Thực cốt sủng hôn: lục thiếu, đừng ham ngủ
Chương 12 : Thực cốt sủng hôn: lục thiếu, đừng ham ngủ
Tô Tiêu lập tức luống cuống: “Lục tổng, ngài có ý gì?”
“Nơi này không chào đón cô.” Lục Tư Niên lạnh lùng quét mắt nhìn ả, “Đem cô ta ném ra ngoài!”
“Các người dám! Tôi là thai phụ, thai phụ!” Tô Tiêu ôm bụng, kinh hoảng thất thố nhìn vẻ mặt lạnh lùng của vệ sĩ, hạ quyết tâm căm tức nhìn Tô Giản, “Tô Giản, cô muốn hại chết con tôi ư?! Cô thật ác độc! Uổng cho tôi luôn coi cô là chị gái ——”
Tiếng nói bén nhọn chói tai của ả càng làm Tô Giản tâm phiền ý loạn, Lục Tư Niên liếc mắt về phía vệ sĩ, hai người nháy mắt che miệng Tô Tiêu lại, lập tức nâng ả ta rời khỏi phòng.
Phòng thay đồ chật chội nháy mắt trống không, Tô Giản day day trán: “Khiến anh chê cười rồi.”
Truyện được dịch và edit bởi Hương Mãn Lâu. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hiện tại cả thể xác và tinh thần cô đều mệt, hoàn toàn không có tâm tư ứng phó Lục Tư Niên, Lục Tư Niên ánh mắt nặng nề nhìn cô: “Tại sao em không nói ra?”
Tô Giản sửng sốt, chợt cười khổ nói: “Đây là việc riêng của tôi, huống hồ ——” cô hít sâu một hơi rồi nhìn thẳng vào Lục Tư Niên, “Tôi không cho rằng giữa chúng ta có quan hệ gì cả.”
Ánh mắt hơi ngơ ngẩn của Lục Tư Niên rơi trên người cô, môi mỏng gợi lên độ cung lạnh băng: “Lúc trước em không nói như vậy.”
Mặt Tô Giản đỏ lên, thẹn quá hóa giận trừng mắt nhìn Tư Niên: “Còn không phải bởi vì anh tiền trảm hậu tấu*?” Nếu không phải ở hôn lễ hắn nói lằng nhằng, cô hiện tại làm sao rơi vào hoàn cảnh không trâu bắt chó đi cày chật vật như vậy?
*Tự ý giải quyết, xong rồi mới báo cáo, không xin ý kiến trước.
Đáy mắt Lục Tư Niên hiện lên ý cười, tiến lên một bước ép Tô Giản vào góc tường, hô hấp nóng rực giao triền ở chóp mũi: “Cho nên, chuẩn bị tốt chưa, Lục thiếu phu nhân?”
Đứng trước hội trường hôn lễ to lớn, lòng bàn tay Tô Giản chảy ra mồ hôi lạnh, cô ngơ ngẩn ngước mắt lên nhìn người đàn ông đối diện đang nhìn mình chằm chằm, khó khăn mấp máy môi: “Tôi nguyện ý.”
Biết rõ đây là hôn lễ giả, nhưng khi đeo nhẫn, Tô Giản vẫn không nhịn được đỏ vành mắt. Cô đã từng bao lần ảo tưởng bước vào hôn trường thiêng liêng cùng Cố Thanh Châu, bây giờ chính là cảnh còn người mất, có chút không chấp nhận được hiện thực.
Bất chấp hôn lễ này gây ra bao nhiêu rung chuyển cho thành phố A, Tô Giản luôn từ chối dùng bữa cùng khách. Loại rượu mạnh xen lẫn vị đắng lạnh băng xẹt qua thực quản. Cô ngửa đầu rót hết ly này đến ly khác, ý thức dần trở nên mông lung.
“Kẻ lừa đảo…… Đều là kẻ lừa đảo……” Cô lẩm bẩm lầm bầm mắng không thôi, nước mắt rơi xuống như chuỗi hạt bị đứt, Lục Tư Niên gắt gao ôm cô, cảm nhận được ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, sắc mặt lại càng thêm ngưng trọng.
“Tại sao lại đối xử với tôi như vậy?” Tô Giản vùi đầu vào lồng ngực rộng lớn, nghẹn ngào khóc nức nở không thôi, thật sự là lỗi của cô ư? Vì sao ba không thích cô? Vì sao Cố Thanh Châu lại cùng Tô Tiêu ở bên nhau?
Ánh mắt Lục Tư Niên phát lạnh, ôm Tô Giản say như chết vào phòng: “Em rất tốt.”
Đúng vậy, Tô Giản rất tốt, ngay từ đầu anh đã biết.
Cho nên những kẻ đã ức hiếp cô, anh nhất định sẽ khiến cho bọn họ phải trả giá đắt.
Mùi hương thanh lãnh nhạt nhẽo của cơ thể người đàn ông không ngừng chui vào phổi cô, Tô Giản mơ mơ màng màng mở mắt, sau một lúc lâu lộ ra nụ cười ngây ngô: “Lục Tư Niên……”
Truyện được dịch và edit bởi Hương Mãn Lâu. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sắc mặt cô thay đổi, xụ mặt mắng: “Anh cũng là vương bát đản**…… Người xấu, đều ức hiếp tôi!”
**Vương bát đản: một kẻ không ra gì, tâm địa xấu xa, vô lại, gian xảo, lưu manh.
Vẻ mặt Lục Tư Niên không thay đổi, lập tức đặt cô lên chiếc giường lớn mềm mại, vừa định xoay người rời đi, lại phát hiện góc áo của mình bị người khác giữ chặt.
Anh kinh ngạc quay đầu, lại phát hiện kẻ khởi xướng đang đối mặt với anh, đầu ngón tay tinh tế trắng nõn kéo chặt góc áo: “Bồi tôi.”
Đáy mắt Lục Tư Niên u ám: “Em có biết mình đang nói cái gì không?”
“Tôi muốn anh bồi tôi.” Nữ nhân vốn say như chết tựa như rắn quấn lấy thân hình cao lớn thẳng tắp của người đàn ông, thân hình phập phồng hoàn mỹ quyến rũ, Lục Tư Niên bất động, tầm mắt gắt gao theo sát Tô Giản, nhưng thấy cô vẫn quấn bên cổ sườn anh, bật hơi u lan: “Lục Tư Niên, chúng ta ngủ đi.”
Anh hung hăng nhắm mắt, cưỡng chế sự xao động nơi đáy lòng: “Tô Giản, tôi đi lấy nước cho em.”
“Không được đi!”
Truyện khác cùng thể loại
88 chương
16 chương
34 chương
23 chương
28 chương
183 chương
29 chương
195 chương
63 chương