“Mặc Ngôn?” Kéo kéo tay áo Quân Mặc Ngôn, đối với bầu không khí lặng yên này, Vương Kì Tư cảm thấy có chút sợ hãi. Cho tới bây giờ Quân Mặc Ngôn đều là mỉm cười, mặc kệ là bị huynh đệ đánh chửi, bị chính mình bám lên người khóc lóc kể lể, bị đôi song sinh quấn lấy không thể đọc sách. Hắn vẫn đều tươi cười, nhiều nhất cũng chỉ lườm một cái. Duy nhất một lần hắn lạnh mặt là vì tiên sinh của hắn. Mà bây giờ, hắn lại trầm mặt xuống. Khi hắn cười thì ôn hòa thân cận nhưng bên trong lại có cảm giác xa lánh. Khi hắn không cười lại là lãnh khốc vô tình mang theo sát ý bên trong. Quân Mặc Ngôn giống như bị đánh thức, giật mình một chút, một lần nữa nở nụ cười. “Cái gì?” “Ngươi không sao chứ? Mộ Dung Chân kia ngươi nhận thức?” “Không, ta không biết. Ta sao lại nhận thức thành viên hoàng thất đâu?” “Vậy là tốt rồi. Vậy là tốt rồi.”Vương Kỳ Tư chỉ sợ Mặc Ngôn thực sự nhận thức vì công chúa sắp xuất giá kia. “Xảy ra chuyện gì? Bộ dáng như sắp chết tới nơi?” Buồn cười nhìn xem Vương Kì Tư đang vỗ ngực rất khoa trương. Không hề lịch sự Vương Kì Tư liếc nhìn đầy khinh thường: “Còn không phải bởi vì ngươi!” Cái tên không biết tự mình hiểu lấy này! “Ta? Ta làm gì chọc tới ngươi?” Quân Mặc Ngôn hoàn toàn không hiểu, nghĩ Vương Kì Tư là muốn trêu chọc hắn, cũng không để ý lắm. Có lẽ nói là đã thói quen. Há miệng, cuối cùng vẫn không nói gì. Vương Kì Tư không nghĩ làm cho Quân Mặc Ngôn biết, vừa rồi vẻ mặt khi hắn nghiêng người đi nhìn ra tiểu viện thực khủng bố. Phi thường khủng bố khủng bố đến nỗi ngay cả Kì Tư cũng sợ hãi. Sợ nam hài này đã biến thành ma đầu giết người không chớp mắt. Cái loại cảm giác mà trong lòng vẫn còn sợ hãi này khiến y không thể mở miệng. Cuối cùng, Vương Kì Tư lắc đầu, đem biểu tình khó gặp của Quân Mặc Ngôn cho là chuyện nhỏ. “Không có việc gì. Ta đi đem sổ sách tới cho ngươi. Buổi tối ta đỡ phải tới.” Nói xong cũng rời đi lấy sổ sách. Quân Mặc Ngôn nhìn Vương Kì Tư đi xong, bước đi tới tiểu viện. “Tiên sinh.” Vị Ương yên lặng đứng ở đó, giống như hoàn toàn đắm chìm trong hồi ức, vẫn chưa nghe được tiếng gọi của Quân Mặc Ngôn. Cảm giác hoảng sợ che kín toàn thân, Quân Mặc Ngôn vươn tay nghĩ muốn nắm chặt dáng người nhìn qua là hoàn toàn tồn tại kia. Nhưng hai cánh tay lại cứ thế xuyên qua. “Tiên sinh! Tiên sinh! Không cần rời đi ta! Không cần bỏ lại Mặc Ngôn! Mặc Ngôn chỉ có ngài! Chỉ có ngài!” Hắn sợ hãi, hắn sợ hãi. Hắn nhìn đến vẻ mặt Vị Ương bi ai tuyệt vọng như vậy. Hắn phảng phất như thấy được Vị Ương đối với thế gian này có bao nhiêu thất vọng, rồi sau đó sẽ phất tay thoát xác thành tiên rồi bay đi. Hắn đã muốn mất mẫu thân, không thể lại mất đi tiên sinh! “Tiên sinh! Tiên sinh! Van cầu ngài! Không cần bỏ lại Mặc Ngôn! Không cần!” Cho dù là bị huynh đệ ngoan độc đánh chửi Mặc Ngôn cũng không mở miệng cầu xin, nhưng đối với Vị Ương lại có thể buông ra tất cả tôn nghiêm của mình, chỉ cần y có thể lưu lại. May rằng trong tiểu viện cũng không có người, bằng không có lẽ sẽ cho rằng Quân Mặc Ngôn là kẻ điên. Đơn giản là vì trong mắt người ngoài hắn đang la lên với một đám không khí. Thân mình Vị Ương giật giật. Từ từ quay lại một cách cứng ngắc, nhìn lại khóe mắt đã phiếm lệ của Quân Mặc Ngôn. Y chăm chú nhìn hắn một lúc lâu, rồi giống như đột nhiên thanh tỉnh lộ ra nụ cười quen thuộc đối với hắn. “Xảy ra chuyện gì? Vì cái gì lại khóc? Đại trượng phu đổ máu không đổ lệ. Ngươi không biết sao?” Này lại đổi thành Quân Mặc Ngôn ngơ ngác nhìn chằm chằm Vị Ương. Giọng nói khô khốc mang theo nồng đậm khó hiểu: “Tiên sinh không cần ta sao?” Giống như nghe được một câu chuyện khôi hài, Vị Ương sờ sờ đầu Quân Mặc Ngôn. “Ngươi đang nói cái gì a! Ta nói không cần ngươi lúc nào?” “Nhưng là vừa rồi Mặc Ngôn gọi thế nào, tiên sinh cũng không đáp lại.” Vị Ương ngẩn ra, rồi sau đó cười cười như không có chuyện gì xảy ra: “Đó là bởi vì ta đang suy nghĩ chuyện tình. Tam Nhi ngươi không cần lo lắng như thế.” “Nhưng là…” Quân Mặc Ngôn vẫn còn lo lắng, lỗ hổng trong lòng một khi đã xuất hiện một cái miệng nhỏ, sẽ dần dần mở rộng, nếu không nhanh chữa khỏi, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng. “Chẳng lẽ là Tam Nhi ngươi không thích ta? Muốn ta rời đi đến như thế?” Giả vờ giận dữ khoanh hai tay lại, bộ dáng rất không cao hứng. Liều mạng lắc đầu: “Đương nhiên không phải! Mặc Ngôn thích nhất tiên sinh! Sao có thể chán ghét tiên sinh a?” Thực sự là oan uổng thấu trời a! “Sao lại không được?” Cười vui vẻ, Vị Ương đem những gì vừa nhớ lại vứt ra sau đầu. Hết thảy đều đã qua đi. Cho dù hiện tại có thể trở về, nữ nhân kia cũng đã qua bảy mươi từ lâu, chẳng lẽ y còn phải dây dưa không rõ với một lão thái bà sao không? “Còn có, Tam Nhi. Từ thích này không thể nói lung tung, tuy rằng thích có nhiều định nghĩa. Nhưng ngươi cũng sắp trưởng thành. Nếu còn giống đứa nhỏ hay nói lung tung, sẽ tạo thành hiểu lầm của đối phương. Đến lúc đó nếu lưu lại một đuôi đào hoa trái, cũng đừng trách ta không sớm nhắc nhở ngươi.” Sớm nhìn ra tương lai Quân Mặc Ngôn nhất định là mỹ nam ôn nhu nho nhã, Vị Ương cho hắn tiêm trước thuốc dự phòng. Nhu thuận gật gật đầu, Vị Ương cũng không biết suy nghĩ trong lòng Quân Mặc Ngôn. Hắn là thật sự thích tiên sinh không phải cái thích giống thích ca ca tỷ tỷ, cũng không phải cái thích đối với mẫu thân. Là cái thích đơn thuần thuần khiết nhất, cái loại tình cảm đã trải qua thời gian ấp ủ và có thể biến thành thứ cảm tình tốt đẹp nhất trên thế gian. Đó chính là yêu! Lau đi nước mắt, một lần nữa quay lại đại sảnh, không bao lâu. Vương Kỳ Tư đã mang sổ sách trở lại. “Này. Đây là sổ sách mấy ngày nay. Có vấn đề gì ngày mai ta tới nói cho ta biết.” “Đã biết. Ta tin tưởng ngươi.” Nói xong liền đem sổ sách để vào trong lòng ngực. “Tin tưởng ta còn đem sổ sách lấy đi? Hừ hừ.” Làm bộ bất mãn oán giận. Cười nhẹ nhàng, Quân Mặc Ngôn cách y phục sờ sờ lên sổ sách. Hắn muốn sổ sách chỉ là vì nhắc nhở chính mình, còn chưa đủ. Còn chưa đủ. Không đủ để hắn có thể đối chọi lại Quân gia. “Ta đi trước.” “Nga, tạm biệt a~” Lắc đầu, Quân Mặc Ngôn xoay người rời đi. Ra Đông Giải Lâu tiến vào khu chợ náo nhiệt, mấy người bán hàng dong ở hai bên đang nhiệt tình kêu la. Hấp dẫn người đi đường tới xem, và mua một chút. Để cho bọn họ có thể nuôi sống gia đình. “Lão bản, cho một chén chi ma hồ(chè vừng đen hay chè mè đen)”. Bị hương thơm của chi ma hồ hấp dẫn, Quân Mặc Ngôn mỉm cười ngồi lên chiếc ghế có chút cũ kĩ. “Yêu! Tiểu thiếu gia a! Đến đến đến, bát chi ma hồ này còn nóng đâu! Ăn cẩn thận a!” Lão bản là người trung niên khoảng bốn mươi tuổi, kiếm sống chỉ bằng bán chi ma hồ. Mỗi lần đến chợ, hắn luôn tới nơi nàyngồi một chút. Múc một chút chi ma hồ lên, hé miệng thổi thổi khí. Làn khói trắng trong phút chốc làm hắn không thể thấy rõ, cái loại cảm giác mông lung này cũng không tệ. Vị Ương nhìn quán hoành thánh cách đó không xa, có chút trẻ con nuốt nuốt nước miếng, “Tiểu hoành thánh a! Đều đã muốn gần 60 năm không ăn rồi. Ôi cái thân thể chết tiệt này, tiểu hoành thánh.” Bật cười nhìn biểu hiện trẻ con của Vị Ương, đối với tiểu hoành thánh mà y khát vọng, hắn cũng không có cách nào. Chưa từng nghe nói qua quỷ hồn còn có thể ăn. Ánh mắt hung tợn bắn thẳng về phía Quân Mặc Ngôn còn đang chậm rãi nhấp nhám chi ma hồ: “Ăn nhanh lên! Ăn xong về nhà!” Quân Mặc Ngôn mân chặt miệng cố gắng nghẹn cười, tâm tình tốt gật gật đầu. Hắn lại phát hiện ra một vài sở thích của tiên sinh. Thích ăn tiểu hoành thánh, biết giận chó đánh mèo còn có thể cáu kỉnh như hài tử. Vị Ương bất mãn với hành vi cười trộm của Quân Mặc Ngôn, tự mình quay người nhìn xem đầu phố náo nhiệt người đến người đi. Xa xa trên một cái cầu nhỏ có một lão nhân đang đứng ở đó, y phục phủ trên người cùng khất cái không có gì khác biệt. Nhưng, vì sao, y lại cảm thấy lão nhân này không tầm thường đâu? Híp lại mắt, Vị Ương chỉ phương hướng của lão nhân, nói với Quân Mặc Ngôn mới vừa ăn xong chi ma hồ đang chuẩn bị trả tiền: “Qua bên kia!” “Ân? Hảo.” Thanh toán tiền, Quân Mặc Ngôn không chút nghĩ ngợi thuận theo phương hướng Vị Ương đã chỉ đi đến. Vị Ương thề, y nhìn thấy lão nhân kia khi thấy Quân Mặc Ngôn đi qua, đáy mắt ánh lên tia tinh quang tuyệt đối không thể bỏ qua!