“Đừng tổn thương nàng?” Kiếm trong tay Long đế chuyển lên cổ Mạc Liễm Sâm: “Thế thì tổn thương ngươi vậy!” Long đế đã sớm ldự liệu dịch Cẩn Ninh và Mạc Liễm Sâm còn ẩn núp trong cung, chẳng qua ông ta không ngờ tới Dịch Cẩn Ninh lại quang minh chính đjai ở lại hoàng cung, mà ông ta và nàng mặt đối mặt lại không nhận ra. Đều tự trách mình lúc trước vắng vẻ hoàng hậu nên nhất thời không phát hiện. Hai ngày nay ông ta luôn ở điện Phượng Nghi quan sát động tác của Dịch Cẩn Ninh, phát hiện quả thật nàng có nhiều chỗ khác với hoàng hậu của mình nhưng không lộ ra bất cứ dấu vết gì. Nếu không phải hôm nay Mật phid dến thỉnh an hoàng hậu, có lẽ cả đời ông ta cũng không hnìn ra hoàng hậu đã bị người thế chỗ từ lâu. lê!qúy+Đô*n Thật là nực cười! Mạc Liễm Sâm nhíu mày, nàng không sao là tốt rồi. Hắn nghiêng người, kiếm đặt trên cổ liền bị văng ra. “Khá lắm, có bản lĩnh!” Long đế ngẩng mặt lên trời cười ta ba tiếng: “Trẫm thích cá tính của ngươi!” Có cốt khí, có trách nhiệm! Vun vút một tiếng, vô số đầu tiễn trực chỉ hai vợ chồng. Trách không được Long đế yên tâm đặt kiếm trên cổ Dịch Cẩn Ninh, cũng dễ dàng đặt trên cổ của hắn, hoá ra có mai phục. Đôi mắt hoa đào của Mạc Liễm Sâm lạnh lùng tức thì trở nên sâu hun hút. “Thế nào? Sợ?” Long đế ung dung đứng một bên, nhìn hai vợ chồng đang cảnh giác cảm thấy thật thú vị. “chuyện kia ấy, ngươi mang thai trẫm rất không vui, bởi vì đó không phải con trai của trẫm!” Lời này cứ như thể đang nói thê tử của mình hồng hạnh vượt tường nên ông ta không vui. Mạc Liễm Sâm dời chân, Long đế vươn tay lên. “Ngươi cứ thử động đậy xem!” Đầu tiễn chung quanh đều đồng loạt động đậy, tên đã trên dây. lê#Qu^ý%Đô*n Dịch Cẩn Ninh cảm thấy những đầu tiễn đó như không cẩn thận là sẽ phóng về phía bọn họ, bắn họ thành hai tổ ong vò vẽ. Long đế đi quanh họ hai vòng, cuối cùng ánh mắt dừng trên hkuôn mặt Dịch Cẩn Ninh, sau đó nhìn từ cổ nàng xuống, lại bắt đầu dò xét. Cuối cùng ánh mắt của ông ta dừng tại cổ dịch Cẩn Ninh, ở đó có dấu vết rất nhỏ. Tay ông ta nâng lên, ánh mắt MẠc Liễm Sâm cũng nâng lên theo, chỉ cần Long đế dám chạm đến Ninh Ninh một chút hắn lập tức vặn đứt cổ ông ta. “Trẫm rất tò mò, như thế nào, để trẫm nhìn rõ khuôn mặt thật cua rngươi có được không?” Ông ta nói với Dịch Cẩn Ninh, coi thường động tác và ánh mắt rét lạnh của Mạc Liễm Sâm. Ánh mắt như thế, ông ta đã nhìn chán khi còn tấm bé rồi. Dịch Cẩn Ninh biết ông ta muốn làm gì, nếu mình không chủ động tháo mặt nạ xuống, có thể ông ta sẽ tự mình ra tay. Nàng suy nghĩ cẩn thận, lại quét mắt nhìn đầu tiễn lạnh lẽo bốn phía, nàng chậm rãi giơ tay lên, lúc chạm đến cổ thì dừng lại. “Ngài xác định muốn nhìn mặt ta?” Mặc kệ dung mạo xấu xí hay khuynh quốc khuynh thành, ông ta đều sẽ không bị doạ sợ, giọng điệu ông ta lạnh lẽo: “Sao lắm lời vô nghĩa vậy, ngươi kéo ra đi!” Ông ta muốn nhìn xem dág vẻ của nữ nhân luôn khiến ông ta chú ý này như thế nào. Từ Ninh phi đến hòng hậu, biến hoá của nàng thực sự quá lớn, ông ta không chú ý cũng khó. Tuy ông ta hoang dâm nhưng chú ý với nữ nhân ở hậu cung tueyẹt đối đủ cẩn thận. MẠc Liễm Sâm thầm thán phục, giá mà Long đế có thể nhiệt tình với chuyện của dân chúng như với nữ nhân, Ninh Ninh của hắn sẽ không cần hao hết tâm tư đến Nam LĂng rồi. Ầy, không đúng, Ninh Ninh còn phải giải độc nữa. Hắn đang suy nghĩ thì Dịch Cẩn Ninh đã gỡ được nửa mặt nạ, hé ra gương mặt xinh đẹp. Long đế nhìn mà hô hấp bị kìm hãm, một gương mặt quá xinh đẹp. Mặt nạ được tháo hết xuống, gương mặt xuất chúng của Dịch cẩn Ninh lập tức xuất hiện trước mắt mọi người, đám cung tiễn thủ không tự giác nuốt một ngụm nước miếng, tên trong tay chậm rãi thả xuống. Đúng lúc này Mạc Liễm Sâm nghiêng người vọt đến trước mặt Long đế cách ông ta mấy bước, đưa tay muốn khống chế cổ ông ta. Long đế cũng phản ứng cực nhanh, ngay lúc Mạc Liễm Sâm ra tay ông ta liền nhoáng lên một cái, vọt đến sau lưng Dịch Cẩn Ninh, muốn khống chế nàng. Ai ngờ Dịch cẩn Ninh đã có chẩun bị từ trước, chẳng biết rút từ bên hông ra một thanh nhuyễn kiếm tự lúc nào, lanh lợi xoay nguồ, tránh thoát ma trảo đang vươn tới của Long đế, sóng vai đứng với Mạc Liễm Sâm. Không khí trở nên vô cùng quỷ dị, hiện trường bỗng chốc hỗn loạn cả lên. Cung tiễn thủ không dám bắn tên, hoàng thượng còn ở bên trong, nếu bọn họ xằng bậy chẳng may ngộ thương thánh thượng thì làm sao bây giờ? Trách nhiệm này họ không đảm đương nổi, thành ra ai cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Long đế nào gặp thất bại như này, ông ta luôn tự khoe võ công cao cường, không ngờ mất đi nổi bật dưới tay Mạc Liễm Sâm không nói, còn để một nữ lưu như dịch Cẩn Ninh tránh thoát! Ông ta cắn răng, khinh thân nhảy lên, năm ngón tay xoè ra muốn bắt lấy Dịch Cẩn Ninh từ phía trên. Nếu ông ta đường đường một đấng nam nhân mà không bắt được Dịch Cẩn Ninh, vậy chẳng phải để đám cấm vệ quân chê cười ư? Thấy lợi trảo chộp tới, phản ứng đầu tiên cua rDịch cẩn Ninh là trốn tránh, không ngờ nhìn thấy trên móng tay ông ta loé lên chút ánh sáng xanh u ám. Nàng vừa nhắm mắt, muốn né tránh đã không còn kịp nữa. Mạc Liễm Sâm thầm mắng một tiếng: “Đồ ngốc!” Hắn xoay người đoạt lấy nhuyễn kiếm của Dịch Cẩn Ninh, chống lại móng vuốt mang độc đang xông đến của Long đế. Nam Lăng lấy độc và bí thuật làm danh hiệu, hắn dúng đầu ngón chân cũng biết vừa rồi Ninh Ninh do dự trong chốc lát là vì nhìn thấy gì. Thật là nha đầu ngốc, không biết dùng kiếm ngăn lại sao? Mạc Liễm Sâm không kịp nói gì với nàng liền xông vào chém giết với Long đế. Kiếm quang hiện lên, độc xanh trên móng tay. Keng! Đó là… Tiếng hai binh khí va chạm. Dịch Cẩn Ninh mở to mắt, tay phải của Long đế la fmột thứ vũ khí ư? Đó là móng giả! Dịch Cẩn Ninh rất muốn hét lên, nói cho Mạc Liễm Sâm cẩn thận tay phải của ông ta. Hai người triền đấu quá kịch liệt thành ra nàng vẫn không thấy rõ đâu là trượng phu mình, đâu là Long đế. Nàng thoáng nhìn qua đám cung tiễn thủ vây quanh một chỗ và đám binh lính rục rịch bên ngoài, bỗng nhiên nàng cảm thấy đám người này thật vô tích sự, giả như bọn họ xông tới cả đám hoặc bắn một mũi tên thôi, hai vợ chồng bọn họ ai cũng đừng mong thoát được. Leng keng, leng keng… Tiếng vang kích đấu của hai người ngày càng lớn, keng một tiếng, hai luồng ánh sáng màu xanh chợt loé lên chọc mù ánh mắt người chung quanh. Người người nâng tay cản lại ánh sáng, Dịch Cẩn Ninh nhân cơ hội ấy rút bội kiếm bên hông một thị vệ ra, lặng yên đến sau lưng Long đế. Mũi kiếm vừa chạm vào áo người kia thì ông ta như phát hiện ra. “Đê tiện, ngươi lại dám đánh lén!” Long đế cười lạnh nghiêng người nhìn Dịch Cẩn Ninh bằng ánh mắt lạnh lẽo. Phía sau nhuyễn kiếm của Mạc Liễm Sâm lao tới. Phập! Long đế ngã xuống mặt đất. “A, các ngươi!” Mạc Liễm Sâm và Dịch Cẩn Ninh hợp tác thật khoái trá, phối hợp với nhau vô cùng ăn ý. Trước đó bọn họ cũng không nói đối phương làm gì, Mạc Liễm Sâm chỉ nhận được ánh mắt của Dịch Cẩn Ninh. lê#Quý+Đôn Trong nháy mắt nàng ra tay đánh lén hắn liền xuống tay với Long đế. Long đế bị đâm một kiếm thật sâu, cánh tay phải cháy máu ròng. Đó là bí mật của ông ta, sao bọn họ thấy được? Không sai, Dịch Cẩn Ninh đã nhìn thấy phần khuỷu tay bên phải của ông ta có buộc một dải lụa, lúc đầu nàng còn tưởng là thứ yêu thích đặc biệt của Long đế nhưng thời gian lâu khó mà tránh sinh nghi. Nàng từng nghe nói Long đế trúng một kiếm của tiên đế Nam Lăng, hoặc nói là trúng một kiếm của mẫu thân nàng, một kiếm kia là xuyên qua tim nhưng Long đế lại thần kỳ không chết, còn trả lại bà một kiếm. Khi đó rất nhiều người cho rằng Long đế vốn không có tử huyệt và hắn cũng sẽ không chết cho nên dân chúng Nam Lăng mới tiếp nhận một tên nam nhân làm đế vương của mình. lê{Quý||đô?n Bằng không bí thuật Nam Lăng chỉ truyền cho nữ không truyền cho nam, nhất định họ sẽ không nhận hắn để bí thuật Nam Lăng này mai danh ẩn tích. Cũng chính chuyện này làm Dịch Cẩn Ninh khó hiểu thật lâu, mãi cho tới hôm nay nàng mới biết không phải Long đế không có tử huyệt, mà tử huyệt của ông ta vốn không giống người thường, trái tim ông ta lại nằm trên cánh tay bên phải! Chuyện này… thật kỳ lạ! Mạc Liễm Sâm cảm kích liếc Dịch Cẩn Ninh một cái, chậm rãi giơ kiếm lên, một kiếm chém đầo Long đế. Kiếm rơi, đầu lìa. Hắn giơ cao đầu Long đế, cao giọng nói với cấm vệ quân chung quanh: “Long đế của các ngươi đã chết, ông ta không phải trường sinh bất tử, bí thuật Nam Lăng cần nữ nhân tới kế thừa.” Hắn lại kéo Dịch Cẩn Ninh đến trước mặt mọi người: “Nàng… Là Công chúa Lăng Yên con gái thân sinh của Hoàng đế Mộ Hoa. lê>Qu#ý?Đô.n Các ngươi còn không mau quỳ xuống bái kiến tân đế?” Thanh âm của hắn vang vọng khắp điện Phượng Nghi, vây quanh các cấm vệ quân, người người hai mặt nhìn nhau, ai cũng không dám tự tiện quỳ xuống. Bởi Dịch Cẩn Ninh trước mắt căn bản không giống nữ đế lúc trước, sao có thể nói nàng là con gái của nữ đế Mộ Hoa. Một nữ nhân vận đồ đen xuất hiện, bà ta chính là Công chúa A Mục của Nam Lăng. Có người nhận ra bà ta: “Công chúa A Mục, là ngài, ngài đã trở lại!” Bọn thị vệ phía dưới từng chịu ân huệ của Công chúa A Mục cũng kích động đứng lên. Công chúa A Mục là một thân thoại khác của Nam Lăng, trừ nữ đế ra thì Công chúa A Mục nữ tế tư chính là người làm bọn họ tôn kính nhất. Bọn họ quỳ xuống, ào ào triều bái Công chúa A Mục. Công chúa A Mục giơ tay lên: “Mọi người hãy nghe ta nói, nàng là Công chúa Lăng Yên của chúng ta, con gái thân sinh của nữ đế Mộ Hoa!” Đám thị vệ cùng nhau ồ lên. Lời của Công chúa A Mục làm bọn họ không thể không tin, nhưng khuôn mặt của Công chúa Lăng Yên thật sự rất khác với dáng vẻ Nữ đế. Có người hô lên: “Nàng không phải con gái của Nữ đế Mộ Hoa, bằng sao sao chẳng giống nhau tí ti nào?” Công chúa A Mục còn muốn nói gì nữa lại bị Dịch Cẩn Ninh ngăn lại. Dịch Cẩn Ninh mím môi cười, nàng bảo Mạc Liễm Sâm nới tay mình ra rồi chậm rãi đi lên chỗ cao. Lúc này bọn thị vệ như từ trên người nàng thấy được bóng dáng mơ hồ của Nữ đế Mộ Hoa, có người chưa từng thấy Nữ đế lúc trước cũng bị tư thái cao quý của nàng làm rung động. “Ta là con gái nữ đế Mộ Hoa, từ nhỏ ta bị Công chúa A Mục đưa ra khỏi Nam LĂng, đến Tây Việt, làm người Tây Việt mười sáu năm. Nhưng vì trọng chấn Nam LĂng, cứu lại dân chúng Nam LĂng trong dầu sôi lửa bỏng nên ta trở về!” Thanh âm của nàng không tính cao nhưng lại có lực chấn nhiếp hùng hồn, mỗi một câu một chữ đều như sấm rền vang vọng vào tai mọi người. Nàng nói nàng là Công chúa Nam Lăng, nàng đã trở lại, vì Nam LĂng mà trở lại. “Ta lớn lên trông như thế nào đến bả thân ta cũng không rõ, nhưng ta rất rõ khuôn mặt khi lớn của mình không phải như này! Nếu các ngươi không tin, chờ ta luyện được bí thuật Nam Lang, gương mặt ta sẽ tự nhiên khôi phục lại như ban đầu! Các chiến sĩ, hãy tin tưởng ta, ta nhất định sẽ làm cho Nam Lăng trở lại như lúc trước, không, làm Nam LĂng càng cường thịnh hơn trước kia!” Chả phải bọn họ hi vọng Nam LĂng lại lớn mạnh cường thịnh để không bị ngoại bang ức hiếp sao, không phải bọn họ hi vọng bí thuật Nam LĂng có thể vĩnh viễn được truyền thừa à? Bây giờ Công chúa đã trở lại, khuôn mặt này… Thôi, dẫu không phải con gái thân sinh của Nữ đế Mộ Hoa thì có hề hấn gì, thứ bọn họ cần chính là một Nữ đế dẫn dắt Nam LĂng đến phồn vinh phú cường chứ không phải một gương mặt, bọn họ còn gì không thể nhận đâu! Bọn thị vệ bất giác quỳ xuống, nhìn Nữ đế cao cao tại thượng của bọn họ. Đúng vậy, bọn họ là thần! “Ngô hoàng vạn tuế vạn vạn tuế…” Các tướng sĩ hô như núi thở. “Ngô hoàng vạn tuế vạn vạn tuế…” Đám cung nữ nội thị bên ngoài cũng quỳ xuông theo. Trong hậu cung bỗng chốc òn ào hẳn lên, vận mệnh các nàng sẽ thay đổi. Người người phía sau tiếp nối phía trước chạy trốn, cách xa nơi Nữ đế đã trở lại này, Nữ đế vừa tới nơi này sẽ không còn là chốn dừng chân cho các nàng nữa. Có lẽ nơi này sẽ trở thànhd dịa ngục của các nàng thì đúng hơn. Dịch Cẩn Ninh như ý đăng cơ làm hoàng đế, ở trên quảng trường Hồ Hải dưới chân chân núi Á Nạp nhận vạn dân triêu bái, từng bước đi lên long ỷ xanh vàng rực rỡ. Sau khi Dịch Cẩn Ninh đăng cơ liền mở kho lúa, giảm thuế má, bách tính an cứ lạc nghiệp, Nam LĂng tường hoà. Có câu ca dao rằng: Nữ đế Nam Lăng danh Lăng Yên, sáng lập huy hoàng trăm sự kiền. Những nữ nhân trong hậu cung của Long đế đều bị trục xuất xuất cung, muốn ở lại cũng được, Dịch Cẩn Ninh cho các nàng đến phòng kính sự của đại thái giám để đăng ký, giữ lại làm cung nữ. Mật phi và Tiêu mỹ nhân oán hận nhìn Dịch Cẩn Ninh, rất tâm không cam lòng không nguyện rời khỏi hoàng cung. Các nàng ôm ấp biết bao kỳ vọng to lớn mới vào trong cung, ấy thế mà thời gian nửa năm Dịch Cẩn Ninh làm cho các nàng mất hết hi vọng từng có. Các nàng hận! Dịch Cẩn Ninh không thèm ngó ngàng đế những nữ nhân đó có oán hận mình hay không, nàng thầm nhủ lo cho cái bụng mình tốt trước đã. Hiện nay bụng nàng ngày càng to, nàng cũng ngày càng thích ngủ. Mạc Liễm Sâm cưng chiều đắp chăn cho nàng: “Mau ngủ đi, sắp sinh rồi, nàng đừng để bản thân quá mệt mỏi.” “A Sâm, gần một năm rồi. Chúng ta còn chưa tìm được thuốc giả của cự giải, thiếp lo lắng…” Cách thời hạn một năm chỉ còn hai tháng, nàng thật lo lắng. Nàng nằm trên giường, nhìn vô số hoa văn lưu vân tinh xảo trên rèm giường Vân Yên màu tím nhạt, hai mắt thất thần. Nếu họ đều chết, đứa bé mới sinh ra được hai tháng không cha không mẹ sẽ thành cô nhi, nàng sợ hãi. Bỗng nhiên nàng như thấy được sau hoa văn lưu vân có gì đó không hài hoà. “A Sâm, chàng xem, đây là cái gì?” Nàng gian nan ngồi dậy dưới sự giúp đỡ của Mạc Liễm Sâm, chỉ vào một thứ lồi ra thấp thoáng trên đỉnh đầu. “Hình như là một hộp đen!” Mạc Liễm Sâm nhìn theo hướng nàng chỉ cũng thấy chỗ này lồi ra một cách kỳ lạ. Hắn dùng lực kéo xuống, rèm giường Vân Yên màu tím nhạt rơi xuống, che khuất tầm mắt Dịch Cẩm Ninh. Dịch Cẩn Ninh nhìn xuyên qua hoa văn lưu vân màu tím nhạt thấy Mạc Liễm Sâm mần mò hồi lâu, cuối cùng rút hộp đen kia ra. Không hiểu sao trong lòng nàng vui vẻ nhưng vẫn cảm thấy đó là điềm tốt. Mạc Liễm Sâm phi thân xuống dưới, ôm Dịch Cẩn Ninh dưới màn sa lên, đưa cho nàng một chiếc hộp gỗ màu đen. Nhìn rèm Vân Yên trên đầu Dịch Cẩn Ninh, Mạc Liễm Sâm bỗng cảm thấy lúc này nàng như tiểu tân nương e thẹn chờ hắn vén khăn voan đỏ lên, cổ họng hắn động đậy lên xuống muốn hôn nàng, đã thấy nàng tự xốc khăn voan lên. Hắn lắc đầu, vỗ mặt mình thật mạnh, hắn muốn thành thân đến phát điên rồi, nhất định là hắn bị cấm dục lâu ngày mới có thể miên man suy nghĩ. Bề ngoài hộp gỗ đã hơi cũ, hình thức cũng là lạc hậu, đường vân không nhìn rõ lắm. Dịch Cẩn Ninh vươn tay toan mở chiếc hộp này ra lại bị Mạc Liễm Sâm ngăn lại: “Chờ chút!” Hắn cẩn thận đỡ Dịch Cẩn Ninh ngồi trên ghế đệm, để nàng nửa nằm. Bản thân thì thả chiếc hộp gỗ đen lên bàn, rút bảo kiếm treo trong phòng ra, một kiếm bổ đôi. Bịch… (Mình cũng ứ biết tiếng hộp gỗ bị bổ đôi thì nghe như nào nữa =))))) Hộp gỗ kia vừa bị hắn bổ đôi liền toát ra một luồng khói nhẹ, còn phát ra tiếng vang kỳ quái nữa. Quả nhiên có độc, Dịch Cẩn Ninh tủm tỉm:lê!Qu)ý_Đô=n “Vẫn là chàng suy nghĩ chu đáo!” Nàng chống lưng đi tới, vừa tiến lên thì thấy trong hộp gỗ đen là bản bí tich đơn lẻ bí thuật của Nam LĂng mà nàng tìm đã lâu không thấy! Hai người nhìn nhau cười, bí tịch này tới thật đúng lúc! Mười ngày sau. Mạc Liễm Sâm ở ngoài điện Phượng Nghi sốt ruột đi tới đi lui, thường túm lấy cung nữ đi qua hỏi: “Nàng khoẻ khong?” Hắn chưa bao giờ biết nữ nhân sinh con lại phiền toái như vậy, đã sinh một ngày một đêm còn chưa sinh ra nữa. “A…” Dịch Cẩn Ninh ở bên trong quát to, kêu tê tâm liệt phế làm tim gan Mạc Liễm Sâm suýt vọt ra ngoài. Bỗng hắn vọt tới trước cửa phòng sinh muốn đi vào lại bị hai ma ma cao lớn ngăn lại. “Hoàng hậu, ngài không thể vào, ngài là nam tử, nữ nhân sinh con không thể để nam nhân xông vào, sẽ làm hoàng thượng bị trúng gió!” Nghe ma ma nói sẽ làm Dich Cẩn Ninh trúng gió hắn đành lui về, đứng ở cửa sốt ruột chờ đợi. “A…” Một tiếng thét của Dịch Cẩn Ninh lại truyền đến, Mạc Liễm Sâm túm chặt ván cửa bên cạnh, bóp nát mà hoàn toàn không hay biết. lê?Quy""đôn Ninh Ninh đau thì hắn cũng đau, vì sao hắn không thể thay nàng đau đớn. Giá mà biết trước sinh con sẽ vất vả như vậy thì hắn không cần đứa bé nữa. “Oa oa…” Trong phòng tiếng khóc nỉ non làm hắn buông lỏng tay, lúc này ắhn mới phát hiện bản thân đã bất giác bóp nát ván cửa. “Sinh rồi…” “Sinh rồi!” “Sinh rồi!” Bà mụ và thị nữ cùng kêu ra miệng. Trong lòng MẠc Liễm Sâm cười ngọt ngào: “Ninh Ninh không có việc gì rồi!” “chúc mừng hoàng hậu, hoàng thượng và tiểu hoàng tử mẹ tròn con vuông!” Bà mụ ôm một đứa bé sơ sinh được quấn trong cái bọc đỏ thẫm đến trước mặt hắn, hắn cười sung sướng, đần ra ôm vào trong ngực. “Ta có con trai, ta có con trai rồi!” “chúc mừng hoàng thượng, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế. Chúc mừng hoàng hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế…” Mạc Liễm Sâm xông vào phòng sinh, cầm tay Dịch cẩn Ninh trong lòng bàn tay mình: “Ninh Ninh, cực khổ cho nàng!” “Nào, để thiếp nhìn đứa con của chúng ta!” Dịch Cẩn Ninh tiếp nhận đứa bé nho nhỏ từ trong ngực hắn, rất nhẹ, gần như không có trọng lượng. Khuôn mặt đứa bé đỏ bừng, đầy nếp nhăn, nàng hơi mất hứng trợn trắng mắt. Thì ra đứa bé mới sinh xấu như vậy! Mạc Liễm Sâm cưng chiều vuốt mũi nàng một cái: “Đứa bé lớn hơn một chút sẽ rất xinh đẹp, nàng xem có giống ta hay không?” Hắn chỉ vào miệng đứa bé, một điểm trắng nõn nà, trong sáng thuần khiết. Dịch Cẩn Ninh cười ngây ngô, thoả mãn vuốt ve mũi đứa bé: “Mũi nó giống chàng, cái trán giống chàng, còn có cái miệng nhỏ nhắn này càng giống chàng!” Càng nom càng cảm thấy giống Mạc Liễm Sâm, Dịch Cẩn Ninh hạnh phúc muốn khóc. Kiếp trước nàng đau khổ khẩn cầu trời xanh ban cho nàng một đứa bé, nhưng ông trời không nghe thấy lời cầu khẩn của nàng, để nàng ôm nỗi hận chết đi, kiếp này ước nguyện được đền bù, đứa bé này là bảo bối của nàng và A Sâm, là tất cả cua họ, bọn họ sẽ yêu thương cưng chiều nó hết mực. “Chúng ta đặt tên cho con đi!” Dịch Cẩn Ninh bị đôi mắt hoa đào xinh đẹp của hắn nhìn đau đáu thì hơi thẹn thùng, tương lai đôi mắt đứa bé mà cũng giống MẠc Liễm Sâm vậy mê chết bao nhiêu cô nương đây! Ngẫm lại cũng rất thoả mãn, Dịch Cẩn Ninh thở dài một tiếng, nếu đứa bé này lớn lên mà dám hoa tâm nàng liền đánh chết nó. “Được, đặt tên gì thì hay nhi?” Mạc Liễm Sâm cũng không muốn dùng những cái tên lần trước Dịch Cẩn Ninh nghĩ ra, nếu đứa bé lớn lên nhất định sẽ oán chết hắn. Bọn thị nữ thấy hai vợ chồng liếc mắt đưa tình bèn lặng im lui ra ngoài. Thầm nghĩ hoàng thượng cũng thật chung tình, không giống các hoàng thượng khác nạp nhiều phi tử, chỉ thâm tình với mình hoàng hậu. Lúc trước đế hậu chưa từng có tình huống như vậy, sinh đứa bé xong liền mặc kệ ném cho bà vú, đâu giống hoàng thượng bây giờ, sinh xong thì tự cho đứa bé ăn, không cần tìm tới bà vú. Còn cùng hoàng hậu thảo luận tên đứa bé, không, hẳn là nhường hoàng hậu đặt tên đứa bé đi, thật là thần tiên quyến lữ. Mạc Liễm Sâm liếc cánh cửa đang lặng lẽ đóng lại, bỗng nghĩ ra một cái tên hay. “Mạc Vấn!” Nào biết Dịch Cẩn Ninh cong môi: “Không được, sau này đứa bé sẽ kế thừa ngôi vị hoàng đế Nam Lăng, không thể theo họ chàng!” “Nàng hồ đồ, đứa bé là con trai, chờ tương lai nàng sinh con gái lại đặt họ nàng chẳng phải được rồi sao?” Mạc Liễm Sâm khẽ cắn chóp mũi của nàng. Như đụng phải đứa bé giữa hai người, đứa bé động đậy vài cái rồi lại thoải mái ngủ, miệng còn ngông ngừng phun bong bóng. “Đáng yêu quá!” Mạc Liễm Sâm bật ra một từ làm Dịch Cẩn Ninh không khỏi kính trọng hắn vài phần, người này sẽ dùng những lời lẽ trẻ con để khích lệ người khác! “Được rồi được kêu, gọi là Mạc Vấn có được không?” Mạc Liễm Sâm lắc lư bảvai Dịch Cẩn Ninh, thì thào: “Nàng không đồng ý ư, nếu không thì để nàng đặt tên?” “Không phải thiếp không đồng ý, chỉ là… Thiếp là hoàng đế Nam Lăng, đứa bé sẽ ghi vào gia phả. Nếu theo họ chàng người khác sẽ nói nhảm, thiếp vì tốt cho chàng thôi!” Chuyện này hắn lại không nghĩ tới, hắn chống má suy ngẫm một lát rồi nói: “Nếu không thì thế này, chúng ta đặt cho nó hai cái tên, một cái theo họ nàng, một cái theo họ ta!” Những lời này đổi lấy cái lườm trắng mắt của Dịch Cẩn Ninh: “Làm phụ thân rồi mà còn y như con nít ấy!” “Vậy được, nàng đặt dễ nghe một chút, sẽ không nhắc lại nữa.” Quốc tính của Nam Lăng là Tô Phổ, vậy đứa nhỏ tên “Tô Phổ Mạc Vấn” đi! Chuyện đặt tên cho đứa bé chấm dứt, cuối cùng bên tai Dịch Cẩn Ninh thanh tịnh không ít, Mạc Liễm Sâm không yêu cầu nàng nhất định phả đặt cho đứa bé cái tên theo họ hắn nữa. Nhưng một tháng vừa trôi qua. Mạc Liễm Sâm liền sốt ruột khó nén trèo lên giường nàng, hắn chớp chớp đôi mắt hoa đào xinh đẹp khoe phong tình với nàng. “Ninh Ninh, ta đói bụng!” Dịch Cẩn Ninh đang cho đứa bé bú, bỗng Mạc Liễm Sâm tiến vào doạ nàng nhảy dựng. Ánh mắt như lang như sói nhìn chằm chằm đứa bé trong lòng Dịch Cẩn Ninh, vẻ mặt không vui. “Vì sao nó có thể gặp chuyện tốt như vậy, ta thì không có?” Hắn chỉ đứa bé đang bú sữa, Dịch Cẩn Ninh đỏ mặt nghiêng đầu qua một bên, A Sâm cũng không biết xấu hổ, trước mặt nàng không bớt phóng túng chút nào. Nói ra thì cũng khổ cho Mạc Liễm Sâm, đã hơn một năm không chạm vào nàng, đứa bé còn cần nàng tự cho bú, hắn vừa thấy Dịch cẩn Ninh cho con bú là lại nổi cáu. Oa oa… Mạc Liễm Sâm vừa dán người tới đứa bé liền khóc liên miệng. Dịch Cẩn Ninh nhanh chóng đứng dậy dỗ con, để lại mình hắn trên giường ngửa mặt thở dài: “Trời ạ, ta sinh con là để đối nghịch với ta sao?” Dịch Cẩn Ninh cho Tiểu Mạc Vấn ăn no, dỗ đến hơn nửa đêm mới ngọt ngào đi vào giấc ngủ. Mạc Liễm Sâm nằm một mình trên giường âm thầm quyết định, ngày mai bất kể thế nào hắn cũng phải đưa Tiểu Mạc Vấn đi tìm bà vú, bà vú là của nó, không thể để tiểu gia hoả này chiếm lấy được. Ngày hôm sau tỉnh lại, Mạc Liễm Sâm không thấy bóng dáng đâu, Dịch Cẩn Ninh thấy vậy nên kỳ quái. Bình thường A Sâm đều nướng trong chăn không chịu dậy, sao hôm nay lại tự giác thế? Hỏi tiểu cung nữ mới biết được thì ra hắn đưa đứa bé đi tìm à vú. Nào biết đi nửa ngày cũng không thấy hắn trở về, qua cơm trưa hắn mới khoan thai đến, hưng phấn đầy mặt: “Ninh Ninh, nàng xem ai tới này?” Tiểu Đào xuất hiện từ sau lưng Mạc Liễm Sâm, bụng nàng đã phẳng, Mạc Vấn của nàng đã hơn một tháng, đứa bé của Tiểu đào tất nhiên cũng đã sinh ra! “Tiểu thư!” Tiểu Đào chạy tới ôm lấy Dịch Cẩn Ninh. A Trúc đứng ngoài cửa ôm con, hắn trắng trẻo hơn nhiều, sát khí trên mặt cũng thu lại không ít, ngược lại ngây ngốc hơn nhiều. Lúc này hắn đang đứng ở cửa cười ha ha, nghẹn ngào nhìn Mạc Liễm Sâm. “Chủ tử!” Hắn gọi MẠc Liễm Sâm hay Dịch Cẩn Ninh đây? Tiểu Đào liếc A Trúc trắng mắt: lê@Quý$Đôn “Chàng gọi ai đó?” Trước kia A Trúc chỉ biết Mạc Liễm Sâm mới là chủ tử thực sự cua rmình, nhưng tiểu thư đã gả cho Mạc Liễm Sâm, vậy kêu ai chủ tử mà chẳng như nhau? Nàng chỉ là không muốn để Dịch Cẩn Ninh tức giận A Trúc vì chuyện này thôi. “Không sao, đến đây, để ta xem đứa bé của ngươi!” A Trúc thật thà đưa đứa bé cho Dịch Cẩn Ninh, ngốc hề hề nhìn sợi tóc tơ còn chưa mọc dài trên đỉnh đầi đứa bé. “Thật đáng yêu!” Mạc Liễm Sâm sờ đầu đứa bé, động tác đơn thuần mà ngốc nghếch. Hắn và A Trúc đều là lần đầu làm phụ thân, loại cảm giác vui sướng khi được làm phụ thân hắn tự nhiên hiểu được. “Tên gì? Con trai hay con gái?” “Là con trai! Tên Mạc Khinh Trần.” lê?Quý"Đôn Đứa bé theo họ chủ tử, bởi vì hắn cũng không biết bản thân họ gì. Đứa bé xinh đẹp như vậy, Dịch Cẩn Ninh liếc mắt một cái đúng thật không nhìn ra là nam hay nữ. A Trúc không có họ nên cùng họ với A Sâm, sau này mọi người đều là người một nhà rồi. Dịch Cẩn Ninh nhìn đôi mắt to giống A Trúc như đúc, cười khẽ: “Nhìn này, lại một Tiểu A Trúc, miệng nhỏ nhắn giống hệt A Trúc như đúc từ trong một cái khuôn ra vậy.” A Trúc ngây ngô cười đứng ở một bên, kéo tay Tiểu Đào, hạnh phúc đầy mặt. Bỗng nhiên Dịch Cẩn Ninh nhớ tới gì đó, quát to: “Nô Nhi đâu?” Không phải Nô Nhi đi theo Tiểu Đào sao? Nàng còn dặn Nô Nhi chăm sóc tốt cho Tiểu Đào nữa, nhưng sao nàng không đến cùng? Nàng vừa hỏi vừa chuyển ánh mắt đến Tiểu Đào và A Trúc, trong mắt Dịch Cẩn Ninh tràn đầy khó hiểu. Tiểu Đào cúi đầu: lê!Qu|ýĐô)n “Tiểu thư, khi Khinh Trần chưa sinh ra Tiểu Đào đã…” “Đã làm sao?” Dịch Cẩn Ninh kéo tay nàng hỏi, nàng sợ Tiểu Đào sẽ nói ra chữ kia. Nàng có dự cảm mãnh liệ tNô Nhi đã xảy ra chuyện. “Lúc đứa bé chưa sinh ra Nô Nhi đã rời đi, bị ca ca nàng mang đi!” Tiểu Đào mấp máy môi: “Tiểu thư, em muốn để nàng ở lại nhưng người kia kiên quyết muốn dẫn Nô Nhi đi, nói nàng là con gái đại mạc, phải quay về nhận tổ quy tông!” Con gái đại mạc? Chẳng lẽ lần trước LẠc Tiếu Tiếu gửi thư nói tộc trưởng đại mạc nhận lại người con gái mới trở về, cũng để một nữ nhân tế trời cầu mưa chính là Nô Nhi ư? Dịch Cẩn Ninh suýt nữa thì ngất. Không, Nô Nhi vẫn chưa chết, nấht định không chết! “Ngươi nói thật chứ?” Trong mắt nàng tràn đầy hơi nước, dường như không cẩn thận là nước mắt sẽ rơi. Người kia chính là tên ăn xin lần trước trộm đồ của chúng ta, cũng là ca ca trong miệng Nô Nhi. Dịch Cẩn Ninh dĩ nheien biết nhưng không phải người đó rất thương yêu Nô Nhi ư, sao lại phải mang nàng về chịu chết? Tiểu Đào đau lòng nhìn tiểu thư nha fmình thương tâm khó chịu, lại không thể ngăn cản. Là lỗi của nàng, đáng ra nàng nên ngăn cản Nô Nhi trở về. “Ngươi không ngăn cản nàng ư?” Dịch Cẩn Ninh giương mắt nhìn A Trúc: “Trước khi đi ta đã dặn các ngươi phải chăm sóc lẫn nhau cơ mà, ai cũng phải khoẻ mạnh, lúc trước các ngươi đồng ý với ta như thế nfo?” Rốt cuộc nước mắt không kìm nén được tràn mi, Nô Nhi theo nàng gần một năm, lúc trước nàng còn lời thề son sắt nói sẽ cho nàng một cuộc sống hạnh phúc, để nàng sống thật thoả đáng. Nhưng bọn họ đã để Nô Nhi trải qua chuyện gì? Thích khách, chiến loạn, đào vong… “Tiểu thư người đừng thương tâm, nói không chừng Nô Nhi ở đại mạc còn sống khoẻ mạnh mà, trước khi họ đi đã để lại cho người một lá thư!” Tiểu Đào ôm Dịch Cẩn Ninh, dịu dàng an ủi. Nhớ tới Nô Nhi dặn dò bèn rút từ trong tay áo ra một phong thư. Lá thư rất dày, viết chừng mười tờ giấy. Dịch Cẩn Ninh đọc từng tờ một, chữ Nô Nhi thật xấu. Trước kia nàng chưa từng học viết chữ, sau này theo nàng thì bị nàng bắt học cùng Tiểu Đào, viết không đẹp, chữ xiêu xiêu vẹo vjeo giống con giun. Tiểu Đào từng cười chữ nàng viết giống cún con liếm phân, thế là bị đuổi đánh chạy vòng vòng quanh vườn. Nước mắt chảy xuống nhỏ trên lá thư, làm nhoè chữ, Dịch Cẩn Ninh nhanh chóng lau đi. Nô Nhi nói một năm này nàng sống rất tốt, theo ca ca đi đại mạc là nàng cam tâm tình nguyện, nói nàng đừng lo lắng. Nô Nhi muốn tìm lại cha mẹ của mình, nàng rất khát vọng cuộc sống có cha thương có mẹ yêu. Cuộc sống lưu lạc và ăn xin bảy tám năm này nàng đã chán ghét, những tháng ngày ca ca bị người đuổi đánh, nàng bị đám người phá miếu đuổi theo đánh cứ rành rành trước mắt, nàng sẽ không quên. Tuy Dịch Cẩn Ninh cho nàng cuộc sống vừa lòng nhưng nàng đã biết cha mẹ ruột cua rmình là ai, nàng phải về hỏi cho rõ sao lại vứt bỏ nàng? Đúng là một đứa bé chấp nhất, giống hệt nàng. Dịch Cẩn Ninh đọc xong lá thư cuối cùng, nước mắt cũng đã khóc khô, Nô Nhi quyết định đúng. Nếu là nàng, nàng cũng theo về, về hỏi hai người cha mẹ nhẫn tâmvì sao năm đó lại bỏ nàng. Mạc Liễm Sâm ôm eo Dịch Cẩn Ninh, A Trúc ôm đứa bé trong lòng mình. Hai đứa bé ngủ thật say, chảng có đứa nào khóc nháo, như có cảm ứng linh thông với Dịch Cẩn Ninh vậy, phói hợp yên tĩnh ngủ, không ầm ĩ, không khóc lóc. Một đêm này thật sự quá nặng nề. Lại một ngày trôi qua, Mạc Liễm Sâm bỗng nhận được tin tức của Sát Minh. Sắc mặt hắn âm trầm đứng trên tường thành nhìn cảnh tú hà sơn của Nam LĂng, trong lòng mờ mịt. “Ta phải đi!” Dịch Cẩn Ninh ôm đứa bé đứng cnạh hắn, còn có Tiểu Đào và A Trúc đứng ở phía sau. “Chàng quyết định rồi?” Tin tức của Sát Minh tới quá đột ngột, nhất thời bọn họ đều không có chuẩn bị. Mạc Dật Heien lại dám trong thời gian ngắn tụ tập đủ nhân mã, tấn công tổng đàn và các phân đàn của Sát Minh, thật là nằm ngoài dự kiến của bọn họ. Theo như lời của Lâm Ngạo Thiên thì tổng đàn sắp không chống chịu được nữa, gần vạn nhân mã trong một đêm hao tổn gần như không còn. Rốt cuộc Mạc Dật Hiên có bao nhiêu lực lượng? Dịch Cẩn Ninh giao Mạc Vấn cho MẠc Liễm Sâm, bản thân mình nhìn non nước dưới chân tường thành, gió thổi phần phật tung bay mái tóc dài của nàng. Nghiên cứu và luyện tập bí thuật Nam Lăng lâu như vậy nàng chỉ giải được độc cự giải, về những phương diện khác nàng không rõ ràng chút nào, bằng không dẫu nhân mã của MẠc Dật Hiên có nhiều, nàng hcỉ cần dùng bí thuật Nam Lăng, đừng nói trăm vạn hùng binh, chính là thiên binh thiên tướng đến đây cũng không thể làm gì được nàng. Hiện tại đến gương mặt mình nàng cũng không thể thay đổi về như cũ chớ đừng nói cho đến sử dụng bí thuật Nam Lăng cứu huynh đệ Sát Minh. “Chủ tử, thuộc hạ đi cùng ngài!” A Trúc giao đứa bé hơn bốn tháng trong tay cho Tiểu Đào, cúi người hôn lên chỏm tóc nó. Nhìn dung nhan ngủ say của nó rồi kiên định nhìn Mạc Liễm Sâm. Chuyện của Mạc Liễm Sâm chính là chuyện của hắn, Tiểu Đào đã bình an sinh đứa bé, hắn nên ở cnạh Mạc Liễm Sâm. Bọn họ cần nhau! “Được!” Hắn xoay người lại, cảm kích vỗ vai A Trúc. Hắn không do dự nữa, đã muốn đánh thì đánh đến cùng đi. Hắn khẽ khàng ôm lấy hai mẹ con Dịch Cẩn Ninh tựa ôm ấp toàn bộ thiên hạ. “Ninh Ninh, chờ ta khải hoàn, mười dặm hồng trang lại cưới nàng lần nữa!” Dịch Cẩn Ninh cười tủm tỉm, nhìn gương mặt ngủ say của đứa bé: “Mẹ con thiếp chờ chàng!”