Thừa tướng đại nhân còn không gả cho trẫm!

Chương 53 : - khai chiến (3) kẻ địch từ bốn phương tám hướng

"Ôi chao!!!" Vương Thiên Mãng nhanh chóng thả hỏa tiễn trong tay xuống. Thân vệ cũng đổi một nhóm người khác, sau khi mở chốt cơ quan trên mấy cái cự lôi hỏa tiễn, mấy trăm viên đạn pháo sáng rực được bắn ra, đâm xuyên qua lồng ngực của đám cương thi kia, bốc cháy ngùn ngụt, nổ cũng rất lớn. Phong Cẩn Du nhíu mày, đám cương thi sao lại có thể đông đến không thấy điểm cuối như vậy, khoảng cách lại càng lúc càng gần, hỏa lôi chỉ sợ không thể dùng được nữa. Vậy chỉ có thể dùng đao kiếm, nhưng đối phương lại không hề cảm nhận được đau đớn, trừ khi chặt đứt đầu, nếu không cho dù bị bắn thành tấm lưới rồi vẫn còn có thể tiếp tục chiến đấu, Thục quân lại là người bằng xương bằng thịt, nếu cứ tiếp tục lấy cứng đối cứng sớm muộn gì cũng sẽ thất bại, đừng nói chi đợi đến ngày lật đổ họ Nam kia. "Ta thấy chuyện này nhất định có vấn đề." Dương Dạ Lan nói: "Tiếp tục như vậy cũng không phải cách. Bệ hạ, trước tiên vẫn nên thu quân. Thung lũng phía tây nam kia dễ thủ khó công, xung quang có dãy núi che chở, có thể chờ thời cơ." Vương Thiên Mãng nói: "Truyền lệnh, hậu quân thay đổi thành tiền quân, bảo vệ các tướng quân rút lui. Trung quân xây dựng phòng ngự, yểm trợ tiềm quân thu binh và chống lại quân địch." "Vâng!" **** Ngụy Diệp Ly cưỡi trên một hắc mã, kim giáp trên thân uy phong lẫm liệt, khẽ cười nói: "Ta thật muốn xem nhất đại quân sư Dương Ngọc ngươi lợi hại thế nào." "Công chúa!" "Tình hình thế nào?" "Hồi bẩm công chúa, đội quân của Phong Cẩn Minh đang lùi quân về phía tây, đám cương thi vẫn đang bị chặn ở đó." "Phía tây?" Ngụy Diệp Ly nghĩ nghĩ: "Muốn lợi dụng vách núi làm phòng ngự sao? Ha. Truyền lệnh xuống, cho kỵ binh tức tốc đuổi theo, tuyệt đối không để bọn chúng lui binh." "Nhưng mà công chúa, thái tử đã dặn không được .... " "Ta là chủ soái!" Ngụy Diệp Ly hét: "Bất luận thế nào cũng không được để bọn chúng lui vào vách núi. Thục quốc nhất định phải là của ta. Có chuyện gì, bổn cung sẽ tự chịu trách nhiệm." "Vâng!" **** Dương Dạ Lan ngồi trên yên ngựa hỏi hỏi mấy ảnh vệ: "Trên đường đã đi bố trí sa bẫy như ta căn dặn chưa?" "Đã bố trí." "Tốt." Dương Dạ Lan gật đầu, sau đó hạ lệnh một tiếng, một tấm lưới đan bằng các sợi kim loại màu đen bung ra che chở phía trước đội tiền quân, ngăn chặn phần nào số ám tiễn mà đối phương bắn ra. Cùng lúc đó, ám tiễn của tiền quân cũng tầng tầng xuyên thủng đám manh thi không ngừng tru réo. Thế nhưng cũng không có bao nhiêu manh thi ngã xuống, ám tiễn lại lần lượt tung lên đầy trời. Phong Cẩn Du giẫm một chân lên yên ngựa, tung người nhảy vào không trung, đánh ra một cỗ nội lực cường đại hướng thẳng xuống lòng tuyết trắng. Tứng mảng tuyết dày dâng lên ngập trời tạo ra một tấm màn cách giữa hai quân, tốt nhất làm lệch hướng những cái kia ám tiễn. Từng đợt từng đợt tiền quân tận dụng cơ hội rút về phía sau. Dương Dạ Lan cưỡi ngựa, lắc đầu nói: "Ta nghĩ kẻ điều khiển bọn chúng cũng phải ở gần đây." Phong Cẩn Du nghe ra ý tứ của nàng, liền xoay người nhảy lên yên sau bạch mã nàng đang cưỡi, không nói không rằng tự mình nắm dây cương tiếp tục thúc ngựa chạy nhanh. Dương Dạ Lan cả kinh nói: "Bệ hạ?!" Vừa nhìn lại đã thấy con ngựa hắn cưỡi khi nãy ở ngay chân sau đã trúng một mũi tên, thẳng tắp ngã xuống. Phong Cẩn Du vừa thúc ngựa, vừa dùng trường kiếm chống đỡ mưa tên ở phía sau, vừa hạ lệnh: "Mau rút lui!!" Dương Dạ Lan nhíu mày: "Nhanh như vậy?" Phong Cẩn Du nói: "Ngươi cái gì cũng không được làm! Không được tự ý hành động cũng không được triệu hồi Trân Châu kỳ. Trẫm bây giờ đưa ngươi về doanh trại, lập tức mang người đến Thái Vân." Hắn không có nói ra câu cuối nhưng Dương Dạ Lan tự hiểu: binh lực hiện giờ không thể chống lại liên minh hai nước. Nhìn nhìn lại đằng sau đám manh thi một loạt đã lọt vào hố bẫy, cũng không còn mãnh liệt phóng tên nữa, tiền quân đang gấp rút thu về, bấy giờ mới khẽ thở ra một hơi, đầu mày dãn ra một chút, nói: "Ngươi quản ta sao?" "Một lần này thôi!" Phong Cẩn Du ở phía sau hôn khẽ trên vành tai nàng: "Ngươi nhất định phải hứa với trẫm." Dương Dạ Lan cảm thấy mặt có chút nóng, vội xoay người tự cầm lấy dây cương, thúc ngựa thật mạnh nói: "Vậy cũng không đến lượt ngươi quản ta!" **** Vương gia quân đã rút về phía sau trong phạm vi an toàn, Tiêu Tiêu Nhi biết "một chút" y thuật, hiện giờ cũng không có nhiều tinh lực lo nghĩ chuyện khác, vội vàng giúp quân y chữa trị cho các tướng sĩ bị thương vừa được chuyển đến. Vương Thiên Mãng dẫn quân vẫn chưa thấy người cầm đầu trở về, trong lòng lo lắng không thôi lại không tự ý rời khỏi vị trí. Bất quá nếu ảnh vệ thân tín còn không đến thì hắn điên tiết mất. "Tình hình bên đó sao rồi? Bệ hạ đâu?" Ảnh vệ nói: "Lúc nãy thu binh gặp phải kỵ binh chặn đánh. Bệ hạ cùng chủ nhân đang đối phó." "Cái gì?" Vương Thiên Mãng nói: "Chỉ hai người bọn họ?" Ảnh vệ nói: "Chủ nhân nói chỗ này giao lại cho thế tử." **** Xem ra là Thái phó đã dẫn sói vào nhà rồi. Ánh đao âm hàn, sát khí toả ra khắp nơi. Ngụy Diệp Ly ngồi trên yên ngựa, trường đao nắm ở trên tay từng giọt từng giọt máu rơi xuống nền đất. Không nói gì, không hề thủ thế, Dương Dạ Lan cùng Phong Cẩn Du đồng thời động, Phong Cẩn Du phía trước, Dương Dạ Lan phía sau, giống như hai đầu mãnh hỗ, cùng đánh tới huyết nhân kỵ mã trước mặt. **** Hoàng cung Bắc Huyền. "Cái gì?" Cơ Văn đập mạnh tay lên loan ỷ: "Bàng Thực dám tạo phản???"