Ha ha. Tô Giản trong lòng tự giễu, cô nghĩ rằng Tô Kiến Khôn có lương tâm nên mới có ý tới đây quan tâm thăm hỏi cô, kết quả thì ra chỉ sợ cô sẽ làm mất mặt nhà họ Tô, lo lắng Tô gia không thể đứng vững ở thành phố A. “Ai nói cho ba những điều này?” Ánh mắt Tô Giản ngày càng lạnh, trong lòng thoáng có một suy đoán, mười ngón tay chậm rãi siết lại,  quai hàm siết chặt, ngọn lửa trong đáy lòng ngày càng mãnh liệt, “Đây là chuyện riêng của con, không cần người khác nhúng tay!” Tô Kiến Khôn “tạch” một tiếng từ sô pha đứng lên, tức giận đến cả người phát run: “Cô còn dám mạnh miệng? Nếu không phải Tiểu Tiêu cảm thấy có chút kì lại, cô hiện tại chắc còn đang bị Lục Tư Niên đùa bỡn bên trong!” “Hắn căn bản chỉ cùng cô chơi đùa một chút, Lục Tư Niên trước sau có không biết bao nhiêu nữ nhân, sao có thể xem trọng cô? Hơn nữa, Tô gia hiện tại đang ở vòng tại trợ C, một khi đưa ra thị trường, Lục thị chính là đối thủ số một của chúng ta.” Tô Kiến Khôn ủ rũ lạnh lùng nói: “Tôi không quan tâm đến bất kì giao dịch bẩn thỉu nào giữa cô và hắn ta, nhưng rõ ràng Lục Tư Niên muốn lợi dụng cô để chèn ép Tô thị. Chuyện này đến cả Tiểu Tiêu cũng hiểu rõ, sao cô lại hồ đồ vậy?” Tiểu Tiêu, Tiểu Tiêu, vĩnh viễn là Tô Tiêu! Sự tức giận đè nén nhiều năm của Tô Giản nháy mắt không thể nhịn được nữa, cô trừng lớn đôi mắt đỏ hoe nhìn Tô Kiến, giọng run run: “Tô Tiêu, Tô Tiêu! Trông mắt ba chỉ có Tô Tiêu! Cô ta nói điều gì cũng là đúng, là chính xác, ba đã từng nghĩ đến cảm nhận của con chưa?” Tô Tiêu nói cô ở làng giải trí câu tam đáp tứ, Tô Kiến Khôn không phân xanh đỏ đen trắng liền đuổi cô khỏi Tô gia, khiến cô ở giới giải trí không có chỗ để đi; rõ ràng cô đã nói mình không hề làm ra loại sự tình đó! Vì cái gì mà ba vĩnh viễn chỉ tin tưởng Tô Tiêu, lại không bao giờ nghe một câu biện giải của cô? Hốc mặt Tô Giản dần ướt át, cô kìm nén cảm xúc đang xé rách dữ dội trong lòng, ép bản thân hạ nhiệt: “Ba về đi! Ba không cần lo lắng chuyện của con. Quay lại nói với Tô Tiêu rằng cô ta đang có thai nên ở nhà yên ổn tịnh dưỡng, sinh ra một đứa trẻ khỏe mạnh, tích đức cho đứa con trong bụng, bớt dùng thủ đoạn dơ bẩn!” “Cô!” Tô Kiến Khôn chỉ vào mặt Tô Giản, tức giận nói: “Thái độ của cô là thế nào? Em gái cô quan tâm cô vậy. cô lại đi nguyền rủa nó sao? Thật đúng là đồ bạch nhãn lang*! Tôi xem không có Tô gia, cô có thể càn rỡ đến khi nào!” *Bạch nhãn lang: sói mắt trắng, ý chỉ những con người độc ác. Tô Kiến Khôn nổi giận đùng đùng phủi tay rời đi. Ông vừa đi, Tô Giản nháy mắt như bị rút hết sức lực, nằm liệt ngồi trên sô pha lặng lẽ rơi lệ. Cô không rõ chính mình đến tột cùng làm sai cái gì, vì cái gì mà cả ba lẫn Cố Thanh Châu luôn đứng về phía Tô Tiêu. Truyện được dịch và edit bởi Hương Mãn Lâu. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Tầm mắt lơ đãng chạm đến tấm danh thiếp đặt trên bàn trà, ánh mắt chợt chói, đem danh thiếp thu lại, lúc này …. Ngón tay cô run rẩy, chậm rãi hướng về phía tấm danh thiếp mỏng manh. *** Trên tầng cao tòa cao ốc Lục thị, trong phòng họp yên lặng đến mức có thể nghe thấy âm thanh tiếng kim rơi. “Ai cho tôi một lời giải thích.” Giọng nói từ tính trầm ấm không hề giao động của Lục Tư Niên vang lên, ngón trỏ gõ gõ lên mặt bàn, ánh mắt Ưng Thụy đảo qua đám cấp dưới đang im như ve sầu mùa đông trước mặt, áp lực của cấp trên khiến người khác hít thở không thông. Bỗng nhiên, một âm thanh dồn dập đột ngột phá vỡ thế bế tắc, Lục Tư Niên nhíu mày nhìn thoáng qua màn hình, điện thoại có một cuộc gọi lạ, ánh mắt mờ mịt, hắn rời khỏi phòng họp: “Lục Tư Niên.” “Tôi là Tô Giản.” Giọng nữ hơi khàn và có chút mệt mỏi khiến trong mắt hắn lộ ra ý cười nhàn nhạt: “Em nghĩ cho cẩn thận.” Lời nói chắc nịch của người đàn ông khiến Tô Giản đã thẹn lại thêm bực, cô chưa thấy ai kiêu ngạo và thô lỗ hơn Lục Tư Niên! Tô Giản bĩu môi: “Khi nào đi lãnh giấy chứng nhận?” Cô hỏi thẳng khiến Lục Tư Niên kinh ngạc, hơi nhướng mày: “Mười phút nữa, trợ lý của anh đến đón em.” Bên ngoài Cục Dân chính, một chiếc xe hơi màu đen chậm rãi dừng ngoài cửa. Dòng  chữ  “khu vực đăng kí kết hôn” cực lớn đập thẳng vào mắt Tô Giản dữ dội như kim đâm, cô thoáng hối hận về quyết định liều lĩnh của mình, thầm nuốt nước bọt: “Hình như tôi quên mang theo sổ hộ khẩu, hay để lần sau đi..” Đáy mắt Lục Tư Niên xẹt qua một tia hàn ý, nhàn nhạt liếc nhìn Tô Giản: “Hối hận rồi sao.” Hắn nói một cách chắc nịch và giễu cợt, Tô Giản căng da đầu nói: “Hôn nhân đại sự không thể không theo lời của cha mẹ và người mai mối, chúng ta quá… liều lĩnh.” “Tô Giản.” Lục Tư Niên từ từ nheo mắt lại: “Em đang yêu cầu anh đến Tô gia cầu hôn sao?”