Thiên nghịch
Chương 1 : Biên số 2213
Số 2213 là một vật thí nghiệm ở Ngục Giam đảo trên Mẫu Hoàng đại lục, từ khi ra đời hắn đã bắt đầu cuộc sống ở trong một lồng chứa thủy tinh chứa đầy chất lỏng, trong đầu hắn không hề có bất cứ một ký ức nào, trống rỗng…
Hắn chỉ biết là, khi hắn nhìn bốn phía xung quanh, vật thí nghiệm giống với hắn có rất nhiều, mỗi ngày hắn cũng thấy rất nhiều đồng loại được đưa ra ngoài và bị mang đi đâu không ai biết, cũng chưa từng thấy có người trở về.
Rốt cuộc cũng tới ngày, cái ngày mà lồng chứa của hắn được mở ra, một đám người mặc y phục trắng tới đem hắn sang một gian phòng khác.
Bên trong gian phòng có các loại vật dụng bày biện mà hắn không nhận ra, hắn cũng không nghe hiểu lời của kẻ khác, nhưng qua nét mặt của những đồng loại của hắn ở đó, tựa hồ như hắn cảm nhận được sự bất mãn của họ đối với hắn.
Số 2213 bất chợt dâng lên một loại tâm tình không thể diễn đạt, rất nhiều năm sau, hắn nhớ lại quá khứ của mình, mới biết loại tâm tình này, gọi là thấp thỏm bất an.
“Vật thí nghiệm 2213 phẩm chất không hợp cách, trừ đại não ra, bắp thịt, xương cốt, đại não, kinh mạch, những thứ khác tất cả đều không phù hợp tiêu chuẩn, như vậy sẽ không có ai mua. Hủy bỏ tư cách bồi dưỡng của hắn, đưa vào hệ thống ngôn ngữ sau đó đưa đi mỏ khoáng để tiến hành khai thác.” Một thanh âm lạnh lùng vang vọng trong gian phòng.
Ngày này, số 2213 đã vĩnh viễn rời khỏi lồng chứa của mình, hắn đang bị mang đi đâu đó, trong lòng dâng lên một cỗ cảm giác kỳ quái, hắn không biết cảm giác đó gọi là gì, chẳng qua hắn chỉ biết, cách lồng chứa càng xa, cỗ cảm giác này lại càng nặng nề.
Mỏ khoáng là một địa điểm đặc biệt chuyên dùng để xử lý sản phẩm thất bại của Ngục Giam đảo, tất cả sản phẩm thất bại sẽ bị đưa đến nơi này, đưa vào hệ thống ngôn ngữ sau đó được đưa xuống một cái mỏ dưới đất.
Khi số 2213 bị đưa đến nơi này, hắn thấy rất nhiều đồng loại, bọn họ cũng như hắn, trần truồng, mỗi một người đều rất suy yếu, nhìn về phía hắn với vẻ mặt lạnh như băng.
Bắt đầu từ ngày đó, hắn liền trở thành một thành viên trong bọn họ, mỗi ngày ở bên trong cái hố đen nhánh, dùng một công cụ đơn giản đào ra những tinh thể đủ loại màu sắc, đổi lấy dinh dưỡng cần thiết mỗi ngày.
Dần dần, hắn biết đau, nỗi đau này đến cùng với những chiếc roi trong tay bạch y nhân khi hắn không đào được tinh thể nào, đồng thời hắn cũng đã biết đói.
Không chỉ một lần, hắn nghĩ tới lồng chứa của mình, nghĩ tới chất lỏng bên trong lòng chứa đã cho hắn cảm giác rất thoải mái, hắn chỉ muốn trở lại nơi đó.
Trong một lần đào tinh thể trong mỏ, cuộc đời của hắn đã thay đổi, hắn đào được một viên tinh thể vô cùng đặc biệt, đen tuyền, khi hắn nắm lấy viên tinh thể, trong nháy mắt, một dòng khí lưu ấm áp truyền vào thân thể hắn.
Hôn mê liên tục bảy ngày bảy đêm, cuối cùng, hắn cũng đã thức tỉnh.
Mở mắt trong một khắc, hắn phát hiện mình đang ở bên trong một lồng chứa, bên ngoài có rất nhiều bạch y nhân vẻ mặt đều lộ vẻ nghi hoặc.
Hắn ngẩn ra, “nghi hoặc”? Tại sao hắn lại dùng cái từ “nghi hoặc” này? Cái từ này có ý nghĩa gì? Trong nháy mắt, đầu hắn đột nhiên chấn động, trước mắt hiện lên một cảnh tượng.
Một nam tử áo đen, ngẩng đầu nhìn trời, ở giữa không trung, một lão già mặc áo xám gương mặt toát lên vẻ tĩnh lặng như mặt nước hồ thu, nói: Vương Lâm, ngươi chạy không thoát đâu!”.
Cảnh tượng đó dần biến mất, số 2213 mê hoặc, hắn có thể cảm giác được, mình tựa hồ bây giờ và trước kia không giống nhau, trong đầu mặc dù là còn trống rỗng, nhưng trong đầu lại xuất hiện những thông tin mờ mịt không rõ.
Tỷ như bây giờ, rõ ràng khát vọng trở lại bên trong lồng chứa đã lâu, nhưng lúc này lại không có bất kỳ tâm tình vui sướng nào, ngược lại còn thấy thật chán ghét, thậm chí còn có ý muốn giết chết tất cả những người bên ngoài.
Loại tâm tình này, bị hắn ẩn giấu rất cẩn thận.
Trước đây, chắc chắn là hắn sẽ không tài nào hiểu được, nhưng bây giờ, hết thảy đều như là bản năng, không hiểu bằng cách nào, hắn khắc sâu vào trong tâm khảm.
Hắn không nghe được những người bên ngoài lồng chứa kia nói gì với nhau, bất quá hắn chỉ nhạy cảm phát hiện được, vẻ mặt của bọn họ, dần dần chuyển từ nghi ngờ sang bình thản.
Ngày thứ 10, hắn được đem ra khỏi dung khí, người ta đưa hắn ra ngoài, thậm chí còn cho hắn mặc quần áo, đưa đến trước mặt một cô gái. Hắn có thể ngay lập tức nhận ra cô gái vì lẽ gì, không hề kinh nghi nữa, tóm lại là vừa nhìn thấy đối phương, trong đầu liền biết một cách tự nhiên, đối phương là nữ nhân.
Mười ngày này, hắn cảm giác rõ rệt, mình bây giờ và trước kia hoàn toàn khác biệt, ít ra bây giờ hắn đã học được cách suy tư!
Đối với nữ nhân trước mặt phải làm gì, hắn còn rất khó để có thể lý giải được.
Cô gái tựa hồ như không hoàn toàn hài lòng, do dự chút ít sau đó mới miễn cưỡng gật đầu một cái, đem hắn mang đi. Hắn đi theo cô gái vào bên trong một vật thể hình bầu dục khổng lồ, ở nơi này, hắn thấy hơn mười vật thí nghiệm giống như hắn.
Kế tiếp, mặt đất chấn động, hắn cảm giác được vật thể hình bầu dục này từ từ bay lên cao, trong nháy mắt, một cỗ huyết dịch xông lên, trong miệng hắn mằn mặn, không nhịn được khạc ra một ngụm máu tươi, nhìn quanh bốn phía, tất cả đồng loại của hắn sắc mặt đều cũng tái nhợt, khóe miệng rỉ máu, từng đôi mắt lộ ra vẻ hoảng sợ.
Một cách nuối tiếc nhìn lại khung cửa sổ hắn vừa rời đi, mặt đất nhanh chóng thu nhỏ lại, hắn chợt hiểu, mình vừa rời khỏi lồng chứa, vĩnh viễn rời đi.
Lúc này, cô gái đẩy cửa đi vào, nàng nhìn thấy những kẻ ở đây, mặt ai cũng đều không có chút máu, trên mặt lộ ra vẻ cưởi nhạo, sau đó ánh mắt chuyển động, dừng lại ở một người rất cao lớn anh tuấn hơn người, đi tới trước mặt người thanh niên, nàng kéo quần hắn xuống, liếc mắt nhìn ra sau cười phóng đãng một tiếng, chớp mắt, y phục của nàng lập tức từ trên người trượt xuống, thân thể một người phụ nữ lồ lộ ra trước mắt làm cho bất cứ đàn ông nào cũng phải động tâm, nhìn không chớp mắt.
Kế tiếp, để cho số 2213 một phen trợn mắt há hốc mồm, cô gái khom lưng nhếch lên cặp mông tròn đầy mê hoặc, mục quang đầy xuân tình hớp một hơi ngậm hạ thân người thanh niên nọ, phun ra nuốt vào một lúc rồi đứng dậy nhảy lên thân trước người đó, tay phải cầm hạ thân người nọ canh chuẩn rồi thân thể trầm xuống, trong miệng phát ra một tiếng rên rỉ kinh tâm động phách, hơi thở gấp gáp… Khi vật thể hình bầu dục lần nữa chấn động, từ trên không trung hạ xuống, trong đầu số 2213 vẫn còn vang vọng những hình ảnh mê hoặc vừa nãy, hơn mười đồng loại của hắn trong thời gian một ngày đêm, phần lớn đều bị đem ra làm trò chơi như vậy cho nàng ta.
Thậm chí có thời điểm còn là nhiều người đàn ông đồng loạt cùng với cô gái làm chuyện đó, đáng tiếc là, bởi vì tranh đoạt làm chuyện kia với đồng loại quá nhiều, nội tâm hắn chẳng biết tại sao lại dâng lên cảm giác chán ghét, cũng không có tham dự.
Sau khi vật thể hình bầu dục hạ xuống, mọi người lục tục đi xuống.
Nghênh đón bọn họ, là một cô gái khác, nàng mặc một bộ hồng điệp sa, cặp mắt thanh minh như nước.
Sau khi người phụ nữ rời khỏi vật thể hình bầu dục thì mọi người cũng đi xuống theo, sau cùng, vật thể bầu dục bay lên rời đi, trước khi đi, người phụ nữ cười duyên với cô gái mặc hồng điệp sa y phục nói:
“Xuân Lan, ngươi nói cho chị ta biết. lần này hàng hóa mùi vị cũng không tệ lắm, trên đường ta đã thưởng thức qua một phen, hãy để cho nàng ta từ từ hưởng thụ đi!”
Số 2213 đi giữa đoàn người, mặt trời đã lặn, ánh hoàng hôn chiếu vào giữa hai mắt của hắn, hiện ra trước mắt hắn chính là một mảnh lầu các xa hoa đến tận cùng, lầu các này mặc dù tinh mỹ, nhưng lại khiến cho hắn dâng lên vài cảm giác xa lạ.
Hắn và tất cả mọi người, đều bị đưa đến một gian phòng rất lớn, bên trong đặt hơn mười cái giường gỗ. Phấn y thiếu nữ vì bọn họ an bài xong giường ngủ, bất chợt mắt lộ vẻ phức tạp nhìn bọn họ một cái, thở dài sâu kín rồi xoay người rời đi.
Suốt đêm không ai mở miệng, sáng sớm ngày thứ hai, một lão phụ nhân mặc áo đen, đi tới gian phòng của bọn họ, chẳng qua là ho nhẹ một tiếng, nhưng vào trong tai của số 2213, liền như Thiên Lôi giáng thế, miệng mũi nhất thời xuất huyết, nhìn lại người bên cạnh, cũng đều như thế cả.
“Các ngươi nhớ cho kỹ, nơi này là Thủy Thiên Thành thuộc Xuân Thủy đế quốc, chủ của các ngươi chính là đế quốc tam đại thế lực, một trong ba vị tiểu thư của Phượng Hoàng tộc, kể từ ngày hôm nay, các ngươi chính là người hầu của Phượng Hoàng tộc, nếu có kẻ nào dám nảy sinh lòng bất chính, ta nhất định sẽ không tha!”.
Lời nói của lão phụ nhân, chữ chữ như sấm khắc sâu vào tâm trí mỗi người, 2213 cuối đầu, ánh mắt lại chớp động, hắn vừa rồi đang nhìn đến lão phụ nhân già nua, trong nháy mắt trong đầu lại xuất hiện hình ảnh của nam tử áo đen toàn thân phát ra sát khí nồng nặc, dưới chân hắn tất cả đều là tử thi.
Lão phụ nhân nói xong, ánh mắt đảo qua, chỉ vào một người trong đó, âm trầm nói: “Ngươi! Theo ta, thị tẩm bắt đầu từ ngươi.”
Số 2213 cẩn thận nhìn đồng bạn cùng lão phụ nhân rời đi, mới vừa rồi ánh mắt lão phụ nhân nhìn người kia, giống như là đang nhìn một người chết.
Sau khi đồng bạn rời đi, cũng chưa từng thấy trở về, ba ngày sau đó, lão phụ nhân lại xuất hiện, chỉ thêm một người khác, ánh mắt vẫn như cũ, như nhìn người chết.
Thời gian vội vã trôi qua, từng người từng người đồng bạn của 2213 bị điểm chỉ đi thị tẩm, cho tới bây giờ vẫn chưa có một người quay lại, linh hồn 2213 có một sự chuyển biến mạnh mẽ, ngày càng thâm trầm, một tháng này, hắn có thể cảm giác rất rõ, hắn bây giờ và trước kia ngày càng không chút giống nhau, hắn tựa hồ như biết rất nhiều đạo nghĩa, vừa tựa hồ như cái gì cũng không biết, nhưng có một chút không đổi, cũng là thâm căn cố đế, đó là hắn không muốn như bây giờ, bị người khác nắm giữ số mạng, hắn phải trở nên mạnh hơn!
“Nhất định phải trở nên mạnh mẽ hơn!” 2213 đều tự nhủ với lòng vào mỗi buổi tối. Một tháng này, đều là cô gái trước kia nghênh đón họ tới đây, mỗi lần đều có một cô gái xuất hiện, mắt lộ vẻ phức tạp nhìn bọn họ.
Thông qua tiếp xúc, hắn biết cô gái tên là Xuân Lan, là thị nữ của Tam tiểu thư, qua Xuân Lan, hắn biết một tin tức vô cùng trọng yếu.
Tam tiểu thư mắc một chứng bệnh lạ gọi là Mạn Đà La, cần không ngừng đổi nam nhân thị tẩm tới hóa giải bệnh chứng.
Cái ngày đến phiên hắn thị tẩm, cuối cùng đã tới.
Một ngày này, hắn đi theo sau lưng lão phụ nhân, hắn bị dẫn tới một biệt viện u tĩnh, bên trong biệt viện trồng rất nhiều hoa hồng, từng đóa hoa toát lên một hương vị phiêu tán tứ phía.
Lão phụ nhân chợt dừng bước lại hỏi: “Tên người là gì?”
2213 ngẩn người ra, buồn bã hồi đáp: “Vương Lâm”
“Vương Lâm, nhìn bước chân của ta, nếu ngươi bước nhầm một bước, sẽ chết bên trong trận pháp của biệt viện, chết không toàn thây.” Lão phụ nhân đưa cặp mắt âm u liếc nhìn Vương Lâm một cái rồi tiến về phía trước.
Nhìn theo tấm lưng của lão phụ nhân, Vương Lâm trầm mặc không nói, hắn đi theo bước chân của lão phụ nhân tiến vào phòng khách của biệt viện , sau khi Vương Lâm vào đến nơi, lão phụ nhân cũng biến mất.
Phòng khách không lớn, trừ một chút bày biện bên ngoài, ở giữa phòng có một cái giường lớn đặc biệt nổi bật, đang nằm trên giường là một người con gái, đeo một cái mạng che mặt màu đen, thần thái lạnh như băng nhìn Vương Lâm.
Truyện khác cùng thể loại
368 chương
10 chương
1190 chương
19 chương
182 chương
50 chương
1174 chương
1669 chương