Thuẫn kích
Chương 288 : Nữ nhân tức giận
Trác Thanh không biết Tang Thiên đến từ đâu, càng không biết thực lực của Tang Thiên cường hãn đến cỡ nào, nhưng ở sâu trong nội tâm nàng vô cùng rõ ràng, đó chính là không nên chọc vào Tang Thiên, tuyệt đối không nên.
Ngẫm lại hiện tại mấy cường giả đứng đầu thế giới này, Niếp Thanh Vân, Tiết Đông Vệ, Cẩu Đạo Nhân, đếu là đồ đệ của hắn, chỉ cái này thôi, cũng đủ làm cho bất kỳ kẻ nào chết khiếp rồi, càng huống chi, Tang Thiên rốt cuộc kinh khủng như thế nào, căn bản không một ai biết được.
Trác Thanh từng cẩn thận nghiện cứu qua tất cả mọi chuyện Tang Thiên đã làm, không có mục đích gì đặc thù, chỉ là muốn hiểu rõ hơn một chút về sự kinh khủng không biết tới của Tang Thiên thôi, trải qua nghiên cứu, nàng càng lúc càng đau đầu, Tang Thiên người này hỉ nộ vô thường, làm việc hoàn toàn dựa trên tâm tình, căn bản không lo lắng bất cứ hậu quả gì, bởi vì hắn căn bản không quan tâm tới điều này.
Một người như vậy, nếu như chọc hắn, Trác Thanh tin tưởng, cho dù bản thân có chín cái mạng sợ rằng cũng không đủ chết, mà hiện tại Dư Thiên Ngạo dĩ nhiên lại bắt mọi người có liên quan tới Tang Thiên? Cái này gọi là gì? Không phải là chơi với lửa, cái này tuyệt đối so với tư sát còn kinh khủng hơn vạn lần.
"Trác Thanh, ta nể mặt tỷ tỷ cô, ta sẽ không so đo với cô, nếu như không có chuyện gì khác. Hãy mau rời đi đi."
Nhưng mà, đối với Dư Thiên Ngạo mà nói, về công về tư hắn đều tuyệt đối có lý do bắt Tang Thiên, phát tay, ý bảo Trác Thanh rời đi, Dư Thiên Ngạo tiếp tục xem văn kiện.
Trác Thanh nhẫn nại tiếp tục nói:" Nghe đây, Dư Thiên Ngạo, chúng ta đều không thích đối phương, người và ta đều rõ ràng. Nhưng là lần này, ta rất nghiêm túc, lập tức thả tất cả mọi người có liên quan tới Tang Thiên ra, đình chỉ lệnh bắt giữ Tang Thiên."
Dư Thiên Ngạo làm như không nghe thấy, tiếp tục xem văn kiện, thuận miệng đáp lại:" Trác Thanh, cô cũng biết Tang Thiên đã là tội phạm hồng sắc cao nhất của Liên Bang, cô hiện tại ở chỗ này vì một tội phạm hồng sắc mà cầu tình, cô biết chuyện này có ý nghĩa gì không?"
Trác Thanh phẫn nộ không thôi, sốt ruột đi qua đi lại, đập mạnh vào bàn làm việc một cái, quát:" Dư Thiên Ngạo! Ngươi và có mâu thuẫn gì ta không cần biết cũng không cần quan tâm! Lão nương không phải là cầu tình cho Tang Thiên, lão nương là đang cứu vãn tánh mạng của ngươi! Nghe đây, lão nương là đang cứu ngươi! Cứu ngươi!"
Trác Thanh biết thân phận của ttt, nhưng biết thì biết, nội tâm nàng vô cùng rõ ràng, bí mật này nàng vĩnh viễn không có khả năng nói ra. Hoặc là nói không dám nói ra.
"Trác Thanh! Chú ý ngôn từ của cô, cô sở dĩ có thể đứng ở chỗ này, là bởi vì cô là em của vợ ta, ta cảnh cáo cô, không nên được voi đòi tiên."
Bị một người nữ nhân chỉ vào mũi mắng, nếu như không phải e ngại vợ mình, Dư Thiên Ngạo chắc chắn đã đem quân pháp xử lý nàng.
"Được voi đòi tiên?" Trác Thanh nhìn Dư Thiên Ngạo, đột nhiên muốn cười to, chỉ vào Dư Thiên Ngạo. Ánh mắt vừa bất đắc dĩ lại vừa phẫn nộ:" Ngươi là đang hại chị ta ngươi biết không?"
Cùng vào lúc đó, Liên Bang, một tòa tháp cao chọc trời ở Liên Bang cũng là khu vực số 8, tòa tháp này không phải là kiến trúc cao nhất trên thế giới, nhưng tại Liên Bang tuyệt đối là có ý nghĩa tưỡng trưng nhất, lịch sử của nó so với Cửu Thiên Các của Liên bang còn dài hơn, mà trong lịch sử nhân loại những mệnh lệnh chiến dịch quân sự cơ hồ đều xuất phát từ nơi này, tòa tháp này chính là hách hách nổi danh Liên Bang Hào Giác chi tháp, cũng là trung tâm chỉ huy tác chiến quân sự cao nhất Liên Bang.
Là nguyên soái của Liên Bang, là một trong mười hai nghị viện của Cửu Thiên Các, là thống soái quân sự tối cao Liên Bang, Mao Sơn Nhạc cơ hồ là thượng tầng trong Hào Giác chi tháp, mặc dủ đã cao tuổi, nhưng tại Liên Bang trong tất cả bộ đội nếu nhắc tới Mao Sơn Nhạc, đều biết người anh hùng truyền kỳ này là một thiết huyết nguyên soái
Mặt chữ chữ quốc, ngắn, thần sắc kiên nghị, râu trắng như phấn. Bề ngoài nhìn như điên cuồng, nhưng nội tâm hắn so với bất luận kẻ nào đều cẩn thân hơn. Lúc này, lão nhân gia hắn đang ngồi ngay ngắn trên ghế, mặc quần áo màu trắng, quân trang tùy ỳ khoác lên vai, một tay bưng chén trà, ngẫu nhiên nhấp một ngụm, theo thói quen thổi thổi. Tay kia cầm một phần văn kiện xem, đồng thời lại nghi hoặc.
"Nếu như không phải chuyện ở Sở gia, ta thật đúng là kông biết Liên Bang chúng ta còn có nhân vật lợi hại như vậy? Tiểu tử này tuổi còn trẻ, một loạt chuyện hắn làm đều không kiêng nể gì, quả thực chính là vô pháp vô thiên, nhưng tại sao tư liệu về tiểu tử này lại chỉ có từng này? Ta tại sáo có cảm giác hắn như hòn đá từ trên trời rơi xuống vậy?"
Một người thanh niên thanh tú ở bên cạnh nói:" Hiện các thế lực tại Liên Bang đều đang thu thập tư liệu về Tang Thiên, nhưng mà tôi tin, phần tư liệu này trong tay chúng ta tuyệt đối so với bọn họ nhiều hơn một ít, càng phong phú hơn một ít, cho nên tình báo cũng chí có thể bắt đầu từ hai năm trước Tang Thiên đột nhiên xuất hiện tại thành thị Mặc Hải."
"Nếu như hắn không phải là từ trong đá sinh ra, vậy hắn căn bản không thuộc về thế giới này."
"Không thuộc về thế giới này?" Thanh niên quan quân kinh ngạc.
Mao Sơn Nhạc lắc đầu không nói, một đôi mắt đục ngầu nhìn chằm chằm vào hình ảnh chụp Tang Thiên, hai đạo long mày trắng xám không khỏi nhăn lại vài lần:" Ta hình như đã gặp tiểu tử này! Uh, gặp qua ở đâu?" Mao Sơn Nhạc trong lòng vừa động, vỗ bàn, cười ha ha:" Đúng vậy! Ta nói tại sao cảm giác quen mắt như vậy, thì ra là thế, tiểu từ này cùng Lam Tình tiểu cô nương kia đã từng đi chung với nhau!"
Mao Sơn Nhạc nhớ mang máng bản thân vài năm trước đi du lịch bên ngoài từng nhìn thấy Lam Tình cùng tiểu tử này ở cùng một chỗ, hơn nữa hắn lúc ấy từng vì tiểu tử này mà bói một quẻ, một quẻ rất kỳ quái, làm cho Mao Sơn Nhạc hiện tại vẫn còn nhớ rõ ràng, tiểu tử này cả đời ngồi trong rừng hoa, lam cho u oán tận trời.
Đúng! Chính là tiểu tử này!
Nghĩ đến đây, Mao Sơn Nhạc lập tức thử liên lạc với Lam Tình, đáng tiếc chính là, máy liên lạc của Lam Tình hình như không thể kết nối.
"Con nhóc chết tiệt này tại sao mỗi lần vào thời điềm mấu chốt đều không thể liên lạc với nàng được."
Mao Sơn Nhạc suy nghĩ một chút:" Tiểu tử này xuất hiện tại thành thị Mặc Hải đầu tiên gặp Mộ Viễn Sơn, sau này Tang Thiên làm việc tại Học viện quân sự Phương Đông đếu là tiểu tử Viễn Sơn an bày, thoạt nhìn Viễn Sơn cùng tiểu tử này quan hệ không cạn! Uh, chuyện cứu Viễn Sơn làm tới đâu rồi?"
"Vương Huyền đại ca đã qua đó thông tri, nếu không có bất ngờ gì xảy ra, ngày mai lão có thể nhìn thấy Mộ Viễn Sơn."
Đang nói chuyện, đông đông đông! Tiếng gõ cửa vang lên, cánh cửa mở ra, một người trung niên đi vào:" Nguyên soái, kế hoạch cứu Mộ Viễn Sơn cùng Bạch Hoành Lâm đột nhiên xuất hiện tình huống."
"Uh?" Mao Sơn Nhạc nhẹ di một tiếng, đột nhiên đôi lông mi màu trắng chậm rãi hạ xuống, thản nhiên ừ một tiếng.
"Lão cao, xuất hiện tình huống gì?" Thanh niên thanh tú kinh hãi.
Người trung niên kia liền nói:" Mới vừa rồi nhận được tin tức của Vương Huyền. Mộ Viễn Sơn không biết dúng biện pháp gì phá hủy xúc lôi hoàn của Tài Phán Sở, hơn nữa đã giết chết hữu phó Will của Dư Thiên Ngạo."
"Phá hủy xúc lôi hoàn?"
Điều này cũng thiếu chút nữa làm cho Mao Sơn Nhạc kinh hãi. Hắn biết xúc lôi hoàn của Tài Phán Sở, ngay cả chiến thần bị nhốt, đối mặt với xúc lôi hoàn cũng bó tay.
"Nếu chuyện đã như vậy. Will vừa chết, thân phận của Vương Huyền khẳng định bại lộ, mà hiện tại Mộ Viễn Sơn cùng Bạch Hoành Lâm đã leo lên lưng cọp, nhưng bằng vào ba người bọn họ căn bản không thể rời đi Tài Phán Sở được. Bọn họ chỉ còn 3 phút, ba phút sau, hệ thống giám sát khôi phục lại, bọn họ khẳng định sẽ bại lộ!"
"Ai nha! Mộ lão bình thường không phải là người dễ xúc động, tại sao lần này lại xúc động như vậy! Nhịn một chút không được sao!"
"Tiểu tử Viễn Sơn đích xác không phải người dễ xúc động, tiểu tử này nhất định là quan tâm tới cháu gái mình, chắc là Will lợi dụng cháu gái hắn uy hiếp hắn." Mao Sơn Nhạc cúi đầu trầm ngâm, chuyện này đích xác là rất khó giải quyết.
Đích đích đích! Máy liên lạc của người trung niên vang lên, hắn vừa nhìn, ánh mắt liền biến đổi, ngẩng đầu nói:" Nguyên soái, Vương Huyền truyền tin tức, nói Nhan Phi đã tìm được bọn họ rồi."
"Nhan Phi?" Mao Sơn Nhạc khi nghe thấy cái tên Nhan Phi ánh mắt lập tức trở nên nghiêm tức, vời vì trong mười hai nghị viện của Cửu Thiên Các, Nhan Phi là người duy nhất hắn nhìn không thấu.
"Nhan Phi đã đưa mọi người tới nơi an toàn rồi, nàng muốn trực tiếp nói chuyện với ngài."
Xinh đẹp thoát tục, giống như tiên tử từ trên trời hạ xuống không nhiễm một hạt bụi, đây là Nhan Phi.
"Lão gia tử, ta lần này đến chỉ là vì muốn giúp ngài, tuyệt không có ý khác."
Mặc dù Nhan Phi không có nói rõ, nhưng Mao Sơn Nhạc đã hiểu rõ ý tứ của nàng.
"Cô làm như vậy, đối với cô đối Mộ Viễn Sơn đều không có lợi, nghị trưởng sẽ nghi ngờ cô, mà Dư Thiên Ngạo những người đó cũng tuyệt đối sẽ dùng chuyện này để nhắm vào cô, huống hồ, thời gian cũng không đủ, Dư Thiên Ngạo trước tiên sẽ ngăn cản cô ở Tài Phán Sở."
"Ta có thể làm chỉ là cam đoan Mộ Viễn Sơn thân thể an toàn, chỉ có từng này mà thôi."
Ý tứ của Nhan Phi rất rõ ràng, nàng chỉ để ý đến an toàn của Mộ Viễn Sơn, về phần Dư Thiên Ngạo có thể bắt Mộ Viễn Sơn lần nữa hay không. Nàng cũng sẽ không để ý tới, điều này không chỉ làm cho Mao Sơn Nhạc nghi hoặc.
"Cô đang giúp ai?"
"Cửu Thiên Các."
"Cửu Thiên Các?" Nhan Phi trả lời làm cho Mao Sơn Nhạc ngày càng nghi hoặc.
"Đúng vậy! Ta dù sao cũng là một phần của Cửu Thiên Các cũng xem như vì Cửu Thiên Các mà xuất một phần sức lực, hy vọng là hữu dụng, hy vọng tâm tình của tên kia tốt một chút, sẽ hạ thủ lưu tình, chỉ mong sao, ai biết được..."
Trụ sở chỉ huy lục bộ.
Trác Thanh vẫn như cũ đang nhẫn nại khuyên nhủ cái tên trước mặt mà nàng xem ra có thể hắn phải chết, Dư Thiên Ngạo. Nhưng mà sự nhẫn nại của Dư Thiên Ngạo đã đạt tới cục hạn. Sắc mặt hắn âm trầm, trực tiếp đẩy cái đồng hồ điện tử qua:" Ta cho cô thời gian một phút đồng hồ, sau một phút, nếu như cô còn không rời đi, thì đừng trách ta trở mặt không nhận!"
"Con mẹ ngươi chứ ở đó mà trở mặt không nhận." Nếu như có thể nói, Trác Thanh thật sự muốn bóp chết Dư Thiên Ngạo ngay tại chỗ! Nhìn thấy Dư Thiên Ngạo vẫn cố chấp không nói lý như vậy, nàng cơ hồ phẫn nộ mà mất hết lý trí, một tay cầm lấy cái đồng hồ vứt nát vấy:" Ngươi không biết! Ngươi cái gì cũng không biết, Tang Thiên kinh khủng như thế nào, ngươi biết không? Ngươi không biết! Ngươi con mẹ nó cái gì cũng không biết, ngươi còn muốn bắt hắn? Ngươi có biết hay không bởi vì chuyện ngu xuẩn của ngươi sẽ hại chết bao nhiêu người không. Chọc giận hắn đừng nói lục bộ thần bí ngươi, cho dù là tám bộ, mười bộ cũng đều là rác rưởi, rác rưởi có hiểu hay không?"
"Đến lúc đó đừng nói là một tên nho nhỏ Dư Thiên Ngạo ngươi, cho dù là chỗ dựa của ngươi, Ám Ảnh đại lão các, Cửu Thiên Các tất cả các nghị viện tới cũng chỉ có chết, ngươi biết không? Biết không? Dư Thiên Ngạo, ta không có mất lý trí, ta chỉ là đang nói thật cho ngươi biết, mà ngươi..."
"Làm càn!"
Dư Thiên Ngạo đập bàn đứng dậy, phẫn nộ trừng mắt nhìn nàng, quát:" Người đâu, đem cô ta giải xuống cho ta!".
Truyện khác cùng thể loại
71 chương
18 chương
195 chương
153 chương
152 chương
143 chương