Nghìn cân treo sợi tóc, Chương Vũ Hùng thoáng nhìn qua thuần thú sư nguỵ trang thành thị vệ, dùng ánh mắt ý bảo hán nhanh thúc giục con hổ đói này bổ nhào qua cắn Dịch Cẩn Ninh. Thuần thú sư nhận được mệnh lệnh, lặng lẽ từ trong tay áo lấy ra một cái chuông nhỏ đong đưa vài cái. Nhưng chỉ thấy con hổ đói này ngày càng hung mãnh lao về phía Dao phi. Dao phi sợ tới mức mặt không còn chút máu, đã sớm cứng đờ. Dịch Cẩn Ninh nhìn động tác của thuần thú sư, chẳng biết tự lúc nào đã đi đến cạnh Mạc Liễm Sâm cười cười, lại che giấu ý cười nơi đáy mắt. Đấu với nàng ư? Dao phi vẫn hơi non! Nhưng đúng lúc này Huyền Vương đã phi thân qua. Đúng lúc con hổ đói vồ Dao phi, dùng kiếm chặn lại. Hổ đói thấy không vồ được Dao phi, lại thêm bụng đói kêu vang đâm ra càng thêm hung mãnh, ngược lại đánh về phía Huyền Vương dùng kiếm chắn nó. “Hoàng nhi…” Dao phi thấy hổ đói đánh về phía con yêu, suýt nữa hôn mê bất tỉnh. Hoàng thượng thấy hổ đói phi thân nhảy lên, phóng qua Dao phi đánh về phía Huyền Vương thì trong lòng cũng căng thẳng. Huyền Vương há là cái bánh bao mềm, mặc con hổ đói này gây thương tích? Hắn như con cá chép xinh đẹp xoay người, nhẹ phóng qua đầu con hổ đứng ở sau lưng nó. Dao phi thấy con trai bình yên vô sự, trái tim dán trên cổ họng nhất thời hạ xuống. Con trai là niềm kiêu ngạo của bà ta, một Tướng quân Uy Chấn của Tây Việt đã mất, hiện nay có một Huyền Vương, những tiểu quốc xung quanh có ai nghe thấy danh hàm con trai bà ta mà không sợ tới mức hai chân phát run? Bà ta cũng đang vì sinh được đứa con tốt, tài tài nên mới luôn được thánh sủng không suy, trong hậu cung ngẩng đầu trước mặt đám phi tần trẻ tuổi giai lệ và cấp phẩm cấp khá cao. Chúng cấm vệ quân thấy Huyền Vương cầm bảo kiếm trong tay phấn đấu quên mình đánh hổ, kịch liệt đọ sức cùng hổ đói cũng ào ào cầm kiếm tiến lên, bao vây hổ đói. Người hiền hay bị bắt nạt, người quả nhiên là hung ác hơn mãnh thú! Hổ đói thấy cấm vệ quân vây quanh, lại gầm lên giận dữ, chi trước quỳ rạp trên mặt đất chi sau đưa về phía sau vận sức chờ phát động, nó nhe răng cong mình chuẩn bị mở ra một cuộc đại chiến với con người. Quận Vương Mạc Dật Hiên thấy Huyền Vương một mình chém giết cùng hổ đói, cũng cầm kiếm gia nhập hàng ngũ vây công. Hai người không địch lại nổi hổ đói hung mãnh, trên người bị cào mấy vết, máu tươi đầm đìa. Dao phi đau lòng nhìn con trai mình, muốn tiến lên lại không dám đành nhì huynh trưởng nhà mình xin giúp đỡ, chỉ thấy trong chớp mắt Chương Vũ Hùng đối diện thuần thú sư. Lúc này cửa đã mở rộng, rất nhiều người sợ chết đã chạy mất amgnj không thấy tung tích từ sớm, còn có một đám người chờ ở bên cạnh xem kịch vui. Hoàng thượng vẫn chưa đi, hổ đói cũng bị bao quanh, cho nên dù trong lòng bọn họ sợ hãi nhưng vẫn lấy thêm can đảm, dừng chân cnah giữ quanh Hoàng thượng. Nếu bất hạnh bị hổ đói làm tổn thương thật thì cũng có công cứu giá, không như những người đi trước, khẳng định ngày sau sẽ bị Hoàng thượng bài xích. Mạc Liễm Sâm lạnh mắt nhìn động tác của mấy người này, khẽ cười một tiếng, che chở Dịch Cẩn Ninh, tay cũng nắm thật chặt. Hổ đói này thật sự là quá đói rồi, cũng không biết Chương Vũ Hùng bỏ đói con hổ này bao lâu, ai biết Huyền Vương và Mạc Dật Hiên có thể khống chế nó hay không? Hắn vẫn là cẩn thận bảo vệ Ninh Ninh mới tốt, miễn cho nàng chịu tai vạ, vừa rồi nàng mang miếng vải kia trên người dọa hắn sợ rồi. Thực không nên cho nàng miếng vải này, hắn đúng là lắm chuyện! Dịch Cẩn Ninh cảm kích nhìn hắn một cái, lui đến một nơi an toàn, mặc hắn giữ bản thân mình trong phạm vi an toàn. Cách một lúc lâu Huyền Vương và Quận Vương vẫn chưa thể khống chế hổ đói, còn làm cho nó nhảy ra khỏi vòng vây. Trong lòng những người lưu lại nhìn kêu khổ, đúng là hối hận không nên lưu lại làm đối tượng tấn công của hổ đói. Người người lại chạy tứ tán, ào ào chen lấn về phía cánhc ửa. Người ở đây nhiều lắm, cung thủ không tiện ra tay. Con hổ đói kia đi loạn mấy cái, trằn trọc đến bên Hoàng thượng. "Hộ giá!" Chân Hoàng thượng không ngừng run lên, giọng nói cũng không còn uy nghiêm ngày trước. Con hổ đói này đến Huyền Vương và Quận Vương cùng ra tay nà chưa thể chấn trụ, một đế vương không biết võ công như ông sao có thể thoát khỏi móng vuốt sắc bén của nó. Mắt thấy con hổ này nhảy qua sự bao vây dày đặc của thị vệ, trực tiếp nhả đến phạm vi an toàn của Hoàng thượng, vươn móng vuốt sắc bén, há chiếc mồm to như cái bồn máu xông về phía Hoàng thượng. "Người đâu, hộ giá!" Hoàng thượng cuống quít trốn tránh, lại bị hai móng vuốt của hổ đói đè lại bả vai, không thể nhú nhích. Nếu không phải tiin nghiêm đế vương không che phép, ông đã sớm hôn mê bất tỉnh. Dịch Cẩn Ninh rũ mi, che đây ý cười trong mắt. Mảnh vài này vừa rồi bị nàng xé thành hai mảnh, một mảnh cho Dao phi, một mảnh khác. . . Tất nhiên là cho Hoàng thượng. Người Chương gia muốn nàng chết, vậy nàng cần gì phải nâhn từ? Rõ ràng làm người tốt đến cùng, giúp Huyền Vương khiến bệ hạ băng hà! Xoạt! Hoàng bào màu vàng sáng chói của Hoàng thượng bị cào rách một đường. "Hoàng thượng. . ." Mọi người hô to! Phần lớn trung thần là quan văn, lấy đâu ra dũng khí hộ giá chứ, tất cả đều co đầu rụt cổ không dám tiến lên một bước, Hoàng thượnh nhign mà tròn lòng phát lạnh. Các đại thần phi tử này ngày thường luôn miệng hô to vạn tuế, người người ân càn a dua không ngừng, hôm nay xem như ông thấy rõ người nào mới thực sự bằng lòng hi sinh vì ông. Cửa đã mở toang, mọi người chạy tứ tán khắp nơi, vì sao Hoàng thượng không đi? Trong lòng Dịch Cẩn Ninh hoài nghi đã thấy mạc Liễm Sâm liếc đến một ánh mắt nàng hiểu mà. Hoàng thượng thân là thiên tử, cho dù muốn giả vờ cũng là giả vờ khí thế uy trấn thiên hạ. Huống chi nơi này là nơi tổ tông của ông hội tụ, tổ tiên đều nhìn vào, chẳng lẽ muốn ông sau khi chết không còn mặt mũi nào đi gặp liệt tổ liệt tông? Lúc này huynh đệ Chương Vũ Thành vẫn đang giả vờ, run run lui ở một bên, được cấm vệ quân bảo vệ bên trong, không phải bọn họ có võ công sao! Hoàng thượng đại nạn đến nơi lại không một ai có thể khống chế được con hổ đói này, chẳg lẽ người người đều hi vọng Hoàng thượng sớm ngày chầu trời? Bỗng nhiên Dịch Cẩn Ninh túm chặt ống tay áo Mạc Liễm Sâm, bây giờ Hoàng thượng vẫn chưa thể chết được! Không, A Sâm không thể bại lộ. Nàng híp mắt suy nghĩ một chút, thấy cung thủ đều đã chuẩn bị tốt, nhanh chóng buông cánh tay đang túm chặt Mạc Liễm Sâm ra, nhanh chóng đến cnạh Hoàng thượng, đẩy mạnh Hoàng thượng một cái, bản thân lại bị vuốt hổ đói cào bị thương hai cánh tay. A! Dịch Cẩn Ninh khẽ rên lên tiếng kêu đau đớn, ôm chặt cánh tay ngã trên mặt đất. Hô hấp Mạc Liễm Sâm dừng lại, quên mất bản thân vẫn đang giả ngu giả mù, kêu to một tiếng: "Ninh Ninh!" Dưới chân nhẹ bẫng, lướt qua đỉnh đầu mọi người đến bên người Dịch Cẩn Ninh. Hiện trường rất hỗn loạn, không ai thấy rõ hắn đến cnạh Dịch Cẩn Ninh như thế nào, cũng không ai nghe thấy hắn kêu cái gì, ngoại trừ Mạc Dật Hiên luôn luôn chú ý Dịch Cẩn Ninh. Hoàng thượng bị đẩy ngã thoát khỏi cái mồm to như bồn máu, sau khi tuyệt xử phùng sinh* ông vui sướng rạo rực khắp toàn thân. Ông cảm kích liếc Dịch Cẩn Ninh một cái, đã thấy nàng nắhm chặt hai mắt, nét mặt thống khôg, hai tay máu tươi chảy dài. *Tuyệt xử phùng sinh (绝处逢生): Ngay lúc không có biện pháp lại có một con đường sống (Theo baike) “Có ai không, thái y!” Grào… Thái y thấy hổ đói kia sắp nhào qua, không ai dám tiến lên. Hổ gầm ngay trong gang tấc, Mạc Liễm Sâm không quản nhiều như vậy, ôm Dịch Cẩn Ninh vào gian phòng vốn để nghỉ ngơi lúc trước. Ở đó A Trúc đã chuẩn bị các loại thuốc trị thương. Phía sau, hổ đói đánh thẳng tới, tai Mạc Liễm Sâm vừa động, ôm Dịch Cẩn Ninh tránh về phía bên trái. Bên trái là chỗ huynh đệ Chương Vũ Thành. Trong mắt Chương Vũ Thành và Chương Vũ Hùng mang theo ánh sáng sắc bén, Mạc Liễm Sâm… Tuyệt đối là giả điên! Lúc này mọi người cũng chú ý đến hành động của Mạc Liễm Sâm, chuyện này… rất không bình thường, Thanh Vương không ngu ngốc nữa à? Còn nhìn được? Chính là một thoáng chốc, hổ rống lên một tiếng lại doạ mọi người định thần lại. Hoàng thượng cũng bất chấp, mạng không còn còn quản uy nghiêm đế vương làm cái gì? “Tất cả đều là đồ ăn hại, trẫm nuôi không các ngươi! Nếu hôm nay không thể giết chết con hổ đói ày thì ở đây làm mồi cho nó đi!” Hoàng thượng trong cơn giận dữ, quát to một trận với đầu lĩnh cấm vệ quân. Ông phất tay áo lên một cái, mang theo mọi người dẫn đầu rời khỏi đại sảnh tông miếu, vứt lại vấn đề khó khăn cho cấm vệ quân muốn tiến lên nhưng không dám. Chương Vũ Thành vừa thấy Hoàng thượng rời đi, ám kình trên tay động một cái, một chưởng phong lao về phía hổ đí đang giương nanh múa vuốt. Hổ đói bị một chưởng ngoan độc của ông ta đánh, sức lực giảm đi rất nhiều. Mọi người tản đi không gian trở nên rộng rãi hơn, chúng cung thủ vay quanh. Hổ đói vẫn chưa đứng lê ncuối cùng bị những mũi tên nhọn bắn thành tổ ong vò vẽ, thống lĩnh cấm vệ quân cắt bỏ đầu hổ đói mang đi cho Hoàng thượng nhìn. Vài vị thái y theo tới cũng đỡ Huyền Vương và Quận Vương vào căn phòng ban đầu, trị thương cho họ quan trọng hơn. Trên tay Hoàng thượng bị quấn băng vải, chỉ nhìn thoáng qua liền để thái y tùy thân khám nghiệm đầu hổ này, ông làm Hoàng đế nhiều năm như vậy dĩ nhiên biết con hổ đói này bị hạ thuốc độc, rất có khả năng chính là cố ý đặt ở tông miếu làm ông đột ngột băng hà, soái vị. Hiện tại Thái tử không tốt, cả ngày chơi bờ lêu lổng, rất nhiều đại thần đều ào ào đứng thành hàng bên Huyền Vương. Nhưng hiện tjai Xương Ấp hầu phủ đã phát triển chắc chắn, thế lực của Dao phi ở hậu cung cũng được củng cố. Nếu không phải ông luôn chèn ép Dao phi thăng vị chỉ sơ huynh đệ Chương vũ Hùng trực tiếp bức vua thoái vị rồi. Năm nay ông mới bốn mươi lăm tuổi đã có người muốn ông chết, tốt, tốt lắm! Cả con của ông mà cũng nghĩ như vậy, vậy ông còn có gì tốt để nói? Thái y khiêm nghirjm tử thi phân công nhau khám nghiệm đầu hổ, phát hiện trong đầu hổ quả nhiên bị bỏ thuốc, hình như là một loại dược vậy chống chế được tinh thầnn. Nam Lăng! Hoàng thượng đảo mắt lạnh qua bức họa treo trên tường, bức họa này là một nữ tử tuyệt mỹ. Lạc phi! Không ai biết Lạc phi chính là công chúa Nam LĂng, ngoại trừ MẠc Thắng Các ông. Nam Lăng thừa thãi bí dược, tinh thông các loại bí thuật, là một uy hiếp lớn vớ Tây Việt. Năm đó ông dùng hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt xoay vòng Lạc phi, sau đó lại phóng hỏa thiêu chết bà, muốn tiêu hủy hoàn toàn bí thuật Nam Lăng. Không nghĩ tớ bà ta còn để lại một cánh tay, lén truyền bí thuật của nữ đế Nam Lăng cho người thừa kế đã tuyển chọn từ trước, thì ra lúc bà gả vào Tây Việt đã sớm có dự đoán trước. Mạc Thắng Các thở dài một hơi, nhìn nữ tử trong bức họa, trong mắt bịt kín một tầng sương mù. Nữ tử ông vừa sợ lai vừa yêu này, ông không thể có được hoàn toàn, chỉ có thể. . . hủy diệt. Mạc Liễm Sâm vẫn không biết mẫu phi của ắhn chính là phụ hoàng là ong đây thiêu sống. Ông là Thắng Ca của bà, cũng là kiếp số của bà. Quay lưng về phía thái y khám nghiệm tử thi, cố nén chua sót trong lòng, trong lòng MẠc Thắng Các không có mùi vị gì. Ông là một thế hệ đế vương cũng không thể có được hạnh phúc của người bình thường. Ông chỉ chờ đợi người mình yêu có thể an tâm ở cnạh mình mà thôi, lại không thể, vì sao không thể chứ? "Hoàng thượng?" Thái y và người khám nghiệm tử thi thấy bỗng nhiên Hoàng thượng xoay người qua chỗ khác, khóe mắt như có giọt nước lăn xuống, đều kinh ngạc không thôi. Thiên tử cũng ó chuyện phiền lòng, thiên tử cũng sẽ rơi lệ! Hoàng thượng quay người lại, bọn họ rất ăn ý cúi đầu, tỏ vẻ không phát hiện gì hết. Giờ phút nảy giả câm giả điếc mời tốt, uy nghiêm thiên tử bọn họ há có thể khinh phạm? "Nói!" Hoàng thượng bước đến long ỷ, ngồi xuống, có một loại khí thế không giận tự uy, đây là lực uy hiếp tự bản thân đế vương có được, ông cứ như vậy ngồi bên trên cũng có thể ngại uy hiếp chết một đống người. Thái y sờ trán không một giọt mồ hôi, khom người nói: "Hoàng thượng, trên móng vuốt sắc bén cào thương người của con hổ đói này cũng sót lại dược vật, chúng thần muốn bắt mạch cho Hoàng thượng, tìm tòi nghiên cứu lại!" Lưng của ông cúi càng thấp, vừa rồi lúc băng bó cho Hoàng thượng ông quá sơ ý rồi, không chú ý tới miệng vết thuơng trở nên trắng bệch là do dược vật gây ra. Lúc này nhanh chóng rửa sạch cho Hoàng thượng, miễn cho thuốc kia có tác dụng phụ, làm tổn thương long thể không nói, cái đầu của thái ý trong trong thái y viện nho nho của ông sẽ phải dọn nhà. Hoàng thượng ừ một tiếng, vươn cánh tay để thái y xử lý vết thương. Vừa vặn xử lý xong, chỉ thấy hai cấm quân áp một người cũng mặc trang phục y hệt liền. "Hoàng thượng, người này là gian tế ẩn núp trong cấm vệ quân!" Một Cấm vệ quân trong đó quỳ trên mặt đất cất cao giọng nói: "Có thuộc hạ tuần tra ở ngự hoa viên phát hiện người này đang lén lút thu dọn gói đồ muốn lẩn trốn, bị thuộc hạ bắt được, khảo vấn mới biết được người này chính là thuấn thù sư Nam Lăng, con hổ đói chính là hắn ở phía sau thao túng!" Thì ra là thế, Nam LĂng quả nhiên thông đồng cùng phản đồ Tây Việt! "Hung phạm sau màn là ai?" Hiện tại MẠc Thắng Các nóng lòng muốn biết rốt cuộc là ai ở sau lưng đào góc tường của ông. "thuộc hạ vô năng, không thể hỏi ra!" "Kéo xuống, nghiêm hình tra tấn, phải ép hỏi ra hung phạm sau màn!" Hoàng thượng nhìn chằm chằm thuần thú sư bị đánh chết khiế, thấy cằm hắn đã bị tháo xuống, khóe miệng tràn ra máu tươi, trên người bị đánh huyết nhục mơ hồ. Giờ phút này quỳ rạp trên đấ thở dốc, ông chán ghét xoay đầu. "Vâng!" Cấm vệ quân kéo thuần thú sư ra ngoài, Mạc Thắng Các cũng khoát tay để thái y và người khám nghiệm tử thi lui xuống. Ông chắp tay nhìn nữ tử cười đến ngọt ngào duyên dáng trong bức tranh kia, một mặt phiền muộn. Lạc Nhi, A Sâm. . . lớn rồi! Lúc trước ta giết nàng. . . Có phải là quyết định sai lầm không?