Thuẫn kích
Chương 157 : Hư ảnh huyễn hoá, chư bàn quỷ thủ
Những người yêu thích thể thuật cách đấu vô cùng hiểu rõ cấp 7 là đại biểu cho cái gì.
Cấp 7 đại biểu cho cường độ thân thể, cường độ lực lượng, cường độ tinh thần toàn bộ đều đạt tới đỉnh cao. Một khi thân thể một người đạt tới cực hạn thì đã đạt tới cấp 7. Khi tòan bộ lực lượng tinh thần thân thể đều đạt tới cấp 6 nếu như dùng toàn lực chém xuống mặt đất thì chỉ làm mặt đất rung lên thôi, còn cao thủ cấp bảy một quyền đánh xuống có thể làm cho mặt dất cứng rắn trực tiếp bị chém ra.
Muốn đạt tới lực chiến đấu cấp 7 cũng không quá khó khăn. Chỉ cần ngươi dựa theo giáo dục học tập thế thuật hiện tại của chính phủ Liên Bang sau khi tốt nhiệp tiếp tục cố gắng kiên trì rèn luyện cho đến khoảng 70-80 tuổi thì rất dễ dàng tiến vào cấp 7. Có thể tiếp tục kiên trì tập luyện thật sự có rất ít người, nhưng trong Liên Bang cao thủ cấp 7 cũng có rất nhiều.
Năm mươi tuổi là cao thủ cấp 7 có lẽ có không ít, nhưng khoảng bốn mươi tuổi là cao thủ cấp 7 thì không nhiều lắm. Hơn hai mươi tuổi là cao thủ cấp 7 thì có thể nói là thiên tài trong thiên tài.
Không thể nghi ngờ Tô Hàm chính là loại người này.
Cho đến bây giờ lãnh đạo học viện dường như mới biết được tại sao lúc đầu Tô Hàm lại cự tuyệt hết tất cả các huấn luyện viên có danh tiếng mà tự bản thân đảm nhiệm chức huấn luyện viên chi đội Thiên Kiêu Mộng thì ra nàng thật sự có tư cách này.
Thực lực của Tô Hàm đạt tới cấp 7 cũng không làm cho Paul kinh ngạc, nguyên nhân chính là, cao thủ cấp 7 bình thường Paul căn bản không để trong mắt, chính là do huyết sắc lúc ẩn lúc hiện quanh thân Tô Hàm, hắn có thể cảm nhận được Tô Hàm luyện chính là một loại sát khí nhưng loại sát khí này dường như có chút bất đồng, như bất đồng chỗ nào thì Paul tạm thời còn không rõ.
Đây mới là điều làm cho hắn kinh ngạc.
Cùng với Paul đồng dạng kinh ngạc còn có Ngự Diệp Thiên, hắn cũng nhận ra loại sát khí của Tô Hàm vô cùng cổ quái, vô luận là Ngự Diệp Thiên hay là Paul hai người đều là người trong Thất Diệu đối với sát khí cũng không quá xa lạ, thứ này thuộc về ý thức chiến đấu một loại hữu hình được rèn luyện trong những trận chiến máu tanh tàn khốc.
Ý thức chiến đấu có rất nhiều loại, sát khí chỉ là một trong số đó.
Mà Ngự Diệp Thiên cùng với Paul hiện tại đang cố gắng đột phá cực hạn thân thể của mình, cho nên tạm thời còn chưa có lựa chọn tu luyện ý thức chiến đấu cho bản thân.
"Paul huynh trận chuyện này giao cho ta được không."
Nghe được âm thanh của Ngự Diệp Thiên, Paul có chút nhíu mày nhìn Tô Hàm, trầm ngâm một lát lập tức gật đầu.
"Tô tiểu thư xin mời."
Tô Hàm từ khi đảm nhiệm chức phó hiệu trưởng Học viện quân sự Phương Đông tới nay chưa bao giờ cùng người khác động thủ qua, lần này là do hành vi của đám người Paul đã hoàn toàn đụng vào nghịch lận nội tâm nàng, cho nên nàng mới có thể quyết định ra tay.
Nếu đã quyết định ra tay, Tô Hàm hiển nhiên sẽ không bận tâm đến thứ gì khác.
Tính cách của nàng vốn rất mạnh mẽ hơn nữa cực kỳ thích đánh nhau chỉ là bình thường do ngại thân phận nên không dám cùng người khác động thủ, mà lần này Thất Diệu đến gây sự nếu không động thủ thì biết chờ đến khi nào.
Nói thật, nàng đã sớm muốn tự mình lãnh giáo xem thực lực của Thất Diệu có phải hay không giống như trong truyền thuyết vậy.
Tô Hàm là xuất thân từ bộ đội số 4, mà nghe nói người trong bộ đội số 4 đều là những người cực kỳ tàn nhẫn lãnh khốc vô tình, thành viên trong bộ đội số 4 đều là những người giết người như ma tàn nhẫn vô cùng, Tô Hàm ở trong bộ đội số 4 suốt một năm, những phần tử tà ác chết trong tay nàng không phải là ít.
Tô Hàm nếu đã quyết định động thủ vậy sẽ không nói nhảm nhiều.
Như một cơn gió thổi tới Tô Hàm trực tiếp tiến tới Ngự Diệp Thiên, có thể là một trong Thất Diệu thực lực hiển nhiên không phải tầm thường, công kích của Ngự Diệp Thiên cũng giống như tính cách tươi cười của hắn vậy không nhanh không chậm rất là điền đạm giống như đánh thái cực vậy, mà công kích của Tô Hàm thì lại bất đồng mỗi chiêu mỗi thức đều rất uy mãnh và ác liệt nhưng lại có được sự mềm dẻo mười phần.
Hai người giao chiến mấy chiêu khó phân cao thấp.
Mọi người xung quanh đều gắt gao nhìn chằm chằm theo dõi trận chiến đấu đặc sắc của bọn họ, có người trầm mê vào những đợt công kích điền đạm của Ngự Diệp Thiên cũng có người trầm mê vào những đợt công kích ác liệt của Tô Hàm.
Trong sân, thân thể của Tô Hàm cùng với mặt đất đã hòan toàn nghiênh người đến sáu mươi độ, đánh một chưởng về phía bên hông Ngự Diệp Thiên.
Ngự Diệp Thiên đưa tay đỡ một chưởng này, cùng lúc đó tay phải của Tô Hàm chống đỡ xuống đất còn hai chân thì đá thẳng về phía Ngự Diệp Thiên, một cước đá tới đã bị hai tay của Ngự Diệp Thiên hòan tòan ngăn cản, một chiêu này làm cho nội tâm của Tô Hàm âm thầm kinh ngạc, Tô Hàm dĩ nhiên ra tay lãnh khốc như thế.
"Tô tiểu thư cẩn thận."
Ngự Diệp Thiên cũng rất kinh ngạc về thực lực của Tô Hàm, nếu như không xuất ra thực lực thật sự của bản thân sợ rằng căn bản không làm gì được đối phương.
Lúc này đây công kích của Ngự Diệp Thiên đã không còn không nhanh không chậm điền đạm như trước mà là lúc nhanh lúc chậm.
Nhìn như chậm rãi xuất ra một chưởng đánh vào giữa không trung, nhưng lại trong nháy mắt đánh lên vai Tô Hàm, càng làm cho mọi người không thể tin vào mắt mình chính là mỗi một chiêu Ngự Diệp Thiên đánh ra đều có kèm theo tiếng gió hưu hưu hưu, mỗi chiêu mỗi thức đều cực kỳ quỷ dị.
Nghe thấy tiếng gió rít này nội tâm mọi người vô cùng rung động.
Loại âm thanh này chỉ có cấp bảy đỉnh cao, khi vận dụng toán bộ lực lượng thân thể vào công kích mới có thể phát ra âm thanh như vậy.
Chẳng lẻ thực lực chiến đấu của Ngự Diệp Thiên đã đạt tới cấp 7 đỉnh phong sao.
Cấp 7 chính là cực hạn của thân thể, một khi đột phá cấp 7, thân thể sẽ đột phá cực tiến vào một lĩnh vực hòan tòan mới, mà cấp 7 đỉnh phong chính là còn một tầng cuối cùng mới có thể đột phá cực hạn thân thể, vì vậy mỗi chiêu mỗi thức toàn lực đánh ra đều là lực lượng bản thân cùng với tinh thần lực sau khi dung hợp mới có thể công kích tạo ra tiếng xé gió như vậy.
Hơn 20 tuổi lực chiến đấu đạt tới cấp 7 là thiên tài trong thiên tài, mà Ngự Diệp Thiên mới từng tuổi này mà đã đạt tới cấp 7 đỉnh phong đã là tồn tại siêu việt thiên tài rồi.
Nhưng phàm là một cao thủ cơ hồ đều biết cấp 7 tiêu chuẩn, cấp bảy đỉnh cấp có chênh lệch như thế nào! Sự chênh lệch này rất lớn, bởi vì một khi thân thể đạt tới cực hạn cấp 7 thì mỗi lần tăng lên đều vô cùng khó khăn.
Đạt tới cấp 7 thì chỉ cần tiếp tục kiên thì có thể tiến thêm.
Nhưng nếu như muốn đạt tới cấp 7 đỉnh phong thì nếu như chỉ dựa vào nghị lực cường đại thì còn chưa đủ để tạo nên kỳ tích.
Dưới sự công kích toàn lực của Ngự Diệp Thiên, Tô Hàm lập tức rơi vào thế hạ phong, chỉ có thể liên tục bại lui.
Thoáng chốc.
Tô Hàm quát lên một tiếng, vốn huyết sắc quanh thân rất mờ nhạt như có như không, đột nhiên giống như một ngọn lửa vậy thiên cuồng thiêu đốt, càng làm cho mọi người không thể tin chính là, chỉ trong nháy mắt một đạo âm thanh cổ quái đột nhiên vang lên, âm thanh này rất nhẹ nhàng nhưng lại vang dội đến tận chân trời.
Không ai biết âm thanh này rốt cuộc là cái gì.
Bởi vì lúc này Tô Hàm đã nhảy lên trên không trung liên tục tung cước đá về phía Ngự Diệp Thiên làm cho hắn phải lùi về sau.
Nhìn thấy một màn này.
Paul đang đứng xem trong lòng cũng vô cùng hoảng sợ.
Âm thanh kia là cái gì vậy?
Lực chiến đấu của Tô Hàm rõ ràng chỉ có cấp 7 tiêu chuẩn thôi mà. Sao có thể làm cho Ngự Diệp Thiên không ngừng lùi về phía sau.
Là người trong cuộc Ngự Diệp Thiên trong lòng cũng vô cùng kinh hãi, không thể giải thích được tại sao mới vừa rồi Tô Hàm lại đột nhiên trở nên như thế, làm cho nội tâm của hắn tràn ngập sợ hãi, nhưng hắn cũng không dám chậm trễ liên tục lùi về sau ngăn cản công kích của Tô Hàm. Hai tay của hắn đột nhiên dùng sức trực tiếp đem Tô Hàm ném lên không trung.
Hoa.
Quanh thân Ngự Diệp Thiên đột nhiên xuất hiện ánh sáng màu trắng sữa quỷ dị, trong nháy mắt liền hừng hực thiêu đốt giống như Bạch Sắc Hỏa Diễm vậy điên cuồng thiêu đốt. Mà sau khi ngưng tụ liền phát ra âm thanh xích xích, vù một tiếng Bạch Sắc Hỏa Diễm liền vọt lên đỉnh đầu Ngự Diệp Thiên, sau đó ở phía trên hóa thành một đạo hư ảnh, ngay sau đó lại có một Bạch Sắc Hỏa Diễm nữa lao tới hóa thành một đạo hư ảnh theo sau đó một Bạch Sắc Hỏa Diễm lại lao ra hóa thành một đạo hư ảnh.
Ở giữa không trung, một đạo hư ảnh khi thì hóa thành một thanh trường thương kỵ sĩ khi thì hóa thành lệ quỷ rít gào trong chớp mắt đem Tô Hàm bao vây lại.
"Hư ảnh huyễn hóa của Ngự Diệp Thiên dường như lại có tiến bộ không ít."
Paul gắt gao nhìn chằm chằm hai người đang ở trong sân.
Đứng bên cạnh Paul Bạch Viêm anh mắt vô thần kia thỉnh thoảng lóe ra tinh quang mà xanh biếc, nói:" Hư ảnh huyễn hóa của Ngự Diệp Thiên cùng với "chư bàn quỷ thủ" của Paul công tử, cùng thuộc về một loại cấp bậc bí kỹ, không biết nếu như Paul công tử cùng Ngự Diệp Thiên đối chiến thì thắng bại như thế nào."
"Nếu như bàn luận bình thường, có lẽ chúng ta ngang ngữa nhau, nếu như ta muốn giết hắn, thì Ngự Diệp Thiên không phải là đối thủ." Paul sau khi đánh giá như thế, lại nhìn trận chiến trên không trung nói:" Tô Hàm tu luyện một loại sát khí ta không thể nhìn thấu, bất quá, hiện tại Ngự Diệp Thiên thi triển ra hư ảnh huyễn hóa, Tô Hàm căn bản không thể ngăn cản, chỉ là nữ nhân này thật sự rất kỳ lạ, dĩ nhiên ngay cả ta cũng nhìn không thấu."
Đúng như lời Paul nói, ở giữa không trung Tô Hàm khi đối mặt với đạo hư ảnh vậy công chỉ có thể kiệt lực chống đỡ.
Thật giống như Ngự Diệp Thiên cùng với một người khác cùng nhau công kích vậy.
Bịch.
Bả vai Tô Hàm bị một đạo hư ảnh hóa thành trường thương kỵ sỉ dâm trúng, ngay sau đó lại bị một đạo hư ảnh khác từ sau lưng đánh trúng, lâp tức Tô Hàm chỉ cảm thấy thân thể vô cùng đau đớn, lúc này sắc mặt đã trở nên trắng bệch, thân thể không thể chống đỡ được liến rơi xuống dưới.
Cùng lúc đó từ trên không một đạo hư ảnh giống như trường thương kỵ sĩ giống như lệ quỷ rít gào giống như ác ma đang giương nanh múa vuốt phát ra âm thanh vù vù đánh về phía Tô Hàm trong khi đang rơi xuống.
Tất cả mọi người đang nhìn vào trận chiến đặc sắc khi nhìn thấy cảnh này đều vì Tô Hàm, Tô hiệu trưởng mà cảm thấy lo lắng.
"Tô hiệu trưởng cẩn thận."
Trong khi rơi xuống Tô Hàm có thể nghe thấy các học viên đang la hét. Nàng muốn gượng dậy tiếp tục phản kích, nhưng mà thân thể quá đau đớn, không ngừng kích thích vào thần kinh não vực của nàng, làm cho nàng căn bản không thể chịu loại đau đớn khó chịu này.
Giờ khắc này tất cả mọi người ngừng thở, mắt không chớp nhìn chằm chằm.
Ở trên không trung Ngự Diệp Thiên lẵng lặng lơ lửng trên đó. Trên khuôn mặt anh tuấn lộ vẻ mỉm cười nhưng không phải mỉm cười tràn đầy gió xuân mà là trở nên vô cùng âm lãnh, trong khi nhìn thấy Tô Hàm rơi xuống, hắn cũng không có đình chỉ công kích một chút nào.
Đích xác là công kích mới vừa rồi của Tô Hàm đã làm cho Ngự Diệp Thiên có cảm giác được đối với cái tên Thất Diệu của mình có chút uy hiếp, dưới tình huống như thế, vô luận là ai hắn cũng sẽ không hạ thủ lưu tình, cho dù là phụ nữ cũng không được.
"Tên Ngự Diệp Thiên này quả thật là một tên ngụy quân tử, một kích như vậy nếu như Tô tiểu thư kia trúng phải, chỉ sợ rằng cho dù không chết cũng sẽ tàn phế." Bạch Viêm nhìn Ngự Diệp Thiên đang tràn đầy ý cười âm lãnh không khỏi hít vào một hơi thật lạnh, quả nhiên là một trong Thất Diệu, người nào cũng đều cực kỳ cường hãn.
"Ngự Diệp Thiên nếu như không tìm lại thể diện cho bản thân, vậy hắn sẽ không phải là Ngự Diệp Thiên."
Paul còn đang muốn nói gì đó, đột nhiên, cảm thấy một cổ lực lượng thoáng qua, lập tức xoay người nhìn lại, cùng lúc đó, Bạch Viêm dường như cũng cảm giác được liền xoay người nhìn lại.
Ba ba ba ba ba.
Vốn đang tụ tập vô số học viêm, đột nhiên cả dám người quỷ dị ngã sấp xuống, mà bên cạnh vù một tiếng, một bóng đen hiện lên.
Đúng vậy chính là một đạo bóng đen trong nháy mắt hiện lên.
Trong chớp mắt này đạo bóng đen này liền xuất hiện trong sân, đó là một người mặc một bộ trang phục màu đen.
Người.
Truyện khác cùng thể loại
60 chương
27 chương
128 chương
2375 chương