Dịch Trường Hoa điên khùng chạy trở về viện Lục di nương, tinh thần hoảng hốt nằm liệt trên giường. Chuyện này thật không thể tưởng tượng nối, An Nhi thật đã chết? Đứa con gái bầu bạn với ông nhiều năm như vậy lại là bị thay thế, nàng ta còn uống máu Uyển Nhi! “Làm sao vậy?” Lục di nương lao người tới từ phia sau, ông eo ông, thân thể mềm mại dán vào. “Không có… Không có việc gì!” Dịch Trường Hoa xoay người lại, ôm chặt nàng, như muốn từ trên người nàng tìm lại cảm giác an toàn. Ông suy nghĩ lại quá trình đối thoại vừa rồi với Dịch Cẩn An, phát hiện nàng ta cũng không có hành động bất lương gì với mình thì sợ cái gì cơ chứ? Trước đây ông làm nhiều chuyện xấu vẫn lo lắng người khác trả thù, vẫn muốn né tránh hiện thực, né tránh trách nhiệm sao? Lục di nương như cảm giác được trong lòng ông sợ hãi, vỗ nhẹ lưng ông, dịu dàng nói: “Lão gia đừng sợ, Như Yên sẽ ở cnạh ngài.” Nàng không biết Dịch Trường Hoa ra ngoài một bận đã xảy ra chuyện gì, nhưng nàng là người cực kỳ mẫn cảm. Lão gia đnag sợ hãi, tuy ông cực lực nhẫn nại, tận lực không để thân thể mình run rẩy nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được trong lòng ông bất an. Nàng là người đã gặp qua nhiều loại người, gặp nhiều nam nhân, hết thảy đều không nói chơi. Dịch Trường Hoa bình phục lại rung động trong lòng rất nhanh, dưới sự trấn an của Lục di nương ông không còn gì không khoẻ nữa. Cẩn thận nghĩ lại, quả thật Dịch Cẩn An có chỗ không thích hợp, tỷ như trước kia nàng không thích thân cận với ông, hiện tại ngược lại Ninh Nhi không cùng ông thân cận; lại tỷ như trước kia Dịch Cẩn An thíhc đánh chửi nha hoàn hạ nhân, mà hiện tại lại dịu dàng hơn cả Ninh Nhi. Là ông chểnh mảng, chuyện đứa nhỏ ông chưa bao giờ nghĩ nhiều. Hiện giơ mát thấy thê thiếp cn cái người người rời bỏ ông đi, ông hoảng hốt, muốn tím lại chuets gì đó muốn bù đắp lại chút gì nhưng chẳng có ích gì cả. Uyển Nhi nàng… Nếu bây giờ không có nhân sâm ngàn năm giữ mạng, e là không chịu được quá ba ngày. Dịch Cẩn An giả này lại có thể đáng sợ như vậy, nàng ta còn dám luôn miệng nói là con gái mình, còn dám nói thẳng bản thân lấy máu Uyển Nhi. Nàng ta… thật sự rất khủng bố, không, là người kia khủng bố, người nọ nuôi Dịch Cẩn An này thành như vậy vì để tra tấn ông thật tốt! Nhưng có một chút ông không nghĩ thông, Dịch Cẩn An đã có thê ruống máu Uyển Nhi ức chế đau đớn thị tâm hoàn mang đến thì phải nói nàng ta thực sự là con gái mình. Nếu như thực sự là con gái của ông, ông há có thể không biết? Trong ấn tượng của ông, những nữ nhân khác chưa từng có qua lại, cho dù có cũng là…. Nghĩ đến đây, bỗng nhiên ông dừng lại, chẳng lẽ là Công chúa A Mục sinh đứa nhỏ cho ông? Trong lòng ông rung động kịch liệt, mạc danh kỳ diệu nói không nên lời, loại cảm giác này khiến ông lúc thì hoan hỉ lúc thì bi thương, Công chúa A Mục lại sinh ra đứa nhỏ, còn mang về cạnh ông, ý đồ tra tấn ông? Giờ phút này ông coi như hiểu rõ đầu đuôi trong này, nếu thực sự Công chúa A Mục không chết, thì có thể sinh ra đứa bé của ông thật, dùng đứa bé để báo thù ông! Thở ra một hơi thật dài, Dịch Trường Hoa không hề lo lắng sợ hãi nữa. Nếu Dịch Cẩn An bị thay thế này là con gái của ông thật thì ông có cách đối phó nàng ta, ông nhìn ra được nàng ta cần phụ thân yêu thương. “Lão gia, ngủ đi, trời còn sớm!” Thân thể Lục di nương mềm mại ôm ông, mơ hồ không rõ nói. Dịch Trường Hoa nhanh chóng rơi vào mộng đẹp, trong mộng ông thu thập đứa con gái Dịch Cẩn An dễ bảo, chủ động thú nhận Công chúa A Mục thực thi tất cả kế hoạch với ông. Đáng tiếc, mộng đẹp vĩnh viễn đều là ngược lại. Lúc này Dịch Cẩn An đang trừng mắt nằm trên sàn nhà lạnh buốt, trên ót cắm một phi tiêu độc, đó là… tiêu độc của “Quỷ kiến sầu”. Sau nửa đêm, Dịch Cẩn Ninh vùi mình trong lòng Mạc Liễm Sâm bỗng nhiên mở hai mắt ra, trong đêm tối đôi mắt sắc bén nhanh chóng chuyển động. Nàng nhẹ nhàng động, Mạc Liễm Sâm nhanh chóng phát hiện ra ý đồ của nàng. “Đừng nhúc nhích, bằng không tự gánh lấy hậu quả!” Đôi mày cuốn kiều của Mạc Liễm Sâm rung động, mặt dán trên mặt nàng, lông mi rung động vuốt ve trên mặt nàng khiến nàng cảm thấy ngưa ngứa, rất muốn bật cười. Nàng đẩy hắn một cái, đôi bàn tay trắng như phấn nhẹ đấm vòm ngực rắn chắc của hắn, oán trách nói: “Đừng làm rộn, ngứa!” Mạc Liễm Sâm rất tự giác, nàng không đồng ý hắn cũng chỉ ôm nàng ngủ. Nếu nàng không cẩn thận chọc phải hắn, nói không chừng có thể khiến hắn lạnh nhạt. “Vậy nàng còn muốn đi không?” Dịch Cẩn Ninh muốn đi xem kết quả mà thôi. Mạc Liễm Sâm há có thể không biết! Hắn nhẹ giọng cười, trong đêm tối khóe môi hiện lên độ cong mị hoặc tuấn dật không thấy rõ. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, lúc này thi thể Dịch Cẩn An đã cứng ngắc rồi. Hắn ôm sát Dịch Cẩn Ninh, môi dán trên cổ nàng: “Ngủ, chuyện Dịch Cẩn An mai sẽ rõ ràng thôi!” Đêm dài đằng đẵng, Dịch Cẩn An bị Mạc Liễm Sâm ôm, đành nén tâm sự xuống bụng. Nàng chỉ là không muốn để Dịch Cẩn An lại đi hại người mà thôi, cách giải thị tâm hoàn này rất đáng sợ, một khi dính màu người liên…không có cách nào rời khỏi máu tươi. Nàng không muốn hại người, thật sự không muốn. Mang theo cõi lòng đầy tâm sự nằm ngủ trong ngực Mạc Liễm Sâm, trong mộng vẫn không yên ổn, túm chặt quần áo hắn, kêu vài lời nói lung tung, Mạc Liễm Sâm nghe mà cau chặt mày. Vừa rồi Dịch Cẩn Ninh lại gọi tên người khác, vẫn là nam nhân, mà nam nhân này là…Đúng Mạc Dật Hiên. Ngày hôm sau tỉnh lại, Tướng phủ vang lên tiếng thét chói tai kinh thiên động địa khiếp sợ quỷ thần. “A!” Tiếng thét chói tai này không chỉ đánh thức mọi người đang trong giấc ngủ của Tướng phủ mà còn đánh thực một nhà Trương thị lang cách vách. Dịch Trường Hoa nhanh chóng báo án, cuối cùng mộng đẹp đêm qua của ông không thể thực hiện rồi. Ông suy sụp tựa vào ghế ngồi, trên mặt là vẻ ảm đạm, trong lòng không nói rõ cảm giác gì. Mạc Dật Hiên đỏ mắt ôm Dịch Cẩn An nằm trên mặt đất, thất thanh khóc rống. Một đại nam nhân mà làm đến mức này cũng đủ cho người ta nhìn anh với cặp mắt khác xưa, lúc này hắn trình diễn tiết mục trượng phu tốt dịu dàng. Dịch Cẩn An cho hắn chính là một nữ nhân, hắn muốn chính là người khác đối với hắn có vài phần kính trọng. Hắn muốn cho người khác biết, Mạc Dật Hiên hắn không chỉ là Quận Vương phong lưu mà còn là hạt giống si tình. Tối qua Dịch Cẩn An điểm huyệt hắn, hắn biết, nhưng hắn không hé răng, cho nàng lén lút ra ngoài, đến bắt quả tang, nhưng không ngờ vừa ra đến nơi đã thấy nàng chết trên mặt đất. Hắn nghe được bí mật của Dịch Trường Hoa, cũng biết được một chuyện của Dịch Cẩn An, đang chuẩn bị khảo vấn thật cẩn thận thê tử tân hôn của mình, không ngờ nàng lại chết đột ngột như vậy, hắn bất ngờ. Lúc Mạc Liễm Sâm kéo tay Dịch Cẩn Ninh xuất hiện tại Cúc Uyển, trông thấy chính là Mạc Dật Hiên trong dáng vẻ tình thâm ý trọng. Nếu không phải Dịch Cẩn Ninh biết Mạc Dật Hiên là người như thế nào, mém bị làm cảm động rồi. “Được rồi, đừng thương tâm!” Nhìn Mạc Dật Hiên đau lòng như vậy, Dịch Trường Hoa cảm giác vui mừng sâu sắc. Nhưng nghĩ tới Dịch Cẩn An đã chết không phải là An Nhi, trong lòng ông không khỏi khổ sở. Tối qua căn bản ông không động đến Dịch Cẩn An, rốt cuộc là ai giết nàng ta? Ông lia mắt về phía Dịch Cẩn Ninh, Dịch Cẩn Ninh hung dữ trừng mắt nhìn ông. Trừng đến mức Dịch Trường Hoa chột dạ, nhìn vẻ mặt Ninh Nhi thì hình như không phải nàng giết. Dịch lão phu nhân sớm bị bệnh liệt giường, quản sự Chu ma ma lau nước mắt, trấn an Mạc Dật Hiên: “Ôi đứa nhỏ đáng thương, ngài cũng đừng thương tâm. Aizz, đại tiểu thư và ngài thành thân không lâu đã đi rồi, rốt cuộc là ai có tà tâm làm bậy chứ!” Bà đây là trấn an hay là làm người khác rơi nước mắt hả? Hình Bộ Thượng Thư được Dịch Trường Hoa mời đến, ông dẫn theo mấy tên học sinh đi xem khám nghiệm tử thi, những người đó nghe lời Chu ma ma đều không ngừng xót xa. Song xu Cẩm Thành cứ như vậy mất đi một người, thật khiến người đau lòng. Chi thứ hai và chi thứ ba tuy thường ngày vẫn cãi nhau với chi thứ nhất nhưng lúc này cũng rơi mấy giọt nước mắt vì Dịch Cẩn An. Dịch Hươgn Ngưng và Dịch Lam Hân mừng rỡ nhìn Dịch Cẩn An chết không nhắm mắt, sợ hãi ôm chặt lấy nhau. “Đại nhân!” Người kiểm nghiệm thi thể khám nghiệm tử thi xong, chắp tay với hình bộ đại nhân, sai tiểu đồ bưng một chiếc khay đến cạnh ông: “Vị tiểu thư này bị một chiếc tiêu độc bắn trúng, độc này kiến huyết phong hầu, là một loại kỳ độc Tây Vực hiếm thấy. Theo như thuộc hạ biết, độc này là “Phong hầu” sát thủ giang hồ ‘Quỷ Kiến Sầu’ thường dùng.” Hình Bộ Thượng Thư và Dịch Trường Hoa là đồng đài, cũng là bạn tốt nhiều năm, mặt ông trầm xuống liếc Dịch Trường Hoa một cái, cũng thấy ông không có phản ứng gì nhiều lắm. Nếu ông không đoán lầm thì Dịch Cẩn An quả thật chết trong tay “Quỷ Kiến Sầu” rồi. Ông chuyển án tử của Dịch Cẩn An qua văn án, sau đó đưa thi thể Dịch Cẩn An về Hình Bộ. Trước khi đi, ông vỗ vai Dịch Trường Hoa mấy cái: “Huynh đệ, nén bi thưng!” Dịch Trường Hoa vẫn đang trong thương tâm. An Nhi của ông bỗng nhiên bị đổi, lúc này An Nhi giả lại đột ngột chết đi, bỗng chốc ông không biết nên làm như thế nào cho tốt. “Phụ thân đừng thương tâm, tỷ tỷ trên trời có linh nhất định sẽ không bỏ qua người giết nàng!” Trong mắt Dịch Cẩn Ninh lộ ra ánh sáng hung ác, hung hăng lườm Dịch Trường Hoa. Nàng đây là xem mình là hung thủ giết người sao? Dịch Trường Hoa kinh ngạc, Dịch Cẩn An chết chẳng lẽ không phải Ninh Nhi ra tay? Lục di nương đứng cạnh Dịch Trường Hoa, không ngừng khóc thương tâm. Nàng biết lão gia vô cùng thích đứa con gái lớn này, thân thiết với Dịch Cẩn An, bây giờ Dịch Cẩn An đi rồi, trong lòng nàng cũng khổ sở. Mạc Liễm Sâm đỡ Dịch Cẩn Ninh trở về Trúc Uyển, sai Tiểu Đào và Nô Nhi giữ ngoài cửa. “Ninh Ninh, Dịch Cẩn An…. Nàng ta do ta giết!” Dịch Cẩn Ninh không hiểu: “Vì sao?” “Trong người nàng ta có thị tâm hoàn, nếu cứ tiếp tục kéo dài, nàng ta sẽ biến thành cuồng ma khát máu!” Mạc Liễm Sâm nghiêm túc nhìn nàng, lời này lúc nàng đang ngủ không ngừng lặp lại, trách không được đây là nguyên nhân thực sạ nàng luôn lo lắng sau khi Dịch Trường Hoa biết thân thế Dịch Cẩn An sẽ không hạ sát thủ. Ninh Ninh là một cô nương thiện lương, nếu như nàng đã khiến Dịch Cẩn An nhận được báo ứng sẽ không để nàng ta đi hại người vô tội. “Ừ, cám ơn chàng!” Dịch Cẩn Ninh nhìn đôi mắt hoa đào của Mạc Liễm Sâm thâm tình nói: “Cũng chỉ chàng hiểu thiếp!” Đời này, có chàng, còn có cái gì đáng để thiếp oán hận đây? Nhưng Mạc Dật Hiên cha chết, hắn tuyệt sẽ không sống lâu được nữa. Chương Giẫn Giác đã bị phế, Dịch Cẩn An cũng nhận được trừng phạt nên có, tuy không thể tự tay giết chết bọn họ nhưng cũng khiến bọn họ nhận được báo ứng, nàng không còn gì để oán giận nữa. Kế tiếp sẽ đến phiên Mạc Dật Hiên, người này là người Hoàng thất, khó đối phó. “Ngày mai chúng ta trở về đi, thiếp nghĩ nơi này không cần đến chúng ta!” Dịch Cẩn Ninh vùi người vào trong lòng hắn, ôm ấp của hắn khiến nàng thấy uất ức. (Chỗ này đã kiểm tra lại mà vẫn k hiểu sao lại thế) “Không, chúng ta vẫn chưa thể trở về. Nàng quên rồi à, trong mắt người khác nàng ta là tỷ tỷ sinh đôi của nàng!” Mạc Liễm Sâm cưng chiều vuốt mũi nàng, Dịch Cẩn Ninh cười khẽ vài tiếng, ôm hắn chặt hơn chút nữa. “A Sâm, nếu có một ngày chàng phát hiện thì ra thiếp không phải là thiếp, chàng còn yêu thiếp nữa không?” Dịch Cẩn Ninh cúi đầu nói như đang lầm bầm lầu bầu. “Nàng vĩnh viễn đều à Ninh Ninh của ta! Bất kể nàng biến thành dạng gì, ta đều có thể nhận ra nàng, trong cái nhìn đầu tiên, bởi vì nàng chính là nàng, duy nhất nàng!” Mạc Liễm Sâm hôn nhẹ tóc nàng, dịu dàng nói. “Được, thiếp cũng vậy. Cho dù chàng biến thành dạng gì thiếp đều sẽ nhận ra chàng ngay cái nhìn đầu tiên.” Hạnh phúc tại giây phút này khiến Dịch Cẩn Ninh gần như bất tỉnh nếu là mộng, nàng muốn vĩnh viễn không muốn tỉnh lại. Đây là hy vọng xa vời trong kiếp trước của nàng. Kiếp này, nàng phải nắm chặt, có lẽ hy vọng xa vời sẽ không còn là hy vọng xa vời nữa. “Phì….” (Mô fặc ai biết tiếng rắn kêu như nào thì nói mình với =)) Bỗng nhiên Dịch Cẩn Ninh nghe được tiếng động kỳ lạ. “A Sâm, có nghe thấy cái gì không?” Nàng kin ngạc ngẩng đầu, đã thấy Mạc Liễm Sâm cũng cau chặt mày. “Nghe, là rắn!” Mạc Liễm Sâm cảnh giác kéo tay Dịch Cẩn Ninh, che chở nàng sau người. Một bóng đen lướt qua cửa sổ A Trúc nhảy từ trên cây xuống. Lúc này Dịch Cẩn Ninh được Mạc Liễm Sâm bảo vệ, hắn có thể yên tâm rồi. Bóng đen kia hẳn không nghi ngờ gì là Công chúa A Mục. Lần trước sau khi kiệu hoa Dịch Cẩn Ninh bị cướp, Công chúa A Mục bị thương, hắn không còn gặp qua bà ta nữa. Hôm nay bất kể ra sao hắn đều muốn hỏi rõ chuyện năm đó, cha mẹ hắn bị giết chết, mình bị chọn trúng, đều là Ngân Hà dựng lên, hắn nhất định phải biết rõ ràng. Không nghĩ nhiều nữa, hắn khinh thân nhảy lên, đuổi theo. Sau khi A Trúc đi không lâu, lại một hắc y nhân xuất hiện cạnh cửa sổ. Dịch Cẩn Ninh híp mắt, đây mới thực sự là người muốn tìm bọn họ, hoặc nói là, bà ta…. Công chúa A Mục muốn tìm đến mình. “A Sâm!” Dịch Cẩn Ninh cầm tay Mạc Liễm Sâm cùng đuổi theo. Người áo đen này quả nhiên là Công chúa A Mục, trên mặt bà ta không đeo mạng che mặt nữa, giữa ban ngày ban mặt để lộ dung nhân xấu xí bị thiêu cháy càng thêm phần quỷ dị. Bà ta nghiêng người quay về phía hai người đuổi theo, gió khẽ thổi tung làn váy màu đen trên người bà ta. “Các ngươi đến đây!” Giọng nói trong trẻo lạnh lùng, nghe không rõ vui giận trong lời nói. “Bà tìm ta có chuyện gì?” Liếc dung nhan bị phá huỷ lộ ra ngoài của bà ta, Dịch Cẩn Ninh bước ra, ngay sau lưng nàng Mạc Liễm Sâm có phần khẩn trương nhìn nàng. Nàng cười cười ý bảo bản thân không có việc gì. Nàng cảm thấy Công chúa A Mục hình như không cố ý nhắm vào nàng, cũng không có ý tứ muốn làm thương nàng. “Ừm!” Công chúa A Mục xoay người lại, cả khuôn mặt dối diện với Dịch Cẩn Ninh. Dịch Cẩn Ninh lại không sợ hãi tí tẹo nào, khuôn mặt như vậy cũng không đáng sợ. Nàng đã gặp qua khuôn mặt xấu hơn vậy, kiếp trước một tiểu thiếp của Chương Dẫn Giác cũng từng thiêu hủy nửa gương mặt thậm chí còn đáng sợ hơn Công chúa A Mục, ít nhất nửa gương mặt kia của bà ta không có tí xíu vết thương nào, mơ hồ có thể thấy được trước khi bà ta bị hủy dung là một cô nương mỹ mạo. Mạc Liễm Sâm cảnh giác đứng cạnh Dịch Cẩn Ninh, nếu Công chúa A Mục có hành động gì hắn có thể tùy thời ra tay. “Ngươi không cần khẩn trương, ta sẽ không làm Ninh Ninh của ngươi bị thương. Bởi vì nàng chính là…” Công chúa A Mục nói tới đây thì dừng lại, hình như nhớ tới gì đó nên không nói thêm gì nữa, lại nói tiếp với Mạc Liễm Sâm: “Tóm lại ta sẽ không làm hại nàng!” Dịch Cẩn Ninh nhíu mày: “Rốt cuộc bà muốn nói gì?” Nếu không có chuyện gì thì bà ta lén lút ở cạnh cửa sổ nhà người ta làm gì chú, còn cố ý dẫn A Trúc đi? “Ta… Ta chỉ muốn nhìn ngươi một chút!” Công chúa A Mục nói xong câu đó liền tung mình một cái, biến mất. Lúc bà ta đi lại có vào con rắn nhỏ màu nâu đỏ theo đuôi đi. “A Sâm, chàng nói xem….” Dịch Cẩn Ninh có cảm giác bất an: “Có phải thiếp và Công chúa A Mục có quan hệ, liên kết đặc biệt gì không?” Nếu Dịch Cẩn An thực sự là con gái Dịch Trường Hoa, như vậy…. Nàng nhìn nhìn chính mình, lại nhìn Mạc Liễm Sâm. “Có khả năng thiếp…. chính là… tiểu Công chúa… mà Công chúa A Mục mang theo từ Nam Lăng!” Nàng chậm rì rì nói, sợ không cẩn thận sẽ nói sai, dè dặt nói ra suy nghĩ trong lòng. Dịch Cẩn An là con gái ruột của Dịch Trường Hoa, mà nàng ta cũng nói Thư Ưu đối xử với nàng ta không tốt, lúc nào cũng đánh chửi, hễ không hiểu là quất roi nàng ta, đây không phải là cách làm và thái độ mà Công chúa hoàng thất nên có. Hôm nay bà ta lại chỉ nói cho bản thân, tuyệt sẽ không tổn thương Dịch Cẩn Ninh nàng. Như vậy có khả năng nàng là Tiểu Công chúa mà Công chúa A Mục ôm theo từ Nam Lăng quốc. Mạc Liễm Sâm cũng mở to hai mắt đánh giá Dịch Cẩn Ninh, không phải hắn không nghĩ tới khả năng này. Nhưng trí nhớ của Dịch Cẩn Ninh chính là nàng là con gái ruột của Dịch Trường Hoa, chẳng lẽ… dính dáng đến một bí mật khác của Nam Lăng? “Hoán ức thuật!” Mạc Liễm Sâm nghĩ sao liền nói vậy, đó là bí thuật lợi hại nhất của Nam Lăng, có thể hoàn toàn đổi trí nhớ của một người này với một người khác, mà lại khiến người ta không phát hiện ra chút nào. “Hoán ức thuật?” Dịch Cẩn Ninh vô cùng kinh hãi, chẳng lẽ nói người bị đổi không phải là Dịch Cẩn An, mà là Dịch Cẩn Ninh? Mà nàng… Chính là người bị đổi kia? Phát hiện này khiến trong lòng Dịch Cẩn Ninh bỗng chốc hỗn loạn. Sẽ không, nàng tuyệt đối sẽ không phải Công chúa Nam Lăng quốc! Nàng suy đi nghĩ lại, đầu lại đau, nàng ôm đầu ngồi xổm xuống. Mạc Liễm Sâm cuống quýt ôm nàng: “Ninh Ninh, nàng làm sao vậy?” Đầu Dịch Cẩn Ninh vô cùng đau đớn, đau đến mức thần chí không rõ, thoáng cái ngất đi. Mạc Liễm Sâm rùng mình, ôm nàng vội vàng trở về Trúc Uyển. “Nhanh, bưng chậu nước ấm đến!” Mạc Liễm Sâm trở lại Trúc Uyển lập tức kêu một tiếng với Tiểu Đào, cẩn thận đặt Dịch Cẩn Ninh lên trên giường. Vừa rồi hắn bắt mạch cho nàng phát hiện chân khí trong cơ thể nàng hỗn loạn, rất có xu thể tẩu hỏa nhập ma, nếu không nhanh chóng điều tức cho nàng, rất nhanh nàng sẽ không chịu nổi một tầng công lực trong cơ thể tán loạn, kinh mạch đứt đoạn mà chết. Tiểu Đào sợ tới mức lúc múc nước xém ngã vào trong giếng, tay bưng chậu đồng run run. Tiểu thư, người nhất định không được có chuyện gì! Nàng vừa lau ngươi cho Dịch Cẩn Ninh vừa cầu nguyện cho nàng từ tận đáy lòng: “Người tiểu thư nóng quá, cả người nóng kinh hồn.” “Làm sao bây giờ?” Tiểu Đào quay đầu nhìn Mạc Liễm Sâm, gần như vừa khóc vừa nói: “Cô gia, cả người tiểu thư nóng quá, ngài nhanh cứu nàng!” Mạc Liễm Sâm xoay người lên giường, buông màn che: “Ngươi ra ngoài trước đi!” Mặc kệ, hắn cần truyền nội lực vào cho Dịch Cẩn Ninh, trước dùng nội lực của mình ổn định luồng chân khí tán loạn này sau đó lại nghĩ cách. Cho dù lúc này vì nàng truyền nội lực vào có khả năng bản thân sẽ lâm vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục, nhưng vì Ninh Ninh, đáng giá. A Trúc đã chạy trở về, lại bị lùa. Hắn không ngừng ảo não, lại đúng lúc ở ngoài của nghe được tin tức Dịch Cẩn Ninh hôn mê bất tỉnh, lại bị Tiểu Đào ngăn lại: “Cô gia không cho vào!” “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Vì sao hắn đi có một lúc mà Dịch Cẩn Ninh đã xảy ra chuyện rồi? A Trúc cau chặt mày, giọng nói cũng hơi run rẩy. theo Dịch Cẩn Ninh lâu như vậy hắn đã coi nàng như một tồn tại đặc biệt, mà không lại nghe theo mệnh lệnh Mạc Liễm Sâm bảo vệ nàng. “Không biết, hình như ta nghe tiểu thư nói cái gì mà nàng không phải Công chúa, cái khác ta không biết!” Tiểu Đào sốt ruột muốn khóc. Công chúa… Công chúa Nam Lăng? Trong lòng A Trúc cũng là một hồi kinh hoàng, nếu là như vậy, thân phận quỷ dị của Dịch Cẩn Ninh nhất định sẽ mang đến họa sát thân cho nàng.