Thuẫn kích
Chương 287 : Giết chóc trước ánh bình minh
Tang Thiên từng có một giấc mộng, đó chính là được ăn sơn hào hải vị, không có việc gì thì đùa giỡn với mấy tiểu muội muội, lúc nhàm chàn thì câu dẫn mấy thiếu phụ, làm việc bằng sự yêu thích, làm một lãng tử vô công rồi nghề tùy tâm sở dục, mỗi một lần tỉnh lại, hắn đều đưa theo mục tiêu này của bản thân mà hành động, những mỗi một lần đều không mong muốn như vậy, sống lâu như vậy thì sao, hắn càng ngày càng cảm giác được loại cuộc sống này quả thực là một loại hy vọng xa vời, trừ phi hắn thật sự có thể buông tha cho hết thảy, hết thảy!
Đáng tiếc, có vài thứ không thể nào buông tha.
Đáp ứng ta, mang gia gia quay trở lại. Không biết vì sao. Những lời này của Mộ Tiểu Ngư đã chạm vào sâu bên trong tâm linh chi cảnh của Tang Thiên, một loại cảm giác không thể nói nên lời không ngừng nhẹ nhàng khẽ lay động tâm thần hắn.
Vốn tâm thần bình tĩnh của hắn đột nhiên xuất hiện gợn sóng, có chút không yên cùng với khó hiểu, làm cho giao long bên trong nguyên hải của Tang Thiên bắt đầu ngo ngoe muốn động.
Sau khi đem đám người Thiết Nam, Mộ Tiểu Ngư rời khỏi đây, Tang Thiên lợi dụng phù văn tỏa điểm phù tìm lại được không gian liệt xa đang nhảy ra khỏi quỹ đạo.
Đã hạ quyết tâm thề phải đi theo Tang Thiên, Lạc Phu tất nhiên cũng phải đi theo, sau khi quay lại bên trong không gian liệt xa, Lạc Phu bĩu môi, hiển nhiên hắn còn trong buồn bực chuyện xảy ra bên trong vô tận hư không, muốn gọi hai tiếng cũng không dám, lắc lắc đầu, chỉ có thể đem oán niệm đẩy lên người Thánh A La Bà La mà thôi. Đột nhiên, trong lòng hắn đột nhiên trầm xuống, còn không biết chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy một cổ sát ý tĩnh mịch phô thiên cái địa trong nháy mắt bao phủ toàn bộ.
Chỉ trong nháy mắt, mạnh mẽ như Lạc Phu thể chất đạt tới chiến thần trong nháy mắt cũng bị cổ sát ý tĩnh mịch này làm cho tê liệt trên mặt đấy, một nỗi sợ hãi hoàn toàn bao lấy toàn thân hắn, giờ khắc này, hắn thậm chí có thể cảm giác được tâm linh mình, ý thức mình, tất cả mọi thứ của bản thân đều đang run rẩy sợ hãi, loại sợ hãi này đến từ luồng sát ý tĩnh mịch này, bị luồng sát ý này bao trùm, không thể hô hấp, không thể nghe nói, lối suy nghĩ đang hòan toàn run rẩy. Ý thức run rẩy, tất cả mọi thứ đều đang run rẩy, ngay cả một tia ý niệm trong đầu cũng không thể ngưng tụ.
Sát ý này là như thế nào!
"Chuyện, chuyện gì xảy ra!"
Lạc Phu hoảng sợ gian nan ngẩng đầu lên. Nhưng lại nhìn thấy không biết từ khi nào quanh người Tang Thiên bị ô quang bao phủ, từng đạo, từng đạo như giao long.
Không biết trải qua bao lâu, luồng sát ý khổng lồ làm cho người ta sợ hãi kia rốt cuộc cũng biến mất, mà Lạc Phu lúc này giống như con chó vậy nằm nhuyễn trên đất, cúi đầu lè lưỡi, trong mắt bao phủ một tầng sợ hãi, sợ hãi tiêu tán, tinh quang trong mắt lòe lòe, đó là một loại sùng bái, linh hồn đang run rẩy, không phải là sợ hãi, mà là hưng phấn, ngay cả chính hắn cũng không biết tại sao bản thân lại hưng phấn.
"Ân chủ, có thể nói cho tiểu tăng biết chuyện gì vừa mới xảy ra hay không!"
"Oh! Không có gì." Tang Thiên trầm ngâm một lát, lại nói:" Chỉ là nhất thời không cẩn thận bị nó thừa dịp cắn trả mà thôi." Trên người hắn có hai loại đồ vậy mà bản thân không thể khống chế, một là đồ án phượng hoàng, hai chính là sát ý cùng tĩnh mịch mà hắn tu luyện ra, tử diệt tịch chi long.
Mới vừa rồi bị tử diệt tịch chi long cắn trả, Tang Thiên ngẫu nhiên phát hiện nó tựa hồ cùng với trước đây có chút không giống nhau, về phần không giống chỗ nào, trong lúc nhất thời Tang Thiên không thể nói ra, nhưng hắn dám khẳng định tuyệt đối cùng với trước kia bất đồng.
Chẳng lẽ là do thẩm phán chi chung? Bản thân ta tiếp nhận vũ trụ bổn nguyên thẩm phán, mà vô luận là đồ án phượng hoàng hay là tử diệt tịch chi long thậm chí cả hắc ám chi thư từ trên mặt ý nghĩa thì đều thuộc về ta, chỉ là không biết bọn chúng có thể bị ảnh hưởng hay không?
Lắc đầu. Tang Thiên không muốn tiếp tục suy nghĩ nữa.
Đi vào thùng xe. Tang Thiên trong nháy mắt đem phù văn trên người Sall chấn nát, Sall vốn đang bất động lúc này liến giống như thây ma vậy đột nhiên cử động được. "Ngươi, ngươi dám làm chuyện này với ta." "Ta chỉ hỏi người một lần, Mộ Viễn Sơn bị nhốt ở nơi nào?"
"Khụ! Khụ! Ngươi nghĩ rằng ta sẽ nói sao! Ha ha! Như thế nào? Nếu như ngươi nghĩ muốn ép hỏi ta, ta khuyên ngươi tỉnh lại đi, tất cả chiến sĩ Tài Phán Sở chúng đều đều tiếp nhận qua tử vong đặc biệt, căn bản không có cảm giác đau, hơn nữa..."
Hắn còn chưa có nói xong, Tang Thiên giơ cánh tay lên, tay hóa thành đao. Giơ tay chém xuống, xuy một tiếng, đầu cùng thân thể của Sall hoàn toàn tách ra.
Nhìn thấy một màn này, Lạc Phu hãi hùng khiếp vía, khóe miệng mất tự nhiên co quắp, muốn mở miệng khuyên bảo, nhưng cuối cùng lại không dám mở miệng.
"Ngươi! Đầu...đầu ta!"
Uh? Có âm thanh? Là ai? Lạc Phu ngẩng đầu, hoảng sợ phát hiện âm thanh dĩ nhiên là do Sall phát ra, chuyện gì xảy ra? Người này không phải đã chết sao? Đầu đã bị chặt mất tại sao có thể còn sống? Nhìn thấy thấy dưới đầu Sall xuất hiện một đoàn ô quanh, Lạc Phu không biết ô quang kia là thứ gì, nhưng có một chút dám khẳng định, thứ này tuyệt đối là xuất ra từ tay Tang Thiên.
Tang Thiên một tay cầm lấy đầu Tang Thiên nằm trên mặt đất, rồi sau đó nâng thi thể hắn đến trước mặt hắn.
"Ngươi! Ta...ta tại sao vẫn còn sống, ngươi...ngươi đã làm gì với ta!" Sall không rõ, cũng không có cách giải thích tại sao bản thân vẫn còn sống, tại sao? Tại sao có thể như thế! Hiện tại chuyện phát sinh hoàn toàn vượt qua phạm vi hắn có thể giải thích.
Tang Thiên chậm rãi ngồi xổm xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm hắn, chậm rãi nói:" Ngươi nếu biết được cảnh giới cao nhất của ám sát phục kích chi đạo, vậy chắc ngươi cũng nghe nói qua tổ chức Ám Ảnh hách hách nổi danh có chín chín phương pháp phân ly chưa? Chín một lột da, chín hai lóc thịt, chín ba róc xương, chín bốn lấy tủy, tiếp không?"
Tang Thiên làm cho Lạc Phu xem mà trợn mắt há hốc mồm, lối suy nghĩ có chút không theo kịp, đấu choáng mắt hoa, cả người run rẩy, hắn không thể giải thích, tại sao một người đầu cùng thân thể đã chia lìa vẫn có thể còn sống, hắn càng không thể giải thích chính là, đầu cùng thân thể đã chia lìa, cái tên kia tại sao còn có cảm giác đau đớn được chứ?"
"Hắn..hắn tại sao lại đau như vậy?"
"Hệ thần kinh đau đớn của cơ thể có thể cắt đứt, nhưng ý thức đau đớn vĩnh viễn không thể nào cắt đứt."
Trong lúc nhất thời, cả thùng xe vang lên tiếng kêu la thống khổ thảm thiết của Sall.
"Ta nói! Ta nói! Ta nói! Mộ Viễn Sơn bị nhốt tại ngục giam dưới đất Tài Phán Sở."
"Liệt xa này có mục đích là gì?"
"Trụ sở dưới đất của Tài Phán Sở."
Sáu bộ trong Liên Bang chính phủ là một cái cơ cấu vô cùng đặc thù, càng chính là lưỡi đao sắc bén vô kiên bất tối của Cửu Thiên Các, trụ sở của tổng bộ lục bộ chung quy tọa lạc tại ba khu vực trong Thượng Kinh, cơ hồ cả khu vực này đều thuộc về trụ sở của tổng bộ lục bộ, trong khu vực khắp nơi đều là các loại thiết bị võ trang cùng mới các loại trang bị hiện đại trên thế giới. Cả hệ thống này cơ hồ bao trùm cả khu vực hơn nữa còn đem nó ngăn cách hoàn toàn với thế giới bên ngoài.
Nhưng mà, đây chỉ là bề ngoài của trụ sở tổng bộ lục bộ, trung tâm võ trang chính thức của lục bộ nằm ở dưới lòng đất, trụ sở dưới đất của lục bộ đều được cấu tạo vô cùng phức tạp, trụ sở trung ương lục bộ sở dưới đất, từ trụ sở trung ương lục bộ dưới đất, có thể thông tới cục điều tra, lại có thể thông tới Tài Phán Sở cơ hồ có thể sử dụng thông đạo dưới đất để có thể tới bất cứ bộ nào trong lục bộ.
Ngay lúc này, trong đại sãnh trung tâm của lục bộ, quan chỉ huy lục bộ Dư Thiên Ngạo tướng quân hai tay đang ấn lên bàn làm việc, mặt nghiêm lại, nhìn sáu người ngồi xung quanh. Sáu người này phân biệt là cục điều tra, Tài Phán Sở, Dương bộ đội,..., sáu người phụ trách cao nhất các nghành đặc thù, chủ đề hội nghị lần này của bọn họ chính là lôi vân phong bạo cùng tịnh hóa chi quang, nhưng người đó tại sao có thể từ Sở gia thoát ra được.
Phải biết rằng vô luận là lôi vân phong bạo hay là tịnh hóa chi quanh đều là đại biểu cho vũ khí cực mạnh trên thế giới này, nếu như có người có thể dưới lôi vân phong bạo thoát đi, điều này không thể không làm cho Cửu Thiên Các chú ý:" Từ trong Sở gia Xích Lưu Ly ảo trận thoát ra có 43 người, trong đó ba mươi sáu người chết tại Prague, trước mắt có bốn người trốn thoát, Tang Thiên, Nhiễm Linh, Đao Ba Lý, Thiết Nam, chúng ta đã bắt được ba người thương nhân, đáng tiếc bọn hắn thần trí không rõ, sau khi chúng ta sử dụng những thủ đoạn đặc thù. Phát hiện ba người bọn họ đều nhắc tới một người, Tang Thiên."
Mấy ngày nay lục bộ cơ hồ điều động tất cả lực lượng để thu thập tư liệu về Tang Thiên, bất quá, bọn họ càng điều tra lại càng mờ mịt, vì người này thật giống như hòn đá từ trên trời rơi xuống vậy, căn bản không thể tìm ra. Mà một loạt chuyện khiến cho thiên hạ phải oanh động của Tang Thiên cũng chứng minh hắn cũng không phải là một người bình thường.
Dư Thiên Ngạo cúi đầu lật xem tư liệu về Tang Thiên. Một hồi lâu, ngẩng đầu lên, trầm giọng nói:" Không tiếc bất cứ giá nào, nếu muốn xác minh thân phận Tang Thiên, trước mắt mà nói Mộ Viễn Sơn cùng Bạch Hoành Lâm là đột phá tốt nhất, ta không quản các ngươi vận dụng thủ đoạn gì, đều phải làm cho hai người kia khai ra."
"Tướng quân, Mộ Viễn Sơn cùng Bạch Hoành Lâm hai người thân phận tương đối đặc thù, đặc biệt Mộ Viễn Sơn. Khi chúng ta vô cớ bắt người, không ít người trong quân đội đều có hành động, hơn nữa Mao Sơn Nhạc, Mao nguyên soái bên kia cũng tự mình đến hỏi, nếu như chúng ta sử dụng thủ đoạn đặc thù vậy..."
"Hừ! Mao Sơn Nhạc!" Dư Thiên Ngạo cười lạnh, đem một phần văn kiện trước người đẩy qua:" Chúng ta đã nhận được mệnh lệnh quyền hạn tối cao từ nghị trưởng đại nhân, nhớ kỹ! Đây là mệnh lệnh tối cao, cho dù là Mao Sơn Nhạc cũng không có quyền tham gia!"
Sau khi hội nghị kết thức, Dư Thiên Ngạo vừa mới ra khỏi phòng hội nghị, liền có người báo cáo.
"Tướng quân, Trác Thanh tiểu thư đang chờ ngài trong phòng làm việc."
Đi vào phòng làm việc, nhìn thấy Trác Thanh, Dư Thiên Ngạo thản nhiên liếc mắt nhìn nàng một cái, ngồi ở trên ghế nói:" Sao vậy? Có chuyện gì mà không thể gọi điện, mà phải chạy đến chỗ ta."
"Nếu như không phải là vì tỷ tỷ của ta, ta mới chẳng muốn đến nơi này của ngươi."
Mọi người đều biết, Dư Thiên Ngạo là con rễ Trác gia tại Hắc Long trấn. Bất quá đối với Trác Thanh mà nói, nàng thật sự không thích loại tỷ phu như Dư Thiên Ngạo.
"Có chuyện gì thì nói đi, ta có rất nhiều việc."
Trác Thanh tựa hồ rất sốt ruột, đi tới phía trước. Dừng trước mặt Dư Thiên Ngạo, hỏi:" Ngươi có phải đang muốn bắt Tang Thiên không?"
"Sao vậy?" Dư Thiên Ngạo đốt một điếu xì gà, rút môt hơi nói:" Ngươi có ý kiến gì?"
"Ngươi có phải đã bắt mọi người có liên quan tới Tang Thiên, để dụ Tang Thiên ra hay không?"
Là con rể Hắc Long trấn, Dư Thiên Ngạo hiển nhiên rất rõ ràng Hắc Long trấn là nơi nào, Trác Thanh biết chuyện này cũng chẳng có gì lạ. Chỉ là làm cho hắn nghi hoặc chính là, Trác Thanh chạy đến nơi này hỏi cái này làm gì.
"Thả những người đó ra, buông tha cho việc bắt Tang Thiên, tận lực dùng một loại phương pháp thân thiện giao tiếp với Tang Thiên."
"Gì?" Dư Thiên Ngạo giống như nghe thấy được chuyện buồn cười nhất thế kỷ vậy, ha ha cười:" Ta có nghe lầm không?"
Trác Thanh đi nhanh về phía trước, đấm hai đấm vào bàn làm việc, quát lớn:" Dư Thiên Ngạo! Nghe đây, ta không có thời gian nói đùa với ngươi. Nếu như không phải vì tỷ tỷ của ta. Ta mới không muốn nói những lời này với ngươi, đừng tưởng rằng ta đang nói giỡn với ngươi."
Truyện khác cùng thể loại
71 chương
18 chương
195 chương
153 chương
152 chương
143 chương