“Chuyện gì mà ồn ào vậy?” Trong xe ngựa Mạc Liễm Sâu cau mày cất cao giọng. Cấm vệ quân đã bao bọc xe ngựa thành một đoàn, phu xe trả lời: “Thưa Vương Gia, là một đám dân chạy nạn, họ muốn cướp lương thực.” Trong xe Dịch Cẩn Ninh và Mạc Liễm Sâm hơi sửng sốt, tuy đã sớm nghĩ đến khả năng sẽ xuất hiện dân chạy nạn cướp bóc lương thực nhưng không ngờ lại đến nhanh nh vậy. Cũng may chút nữa mới có thể chở lương thực đến đây, bằng không phỏng chừng sớm trở thành trống rỗng rồi. Nàng vén rèm xe, nhìn dân chúng chạy nạn mang theo vẻ mặt đau thương. “Các hương thân, ta là Thanh Vương phi, trong xe là Thanh Vương phu quân ta. Chúng ta được triều đình phái đến phát lương thực cho mọi người, mong mọi người trước đừng nóng vội, nhẫn nại một lúc nữa, xếp thành hàng trước cửa, chờ lương thực cứu viện của chúng ta đến nơi. Có được không?” Giọng điệu của nàng rất mềm mại, trơn nhẵn, như một làn gió nhẹ phất qua trong lòng đám dân chạy nạn, lại như nước cam ngọt lành làm dịu đất đai đã khô cằn từ lâu thấm vào lòng những người dân chạy nạn này. Bọn họ đều nín thở trầm ngâm, yên lặng nghe Dịch Cẩn Ninh nói chuyệnn, thật giống như giây phút này sau khi nghe được lời nói của nàng thì bản thân không còn đói bụng như thế nữa. “Các hương thân, chúng ta cần đoàn kết, xây dựng lại quê hương, đuổi thú dữ lũlụt ra khỏi phương Nam, trở lại những ngày ung dung tự tại, vui vẻ sung sướng trước kia.” Dịch Cẩn Ninh tiếp tục nói, trong đôi mắt phượng mỹ lệ tràn đầy bi thương và phấn chấn. Lúc này nàng một thân trắng thuần, tóc trên đầu cũng chỉ búi tuỳ tiện, cài nghiêng một trâm cài ngọc bích, như một tiên nữ trên trời hạ phàm. Các hương thân thực sự là đã đói quá lâu, họ liếm đôi môi khô khốc, trên tay cầm một chiếc chén sứt, chờ đợi trời xanh cứu viện, không ngờ chờ được thần tiên trên trời. “Tiên nữ Vương Phi cứu lấy chúng ta với, cứu lấy chúng ta với…” Không biết vì sao tự nhiên nhóm chạy nạn như chịu một tác động, tập thể quỳ xuống, cầu xin vị cô nương tiên nữ Thanh Vương phi này cứu bọn họ. “Thanh Vương phi, xin ngài nghe đôi lời của chúng ta.” Người dẫn đầu dân chạy nạn cả người đen nhẻm, tóc đã hơi bạc, xem ra đã quá tuổi tứ tuần. Trên mặt ông lại tràn ngập cương nghị lẫn kiên cường, đói khát không đánh đến ông, cực khổ không đánh đến ông, nhưng vô tình ông lại bị quan địa phương ác độc bóc lột, bọn họ chịu đủ rồi. Ông nuốt nước miếng, liều mạng thôi, dù sao đói chết là chết, bị đánh chết cũng là chết, chi bằng liều cái mạng già này đánh cược một lần. “Ngài là người tốt, nhưng quan phủ nha dịch nơi này không có lấy một ai tốt cả. Thoạt đầu nơi này chúng ta tuy cảnh ngộ hồng hoang, nhưng vẫn có chút bản lĩnh sinh tồn, chúng ta có đôi tay, chỉ cần chịu khó một tí là có thể bù lại tổn thất. Nhưng… Aizz, những người cao cao tại thượng như các ngài khó mà cảm nhận được cực khổ của dân chúng chúng ta.” “Vị tiên sinh này, sao lại nói thế?” Dịch Cẩn Ninh đại khái có thể đoán được tiếp theo ông ta sẽ nói gì, trong đôi mắt trong trẻo của nàng đều là sự chân thành, không hề để ý cả người dân chạy nạn đầy mùi tanh tưởi, một thân dơ bẩn chen đến trước mặt nàng. Mạc Liễm Sâm chui ra ôm lấy nàng, cưng chiều không cần nói cũng biết. Đám dân chạy nạn lại thấy một người từ trong xe ngựa chui ra, chỉ thấy toàn thân người nọ là cẩm bào Lưu Vân màu xanh, trên đầu là một chiếc trâm ngọc xuyên qua tóc đen thật dài được búi gọn lên. Mặt mũi như ngọc, da như mỡ đông, nhất là đôi mắt hoa đào kia vô cùng bắt mắt, rồi lại chứa đầy một thứ không giống phong hoa, xứng với đôi môi đỏ mọng hơi cong lên, giống như… chứa đựng bên trong không những là tràn ngập nhu tình che chở cô gái bên cnạh, còn có…. Sự tàn nhẫn xen lẫn ngoan tuyệt. Người đi đầu nuốt một ngụm nước bọt, hình như đang lo lắng Thanh Vương không phải người tốt, hơi khiếp sợ lùi lại một bước nhỏ về phía sau. Khí tràng* của Thanh Vương quả thực quá mức lớn mạnh, những dân chạy nạn này cũng từng trải sự đời, có lẽ là vẫn chưa tỉnh hồn lại từ trong sự áp bức của dân địa phương. *Khí tràng (气场): Miêu tả năng lượng vô hình do con người phát ra, là người có thể nắm chắc được quy luật tự nhiên bao nhiêu. Người càng thuận theo tự nhiên khí tràng, càng lớn càng rời bỏ quy luật tự nhiên khí tràng càng nhỏ. (Theo baike) “Vị này là…là Thanh Vương đúng không?” Người đi đầu quỳ xuống: “Bái kiến Thanh Vương gia và Thanh Vương phi!” Một đám dân chạy nạn đi theo phía sau cũng ào ào quỳ xuống, người người đụng đầu vang lên thành tiếng, cứ như đụng thiếu một cái sẽ không năm được thời cơ tốt như này, không được chia lương thực. “Được rồi, các hương thân!” Thanh Vương giơ tay lên, ngừng lại lễ bái không ngừng nghỉ này. Cứ cúi lạy như vậy thì khi nào mới có thể bắt đầu phân chia lương thực đây? “Vừa rồi các ngươi nói chúng ta là những người cao cao tại thượng há có thể cảm nhận được cực khổ của dân chúng các ngươi, lời này là từ đâu mà nói vậy? Nếu không thể biết khó khăn của dân chúng, chúng ta sẽ không tự mình giám sát phát lương. Còn có…” Mạc Liễm Sâm dừng một chút, chờ toàn thể dân chạy nạn yên tĩnh trở lại rồi mới gằn từng chữ: “Quan lại địa phương chỉnh lý không nghiêm, đều là lỗi của triều đình, lần này chúng ta đến là muốn cứu vớt các hương thân, trả lại mọi người sự công bằng. Đập lớn Tần Giang này sẽ nhanh chóng bắt đầu tu kiến lần nữa, sau này sẽ không lại để các hương thân chịu tai ương thủy hồng nữa. “Ôi chao…” Thôn dân đi đầu thở một hơi dài thườn thượt, biểu cảm trong ngôn ngữ tràn ngập bất đắc dĩ: “Vương gia, Vương phi, các ngài là người tốt, nhưng mà các ngài…có phải cũng muốn chúng ta đi làm lao công nhưng không trả tiền công không? Đập lớn này đã tu kiến nhiều năm, luôn sửa rồi ngừng, ngừng rồi lại sửa, triều đình lại không phái một người nào đến thực sự tu kiến nó thật hoàn hảo, mỗi lần đến mùa lũ lụt, thôn dân chúng ta còn có phần đông trốn đi đều bị quan phủ bắt trở về nhốt vào đại lao. Chúng ta thực sự không có cách nào cả… Cho nên mới nghĩ đến làm phản triều đình, chúng ta không đòi hỏi chi nhiều, chỉ cầu ba bữa một đêm mà thôi.” Người đi đầu nức nở, sau đó thành khóc không thành tiếng: “Người nhà của chúng ta đều đã chết, không phải đói chết mà là bị bắt đi làm nô dịch mà chết…” “Đúng vậy, người nhà chúng ta cũng chết…” “Đúng rồi, đánh quan phủ, lật đổ bạo quân…” “Còn gia viên của ta, cho ta hạnh phúc…” Bỗng nhiên một nhóm dân chạy nạn trở nên phấn khích, không ngừng hăng chí, hô hào gào thé muốn lật đổ triều đình, đuổi bạo quân và tham quan ra khỏi triều đình. Cấm về quân và vài quan vận lương bắt đầu ngăn cản dân chạy nạn tiến lên, muốn dùng vũ lực cố gắng ngăn chặn nhóm dân chạy nạn kích động. Một quan binh không biết có phải xuất phát ừ thói quen hay không, vung roi của mình đánh vào người một dân chạy nạn. Dịch Cẩn Ninh không ngờ được phản ứng của đám dân chạy nạn sẽ kịch liệt như vậy, quả thật là bị áp bức quá lâu, tích tụ càng thêm sâu, người nhà đều đã mất, bản thân mình lại không được ấm no, còn chẳng thà liều lĩnh đánh cược. Nàng khe khẽ thở dài, liếc Mạc Liễm Sâm một cái, nhìn đi, đây chính là cục diện chính trị của Tây Việt! Mạc Liễm Sâm nắm chặt tay nàng, nhét bàn tay hơi lạnh của nàng trong vạt áo mình để sưởi ấm. Hắn chấn chỉnh lại tinh thần, lúc sau hét to một tiếng: “Đủ rồi!” Đám dân chạy nạn nghe tiếng rống này của hắn lập tức ngừng cả hít thở, không ai dám nhúc nhích nữa, mở to hai mắt nhìn xe ngựa bên này. Người phía sau không nhìn rõ lắm Thanh Vương và Thanh Vương phi, có vài người nhảy lên muốn nhìn xem tiếp theo đây hai vợ chồng Thanh Vương này sẽ nói như nào, muốn trấn an họ ra sao. Ánh mắt sắc bén của Mạc Liễm Sâm quét qua quan binh tự chủ trương vung roi tứ phía và các cấm vệ quân đã rút bội kiếm chuẩn bị ra tay với các dân chạy nạn: “Các ngươi đang làm gì thế hả? Bọn họ có lỗi sao?” “Nhưng Vương gia…Bọn họ là bạo dân, ngài xem…nếu không ngăn cản bọn họ, cứ thế này lương thực được đưa tới nhất định sẽ bị cướp hết…” Tên quan binh kia bị ánh mắt cua Mạc Liễm Sâm lướt qua, sợ đến mức chưa nói dứt lời đã dừng lại, cấm thanh lui qua một bên. “Vương gia…” Cấm vệ quân cũng bị ánh mắt tràn ngập khí lạnh của Mạc Liễm Sâm trừng cho sợ đến run run, tay cầm kiếm không tự giác buông thõng xuống. “Được rồi, dân chạy nạn đều đói bụng, chúng ta tới để cứu tế mọi người, cho dù lương thực bị cướp sạch cũng là do bọn họ nên như vậy!” Mạc Liễm Sâm chỉ nói dăm ba câu đã làm cho tên cầm đầu cấm vệ quân á khẩu không trả lời được. Không sao, lương thực này vốn là cho dân chạy nạn, cho dù bị đoạt thì cũng là của bọn họ, hắn hà tất lo lắng? Cất bội kiếm, cấm vệ quân và quan binh đều chủ động tránh ra, không ngăn cản phản ứng kịch liệt của dân chúng nữa. Vậy mà lúc này hình như dân chúng cũng ý thức được Thanh Vương và Thanh Vương phi này chính là đang giải quyết khó khăn cho họ, lập tức họ rối rít quỳ xuống, dập đầu hô “người tốt cứu mạng”! “Được rồi, trước hết xin mọi người nghe đôi lời của Bổn vương!” Bỗng nhiên Mạc Liễm Sâm sửa lại tự xưng, giọng điệu có chút không vui, nhưng vẫn mang theo hoà bình nhàn nhạt. “Nỗi khổ của các ngươi chúng ta đều biết đến, nếu có oan tình gì muốn nói, chờ lát nữa phát lương thực rồi lại nói có được không?” Mạc Liễm Sâm phát hiện bản thân dần bị Dịch Cẩn Ninh cảm nhiễm, nói chuyện với đám dân chạy nạn này cũng nhu hoà một cách kỳ quái. Hắn hơi kinh ngạc, thấy Dịch Cẩn Ninh cười tủm tỉm không lên tiếng nhìn mình, tự sâu tận đáy lòng bỗng nhiên được lấp đầy, cuộc đời này hắn chỉ nguyện có nụ cười giản dị này của Ninh Ninh mà thôi. “Cảm ơn tiên nữ Vương phi, cảm ơn Vương Gia!” Dân chạy nạn lễ bái, cảm ơn đôi vợ chồng tốt bụng. Bời lẽ quan lại do triều đình phái đến trước kia cũng nói muốn cứu tế dân chạy nạn nhưng không nhẫn nại nghe bọn họ tố khố giống đôi vợ chồng này, cũng không thấy phân phát lương thực thực sự, mà độc chiếm lấy lương thực, chỉ phân chia cho bọn họ một ít cháo trắng thấm cát. Cháo này loãng đến mức có thấy thấy bóng dáng của chính mình, so ra cát đá còn nhiều hơn gạo, bọn họ không có cách nào tin tưởng triều đình nữa rồi. Lễ bái đủ, dân chạy nạn chủ động tản dần ra, đều đi về phía cổng thành. Vừa rồi Thanh Vương phi và Thanh vương nói chỉ cần xếp hàng ở cửa thành là có thể nhận lương thực. Đã có đồ ăn thì cớ gì không lấp đầy cái bụng rỗng trước chứ? Hi vọng lúc này triều đình có thể phái vị quan tốt đến giúp đỡ bọn họ. Xe ngựa chậm rãi chạy về phía phủ đệ. Lúc này Mạc Liễm Sâm và Dịch Cẩn Ninh không muốn buông tha cơ hội tốt trừng trị đám tham quan ô lại lần này, với lại…. Đây còn là những quan viên có quan hệ chặt chẽ với Quận Vương MẠc Dật Hiên. Nhưng lần này bọn họ muốn đi qua cổng thành trước, ở lại đằng đó một lát, sắp xếp xong chuyện phái lương mới có thể vui vẻ đả kích mấy tên không biết tốt xấu kia. Đến nơi phân chia lương thực, các dân chúng không chờ bọn quan binh dặn dò đã tự động lập đội, xếp thành hai nhóm, người người nôn nóng lại trông mong ngóng chờ, ào ào xoay cổ về phía cổng thành bên này. Mạc Liễm Sâm đỡ Dịch Cẩn Ninh xuống xe ngựa, đất dưới chân vẫn ướt sũng. Mặt đường nơi này vốn là thuỷ nê (xi măng), trải qua hồng thuỷ càn quét đã biến thành đường bùn nhão rồi. Quan phủ không thấy phía trên đưa bạc xuống nên cũng cứ phơi như vậy, mãi đến khi đường ở cổng thành trở nên hoàn toàn thay đổi, mặt đất gồ ghề, xe ngựa rất khó đi. Mạc Liễm Sâm nghe quan binh dẫn đường nói chuyện này nên mới cùng Dịch Cẩn Ninh xuống xe, tự đi bộ đến. “Ui cha…” Bỗng nhiên Dịch Cẩn Ninh trọng tâm không vững, giẫm phải một hố nhỏ không sâu, giày bị mắc vào trong hố, không rút ra được. Nàng cau mày, rơm rớm nom Mạc Liễm Sâm. “A Sâm, hình như thiếp bị trẹo chân rồi!” “Làm sao vậy, để ta xem!” Mạc Liễm Sâm cúi mình, cẩn thận rút chân nàng từ trong hố ra, một phát ôm nàng lên, đặt lên một băng ghế dài đã được dọn dẹp từ trước. “Ta xoa giúp nàng!” Hắn tháo chiếc giáy ướt sũng, nhìn mắt cá chân sưng đỏ của Dịch Cẩn Ninh, thì thào. “Vâng…” Dịch Cẩn Ninh thấy ánh mắt hâm mộ cua dân chúng lướt qua đây, nàng thẹn thùng cúi đầu, nhìn Mạc Liễm Sâm trầm mặc xoa chân cho mình. “Thanh Vương phi thật đúng là hạnh phúc, gặp được phu quân tốt như vậy!” Một phụ nhân luống tuổi bọc cái khăn vải hoa nhỏ trên đầu, trong tay dắt một bé gái ba bốn tuổi tràn đầy hâm mộ nói. Bé gái này mở to đôi mắt sáng ngời tò mò đánh giá Dịch Cẩn Ninh. “Tỷ tỷ thật đẹp!” Lời ca ngợi phát ra từ nội tâm làm Dịch Cẩn Ninh cúi đầu cười. Nhưng một câu nói kinh người sau đó của bé gái làm nàng sợ tới mức xém ngã từ trên băng ghế xuống. “Tỷ tỷ này thật tốt, tỷ đang giúp muội muội xoa chân sao? Ha ha, tỷ tỷ của muội cũng từng giúp muội xoa chân, nhưng mà…hu hu…tỷ ấy chết đói rồi!” Từng hạt kim đậu trong mắt bé gái không ngừng lăn ra ngoài, Dịch Cẩn Ninh nhìn mà quên hết những lời vừa rồi của bé, thầm muốn ôm bé gái đáng thương này vào lòng mà thương tiếc. Mạc Liễm Sâm nghe được lời của bé gái tay cũng hơi dừng lại, nhưng rồi nhanh chóng có phản ứng lại. Bé gái nhìn thấy những người xinh đẹp liền gọi tỷ tỷ, cũng không trách bé được, thật sự là diện mạo Mạc Liễm Sâm thiên về mềm mại đáng yêu, bé gái ba bốn tuổi sao có thể phân biệt được hắn là nam hay nữ? “Được rồi!” Mạc Liễm Sâm buông chân Dịch Cẩn Ninh ra, gọi người thay cho nàng một đôi giầy sạch sẽ, tự tay đi vào cho nàng. Hắn đứng dậy, vuốt đầu bé gái kia: “Tiểu muội muội, ta là ca ca, khổng phải tỷ tỷ, không nên nhìn nhầm người!” Đây là Mạc Liễm Sâm ư? Dịch Cẩn Ninh há hốc miệng! Chẳng phải Mạc Liễm Sâm nên dùng ngữ điệu nghiêm túc và ánh mắ lạnh như băng, dữ tợn trừng mắt lại sao? Chuyện này…này…rất không giống tác phong của chàng! Nhìn dân chúng phía sau đều là rối rít hâm mộ Dịch Cẩn Ninh gả cho một phu quân tốt, đồng thời trong lòng càng thêm chờ mong. Đối xử với thê tử có thể như vậy, vậy…đối với dân chạy nạn bọn hắn sẽ vô cùng dụng tâm đi? Dân chạy nạn lại không ngờ đến Mạc Liễm Sâm chỉ biết dịu dàng với mỗi mình Dịch Cẩn Ninh, bởi vừa rồi thái độ của Dịch Cẩn Ninh với bé gái này làm hắn có chút ăn giấm, bỗng nhiên trong lúc đó hắn cảm thấy Dịch Cẩn Ninh như đang ám chỉ với hắn điều gì đó, ví như…muốn một đứa bé, ừm, một bé gái! Hắn cúi đầu, suy nghĩ xem đêm nay nên dùng tư thế nào mới dễ thụ thai. Dịch Cẩn Ninh lại không nghĩ tới lúc này hắn lại liên hệ đến chuyện sinh con. Liên tưởng cũng thật quá…phong phú rồi. Lộc cộc, lộc cộc… Rốt cuộc đoàn xe vận lương cũng chậm chạp đến nơi, đám quan binh không lanh lẹ chuyển lương thực được, đường này thật đúng là rất khó đi. Mạc Liễm Sâm cúi đầu nhìn một cái hố nhỏ trong số đó, mày cau lại. Đám tham quan vô lại này chỉ biết tự mình hưởng phúc, chưa bao giờ lo lắng cho dân chúng, để lại còn có tác dụng gì! “Đến đây, đến đây…” Dân chạy nạn xôn xao, khát vọng trong mắt càng thêm nồng nhiệt, nhưng vẫn ngay ngắn trật tự xếp hàng. Bọn họ tin chắc Thanh Vương và Thanh Vương phi có thể giải quyết cho họ, nếu đã tin thì tin đến cùng đi! “Được rồi, mọi người xếp thành hàng, bắt đầu nhận lương thực!” Quan binh chia lương thực thét to: “Tất cả đừng nóng vội, mỗi người đều có phần!” Dịch Cẩn Ninh nghĩ ngày đầu tiên phân chia lương thực hẳn là lấy thực phẩm chín là chủ yếu. cho nên trước khi tới khu tai nạn, nàng đều đã chuẩn bị, để quan bình muối thịt để ăn, bảo quản thật tốt, cũng có thể ăn ngay. Hôm nay là ngày phân chia lương thực đầu tiên, nàng muốn chắc chắn cái bụng của đám dân chạy nạn được giải quyết trước. Nhóm dân chạy nạn được phân phát thịt khô lập tức hớn hở chạy đi, ngồi ở một bên ăn ngấu nghiến. Dân chạy nạn vẫn chưa được chia thịt khô nhìn nuốt nước miếng, hi vọng trong lòng càng thêm rõ ràng, Thanh Vương và Thanh Vương phi đến đây, bọn họ có hy vọng rồi. Ông trời có mắt, rốt cuộc cũng để bọn họ gặp được người tốt. Dịch Cẩn Ninh nhìn các dân chúng đang cảm động lệ nóng quanh tròng, nước mắt cũng không ngừng chảy xuống, Mạc Liễm Sâm nhanh chóng lau cho nàng. “Nàng cứ đa sầu đa cảm như vậy, cẩn thận sau này con chúng ta cũng mít ướt giống nàng, phiền chết ta!” “Chàng ghét thiếp rồi chứ gì?” Dịch Cẩn Ninh bĩu môi, giả vờ tức giận không để ý hắn nữa: “Chàng nếu ghét ta rồi thì tìm người khác đi, thiếp đi là được chứ gì!” “Đừng giỡn, ta đùa thôi được chưa? Nàng thích khóc cũng tốt, cười đáng yêu cũng được, ta đều thích. Sau này nếu con chúng ta là một mít ướt thật, ta dỗ dành nó có được không!” Mạc Liễm Sâm kéo nàng vào trong vòng sắt của mình, giam cầm thật chặt, cũng là ấm áp vây quanh nàng. Tuy đang ở nơi tai nạn nhưng Dịch Cẩn Ninh lại cảm thấy đây là thiên thượng nhân gian. “Nhưng ta vẫn không hy vọng nhìn thấy nàng khóc, Ninh Ninh, nàng có biết chăng? Dáng vẻ nàng cười rộ lên là đẹp nhất!” Trước giờ MẠc Liễm SÂm chưa từng thiếu lời ngon tiếng ngọt, thề non hẹn biển hắn đã sớm nói mòn miệng, Dịch Cẩn Ninh cũng nghe đến tai có vết chai. Nhưng cảnh tượng như này nói những lời nói đó thật sự quá mức làm người ta cảm động, không thể không rơi xuống vài hạt kim đậu. “Được rồi, đừng khóc!” Mạc Liễm SÂm ôm nàng vào lòng, vất vả lắm mới ngừng nước mắt, hắn cũng không muốn lại để nàng vỡ đê. “Đây còn không phải bị chàng làm cảm động sao, ai bảo chàng nói mấy lời kích thích như vậy chứ, thiếp bị chàng cảm động sắp hạnh phúc chết rồi!” Đôi bàn tay trắng như phấn của nàng đấm lên khuôn ngực cường tráng của hắn, ngọt ngào ủ trong lòng hắn. A Sâm, gặp gỡ chàng là ta đã tu phúc phận mấy đời, có chàng… thật tốt! Ngày phân phát lương thực đầu tiên cứ thế trôi qua, dân chúng đều mang ơn vợ chồng Thanh Vương và Thanh Vương phi. Sau đó chính là lúc chấn chỉnh đám quan lại, các dân chúng vẫn chưa phát tiết hết tức giận, tuy bọn họ đẫ lấp đầy bụng nhưng phẫn nộ trong lòng vẫn cắt tỉa. Nếu không kịp thời xử tử đám tham quan ô lại, tay sai tham thần kia, bọn họ ắt sẽ lại phản kháng. Dịch Cẩn Ninh nheo mắt, nhìn MẠc Liễm Sâm bên cnạh, Huyền Vương là cái đinh, à không, phải nói chính xác là Xương Ấp Hầu được xếp vào cái dinh ở phương Nam sớm hay muộn đều phải nhổ. Quyết đoán chấn chỉnh sắp diễn ra, gió tanh mưa máu sẽ đến trong giây lát. Đến phủ đệ Tri Châu, vừa vào cửa Dịch Cẩn Ninh đã nhíu mày. Bên ngoài dân chúng xan phong lộ túc*, Tri Châu đại nhân ông ta lại ở trong này sung sướng, tự tại, nếu cứ tiếp tục như vậy, Tây Việt cách mất nước không còn xa nữa rồi. *Xan phong lộ túc (餐风露宿): Ăn cơm trong gió, ngủ ngoài trời, hình dung đường đi hoặc công tác vất vả, xuất xứ từ “tương chí quân tiên ký trì thích viễn tam do tử” của Tô Thứ đời Tống. Chu ôn tửu nhục xú, lộ hữu đống tử cốt, khó khăn của dân chúng nghĩ cũng đủ biết. Hắn nắm tay Dịch Cẩn Ninh thật chặt, sải bước nhanh về phía trước. Trong đại sảnh trang hoàng không thể sánh với điện Thừa Ân của hắn, bày biện các loại ngọc khí bình hoa cũng đều là trân phẩm có tiếng, đây chính là sự chênh lệch giữa quan lại và dân chúng, đây chính là nguyên nhân thực sự Tây Việt đến nay vẫn không thể phú cường nổi. Trong đại sảnh chính tri phủ đại nhân đang nằm nghe hí, lúc đầu nghe Hoàng thượng phái khâm sai tới là Thanh Vương hắn vẫn không tin tưởng cho lắm. Thanh Vương là Vương Gia ngốc mù, sao có thể gánh nổi đại nhậm khâm sai? Lúc này vừa trông thấy lá gan của tri phủ đại nhân bị doạ gần như vỡ cả ra. Nam tử tuấn tú này… trong mắt lộ ra ánh sáng sắc bén, mặt mang sát khí chính là Thanh Vương ư? Mà Dịch Cẩn Ninh ở một bên lại khe khẽ cười theo sát MẠc Liễm Sâm, tỉnh bơ liếc tri phỉ đag nửa nằm trên sập. Ca cơ đang diễn tấu nhảy múa bỗng chốc dừng lại động tác. Đây là… Hai người như tiên giáng trần nhanh nhẹn bước vào đại sảnh, hô hấp bọn họ lập tức ngừng lại, quên mất động tác kế tiếp của mình. Tri phủ Tiết Thanh Minh đương nhét một quả nho vào miệng, trông thấy người tiến vào nhất thời quên cả phản ứng, trái cây nhét vào trong miệng cũng quên nhấm nuốt. Mạc Liễm Sâm vén áo, kéo Dịch Cẩn Ninh tiện thể ngồi cạnh chỗ tri phủ đại nhân, khí lạnh trong mắt có thể đông chết người một phòng. “Còn không đi xuống!” Tri phủ trừng đám ca cơ nhạc công kia, trong lòng nổi loạn như sấm. Nếu Thanh Vương nổi trận lôi đình, nhất định ông ta không chịu nổi, cũng không biết đám quan gia chết hết ở xó nào rồi, Thanh Vương đến cũng không báo trước một tiếng. Đôi mắt ông ta đảo tìm quản gia đã biến mất tung tích từ lâu, muốn chuyển nỗi sợ của mình lên người ông ta nhưng tìm thế nào cũng không ra bóng dáng quản gia. Thật ra thì ngay từ lúc nghe nói Thanh Vương khôi phục thị lực, đầu óc cũng trở nên nhanh nhạy, quản gia liền ý thức được họa lớn sắp rơi trúng đầu rồi. Ông ta thu dọn đồ đạc, nữ trang, đêm qua đã lén lút lẩn trốn rồi. Chỉ có một mình tri phủ ham hưởng lạc vẫn chưa hay biết gì. Không phải quản gia không nhắc nhở để hắn chuẩn bị trước mà là tri phủ đại nhân tự nhận mình thanh cao, sau lưng lại có chỗ dựa Xương Ấp hầu và Huyền Vương, ở đây kiêu ngạo thành thói, nhất thời không ý thức được Thanh Vương tới đây để diệt trừ đám ô hợp bọn họ. “Tiết Thanh Minh to gan, cớ sao thấy Bổn vương lại không quỳ?” Chân tri phủ run lên một cái, sợ đến mức lăn xuống giường, quỳ trên đất dập đầu bình bịch. “Vương…Vương Gia, hạ quan không biết Vương Gia đại giá quang lâm, hạ quan…hạ quan…!” Hắn hạ quan nửa ngày vẫn không nói ra được lí do, hắn không khỏi than thầm bản thân mình bị làm sao thế này, sao vừa thấy ánh mắt Mạc Liễm Sâm mang theo sát khí, lá gan chạy biến mất rồi? “Hạ quan…Hạ quan không biết Vương Gia…chẳng phải Vương Gia nói ngày mai mới đến sao, sao bây giờ lại đến sớm?” Bỗng nhiên hắn tỉnh táo lại, hắn lại không làm chuyện gì vượt qua quy củ cả. Chỉ là vừa rồi không kịp phản ứng hành lễ cho hắn thôi, bổ sung lại là được. “Bái kiến Vương Gia, Vương Gia thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế. Gặp qua Thanh Vương phi!” Suy nghĩ rõ ràng mấu chốt trong này, hắn lập tức thẳng cái lưng, cung kính hành lễ với Mạc Liễm Sâm cũng hành lễ với Dịch Cẩn Ninh rồi không có động tác gì nữa, chờ Thanh Vương kêu hắn đứng lên. Tốt lắm, quan phủ nơi này coi Thanh Vương hắn là đồ sễ lừa gạt, vẫn coi hắn là Vương Gia mù ngốc trước đây sao? Chiếu theo quy củ, khâm sai thay thế thiên tử tuần tra trước, quan lại địa phương đều phải trăm dặm quỳ lạy đón chào, cũng chuẩn bị tốt cơm chiêu đãi mới phải lẽ. Nhưng mà… Hắn nhìn lướt qua dáng người mập mạp của tri phủ đại nhân, chán ghét nhìn đăm đăm thịt béo đang rung rung trên cằm hắn nói: “Những quan viên khác đâu?” Một người cũng không tới tiếp đón, điều này còn chưa nói rõ sao? Là thật sự không biết đây? “Hạ quan lập tức phái người đi gọi bọn họ tới đây!” Đôi mắt nhỏ của Tiết Thanh Minh chen chúc trong một đống thịt béo lóe sáng, còn là sáng lòe lòe, ngược lại là người biết tính toán. Không cần! Mạc Liễm Sâm vung tay: “ Người đâu, Tiết Thanh Minh không vương pháp, coi rẻ Hoàng thượng, lấy mũ cánh chuồn của hắn xuống, nhốt vào đại lao chờ xử lí!” Không cho Tiết Thanh Minh bất kỳ cơ hội cãi lại nào, không, phải là không cho hắn bất kì cơ hội phản ứng nào, cấm vệ quân xông vào, lập tức giữ chặt mấy tên gia nô của Tiết Thanh Minh. Vài cấm vệ quân tráng kiện thô lỗ đẩy Tiết Thanh Minh ngã xuống đất, dùng lực một cái, vài người đã kéo tên quan tri phủ xuống. Suy nghĩ của Tiết Thanh Minh ngày càng mờ mịt, còn chưa kịp kêu tiếng nào đã bị người đứng đầu cấm vệ quân nhét một miếng khăn đen sẫm chẳng biết từ đâu ra vào miệng, hai người phía sau toan trói tay hắn ra sau thì hắn phản ứng kịp. Thân hình mập mạp lăn một vòng, trong chớp mắt lăn tiếp hai vòng ngay tại chỗ, búi tóc trên đầu rơi tán loạn, hắn nhe răng trợn mắt, hai mắt trừng trừng. “Thanh Vương, ngươi muốn làm gì? Ta là tri phủ do Hoàng thượng khâm điển, ngươi không thể bắt ta!” Vừa rồi thân mình tròn vo của Tiết Thanh Minh lăn một vòng trên đất, động tác vô cùng liền mạch lưu loát nhưng cũng rất buồn cười, Dịch Cẩn Ninh ở một bên nhìn mà thầm muốn bật cười. Nàng che miệng, đứng dậy thật chậm rãi đến cạnh Mạc Liễm Sâm: “A Sâm, chàng nói xem nếu thàng nhãi này lăn vài vòng biểu diễn có phải rất thú vị không?” Mạc Liễm Sâm cũng không xem xét lời nói của phi tử, chỉ dịu dàng nhìn Dịch Cẩn Ninh, chơi đùa lọn tóc rơi xuống của nàng: “Ừm, ta cũng cảm thấy không tệ!” Tiết Thanh Minh hoàn toàn bị chọc giận, hét lên một tiếng: “A Hổ, A Báo… Người tới!” A Hổ và A Báo không biết chui ra từ đâu, nhanh như chớp đến cạnh Tiết Thanh Minh, cung kính nói: “Chủ nhân!” Ha ha thì ra còn có bảo tiêu hộ tống! Khuôn mặt Dịch Cẩn Ninh tràn đầy ý cười, xem ra hai tên gia nô này hẳn là lợi thế cuối cùng của Tiết Thanh Minh rồi. Cấm vệ quân cũng không phải ngồi không, bọn họ là phân đội nhỏ trong đội ngũ có thân thủ tốt nhất của Hoàng cung, Hoàng thượng biết lần này tới phương Nam tất lọt vào sự phản kích của quan lại địa phương cường thế, liền mệnh bọn họ đi theo đội ngũ khâm sai, giúp đỡ Thanh Vương một tay. Bội kiếm soàn soạt rút ra từ bên hong, bọn họ nhiều người, A Hô và A Báo chỉ có hai người, hẳn có thể đói phó. Mạc Liễm Sâm và Dịch Cẩn Ninh an tâm ngồi xuống, ă hoa quả hợp thời trên bàn, vô cùng hứng thú nhìn người một phòng trình diễn tiết mục đấu pháp. Tiết Thanh Minh này thoạt nhìn là người không biết võ công, nhưng mạc Liễm Sâm và Dịch Cẩn Ninh nhìn nhầm rồi, đây mới thực sự là cao thủ. Chỉ thấy hắn đá ngang một cái, đánh rơi bội kiếm trong tay cấm vệ quân, lại một đấm đánh tới, trực tiếp đập nát một con mắt của đầu lĩnh cấm vệ quân. Bốp một tiếng, mắt trái của cấm vệ quân bị đánh trắng bạch, ngay sau đó máu tươi đỏ rực theo khóe mắt hắn chảy ra. Ánh mắt Dịch Cẩn Ninh hơi bị kích thích, vội vàng làm ổ trong vòng ôm Mạc Liễm Sâm. Cấm vệ quân thấy đầu lĩnh của mình bị đánh hỏng mắt liền giận dữ, liều mạng dùng kiếm công kích, mũi kiếm trực chỉ thân hình béo phị giữa vòng vây của A Hổ và A Báo. Phập, tiếng kiếm đâm vào da thịt. Cấm vệ quân không ngờ Tiết Thanh Minh và hai hộ vệ của hắn lại có thể đánh như vậy, vài cấm vệ quân đã bị thương nhưng vẫn chưa bắt được ba người này. Tiết Thanh Minh bị trúng một kiếm, trên cánh tay máu tươi chảy ra liên tục, hắn xé rách một miếng cẩm bào băng vết thương lại, giết đến đỏ mắt nhìn chằm chằm hai vợ chồng ở một bên xem kịch vui. Hắn nắm chặt nắm đấm, thừa dịp cấm vệ quân chém giết không ngừng, móng hổ vươn hẳng đến trước mặt Dịch Cẩn Ninh. Gió lạnh thổi tới, Dịch Cẩn Ninh chỉ cảm thấy hình như trước mặt mình có một lợi kiếm đâm tới, nằng phản xạ theo điều kiện qua lấy bầu rượu trên bàn, nội kình gặp nhau, móng hổ từ bên này mang theo hàn khí bay tới. Ầm một tiếng! “A!” A Hổ và A Báo nghe thấy kêu thảm của chủ nhân mình, động tác bị kìm hãm, cấm vệ quân lập tức kiềm chế hai người. Tiết Thanh Minh rũ cánh tay phải, đỏ mắt nhìn Dịch Cẩn Ninh, trong mắt toàn là khó tin. “Ngươi… ngươi biết võ công?” Không phải nói Thanh Vương phi tiểu thư chốn khuê phòng, tài hoa rất cao sao, vì sao… Trong đầu Tiết Thanh Minh vang kên những tiếng ầm ầm thật lớn, không thể suy nghĩ rõ ràng mấu chốt trong đó, trừng mắt nhìn Mạc Liễm Sâm không nói nên lời. Hắn bị đánh bại đành phải ngoan ngoãn bó tay chịu trói. Một trận vừa rồi của Thanh Vương phi đã phế một cánh tay của hắn. “Biết!” Dịch Cẩn Ninh xảo tiếu thiến hề*, nghiêng đầu nhìn Mạc Liễm Sâm ở một bên, nhìn quả nho trong tay hắn. Mạc Liễm Sâm ngoan ngoãn bóc vỏ quả nho này, đút vào miệng nàng. *Xảo tiếu thiến hề: Một trong những quan niệm thẩm mỹ thời Kinh thi, ý là cười lên có lúm đồng tiền nhìn rất bắt mắt. Trong đoạn đối thoại của Tử Hạ và Khổng Tử cũng có câu này. “Ăn ngon chứ?” “Ngon!” “Ngọt không?” “Ngọt!” “…” Tiết Thanh Minh chợt cảm thấy mình gặp phải vô lại, hai người này không thể dùng ngôn ngữ để trao đổi. Hắn thỏa hiệp rũ cái đầu mập mạp xuống. “Thắng làm vua thua làm giặc, ta thua! Thanh Vương, ta hy vọng ngươi bỏ qua cho người nhà của ta, ta… Nói cho ngươi biết tất cả!” Trước khi cấm vệ quân áp giải hắn đến đại lao, trong mắt Tiết Thanh Minh lộ ra khẩn cầu. Cả đời này của hắn làm ngoại ứng cho Xương Ấp Hầu và Huyền vương, cướp đoạt vô số mồ hôi nước mắt của nhân dân, giết hại rất nhiều dân chúng, chà đạp vô số cô gái đàng hoàng… Chỉ vì, sau lưng có người chống lưng cho hắn. Từ lúc giúp đỡ Xương Ấp hầu làm việc hắn cũng đã dự liệu được bản thân sẽ có một ngày như hôm nay, chỉ là không ngờ ngày này lại đến nhanh như vậy. Lúc này hắn chỉ hy vọng Thanh Vương vì hắn cung khai mà buông tha cho đứa con gái duy nhất của hắn. “Phụ thân…Phụ thân, xin các ngài tha cho cha tiểu nữ, ông ấy là bị ép buộc, xin các ngài…” Con gái Tiết Bảo Nhi của Tiết Thanh Minh chạy từ trong viện đến, kéo quần áo cấm vệ quân khóc lóc cầu xin. Cha nàng là người tốt, ông ấy chỉ là bị Xương Ấp hầu ép buộc làm nhiều chuyện sai trái như vậy mà thôi, ông ấy thực sự biết sai rồi! Tiết Bảo Nhi vừa quỳ vừa đi đến bên chân Mạc Liễm Sâm: “Van xin ngài tha cho cha tiểu nữ, ông ấy thực sự chưa làm chuyện gì thương thiên hại lý, ông ấy…” “Đủ rồi, dân chúng nhìn ở trong mắt, chuyện cha ngươi đã làm há có thể nhất nhất nói cho ngươi ư? Phải không, Tiết đại nhân?” Mạc Liễm Sâm lại bóc vỏ một quả nho cho Dịch Cẩn Ninh, nhẹ nhàng đút vào miệng nàng, khóe môi cong lên thành ý cười gột rửa nhân tâm, thật đúng là mị hoặc vô cùng. Dịch Cẩn Ninh thầm hít một hơi khí lạnh, thằng nhãi này đang dụ dỗ nàng! Tiết Thanh Minh nhắm hai mắt lại, hắn cũng từng hối hận, nhưng…lúc bấy giờ đã quá muộn! Cấm vệ quân áp giải hắn đi xuống, Tiết Bảo Nhi yên lặng ngồi dưới đất. Dịch Cẩn Ninh hơi đắn đo, muốn trấn an nàng một chút lại bị Mạc Liễm Sâm giữ chặt: “Cẩn thận nàng ta trả thù!” Gọi cho một tâm phúc đến thì thầm, tên tâm phúc này kéo Tiết Bảo Nhi đi xuống, sau đó là một tiếng thét to thê lương, rồi không có động tĩnh gì nữa. “Chàng làm gì nàng ta vậy?” Trong đôi mắt phượng của Dịch Cẩn Ninh có run sợ, chờ Mạc Liễm Sâm cho nàng đáp án. “Ta nói giết, nàng tin không?” Ý cười bên môi Mạc Liễm Sâm càng đậm. Thằng nhãi này có quỷ kế, có âm mưu! Từ trong mắt hắn Dịch Cẩn Ninh rút ra một kết luận, không thể bị lời nói của hắn lừa vào! “Không tin!” Mạc Liễm Sâm hạ thuốc Tiết Bảo Nhi cũng giống như kê đơn Chương Dẫn Giác, đó là một loại cỏ…Cỏ vong ưu. Cũng như tên của nó, loại cỏ làm người ta quên hết phiền não. Dịch Cẩn Ninh suy nghĩ khả năng này, ý cười trong mắt càng đậm. “A Sâm, cám ơn chàng đã cứu nàng ta!” “Sao? Nàng muốn cảm ơn ta như thế nào?” Nụ cười lưu manh của Mạc Liễm Sâm lộ ra dã tâm của hắn. Dịch Cẩn Ninh xấu hổ đạp chân hắn: “Đêm nay ta hầu hạ chàng thật chu đáo nhé!” Thông minh! Mạc Liễm Sâm vuốt mũi nàng, thu hồi sức quyến rũ hắn phát ra. … Ngày hôm sau, các quan lại Nam bộ khác nghe nói Tiết Thanh Minh bị cách chức tra xét đều bị doạ vỡ mật, chờ ở đại sảnh từ sớm. Huyện lệnh Chung Sư huyện Thương Ương một mặt sốt ruột, hôm qua hắn nghe nói Mạc Liễm Sâm mạnh mẽ boong boong. Thanh Vương vừa khôi phục trí óc lại có thủ đoạn như thế, có thể thấy được hắn chẳng phải dạng dễ đối phó gì. Hắn là huyện quan đjai nhân nhận hối lộ nhiều nhất, tham ô lợi hại nhất, không biết có phải hắn la fmục tiêu kế tiếp của Thanh Vương không. Những quan viên khác đều là quan lại nhỏ nhoi, phương Nam tổng cộng chỉ có một châu phủ, bên dưới vài cái huyện, huyện lớn nhất chính là huyện Thương Ương, bọn họ cùng lắm là nhận hối lộ, tham ít tiền tài mà thôi. Mấy người trong đại sảnh mắt to trừng mắt nhỏ chờ khâm sai thanh Vương đến nhưng qua buổi trưa vẫn chậm rì rì không thấy bóng dáng hắn đâu. Có vài quan viên không nhịn được bụng đã thì thầm kêu loạn, bọn họ tới từ sáng sớm, có vài người còn chưa ăn sáng đã vội vàng chạy đến đây, sợ bỗng nhiên MẠc Liễm Sâm giáng tội lên người mình. Lại đợi chừng một cạnh giờ, Chung Sư không chịu được nữa, nổi giận đùng đùng uống một ngụm trà toan nhấc chân chạy lấy người. “Đây là cái đồ quỷ gì vậy, lão tử ở huyện Thương Ương cũng không có mấy người dám dể lão tử chờ lâu như vậy. Hắn là một tên Vương Gia ngốc mù thì có gì tài giỏi, bắt ta chờ lâu như vậy? Ta đi trước, cùng lắm thì một đầu một mạng!” Tên hầu bên Mạc Liễm Sâm thấy Chung Sư lôi lôi kéo kéo, các quan huyện khác cũng rào rào đứng dậy phải đi liền bước lên trước ngăn lại. Hắn soạt một tiếng rút bội kiếm từ bên hông ra, đặt trên cổ Chung Sư. Dáng vẻ tên Chung Sư này gầy gò, lại thêm một chòm râu, nếu không nhìn hắn một thân quan phục, chỉ nhìn gương mặt cũng là một người đàng hoàng. Nhưng ai biết dưới khuôn mặt đàng hoàng là tâm địa gian xảo cong cong quẹo quẹo như thế nào? Chuông Sư bị hắn kề kiếm lên cổ, lúc này sợ đến mức tiểu trong quần, giơ cao hai tay hét to: “Giết người!” Phụt! Dịch Cẩn Ninh vừa vào cửa đã nghe một lão già cao gầy lại có thể hét lên một câu buồn cười đến thế, tức thời không kìm được phì cười. Nô Nhi đỡ nàng tiến vào, hôm qua nàng đi qua nơi trước kia ca ca từng ở nhưng không thấy ca ca. Nàng cho là ca ca cứ thế bị chết đói hoặc hồng thuỷ cuốn trôi rồi, tâm tình nặng nề ở nơi rách nát đó một ngày, khóc một lúc lâu mới về bên người Dịch Cẩn Ninh. Dịch Cẩn Ninh an ủi nàng một bận, nói cho nàng biết không chừng ca ca đi theo nạn dân khác chạy nạn, để nàng đừng đau lòng khổ sở nữa. Ngớ ngẩn thật, Nô Nhi cũng mém phì cười. Vị quan này thật đúng là hài hước. Dáng vẻ thì gầy như cần trúc, nới tới nói lui cũng là thô thanh tho khí, đều là dáng vẻ đại lão gia thô lỗ. Lại xứng với một tiếng “lão tử” quái dị của ông ta, quả thực làm người ta bật cười. “Khụ khụ…” Thấy mọi người trong sảnh tò mò nhìn chòng chọc tiểu thư, Nô Nhi hơi tức giận ho hai tiếng ý bảo bọn họ chú ý động tác của mình. Bởi vì nàng vừa thấy huyện lệnh sào trúc nheo mắt lẩm abảm cái gì đó với huyện quan không có ý tốt bên cạnh, nói cái gì mà “vưu vật”. “Các vị phóng khoáng sớm!” Dịch Cẩn Ninh cười khẽ được Nô Nhi nâng đi đến ngồi ở vị trí đầu. Chuyện này… vớ vẩn, đó là vị trí khâm sai ngồi, đến huyện lệnh Thương Ương ông ta cũng không dám trực tiếp ngồi ở vị trí chủ vị, nàng là một phụ nhân lại dám to gan lớn mật như thế, cũng không sợ bị Thanh Vương chém sao? Thanh Vương… chẳng lẽ nàng là Thanh Vương phi? Chung Sư phục hồi tinh thần, lập tức quỳ xuống: “Gặp qua Thanh Vương phi!” Các huyện lệnh khác cũng sửng sốt, sau đó kịp phản ứng, có thể ngồi ở vị trí kia chẳng phải là Thanh Vương phi sao? Nghe nói Thanh Vương vô cùng cừng chiều Vương phi này của hắn, quả thực có thể nói là chiều đến lên trời. Chỉ thấy nàng vô cùng xinh đẹp, toàn thân xiêm y tuyết trắng, đoan trnag tú lệ, khoé môi là ý cười nhợt nhạt như có như không, hai lúm đồng tiền nho nhỏ càng vì nàng tăng thêm một phần mị hoặc. Vài vị huyện lệnh không khỏi có chút tâm viên ý mã, nữ tử mỹ lệ như vậy Châu phủ bọn họ chưa từng thấy qua, có thể nói cả đời này bọn họ chưa từng thấy qua nữ tử hấp dẫn hơn nàng. Mạc danh kỳ diệu ngẫm lại bà già mặt vàng và mẫu dạ xoa của mình, sao có thể sánh được chứ, quả thực là một trên trời, một dưới đất. Tên Vương gia đần Thanh Vương kia sao có thể cưới được mỹ nhân xinh đẹp nhường này chứ? Bọn họ không thể không thừa nhận bản thân là đang ghen đến phát cuồng. “Nhìn cái gì mà nhìn, còn nhìn… Nhìn nữa liền chọc mù mắt chó của các ngươi!” Nô Nhi tức giận nhấc mặc ngọc khắc rồng thượng ở trên kệ lên, hung hăng đập xuống. Chung Sư và các quan viên khác giật giật khóe mắt… Cỗ ngọc này có giá trị bao nhiêu tiền hả, cung nữ này rất không hiểu quy củ rồi, dám làm càn trước mặt bọn họ, còn đập mặc ngọc quý giá như vậy. “Ngươi…” Chung Sư chỉ vào Nô Nhi không nói ra lời bởi ánh mắt sắc bén của Dịch Cẩn Ninh lướt đến. “Thanh Vương phi, nàng ta… Nàng ta là một thị nữ, há có thể cho phép nàng ta càn rỡ như vậy?” Chung Sư xoay người, khom thắt lưng bắt đầu nói: “Nên dạy dỗ nàng cẩn thận chút mới đúng, ngài đừng để cung nữ bực này trèo lên đầu!” Đây là… Đây là đám người gì thê? Dịch Cẩn Ninh đỡ trán, Nô Nhi hừ miệng, quay đầu không thèm để ý tới mấy tên bát nháo này nữa, thì ra lúc trước chọn lựa quan viên đám giám khảo kai toàn là mắt chó mù. Lại có thể để những món hàng này làm quan. “Được rồi, hôm nay Vương gia mệt mỏi, không chiêu đãi các vị được! Bản phi tự mình đưa ra suy nghĩ, Vương gia chậm trễ các vị muốn mang một bàn đồ ăn ngon lên cho các vị, tự mình nhận lỗi. Lại không ngờ các ngươi lại ở trong phòng ngang ngược nhưu vậy, thị nữ bản phi tự có bản phi dạy dỗ, đâu ra cửa cho ngươi giương oai!” Dịch Cẩn Ninh lạnh lùng xoay người: “A Thấm, phái người cởi quan phục trên người mấy kẻ phóng khoáng này xuống, tự mình đến quý phủ bọn họ lấy quan ấn đến đây! Bọn họ đã không cảm kích thì chúng ta đừng nói nhảm nhiều!” Hôm qua bị Mạc Liễm Sâm ép buộc muốn chết muốn sống, hôm nay còn gặp bọn đáng ghét này nữa, nàng muốn ói cơm trưa ra rồi. Xem ra không chỉ là Châu phủ phương Nam, có thể các quan lại địa phương khác cũng là đám ô hợp. Quan lại và thương hộ cấu kết với nhau, bán quan bán tước, loại chuyện tình tổn hại pháp luật và kỷ luật này mà Xương Ấp hầu cũng làm được, thật đúng là coi Hoàng đế Tây Việt chết rồi. Nàng không còn lòng dạ nào để hao tổn nữa, nói với đám người kia: “Chức quan của các ngươi đã bị bãi nhiệm, đêm qua tấu chương của Thanh Vương tám trăm dặm khẩn cấp đưa về Kinh đô rồi, tin rằng quan viên thay thế các ngươi sẽ nhanh chóng được phê chuẩn.” Dứt lời, nàng phất tay áo rời đi. Cả đại sảnh yên tĩnh như chết, các quan huyện mặt xám như tro tàn. Vốn quan chức này không thuộc về bọn họ, làm hại họ tốn bao nhiêu tiền bạc mới mua được, hôm nay…toàn bộ bị ngâm nước nóng rồi. Trên đường trở về Dịch Cẩn Ninh ổn định lại tinh thần, cẩn thận suy xét lời nói tối qua Mạc Liễm Sâm nói với nàng. Nam bộ đã bị vét sạch, quan viên thực sự ngoài Tiết Thanh Minh đã khuất phục Xương Ấp hầu ra, những người khác đều bị giết hại, không ai sống sót. Xương Ấp hầu muốn làm phản, bức vua thoái vị ở nơi này mấy ngày, bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng trước! Đợi chờ ở Nam bộ không tới bốn ngày, dân chúng đều mang ơn Dịch Cẩn Ninh và Mạc Liễm Sâm, bọn họ không chỉ giúp trừ bỏ những tên quan chó má cậy thế khinh người mà còn thực sự mang đến lương thực và tiền bạc cho dân chúng, để bọn họ trùng kiến gia viên, người người trong lòng đều có cảm kích. Ngày thứ năm, Mạc Liễm Sâm nhận được tin tức của Sát Minh, ngày mai Xương Ấp hầu sẽ có hành động. Xem ra, hắn phải tăng tốc độ trở về, chỉ mong phụ hoàng có thể chống đỡ đến khi bọn họ trở về. Trước khi đi , dân chúng đổ xô đi tiễn, tiễn mãi đến mười dặm ngoại thành vẫn không muốn dừng bước, đều nói muốn tận mắt đưa bọn họ đi rồi mới trở về. Dịch Cẩn Ninh nằm trên mền gấm trong xe ngựa, đầu gối lên đùi Mạc Liễm Sâm, trong mắt là ưu thương nhàn nhạt. “A Sâm, lần này chàng tới Nam Bộ giúp nạn thiên tai rất được lòng dân. Sau này trở lại triều đình chắc chắn sẽ dẫn tới một trận sóng gió khác, chàng đã chuẩn bị tốt chưa?” Mạc Liễm Sâm nhìn Dịch Cẩn Ninh, âu yếm nhìn nữ tử, trong mắt tràn ngập nhu tình. Tay hắn thật ấm áp, rất dịu dàng vuốt ve gương mặt nàng. “Tây Việt có thể chống đỡ được đến lúc chúng ta trở về hay không là một ẩn số, nàng để ý như vậy làm chi? Cứ đi một bước tính một bước!” Xe ngựa chậm rãi đi, ngày càng xa dân chúng đang vẫy tay phía sau, mãi đến khi không thấy bóng dáng xe ngựa đâu nữa.