Hom sau vào triều, Hyền Vương và Quận Vương đều đã chẩun bị tốt câu trả lời, ấy thế mà Mạc Liễm Sâm vẫn còn rúc trong chăn chờ công công đến gọi hắn rời giường. Chăng trách hắn được, hôm qua xém chút nữa Hoàng thượng tóm điểm yếu không quỳ của bọn họ trị tội Ninh Ninh, hôm nay nếu phụ hoàng không đến gọi hắn rời giường, nói gì đi chăng nữa hắn cũng sẽ không vào triều sớm. Dịch Cẩn Ninh ngồi trước bàn trang điểm, qua gương đồng nhìn Mạc Liễm Sâm chợp mắt trong ổ chăn, quả thực có chút buồn cười. Dáng vẻ giận dỗi của hắn hiển nhiên giống như đứa nhỏ chưa lớn. Không phải hôm qua Hoàng thượng không trách tội bọn họ sao, nàng không tức giận, hắn nhiệt tình cái gì? “Vương Gia, giờ Mẹo đã qua, chàng đây là muốn ngủ nướng hay là làm sao?” Dịch Cẩn Ninh giơ bút trong tay lên vẽ mi, vẽ được một nửa nàng xoay người lại nhìn phu quân mình. Nàng đã hiểu hắn đang rầy rà cái gì rồi, Hoàng thượng có thể để nàng vào triều đã là phá lệ một lần. Nếu nàng đi lần thứ hai thì có vẻ nàng rất không hiểu chuyện. “Công công sẽ đến!” Mạc Liễm Sâm đáp lại một câu, ngồi dậy nhìn về thê tử mình. Viễn Sơn như đại, da như mỡ đông, nửa mái tóc nới lỏng rơi trên vai, còn có mấy lọn tinh nghịch rũ xuóng xương quai xanh tuyết trắng của nàng, cũng có một loại ma lực hấp dẫn người. Mạc Liễm Sâm nhảy xuống giường, đến giày cũng chưa kịp mang đã chạy đến. Dịch Cẩn Ninh vội vươn tay chắn trước ngực: “Chàng đừng có mà xằng bậy, hiện tại tất cả mọi người đều đã rời giường rồi.” Tối qua nàng lại bị giày vò một trận, bây giờ eo vẫn ẩn ẩn đau xót, quỷ thèm ăn này sẽ không muốn lần nữa đấy chứ? Nàng cảnh giác giơ hai tay lên, vô cùng nhiệt tình phòng bị, đôi mát to linh động chớp cũng không thèm chớp, cứ thế trừng hắn. “Đừng nghĩ lung tung, ta chỉ muốn… Giúp nàng vẽ mi thôi!” Trộm nghĩ giúp nàng vẽ mi mà thôi! Đây là một chuyện hắn đã muốn làm từ trước, thật lâu, thật lâu trước kia đã muốn. Bọn họ trở thành vợ chồng, xem ra thật đúng là trời đã định trước. Duyên phật thật diệu kỳ làm sao, nếu không phải Thái hậu nhắc tới muốn Dịch Cẩn Ninh làm Vương Phi của hắn, hắn sẽ không tự chạy đến Tướng phủ quan sát. Nếu không phải Dịch Cẩn Ninh mạc danh kỳ diệu biến thành một luồng u hồn, nàng cũng không có khả năng sẽ gặp hắn. “Ừm!” Dịch cẩn Ninh buông đề phòng, đưa bút vẽ mi cho hắn, nhẹ giọng đáp: “Lông mày của thiếp không nhạt lắm, vẽ thêm một chút là đẹp rồi.” Bên trong tình nồng ý đậm, người hữu tình vành tai tóc mai chạm nhau, một người nín thở ngưng thanh cầm bút vẽ mi, một người sóng mắt lưu chuyển cười yếu ớt xinh đẹp. Chưa từng nhiều lời, ước hẹn bạc đầu đã được giải thích qua động tác dịu dàng mà ngốc nghếch vẽ mi cho nàng của hắn rồi. Mi vẽ không đẹp lắm, hơi cao so với bên trái nàng vé nhưng nàng vẫn hỉ hả cho hắn một nụ hôn thâm tình. “Đẹp lắm, thiếp rất thích.” Nàng ôm thắt lưng tinh tráng của hắn, lời nói nhỏ nhẹ lướt qua tai hắn: “A Sâm, thiếp muốn mỗi ngày chàng đều vẽ mi cho thiếp!” “Được!” Khóe môi cong lên chút ý cười lười biếng, lời thề cứ thế dễ dàng giắt bên môi. Hắn là người hết lòng tuân thủ lời hứa, tựa như lắc tay tương tư hắn đưa nàng, cuộc đời này tất không phụ! Ngoài cửa, Tiểu Đào và Nô Nhi gọi nhỏ: “Tiểu thư, cô gia, Hoàng thượng phái Lưu công công đến!” Dịch Cẩn Ninh và Mạc Liễm Sâm liếc nhau, hai người nhìn nhau cười. Quả nhiên bị chàng đoán trúng! Dịch Cẩn Ninh cảm thấy phu quân mình có mạc danh kỳ diệu, bản thân muốn vào triều còn phải bắt người ta đến gọi mình. Hắn đây là tức giận Hoàng thượng hay cảm thấy chơi vui, chỉ mình hắn biết. “Vào đi!” Giọng nói Mạc Liễm Sâm trầm thấp thuần thơm mang theo lười biếng lúc mới tỉnh ngủ. Cửa bị đẩy ra, Lưu công công xông vào vội vàng nói: “Ôi chao tiểu tổ tông của nô tài ơi, Hoàng thượng còn đang chờ ngài đấy, ngài mau thay quần áo rồi tiến cung lâm triều cùng nô tài đi!” Mạc Liễm Sâm nhíu lại mày đẹp, tiếp tục bất động trước bàn trang điểm, ánh mắt lại qua gương nhìn phản ứng của công công: “Ninh Ninh không đi, Bổn vương cũng không đi!” “Được rồi, Hoàng thượng cũng nói về sau Thanh Vương phi đều có thể theo ngài vào triều. Nhưng mà...” Lưu công công lườm Dịch Cẩn Ninh đang được Nô Nhi và Tiểu Đào hầu hạ rửa mặt: “Nàng phải lạy Thiên tử, và không được nói chuyện.” “Bổn vương vẫn là đừng đi thôi!” Mạc Liễm Sâm làm như đang tự hỏi, xoay người lại, cau chặt mày nhìn Lưu công công đang chân tay luống cuống. Hắn nhất định phải mang Ninh Ninh theo bên người, một khắc thôi hắn cũng không muốn chia lìa với nàng, hơn nữa... Mạc Dật Hiên kia còn như hổ rình mồi với Ninh Ninh của hắn, hắn muốn khoe khoang trước mặt hắn, tức chết hắn đi! Hắn thừa nhận bản thân keo kiệt, Ninh Ninh chỉ có thể là của hắn, cho người khác nhìn đã là cho bọn họ được lợi. Chẳng qua con hổ đói Mạc Dật Hiên ẩn núp trong bóng tối kia làm hắn không thể không giữ vững tinh thần, còn có thế lực sau lưng Huyền Vương, nhất là “Quỷ Kiến Sầu”. Hắn mơ hồ cảm giác những vật chắn trong chuyện này sắp bị phá vỡ, hết thảy sắp tra ra manh mối rồi. “Vậy... Như vậy thì tùy ngài đi, tóm lại hôm nay lão nô là chuyển lời, lão nô chờ ngài ở đại sảnh!” Lưu công công vung phất trần, khom lưng xoay người, ra cửa chờ. Cuối cùng Dịch Cẩn Ninh vẫn theo Mạc Liễm Sâm lên triều. Trên đại điện, Hoàng thượng trừng đôi mắt rồng, Lưu công công lui ở một bên. Không phải ông không nói rõ ràng, thật sự là Thanh Vương không đồng ý, ông mới không thể không lôi Hoàng thượng ra, nói đây là Hoàng thượng đồng ý. Vợ chồng hai người vẫn không quỳ lạy, đứng im. Hôm nay ánh mắt Dịch Trường Hoa nhìn Dịch Cẩn Ninh có chút ôn hòa, nhưng Quận Vương Mạc Dật Hiên lại có chút không vui. Hắn trừng bàn tay trắng nõn của Dịch Cẩn Ninh đang khoác khuỷu tay Mạc Liễm Sâm, hận không thể khuỷu tay đó là của hắn. “Ái khanh có chuyện gì muốn nói không?” Hoàng thượng nhìn Hộ bộ thượng thư và Thái Phó đại nhân dưới dường như muốn nói lại thôi, mày thoáng giãn ra. Lão thái phó vuốt chòm râu, nâng hốt bản quá đỉnh đầu, bước ra khỏi hàng. “Khởi bẩm Hoàng thượng, Thanh Vương phi là phụ nhân, chiếu theo luật không nên xuất hiện trong triều đình, vả lại thấy Thiên tử không quỳ bái thật đúng là vô lễ. Hôm qua nàng không biết chuyện Hoàng thượng có thể tha thứ, hôm nay giẫm lên vết xe đổ chính là rất bất kính với Hoàng thượng. Cứ tiếp tục như vậy uy nghiêm luật pháp Tây Việt ta còn đâu nữa, Long uy của Hoàng thượng há có thể tồn tại?” Giọng lão thái phó lanh lảnh và người xoay người đứng ở đàng kia thật sự không hòa hợp, Dịch Cẩn Ninh hơi thẳng vai, cảm thấy không thú vị. Người già đi đều hồ đồ, nàng đứng ở đây cản trở ông ấy chuyện gì hả? Hoàng thượng còn chưa nói gì đâu, một Thái phó ông chen miệng làm cái gì? Không phải nàng cố ý muốn nói, chỉ là ông già râu bạc này rất không có ánh mắt, lại cứ muốn nàng không thể không đứng ra biện giải cho mình. Dịch Cẩn Ninh nhẹ nhàng buông cánh tay đang khoác tay Mạc Liễm Sâm, bàn tya trắng nõn lơ đãng vân vê tóc rơi bên tai, chỉ là một động tác lơ đãng này lại không biết đưa tới bao nhiêu tiếng hít khí. Hàng mày như ngọn núi của nàng nhíu lại, đôi mắt đẹp nhướn lên, trong đôi mắt trong suốt là sóng nước mênh mông, khóe mắt tinh tế cong cong thoáng hiện miễn cưỡng ủ rũ. “Vị này là...” Nàng quay đầu nhìn phu quân mình. “Thái phó đại nhân!” “À, Thái phó đại nhân hữu lễ!” Dịch Cẩn Ninh nhẹ nhàng phúc thân, chào lão thái phó, biến thành nàng vô cùng xấu hổ. Nàng chưa hành lễ cho Hoàng thượng chân long thiên tử, lại phúc thân cho ông người làm khó nàng, không biết Hoàng thượng có giận lây sang ông hay không. Thái phó cẩn thận giương mắt nhìn thiên tử cao cao tại thượng, Thiên tử uy nghiêm ngồi, biểu cảm trên mặt trước sau như một. Nhìn không ra tức giận, ông đánh bạo khoát tay với Dịch Cẩn Ninh: “Thôi thôi, lễ này của Thanh Vương phi lão hủ không nhận nổi!” “Xin hỏi thái phó đại nhân, có phải bản phi đắc tội ngài hay không?” Dịch Cẩn Ninh cau mày, một mặt không hiểu nhìn Thái Phó đại nhân. “Không… Không có!” Lão thái phó không biết lát nữa nàng sẽ nói cái gì, vội lau mồ hôi làm rõ: “thanh Vương phi không có chỗ nào đắc tội lão hủ cả! Chỉ là Thiên tử ở trên đại đường, Thanh Vương phi lại làm như không thấy, chuyện này không tuân theo lẽ thường rồi. Lão hủ chỉ là ăn ngay nói thật, không cố ý nắhm vào.” Ông chỉ tuỳ tiện liếc qua đã thấy lãnh ý nồng đậm trong mắt vị Thanh Vương phi này, thoáng chốc ông như bị đông cứng lại. Muốn nói Thanh Vương phi vài câu lại bị ánh mắt tràn ngập lãnh ý kia làm ông nuốt lời sắp ra khỏi miệng xuống bụng. “Ài!” Dịch Cẩn Ninh thán một tiếng, xoay người nhìn đế Vương trên long toạ, dịu dàng nói: “Phụ hoàng, lúc chúng ta mới đến, Lưu công công đã nói Hoàng thượng miễn ta và Thanh Vương quỳ lạy. Ngươi nói đúng không, Lưu công công?” Ánh mát nghiêm khắc của Hoàng thượng lướt qua Lưu công công đứng bên tay trái mình, Lưu công công sợ tới mức hơi run rẩy, phất trần trong tay suýt rơi xuống đất. “Hả? Nô tài…” Không có nói mà! Lưu công công cuống quít vội quỳ xuống dập đầu: “Hoàng thượng,nô tài chỉ là thuật lại lời của Hoàng thượng, cũng không có…” Dương công công đứng bên kia khinh miệt, liếc Lưu công công đang quỳ trên đất một cái, xem đi, đấu với ta sao, ngươi còn non lắm! Lưu công công vốn là nội thị hầu hạ bên người Hoàng thượng, lúc Hoàng thượng còn là Thái tử luôn đi theo ông, cũng có thể nói là trung thành và tận tâm, sau này lại vì già trẻ trong nhà bị Xương Ấp hầu nắm trong tay, không thể không nghe lệnh ông ta. Có một lần Lưu công công hạ thuốc trong rượu của Hoàng thượng bị Dương công công nhìn thấy, một câu ông cũng không nói, chỉ lén nhắc nhở Hoàng thượng. Mạc Thắng Các vì dò hỏi nội tình Xương Ấp hầu, giả vờ không biết chuyện, luôn giữ Lưu công công ở bên người. Cho nên mới có hai vị công công Lưu, Dương cùng hầu hạ trước mặt Hoàng thượng, một trái một phải. Bên ngoài đều là người thân nhất cạnh Hoàng thượng, kỳ thực mạch nước ngầm giữa ba người đã bắt đầu khởi động không ai nhìn thấy. Dịch Cẩn Ninh chỉ híp mắt, tựa hồ nhìn ra khó hiểu giữa ba người, trong lòng nhảy ra một phỏng đoán. “Lưu công công, không phải ngài vừa mới nói Hoàng thượng đã đồng ý đó ư?” Dịch Cẩn Ninh vô tội nháy mắt to, vẻ mặt thoạt nhìn có chút oan ức. Mạc Liễm Sâm sau lưng nàng cười đến quỷ dị, Ninh Ninh rất giảo hoạt, học hắn từ khi nào vậy? “Được rồi!” Hoàng thượng rống to một tiếng, mặt rồng giận dữ: “Đủ rồi, là trẫm cho phép, vậy thì không cần quỳ nữa! Ngươi cũng đứng lên đi!” Câu nói cuối cùng này là nói với Lưu công công quỳ dưới đất. Ông liếc Dương công công bên phải mình một cái, Dương công công gật gật đầu. Ông lại liếc Dịch Trường Hoa dưới đường một cái, Dịch Trường Hoa cũng không dấu vết vuốt cằm. “Trẫm tuyên bố mấy ngày tới Thanh Vương và Thanh Vương phi vào triều đều có đặc quyền không quỳ bái, nếu như không đặc biệt cần, Thanh Vương phi không được tham gia chính sự, chỉ cho phép dự thính, không được nói chuyện. Khâm thử!” Hoàng thượng mang theo ánh mắt mong chờ nhìn Thanh Vương con trai mình, dùng ánh mắt hỏi hắn bây giờ ngươi đã vừa lòng chưa? “Nhi thần tạ chủ long ân!” Mạc Liễm Sâm kéo Dịch Cẩn Ninh khom lưng tạ ơn Hoàng thượng, làm một đám cựu thần giận đến dựng râu trợn mắt, nhưng bọn họ không có cách ngăn cản hành vi hoang đường này. Mức độ khoan dung Hoàng thượng đối với Thanh Vương không phải cao bình thường đâu, đến lễ quỳ lạy cũng miễn, vậy sau này chẳng phải nghịch thiên ư? Hoàng thượng Mạc Thắng Các trầm mặt, có phần nhức đầu vỗ trán. Lưu công công tinh mắt thấy Hoàng thượng không khoẻ lập tức đến xoa mi tâm giúp ông. Ông phất tay, Lưu công công sợ tới mức run run, ngón tay đè trên mi tâm Hoàng đế suýt thì chọc vào mắt ông. “Hoàng thượng tha mạng!” Chân Lưu công công mềm nhũn, lại quỳ xuống, quỳ rạp trên đất không dám nhúc nhích. Ông vừa làm cái gì thế này, suýt chút nữa chọc mù mắt Hoàng thượng rồi. “Không phải lỗi của ngươi, lui xuống đi!” Mạc Thắng Các nhíu mày, khoát tay với Lưu công công. Lưu công công nơm nớp lo sợ lui ra khỏi đại điện, ra ngoài từ hậu đường. “Bắt đầu đi!” Hoàng thượng nhìn mấy người con trai trong điện: “Thái tử bắt đầu trước đi!” Hôm qua ông sắp xếp ba đề thi thật ra thì chỉ có một cái, đề thi của mỗi người là giống nhau. “Phụ hoàng!” Thái tử bước ra khỏi hàng, đứng ở phía trước, chắp tay: “Nhi thần cho rằng muốn xử lý tốt vấn đề lũ lụt phương Nam hẳn bắt đầu từ việc sửa chữa đập nước. Thứ nhất thi công đập nước lớn có thể phòng ngừa lũ lụt, ngăn trở các đợt lũ sau; thứ hai, tu kiến đập lớn có thể chứa nước, lúc khô cạn là lúc thủy năng có tác dụng dẫn nước tưới ruộng, dân chúng gặt hái quan trọng là tưới nước; thứ ba...” Hắn bày ra một đống ưu việt lớn của việc xây dựng đập nước, cũng là có thể chỉ ra xử lý mấu chốt của vấn đề, chỉ nói cần phải xây đập lớn. “Ừm, xây đập lớn quả thật là biện pháp hàng đầu giải quyết vấn đề trong này, nhưng Thái tử có còn cách giải quyết nào tốt hơn không?” Thái tử lắc đầu, liếc Thái phó một cái sau đó nhìn mũi giày mình, không lên tiếng nữa. Hoàng thượng coi như hết đòi hỏi với Thái tử do tiên hoàng hậu sở sinh, vẫy tay cho hắn lui ra. “Huyền Vương và Thanh Vương ai đáp trước?” Hoàng thượng nhìn hai người con trai xuất sắc nhất của mình, Huyền Vương đã sớm có thanh danh bên ngoài, Thanh Vương... Nếu không phải hồi nhỏ trận lửa lớn kia cướp đi trí nhớ và hai mắt của hắn, hắn cũng không đến mức vô dụng hơn mười năm. “Phụ hoàng!” Huyền Vương ngó Mạc Liễm Sâm và Dịch Cẩn Ninh cạnh hắn, chậm rãi mở miệng. “Nhi thần cho rằng, giải quyết lũ lụt phương Nam, mấu chốt là phải tìm ra nơi có vấn đề trước. Ngoại trừ vấn đề thời tiết mà Thái tử nói làm cho lũ lụt ra, dân chúng không hiểu phòng vệ, còn có sau khi lũ lụt qua đi, bổ túc* không đầy đủ.” *Bổ túc: Dùng các biện pháp để uốn nắn, sửa chữa, xoay chuyện tình hình bất lợi; nghĩ cách để khuyết điểm không gây ra ảnh hưởng. (Theo Lạc Việt) Hắn nghiêm cẩn nhìn phụ hoàng cao cao tại thượng, vị trí này, hắn nhất định sẽ ngồi lên, nhanh thôi! “Không đủ như thế nào? Chẳng lẽ trẫm phái người đi xây dựng đập lớn vẫn chưa đủ để thấy thành tâm của trẫm, chưa đủ nhân từ với dân chúng sao?” Hoàng thưởng thở phì phì nhìn Huyền Vương, chờ câu tiếp theo của hắn. Huyền Vương khe khẽ cười, khuôn mặt tuấn tú có vài phần tương tự Mạc Liễm Sâm hiện ra độ cong mị hoặc, Dịch Cẩn Ninh kinh ngạc nhìn Mạc Liễm Sâm. Người này... Dáng vẻ tên Huyền Vương này cười rộ lên thật sự giống hết A Sâm! “Không, phụ hoàng vận chuyển lương thực và tiền bạc cho dân chúng giúp nạn thiên tai, lại vì bọn họ xây dựng đập nước lớn chứa nước phòng thủy đã là tố hơn bất cứ người nào rồi. Song dân chúng sở dĩ không thể ấm no dưới nền chính trị nhân từ của phụ hoàng, thậm chí còn gặp phải lũ lụt lần nữa là bởi họ không có được sự trợ giúp chân chính.” “Như thế nào?” Hoàng thượng nổi lên hứng thú, Huyền Vương nói có lý, hắn đưa ra cái nhìn tương đối toàn diện, phân tích ra dân chúng phương Nam nhận được không ít ân huệ nhưng vẫn lũ lụt nghiêm trọng. Hoàng thượng cũng nghĩ không ra mẫu chốt trong đó, ông muốn nghe thử xem Huyền Vương sẽ nói như thế nào. “Phụ hoàng! Tính mạng thân gia dân chúng đều đặt trên ruộng tốt, nhưng ruộng tố bị ngập nước, cho dù phụ hoàng phát nhiều lương thực và tiền bạc đi trợ giúp đi nữa cũng chỉ giảm bớt nhất thời, không cứu được một đời! Cho nên nhi thần cho rằng cho họ con cá không bằng đưa họ chiếc cần câu, nên để cho dân chúng tự mình khai hoang mở ruộng mới đúng, mở ra một vùng đất mới, sản lượng lương thực tự nhiên cũng tăng lên.” Trong mắt Hoàng thượng rõ ràng có ý tán thưởng, ông vuốt chòm râu ngắn ngủn: “Được, đề nghị này của hoàng nhi không tệ! Chỉ có điều... khai khẩn ruộng mới ở đâu thì thích hợp? Nếu trẫm nhớ không lầm thì phần lớn ruộng tốt phương Nam đều đã bị khai khẩn hết, nếu dân chúng muốn khai khẩn một vùng đất mới cũng chỉ có thể làm lại từ đầu, trước mở đường núi, làm đất đai trở nên phì nhiêu màu mỡ, phải qua nhiều năm mới có thể có tác dụng!” Chuyện khai hoang đất mới ông cũng từng lo lắng qua, chỉ là chuyện này cần thời gian, mấu chốt chính là bây giờ dân chúng không giải quyết xong vấn đề ấm no, còn hơi sức mà đi khai khẩn sao? Nhưng đây là một kiến nghị tốt, Hoàng thượng không nói nhiều mà chỉ sai người nhớ kỹ vấn đề này trước, chờ giải quyế được vấn đề thực sự rồi lại nói tiếp. Huyền Vương tức giận lui ra, hắn như xem kịch vui nhìn Mạc Liễm Sâm, nghĩ bản thân đã không đưa ra được kiến nghị tốt, đồ ngu Mạc Liễm Sâm mới khôi phục không lâu này cũng chả có gì đáng nói, dưới sự cân nhắc liên tục phụ hoàng cũng không có cách, đề nghị của hắn đã là đáp án tốt nhất rồi. Chức khâm sai phương Nam sẽ rơi vào trong tay hắn thôi. Nếu ngay cả hắn cũng không thể trả lời tốt vấn đề của phụ hoàng, vậy Mạc Liễm Sâm càng không có năng lực kia. Nói không chừng đến một câu nói cũng không nói thành lời, nhưng nghe nói Dịch Cẩn Ninh cnạh hắn cũng là một bụng tài hoa từ nhỏ, không biết một cô gái khuê các như nàng sẽ có đề nghị tốt gì. Liền tính Dịch Cẩn Ninh thật sự có thể đưa ra đề nghị hay cho Mạc Liễm Sâm hắn cũng không cần lo lắng, phương Nam đều là người của hắn. Mạc Liễm Sâm đi phương Nam tuyệt sẽ không thuận lợi, vả lại… Xương Ấp hầu và Mạc Dật Hiên đã lót đường cho hắn xong xuôi rồi, hắn sắp quần lâm thiên hạ rồi. Phế vật thái tử kia, nhất định phải chết. Hắn giấu ánh sáng trong mắt, cho Mạc Liễm Sâm một ánh mắt soi mói và răn dạy. Hoàng thượng cũng cho hắn một ánh mắt mong mỏi, ông coi trọng người con trai này, con của ông và Lạc phi tuyệt sẽ không vô vi* như vẻ bề ngoài. *Vô vi (无为): Tuỳ theo tự nhiên, không có chí tiến thủ. “Khụ khụ…” Mạc Liễm Sâm lên tiếng, khắp nơi yên tĩnh trở lại, chờ hắn nói ra đáp án kinh người. Dịch Cẩn Ninh túm chặt tay áo hắn, nhìn Mạc Liễm Sâm rất không tình nguyện trả lời, một mặt bình tĩnh. A Sâm đây là đang giả vờ, chàng lại đang giả vờ u mê rồi! “Ta…” Mạc Liễm Sâm nghẹn nửa ngày, chỉ nghẹn ra được một chữ ta. Một vài đại thần bắt đầu rối loạn, nhỏ giọng nghị luận, một số đại thần lập trường không ổn định vốn định đứng về bên Mạc Liễm Sâm đã bắt đầu lung lay. Thanh Vương này quả thật ngu dại như trong lời đồn sao? “Chàng không muốn nói chuyện thì đừng nói, thiếp nói!” Đôi mắt trong trẻo của Dịch Cẩn Ninh nhìn phu quân mình, Thanh Vương vốn không muốn để lộ nhiều, lúc này Xương Ấp hầu đang nhìn hắn! Vì nàng đồng ý Dịch Trường Hoa đi phương Nam đã vượt khỏi ranh giới cuối cùng của hắn, nàng không muốn khó xử hắn! Hắng giọng một cái, giọng nói thanh nhuận ngọt ngào rót vào trong tai mỗi một người ở đây. “Phụ hoàng, Vương Gia chàng… Chàng nói không muốn nói chuyện!” Hả? Khắp nơi lại nổi lên nghị luận, những tiếng ồn ào ong ong hướng về phía Dịch Cẩn Ninh. Nàng không vui cau mày, liếc mắt, trừng phu quân mình một cái rồi tiếp tục ngẩng đầu nhìn Mạc Thắng Các trên ngai vàng. “Phụ hoàng, phu quân nói… Con là nương tử của chàng, câu trả lời của chàng để con công bố. Có được không?” Nàng nói dè dặt cẩn trọng, nếu một chữ không tốt thật sự chọc giân thiên tử, nàng cũng chẳng được lợi gì. “Chuẩn!” Hoàng thượng tiếc rẻ, chỉ có một chữ, ông thật muốn xem xem con dâu Dịch Cẩn Ninh này đến cùng thì có chỗ nào hơn người, Dịch Trường Hoa dạy dỗ con gái có gì khác biệt. Hoàng thượng liếc Dịch Trường Hoa một cái, chỉ thấy ông cúi đầu không nói chuyện, không thấy rõ vẻ mặt của ông. Hoàng thượng có phần không vui, mấy ngày nay Dịch Trường Hoa luôn mất hồn mất vía, chứ không phải không nỡ con gái mình xuất đầu lộ diện đấy chứ? Nhưng đây là tự nàng muốn tới, không ai ép nàng, ông chả truy cứu nàng đắc tội không quỳ thì thôi, Dịch Trường Hoa còn tức giận cái rắm à? “Vậy… Ninh Nhi nói!” “Nói đi!” Hoàng thượng chờ không kịp nữa rồi, lũ lụt phương Nam sắp đến, dân chúng lầm than. Công bộ và Bộ hộ cùng các đại thần có liên quan luôn phiền ông chuyện này, ông thực đau đầu. “Đầu tiên con hỏi Hoàng thượng một câu, trước mắt dân chúng cần nhất là cái gì?” Hoàng thượng nghi hoặc nhìn nàng: “Đương nhiên là khiến lũ lụt nhanh chóng qua đi, khôi phục sản xuất lao động lúc trước rồi!” “Không!” Dịch Cẩn Ninh hơi nhích lên phía trước, nhìn thẳng Hoàng thượng, tuy đầu nàng ngẩng lên nhưng làm cho người ta có cảm giác không được khinh thường, nàng đây là tư thế phượng lâm thiên hạ! Trong lòng các triều thần không khỏi có phần cảm khái, Lạc phi năm đó cùng lắm cũng chỉ như này! Dịch Cẩn Ninh gằn từng chữ: “Không! Hiện tại dân chúng cần nhất là ấm no, là ba bữa một đêm! Đây là điều họ muốn nhất, trước kia là vậy, hiện tại là vậy, sau này cũng là vậy!” “Nhưng quan viên phụ trách vận chuyển lương thực và quan địa phương lại cấu kết với nhau, thậm chí trước tai họa như vậy cũng không quên cắt xén lương thực của dân chúng. Hoàng thượng, con chỉ muốn hỏi, ngài hiểu được khó khăn của dân gian sao?” Dịch Cẩn Ninh có chút nhớ nhung, khóc nức nở, kiếp trước nàng đến thôn trang ở nông thôn một lần, nơi đó tham quan ô lại hoành hành, dân chúng không ngừng kêu khổ, nhưng không ai giải quyết cho họ. Bọn họ lao động cực khổ, còn phải nộp lương thực và tiền bạc lên trên, có vài dân chúng ngay cả lượng thực dữ trữ cũng không có. Đây thật sự là “cửa son rượu thịt thối, đường có xương chết cóng”*! *Xuất sứ từ “Tự kinh phó Phụng Tiên huyện vịnh hoài ngũ bách tự” của Đỗ Phủ thời Đường. Có nghĩa gia đình phú quý nhiều rượu thịt đến ăn không hết mà hôi thối, người nghèo lại đói lạnh chết ở đầu đường. Hình dung hiện tượng xã hội giàu nghèo xa cách. (Theo baike) Lúc đó nàng tức giận nhưng không có cách nào làm chút việc cho dân chúng, trở về nhà muốn cha chồng giúp đỡ phản ánh lại chuyện này với Hoàng thượng lại bị mẹ chồng coi thường và Chương Dẫn Giác phỉ nhổ. Nói đó là chuyện người khác, quản nhiều như vậy làm gì? “Hoàng thượng cao cao tại thượng, mỗi ngày cẩm y ngọc thực, Hoàng thượng... không biết!” Nàng tiếp tục nói, thần sắc bi thương khiến mỗi một người ở đây đều muốn ôm nàng vào ngực thương yêu. Nhưng giai nhân có chủ, Mạc Liễm Sâm nhẹ ôm nàng vào lòng, dịu dàng nói: “Ninh Ninh, ta ở đây!” “Vâng, thiếp biết!” Dịch Cẩn Ninh thu lại cảm xúc, lúc nãy nàng hơi kích động. Hoàng thượng không thể tưởng tượng nổi nhìn Dịch Cẩn Ninh đứng giữa đại điện, đứa bé này... Nàng cũng hiểu được nỗi khổ dân gian sao? Nàng đây là đã trải qua cuộc sống đau khổ hay bị ngược đãi? Ánh mắt sắc bén lướt về phía Dịch Trường Hoa cũng đang mở to mắt, vẻ mặt mê man nhìn con gái mình, Dịch Trường Hoa cảm nhận được ánh mắt Hoàng thượng, lập tức cúi đầu. “Bởi vậy...” Dịch Cẩn Ninh khịt mũi, sao nàng lại khóc? Trong lòng không khỏi bị bản thân diễn trò làm cảm động lây. Không sai, vừa rồi nàng chỉ đang diễn trò, một mình tự biên tự diễn, để người ta cảm thấy nàng là người từng chịu qua những ngày cực khổ không có cơm ăn không có nơi về này. Chiêu này của nàng tên là “gợi lên sự đồng tình của người khác”, chỉ cần thay Hoàng thượng vào vị trí này sẽ cảm thấy nàng nói rất có đạo lý, huống chi nàng nói chính là sự thật. “Chỉ cần có thể phái một người chấn chỉnh lại một vài quan lại địa phương, chọn lại một vài người tận trung vì Hoàng thượng, vì dân chúng hoàn thành trách nhiệm của một quan viên tốt chính là giải quyết mấu chốt của vấn đề này, đương nhiên, chính yếu hiện nay là trấn an dân chúng trôi giạt khắp nơi, đưa tiền gom góp được nhanh chóng vận chuyể đến nơi tai họa, giải quyết vấn đề chỉ cần ăn no bụng của họ, ai còn rảnh rỗi không việc làm muốn gặp Hoàng thượng, còn ai không có chuyện muốn làm phản nữa?” Nàng vừa nói đã nhắc đến vấn đề làm Hoàng đế nhức đầu, hôm nay liên tục đăng báo nói ở khu tai nạn đã có vài vụ tạo phản, thậm chí có người viết trên quần áo những lời như “cẩu Hoàng đế không chết tử tê được”. Hoàng thượng nhìn Dịch Cẩn Ninh khen ngợi rồi lại nhìn Mạc Liễm Sâm, ai nói cũng không quan trọng, quan trọng là vừa rồi Thanh Vương phi nói nàng thay Mạc Liễm Sâm nói chuyện, vậy ông coi như là Mạc Liễm Sâm nói là được rồi. “Tốt lắm, câu trả lời cao thấp đã thấy rõ ràng!” Hoàng thượng cao giọng tuyên bố câu trả lời của ba người: “Đáp án của Thái tử quá mức không rõ ràng, không thể thực sự quan tâm dân chúng, vả lại áp dụng xây dựng đập lớn cũng không tính là đề nghị tốt. Đề nghị của Huyền Vương cần chờ thương nghị, chờ lũ lụt lần này qua đi, Huyền Vương đảm đương chủ soái khai hoang, dẫn dắt dân chúng phương Nam xây dựng lại gia viên. Thanh Vương...” Hoàng thượng dừng một chút: “Đề nghị của Thanh Vương phi là đề nghị của Thanh Vương, đề nghị này rất tốt, ai cũng không thể không có cơm ăn, ai cũng vì đói bụng mà hăm hở phản kháng, cho nên... Lần này chức khâm sai đến phương Nam cứ như vậy quyết định. Lập tức hạ chỉ, ban Thanh Vương thanh thượng phương bảo kiếm này, thay mặt trẫm tuần tra phương Nam, giám sát xây dựng đê dập, nửa tháng sau lên đường!” Mạc Liễm Sâm vẫn còn thẫn thờ bởi cảm xúc kích động vừa rồi của Dịch Cẩn Ninh, nàng thực sự từng ở nông thôn sao? Thật sự từng bởi đói bụng ăn quàng mà hăm hở đấu tranh? Hoặc giả… Nàng chỉ thấy loại tình huống này? Hắn nhíu mày, lông mi cuốn kiều che khuất tìm tòi trong mắt hắn, tay không tự giác nắm chặt nữ tử bên người. Nữ tử này nói… nàng là một u hồn, hắn thực sự sợ bỗng nhiên một ngày nào đó nàng sẽ phiêu đãng bay đi, cứ thế rời hắn đi. “Ninh Ninh, bất cứ lúc nào cũng đừng rời khỏi ta!” Hắn nhỏ giọng nói. “Hả?” Dịch Cẩn Ninh không nghe rõ hắn nói gì, chỉ nghe được hắn nói hai chữ rời đi. Hạ triều, có vài đại thần đi lên chúc mừng Thanh Vương lấy được vị trí đầu. Lần này Thanh Vương đến phương Nam có thể xử lý chuyện lũ lụt thoả đáng, nở mày nở mặt trở về, đến lúc đó vị trí Thái tử trừ hắn ra không thể là ai khác nữa rồi! Trong những người này đã có người bứt đầu nghiêng về phía hắn, nói những lời vô cùng khen ngợi. Bọn họ dương dương tự đắc, may mà bản thân xếp hàng trễ, dường như Thanh Vương đi chuyến này sẽ đại hoạch toàn thắng*, khải hoàn mà về, trên mặt mọi người đều là biểu cảm bản thân mình cũng được thơm lây. *Đại hoạch toàn thắng: Thành ngữ hán ngữ, chỉ chiến thắng đối phương, nhận được toàn bộ thắng lợi. Theo baike. Mạc Liễm Sâm không thèm đếm xỉa đến họ, kéo Dịch Cẩn Ninh đi nhanh, hán muốn nhanh chóng trở về để hỏi cho ra nhẽ, Dịch Cẩn Ninh thua sự kiện kia rốt cuộc có mấy phần là giả mấy phần là thực. Bằng không vì sao khi nàng nói lại rơi lệ xót xa, trong giây phút đó tim hắn bị níu chặt lại, nàng không biết sao? Trở lại điện Thừa Ân, chưa đợi Dịch Cẩn Ninh hồi phục lại, đôi môi nóng bỏng của Mạc Liễm Sâm đã đưa qua. Nụ hôn của hắn dày đặc dịu dàng mà lại triền miên làm Dịch Cẩn Ninh thả lỏng. Trên giường, dưới chân gấm là cơ thể lõa lồ của Dịch Cẩn Ninh, nàng chủ động vươn tay ôm thắt lưng hắn, đưa thân mình gần sát vào hắn. Từ lúc trở về A Sâm luôn nhíu chặt mày, không vui của hắn chính là phiền não của nàng, sao nàng có thể không biết ưu thương của hắn hôm nay? Hoặc thực sự là cảm giác lưu luyến trong lòng giữa vợ chồng đi! “A Sâm, làm sao vậy?” “Không có gì, chỉ là mệt mỏi thôi!” Hắn ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, trong đầu đều là trấn tĩnh. Đôi mắt hoa đào xinh đẹp lại có thần, Dịch Cẩn Ninh và hắn nhìn nhau cười, chủ động nhận tội: “Đó là trong kiếp trước, phu nhân Xương Ấp hầu thấy thiếp không sinh được con, liền đuổi thiếp đến nông thôn ở gần một năm. Khi đó thiếp vừa mười bảy tuổi, lập gia đình với Chương Dẫn Giác đã hơn một năm...” Trong mắt Mạc Liễm Sâm chứa đầy nước mắt, trước mặt Dịch Cẩn Ninh hắn có thể yếu ớt, có thể phóng túng. Dịch Cẩn Ninh từng nói hắn và nàng là một chỉnh thể, ai cũng không có cách tách hai người họ ra. Hắn chưa bao giờ biết Dịch Cẩn Ninh lại có thể sinh hoạt ở quê suốt cả một năm trời, không những bị hạ nhân ức hiếp, còn bị lưu manh địa phương đùa giỡn. Nếu không bởi nàng là con dâu Xương Ấp hầu, đến tham quan địa phương cũng dám chiếm lấy cơ thể nàng rồi. Dịch Cẩn Ninh vươn bàn tay trắng nõn, lau đi giọt lệ nơi khóe mắt Mạc Liễm Sâm: “A Sâm chớ khóc, thiếp đều chịu qua rồi, không có việc gì!” “Ninh Ninh...” Mạc Liễm Sâm ôm nàng càng chặt hơn, sợ vừa buông tay nàng lập tức trốn, không bao giờ trở về nữa. Trong phòng hai vợ chồng tình thâm ôm nhau khóc, ngoài phòng A Trúc và Tiểu Đào ngồi trên cành cây nhìn phong cảnh nơi xa ngẩn người. Bỗng nhiên A Trúc nói với Tiểu Đào: “Ngày mai ta đi nói với chủ tử, để nàng nhanh chóng gả cho ta!” “Gì cơ?” Tiểu Đào hoảng hốt: “Sao lại gấp như vậy?” A Trúc ôm nàng: “Ta cũng lo lắng nàng sẽ đột nhiên trốn mất, cuối cùng không tìm lại được!” “Đừng đùa, tiểu thư và cô gai đang ưu thương, chàng rộn cái gì!” Tiểu Đào lắc chân, đưa một chiếc lá cây vào trong miệng thổi. Những lúc tâm tình nàng không tốt đều thổi một khúc, đó là mẫu thân nàng dạy nàng. Mẫu thân nói nếu trong lòng con có chuyện gì không thoải mái thì phát tiết ra, thổi một khúc chính là cách phát tiết tốt nhất. Hôm nay nàng cũng ưu thương, tự nhiên ưu thương không nói thành lời. Tiểu thư và cô gia ở trong phòng cứ vui vẻ làm chút chuyện tốt là được rồi, làm chi nói mấy chuyện thương tâm khổ sở, làm nàng cũng ưu sầu theo! Cửa két một tiếng mở ra, Dịch Cẩn Ninh ngẩng đầu lên liền thấy Tiểu Đào và A Trúc ngồi trên cây trong viện lắc lư chân, hôm nay không thấy Nô Nhi ăn vặt, không biết bị Tiểu Đào sai đi đâu làm việc rồi. “Tiểu Đào, A Trúc, các ngươi vào đây!” Dịch Cẩn Ninh dặn dò một tiếng, A Trúc mang theo Tiểu Đào phi thân xuống, nhanh chóng theo chủ tử vào phòng. Dịch Cẩn Ninh vừa nghe được lời A Trúc nói với Tiểu Đào, nàng cũng muốn để Tiểu Đào nhanh chóng thành hôn với A Trúc, đỡ cho nàng một mối tâm sự. Nàng nhìn Tiểu Đào và A Trúc chằm chằm một lúc lâu mới cất lời: “Hai người các ngươi... chọn ngày đi!” “Hả?” Tiểu Đào mở to hai mắt, tiểu thư đang nói gì thế, chọn ngày cái gì? Mạc Liễm Sâm đi từ buồng trong ra, hắn nâng rèm thủy tinh ngọc thạch lên, trong đôi mắt hoa đào yêu mị là ý cười trêu tức. “A Trúc, thằng nhãi nhà người cuối cùng cũng mây mờ trăng tỏ rồi, còn không mau cám ơn Ninh Ninh!” A Trúc ngẩn ra, vừa rồi hắn cố ý nói to tiếng, không ngờ quả nhiên Dịch Cẩn Ninh nghe được đối thoại giữa hắn và Tiểu Đào. Là một chủ tử cẩn thận, tốt bụng, hắn không theo sai người. Lúc trước Mạc Liễm Sâm để hắn đi theo Dịch Cẩn Ninh, hắn sống chết không đồng ý, bây giờ hắn vô cùng bằng lòng khăng khăng một mực theo nàng, chẳng sợ nàng muốn đuổi hắn đi hắn cũng sẽ không còn một sẽ nghĩ muốn rời nàng đi. “A Trúc!” Tiểu Đào ngẩng ra một lát liền phục hồi tinh thần, đã thấy A Trúc thẫn thờ đứng đó không nhúc nhích. Chàng không đồng ý cưới mình sao, vậy vừa rồi cầu hôn là xảy ra chuyện gì? “Hả!” A Trúc bị Tiểu Đào đẩy, đứng không vững liền hơi lảo đảo, Tiểu Đào nhanh chóng đỡ lấy, bĩu môi nói: “Nhìn chàng xem, đứng cũng không vững, chàng đây là thực sự vui mừng hay không đồng ý cưới ta?” “Ta dĩ nhiên là thật sự vui vẻ rồi!” A Trúc vội kéo Tiểu Đào quỳ gối trước mặt Dịch Cẩn Ninh: “Cảm ơn chủ tử thành toàn!” “Được rồi, đứng lên đi. Như vậy đi, mai ta chuẩn bị ít đồ cưới vì Tiểu Đào, người cũng chuẩn bị tốt một chút, ba ngày sau các ngươi sẽ thành thân!” Dịch Cẩn Ninh nói đơn giản một chút thành thân phải chuẩn bị những gì, A Trúc cứng đầu cứng cổ này lại có thể luôn cười ngây ngô, cứ như không nghe vào gì cả. Tiểu Đào lắc đầu, A Trúc ngốc này đúng là một cái cọc gỗ! A Trúc như nghe lọt những gì Dịch cẩn Ninh dặn dò, gật đầu, bỗng nhiên ôm lấy Tiểu Đào, ôm nàng xoay vòng vòng. “Tiểu Đào, làm sao bây giờ, ta rất phấn khởi! Hanh phúc tới quá nhanh, ta muốn điên mất rồi!” Tiểu Đào cười khanh khách, nàng cảm kích liếc Dịch Cẩn Ninh một cái, oán trách véo tay A Trúc một cái“Vậy thì cho chàng trở lại hiện thực! Bây giờ lão nương không muốn gả nữa!” “Không được, chủ tử đã hứa gả nàng cho ta rồi, sau này nàng sẽ là của ta, đời đời kiế kiê[s chúng ta đều phải móc vào nhau!” A Trúc kích động xoay vòng càng hớn hở, Tiểu Đào bị xoay có chút chóng mặt, nhưng cũng cười đến một mặt hạnh phúc. “Ai nói A Trúc là cái cọc gỗ chứ, nhìn xem, những lời này càng khiến người ta rung động hơn thề non hẹn biển!” Dịch Cẩn Ninh kéo tay Mạc Liễm Sânh, vùi đầu trên bờ vai ăhns, nhìn A Trúc càng không ngừng xoay vòng. “Sao, hâm mộ à?” Mạc Liễm Sâm thấy dáng vẻ nàng đầy mặt hâm mộ, trêu ghẹo nói: “Nếu không ta cũng ôm nàng, xoay hai vòng choáng váng hạnh phúc xem có cảm giác gì nhé?” Chàng đây là… giun đũa sao! Đến nàng nghĩ gì Mạc Liễm Sâm cũng biết hết? Dịch Cẩn Ninh kinh ngạc, còn chưa kịp phản ứng đã bị ôm lấy, chỉ nghe hắn nói: “a Trúc, xem ai xoay nhanh hơn!” “A!” Dịch Cẩn ninh chóng mặt, đầu nổ bùm bùm choáng váng. Hạnh phúc tới quá nhanh, thì ra là cảm giác như vậy ư? Hai ngày sau, Tiểu Đào mặc vào tân giá y. Nàng ngồi trước gương đồng để mặc Dịch Cẩn Ninh trang điểm cho nàng. Dịch Cẩn Ninh từng nói chờ đến ngày nàng xuất giá, muốn đích thân mặc giá y cho nàng, muốn tự mình chải đầu cho nàng. Lúc trước nàng nghe xong cảm động đến rối tinh rối mù, không ngờ tiểu thư vẫn nhớ rõ lời nói lúc trước. Lúc này nàng đã khóc mấy bận, son phấn trên mặt bị trôi hết, Dịch Cẩn Ninh cũng không để ý lắm, lại giúp nàng trang điểm lần nữa. “Đồ ngốc, tân nương mà khóc cái gì hả, cẩn thận điềm xấu!” Nàng nhớ lúc trước khi tiểu thư xuất giá, mình cũng nói với nàng những lời này. Nô Nhi đầy miệng đều là điểm tâm, nàng hàm hồ không rõ nói lời chúc phúc Tiểu Đào, nuốt đồ ăn trong miệng xuống, cuối cùng Tiểu Đào cũng nghe rõ một câu: “Tiểu Đào tỷ, chúc tỷ và A Trúc ca ca bạch đầu giai lão, sớm sinh quý tử!” “Được, bạch đầu giai lão, sớm sinh quý tử!” Tiểu Đào thẹn thùng nghe Dịch Cẩn Ninh nói như chế giễu, tay không tự giác xoa bụng, nơi đó... đã mang thai một sinh mệnh nhỏ. A Trúc, chàng sắp làm cha rồi! Dịch Cẩn Ninh giật mình nhìn động tác mang theo tình mẹ chói lóa của Tiểu Đào: “Tiểu Đào, ngươi...” “Tiểu Đào tỷ, tỷ...” Nô Nhi cũng giật mình không thôi, giúp trang điểm còn có đại cung nữ Liên Nhi của Mạc Liễm Sâm, nàng vẫn chỉ yên lặng giúp Tiểu Đào sửa sang lại trang điểm, tỉ mỉ vẽ lông mày cho nàng. Tiểu Đào đối với mỗi người trong cung đều tốt, Liên Nhi cũng thật tâm chúc phúc cho nàng. “Ừm, ta có, đã hơn một tháng rồi!” Tiểu Đào cúi đầu, giọng nói ngọt ngào, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng mang theo ánh sáng của người làm mẹ. “Thật sao!” Dịch Cẩn Ninh giữ tay nàng: “A Trúc có biết không?” “Chàng vẫn chưa biết!” Tiểu Đào bĩu môi: “Đồ cọc gỗ kia đúng là cọc gỗ, em ám chỉ chàng nhiều lần chàng vẫn chả có phản ứng gì cả!” Cọc gỗ à cọc gỗ, chàng phải làm cha rồi! Tiểu Đào nghĩ ngợi, lại là vẻ mặt hạnh phúc. Tuy A Trúc không biết tin tức nàng mang thai nhưng ít nhất hắn đề cập đến chuyện thành thân, bằng không cái bụng này của nàng sao giấu giếm nổi trong cung? “Đúng là đồ cọc gỗ!” Nô Nhi giúp Tiểu Đào kết lại một câu. Tiểu Đào tỷ mang thai lâu như vậy mà A Trúc ca ca đến một chút cũng không biết chuyện, còn chạy theo cô gia cả ngày, cung không biết làm cái gì. Dịch Cẩn Ninh nhưng lại biết một chút, hẳn là Sát Minh bên kia lại có nhiệm vụ, giết người thôi! Trước kia nàng nghe được còn có thể hơi chấn kinh, bây giờ Mạc Liễm Sâm chủ động nói với nàng, còn có gì mà để ý nữa? Chỉ cần bọn họ ở bên ngoài bình an là tốt rồi. “Đúng rồi, Tiểu Đào!” Bỗng nhiên, Dịch Cẩn Ninh nhớ tới một chuyện, nàng ghé sát vào tai Tiểu Đào, nhỏ giọng nói cho nàng nên làm như thế nào, Tiểu Đào nghe được mà một mặt thẹn thùng, hẹn không thể lập tức biến mất ở trước mặt mọi người mới tốt. “Tiểu thư!” Tiểu Đào dậm chân một cái, chuyện này nàng tự nhiên biết được, lúc trước ở Tướng phủ một vị ma ma đã dạy nàng. Không phải mang thai không thể động phòng sao, A Trúc hắn sẽ hiểu và thông cảm! “Nhưng mà A Trúc không biết, ta nhắc nhở ngươi thôi!” Dịch Cẩn Ninh cười đến đắc ý, lúc trước nàng chưa gả cho Mạc Liễm Sâm, Tiểu Đào luôn trêu ghẹo nàng, còn lấy lắc tay tương tư của nàng ra trêu đùa, cuối cùng hôm nay cũng báo được thù rồi. “Đúng vậy! Tiểu Đào tỷ, A Trúc ca ca là tên ngốc hắn không biết, tỷ nhất định phải bảo huynh ấy nhẫn nhịn đấy! Ha ha ha!” Nô Nhi cười ha ha, thê tử tân hôn dưới người, lại không thể chăm sóc, A Trúc sẽ có biểu cảm gì đây? Dịch Cẩn Ninh cũng thật muốn biết: “Ấy, Nô Nhi, tối nay chúng ta nháo động phòng, xem A Trúc ngốc kia có biết không!” Mấy người vừa nói nói cười cười vừa trang điểm cho Tiểu Đào trở nên xinh đẹp, Dịch Cẩn Ninh và Nô Nhi mỗi người một bên đỡ Tiểu Đào ra khỏi phòng. Tân nương tử một thân hỉ phục đỏ thẫm, chú rể tuấn tú cao ngất đứng đằng kia nghênh đón tân nương của hắn, không kiệu hoa, không lời của mối mai*, không cha mẹ, chỉ có mấy người và một dải hồng lăng. *Lời của mối mai: Hôn nhân cổ đại chú ý đến “lệnh của cha mẹ, lời của mối mai”. Dưới ảnh hưởng của lễ giáo phong kiến và chế độ cấp bậc sâm nghiêm, loại chế độ hôn nhân này cũng có tính tồn tại hợp lý nhưng không tôn trọng ý nguyện của đương sự, cũng gây ra không ít bi kịch tình yêu. (Theo baike) Nhưng A Trúc không cần, Tiểu Đào cũng không hề để ý, nàng từ nhỏ đã không có nhà. Tiểu thư chính là người nhà của nàng, về sau... A Trúc cũng là người nhà của nàng rồi! Nghĩ đến đây nàng liền lệ nóng doanh tròng, may mà có khăn voan che, bằng không tiểu thư lại chê nàng mít ướt! Tam bái xong, A Trúc nắm một đầu khác của hồng lăng đưa Tiểu Đào vào động phòng. Dịch Cẩn Ninh ôm Mạc Liễm Sâm: “Chàng nói, sau này chúng ta cũng hạnh phúc như vậy sao?” “Sẽ!” Ánh mắt Mạc Liễm Sâm xa xăm, nến đỏ lay động, hỉ đường đỏ bừng hòa hợp tình cảm ấm áp.