Soái trướng. "Trước đây lúc ta ở Thái Vân quốc, có nghe đồn rằng quan hệ giữa Tiêu Nạp Doanh và ca ca của hắn là Tiêu Nạp Duệ cũng không tốt đẹp gì." Dương Dạ Lan nói: "Là loại quan hệ ngươi tranh ta đoạt giữa huynh đệ ruột thịt a. Cháu gái hắn là Tiêu Tiêu Nhi đi vương thành Thục quốc lần này chỉ là động thái bí mật của riêng nàng ta. Phụ thân nàng lại có thể đồng ý chứng tỏ an toàn rất đảm bảo. Nhưng giữ đường lại gặp phải chuyện lớn, tức là mấu chốt phải từ ở trong cung." Phong Cẩn Du nói: "Vậy nên ...." Dương Dạ Lan nói: "Thái Vân quốc chủ trước giờ không tham tuế sự, không tranh thiên hạ nhưng đệ đệ này của y lại hoàn toàn ngược lại. Theo như lời của Tiêu Tiêu Nhi, tháng trước Ngụy Vân Lan cũng đã từng đến vương thành Thái Vân." Phong Cẩn Du thở ra: "Hiểu rồi." Vương Thiên Mãng gãy gãy cằm hỏi: "Chậc, ngại quá, hai vị có thể nói cho ta biết rốt cuộc là chuyện gì hay không?" Dương Dạ Lan nói: "Tiêu Nạp Doanh ở Thái Vân cũng muốn đoạt vị. Nếu đã muốn đoạt thì phải có cớ còn phải có sức. Một khi Tiêu Tiêu Nhi ở Thục quốc gặp chuyện, phụ thân nàng ta nhất định cũng sẽ tìm Thục Hoàng hỏi cho ra lẽ. Đến chừng đó Nạp Ngõa kia ở vương thành có thể tùy sức mà tung hoành. Đừng nói chi còn có một Ngụy Vân Lan trợ giúp. Nếu như để hắn thực hiện được mục đích, Thái Vân câu kết với Đại Khải sau đó đánh xuống Thục quốc, còn Thục quốc, bản thân nội chiến, binh lực hao tổn, ngóc đầu dậy không nổi a." Vương Thiên Mãng nói: "Vậy, vậy phải làm sao? Việc đến nước này không lẽ còn có thể quay lại?" Dương Dạ Lan nói: "Nếu đã không thể quay lại, vậy chỉ còn cách bất chấp để tiến lên thôi." Phong Cẩn Du nói: "Nói vậy là sao?" "Ta sẽ đưa người về Thái Vân." Dương Dạ Lan lấy ra một tấm địa đồ lớn: "Từ đây đến Thái Vân lãnh thổ nếu xuyên suốt không nghỉ cùng lắm chỉ mất hai ba ngày đường. An nguy của Tiêu Tiêu Nhi ta sẽ chịu trách nhiệm, nhất định bảo toàn cho hòa hảo Vân - Thục hai nước." Vương Thiên Mãng rất là biết điều nói chen vào: "Vậy để ta đi!" Dương Dạ Lan nói: "Không được. Vương gia quân vẫn nên để ngươi chỉ huy, dù gì mấy ngày nay nhân dịp hoãn binh nhọc công thao luyện, tin chắc năng lực tiến bộ không ít. Chiến sự ở đây nên để cho thật chắc trước đã. Hơn nữa, ta cũng có chuyện cần làm." Phong Cẩn Du nói: "Là liên quan đến Bắc Huyền quốc?" "Ân!" Dương Dạ Lan gật đầu: "Theo như lời Tiêu Tiêu Nhi nói, Ngụy Vân Lan đến Thái Vân còn đi cùng với đương triều Bắc Huyền thừa tướng Bàng Thực. Người này cùng ta trước đây có một chút ân oán, tuy rằng không biết nàng ta có ý đồ gì, nhưng ta vẫn là không yên tâm. Cứ quyết định vậy đi. Ta đi gọi người đến, sẽ trở lại ngay." Đợi Dương Dạ Lan đi khỏi Vương Thiên Mãng mới hỏi hỏi Phong Cẩn Du: "Ngươi vì sao lại đồng ý để nàng ta đi như vậy?" Phong Cẩn Du thở ra nói: "Ta sẽ phái người đi theo bảo hộ nàng. Dù gì đến Thái Vân lúc này vẫn an toàn hơn ở đây." Vương Thiên Mãng nói: "Ngươi ... không định nói cho nàng ta biết chuyện này sao? Hôm đó nghe thị vệ nói nàng ta đã tới, ta còn tưởng bị ngươi làm cho cảm động rồi." Phong Cẩn Du cười khẩy: "Có những chuyện thật sự không cần nói ra." Vương Thiên Mãng nhìn y cười cười xong liền trầm mặt, quả thực có hơi cảm thấy tội. Người xưa đều nói, đế vương vô tình, nhưng hắn không thấy vậy, người ngồi trước mặt hắn bây giờ với người năm xưa khiến hắn khâm phục, không chỉ hữu tình mà còn si tình. Chỉ tiếc là việc này liên hệ quá lớn, bản thân hắn cũng không thể tự quyết định. Cho dù Dương Dạ Lan kia có hay không tình ý với y, cũng không thể để không khiến nàng ta phải trở lại. Hiện tại cũng gần nửa đêm, thân vệ bên ngoài truyền vào Dương đại nhân dẫn người đến gặp. Đúng như những gì Phong Cẩn Du dự đoán trước đó, bởi vì mậu dịch ở Đông hải phát triển mạnh mẽ. Vào lúc này, nếu ai có thể mở ra một tuyến đường biển mới thì chính là ngồi mở kho nhìn bạc trắng cuồn cuộn đổ về. Thái Vân quốc chủ Tiêu Nạp Duệ biết người nghĩ đến chuyện này không chỉ có mình hắn, người muốn mượn hơi Thục quốc dọc biên giới một đường đều giáp biển, còn có các hải đảo xung quanh, cũng không phải chỉ có mình hắn, vì vậy cử con gái là Tiêu Tiêu Nhi đem người đến Thục quốc, ngoại trừ vài thân tín ra thì không ai biết được, nhưng không ngờ hành tung của hắn vẫn bị tiết lộ. Tiêu Tiêu Nhi nói: "Ta xin thề. Ta vừa lúc rời cung đã cho người mang thư đến cho bệ hạ, tuyệt đối không phải cố ý đến gây rối." "Vậy công chúa có biết người phía sau màn là ai không?" Phong Cẩn Du hỏi. Tiêu Tiêu Nhi lắc đầu. Nàng suy nghĩ một lát lại nói: "Không biết có thể nhờ Thục Hoàng giúp ta một chuyện được không?" "Mời nói." Tiêu Tiêu Nhi nói: "Khẩn cầu Thục Hoàng phái người âm thầm tới Thái Vân quốc một chuyến, xem thử tình huống nơi đó hiện giờ ra sao. Ta rất lo cho an nguy của phụ hoàng." Dương Dạ Lan nói: "Chuyện này không phải ta đã nói .... " "Ta không có muốn đi với ngươi!" Tiêu Tiêu Nhi hét vào mặt người bên cạnh: "Ngươi, cái thứ đồ nam nhân bạo lực!" Dương Dạ Lan: "..." Vương Thiên Mãng đứng một bên bật cười: "Nam nhân bạo lực?!" Phong Cẩn Du nói: "Chuyện này cứ quyết định vậy đi. Ngày mai sẽ cho người đến hộ tống ngươi về Thái Vân." Đêm này thật sự rất dài. Phong Cẩn Du đứng ở tuyên doanh hóng về phía Bắc Đẩu tinh ở ngoài xa xa. Tinh vân hôm nay đặc biệt sáng nhưng không hiểu vì sao trong lòng hắn cứ mờ mịt không yên. Từ ngày đăng cơ hoàng vị, hắn trái lo phải nghĩ không một thời khắc nào được yên, thật sự vì cái gì mà bọn người đó lại ham muốn trành đoạt quyền vị như vậy? Dương Dạ Lan đang bận bịu căn dặn người chuẩn bị đâu ra đó, xa xa trông thấy hắn bèn bỏ lại số ảnh vệ chạy ra ngoài. Nàng muốn hỏi hắn một chuyện, thật sự có nhiều chuyện nên cùng hắn xác nhận chỗn ràng. Nhất là, vì sao dạo gần đây giống như là hắn đang cố ý tránh mặt nàng. "Phong Dực." Dương Dạ Lan chầm chậm lại gần: "Ngươi đang nghĩ cái gì vậy?" Phong Cẩn Du khẽ xoay người nhìn nàng, cuối cùng cũng nhẹ nhàng cười một chút. Dương Dạ Lan cũng cười cười, hỏi: "Đang lo nghĩ cho chiến sự sao?" Phong Cẩn Du nói: "Không hẳn. Đang nghĩ ngươi ngày mai đi rồi sẽ không thể gặp ngươi nữa ... " "A?" Dương Dạ Lan dè dặt nhìn vào bàm tay mình. Phong Cẩn Du vậy mà lại đặt vào tay nàng một cái gì ... đó. "Ngươi nhất định phải trở lại." Phong Cẩn Du nói: "Nếu như một ngày nào đó ta không thể quyết ... " "Phong .... " Dương Dạ Lan còn chưa kịp nói cái gì, thị vệ đã hấp tấp chạy tới trước: "Báo!!!! Khởi bẩm bệ hạ, ngoài doanh trại theo hướng Kỳ thàh có rất nhiều ... người không rõ lai lịch đang tập kích trước doanh trại của chúng ta!" Phong Cẩn Du nói: "Bao nhiêu binh mã?!" "Bẩm bệ hạ, quân đội đó không có đốt đuốc, không tính được số lượng, chỉ biết là thực sự rất đông, di chuyển không đồng nhất còn xiu xiu vẹo vẹo, động tác cực kỳ quái lạ." Dương Dạ Lan cùng Phong Cẩn Du không hẹn cùng nhìn nhau, trong đầu tự giác liên tưởng đến một khả năng. Manh thi.