Thứ Nữ Là Phải Độc Ác
Chương 100 : Có Phải Ngươi Hay Không
Vừa vào thành, Ngọc Linh Lung liền mang theo Linh Nhi xuống xe ngựa, xoay người hướng phố bên đi đến.
Linh Nhi cảm thấy kì quái, gấp rút chạy đuổi theo: “Tiểu thư, chúng ta đây là đi chỗ nào?”
Ngọc Linh Lung nhàn nhạt nói: “Tìm quán trọ.”
Linh Nhi vẻ mặt nghi hoặc: “Quán trọ? Tiểu thư, chúng ta không trở về nhà sao?”
Ngọc Linh Lung dừng lại cước bộ, nhà? Ngọc phủ kia, cũng coi là nhà của nàng sao?
Lạnh như băng, địch ý, nghi kỵ, lạnh lùng, lục đục với nhau, trong Ngọc phủ cái gì cũng có, chỉ duy nhất không có tình thân.
Ngọc Linh Lung chậm rãi lắc đầu: “Không quay về.”
Lúc này, Ngọc Duy Võ hẳn đã biết tin tức những quan binh kia thất bại? Theo Ngọc Linh Lung suy đoán, Ngọc Duy Võ một kích không trúng, hiện tại chắc chắn đã thiết lập cạm bẫy nguy hiểm chờ nàng trở về tự chui đầu vào lưới.
Nàng bây giờ là họa lớn trong lòng Ngọc Duy Võ cùng Ngọc tướng quân, hành vi hôm nay của Ngọc Duy Võ coi như đã lật mặt hoàn toàn với nàng, vì để ngăn cản nàng trả thù, hai cha con này mười phần là muốn chó cùng rứt giậu (vào đường cùng nên làm liều).
Ngọc Linh Lung mặc dù không sợ, nhưng cũng không muốn chọc phải phiền toái,hiện tại, nàng quyết định tạm thời không về Ngọc phủ mà tìm quán trọ ở, thứ nhất để tránh một lần phiền phức, thứ hai, kế hoạch của nàng cũng sẽ dễ dàng áp dụng hơn.
Chủ tớ hai người tìm được một quán trọ nhỏ , mướn gian thượng phòng, Ngọc Linh Lung sai tiểu nhị chuẩn bị giấy bút và mực để lên bàn.
Linh Nhi vừa mài mực vừa ba phen bốn bận ngẩng đầu nhìn Ngọc Linh Lung, muốn nói lại thôi.
Tiểu thư đây là muốn làm cái gì? Viết thư cầu cứu sao? Thư này muốn viết cho ai đây?
Linh Nhi một bụng nghi vấn , lại thấy bộ dáng Ngọc Linh Lung trầm ngâm không nói, không dám mở miệng hỏi.
Một hồi lâu, Ngọc Linh Lung mới giương mắt nhìn về phía Linh Nhi nói: “Ngươi đi tìm một tên tiểu khất cái đến đây.”
Linh Nhi giật mình, cơ hồ không tin vào lỗ tai của mình: “Tiểu thư, người nói gì?”
Ngọc Linh Lung thanh âm không lớn nhưng rất rõ ràng lặp lại một lần nữa: “Đi tìm một tên tiểu khất cái đến, ta có việc muốn phân phó.”
Linh Nhi hoàn toàn không hiểu rõ ý nghĩ của tiểu thư nhà mình, đường đường một thiên kim tướng môn, chẳng những không về nhà, còn muốn tìm tiểu khất cái? Tiểu thư đây là muốn làm gì a?
Mặc dù một bụng đầy nghi hoặc, nhưng Linh Nhi cũng biết rõ tính tình Ngọc Linh Lung, không dám hỏi nhiều, chỉ đành phải đóng cửa đi ra ngoài.
Trong phòng yên tĩnh, một tia âm thanh cũng không có, Ngọc Linh Lung đi đến trước bàn cầm bút lông trong tay, trầm ngâm một lát liền viết.
…
Kể từ khi biết được tin tức Ngọc Linh Lung không chết, thần kinh Ngọc Duy Võ vẫn luôn căng thẳng, thời khắc đề phòng Ngọc Linh Lung xông vào đánh cho hắn một trận, nhưng đợi cả ngày, Ngọc phủ một ít động tĩnh cũng không có, bà tử hắn phái đi theo dõi động tĩnh bên Phẩm Lan Uyển trở về cũng nói Ngọc Linh Lung không trở về phủ, Ngọc Duy Võ ngược lại không biết làm sao.
Ngọc Linh Lung bất quá chỉ là một cô gái trẻ tuổi, ở kinh thành không nơi nương tựa, không về Ngọc phủ, vậy thì nàng sẽ đi đâu đây?
Ngọc Duy Võ trăm mối như tơ vò, chỉ có thể suy đoán, Ngọc Linh Lung có lẽ sau khi bị quan binh đuổi giết, về sau xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn, thậm chí là sợ không dám trở về Ngọc phủ.
Nếu là như vậy, vậy thì thật tốt quá, cái thứ nữ đáng ghét này, tốt nhất vĩnh viễn đừng trở lại!
Ngọc Duy Võ đợi thẳng đến đêm khuya, cũng không nghe được tin tức của Ngọc Linh Lung, cảm thấy rất khó chịu liền ngủ thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau, hắn đang ngủ say, lại nghe thấy trong sân truyền đến thanh âm đạp cửa mãnh liệt, đem hắn từ trong mộng đẹp bừng tỉnh.
“Ai ở bên ngoài?” Ngọc Duy Võ từ trong chăn ngồi dậy, phản ứng đầu tiên chính là nghĩ Ngọc Linh Lung đến đây để bới móc chuyện, hắn vội vàng hấp tấp từ trên giường nhảy xuống, ngay cả giày cũng không xỏ, chỉ lấy tạm một chiếc áo ngoài liền chạy đến sân viện tử.
Ngoài cửa lớn, tiếng đạp cửa cạch cạch vẫn còn tiếp tục xen lẫn với giọng nam tráng kiện: “Mở cửa nhanh!”
Vừa nghe không phải thanh âm của Ngọc Linh Lung, Ngọc Duy Võ hơi yên lòng một chút, chỉ là lại xuất hiện nghi vấn, mới sáng sớm, là ai chạy đến nội viện Ngọc phủ đập cửa hắn đây?
Trong sân, bà tử cùng bọn nha hoàn bị hù dọa hai mặt nhìn nhau, không biết có nên mở cửa hay không, Ngọc Duy Võ đem áo ngoài mặc vào, hướng tiểu nha hoàn đứng ở cửa nói: “Đi xem một chút là ai.”
Tiểu nha hoàn nơm nớp lo sợ kéo then cửa, ai ngờ cửa vừa mở ra, hơn mười người quan binh liền xông thẳng vào.
Ngọc Duy Võ sững sờ, trên mặt lập tức lộ ra vẻ mặt vui mừng, vội vàng tiến lên phía trước nói: “Các ngươi là tới bắt Ngọc Linh Lung? Là ta báo quan, Ngọc Linh Lung cùng Thanh Liên giáo cấu kết, mưu đồ tạo phản—”
Hắn vẫn còn ở đó nói liên miên, tướng lĩnh cầm đầu căn bản không để ý lời hắn nói, người nọ uy nghiêm quét mắt viện tử một vòng, ánh mắt rơi trên người nam tử duy nhất là Ngọc Duy Võ, cao thấp đánh giá hắn một phen, mới lạnh lùng mở miệng.
“Ngươi là Ngọc Duy Võ?”
Ngọc Duy Võ gật gật đầu, vẻ mặt đại nghĩa diệt thân nói : “Đúng, chính là ta.
Ta đây liền dẫn mọi người đến chỗ nàng ở để bắt người !”
Tướng lĩnh rung trang giấy trên tay lên, lớn tiếng nói : “Đây là thủ lệnh của Binh bộ Thượng thư, hộ trường quân úy Ngọc Duy Võ, không được mệnh lệnh đã tự điều binh, lập tức truy nã về quy án!”
Vung tay lên, tướng lĩnh chỉ vào Ngọc Duy Võ, nghiệm nghị nói : “Bắt lại !”
Ngọc Duy Võ bị biến cố trước mắt làm sợ hãi há hốc mồm, hoàn toàn quên mất phản kháng, cho đến khi bị người ta trói lại, hắn mới như bừng tỉnh cơn mê hô : “Không ! Các ngươi bắt lầm người rồi, không phải ta !”
Tướng lĩnh đem đồ trong tay cất kỹ, lạnh lùng nói : “Lời này, ngươi đến gặp quan phủ rồi hẵng nói ! Mang đi !”
Mười mấy người đem Ngọc Duy Võ bị trói áp giải đi ra ngoài, Ngọc Duy Võ một đường đều cuồng loạn hô, la hét nói bọn họ nhất định bắt nhầm người, cho đến khi đi đến cửa lớn, hắn mới đột nhiên ngừng kêu la.
Bởi vì, hắn thấy được một người.
Ngọc Linh Lung một bộ thu hương thêu hoa mẫu đơn, trên mặt là nụ người thanh diễm tuyệt luân, đứng ở cửa lớn Ngọc phủ, cứ như vậy lẳng lặng nhìn hắn.
Ánh mắt kia, giống như con mèo đang nhìn con chuột vùng vẫy giãy chết.
Cho đến khi đi qua người nàng, Ngọc Duy Võ mới mạnh quay đầu lại, trên trán nổi gân xanh, ánh mắt tựa hồ hận không thể xé nát thiễu nữ đang cười kia.
“Có phải ngươi hay không!?” khóe mắt Ngọc Duy Võ nhìn thẳng về phía Ngọc Linh Lung, “Có phải đây là âm mưu hại ta của ngươi hay không !?”
Nghe được câu này, Ngọc Linh Lung lạnh lùng nở nụ cười.
“Mưu hại ngươi ?” Trên mặt như có như không vui vẻ, phảng phất đóa hoa sen nở rộ dưới ánh mặt trời, ”Ngươi, còn không xứng để ta dùng nhiều tâm tư như vậy.”
Ngọc Duy Võ thật là ngu ngốc, đến lúc này rồi vẫn còn nghĩ là do nàng thiết kế vu hãm hắn, Ngọc Duy Võ tự tiện điều động quan binh đóng tại ngoài thành, mặc dù chỉ là mấy trăm người, nhưng cũng là trọng tội, không những mình bị trừng trị, mà ngay cả cha hắn Ngọc tướng quân cũng không tránh khỏi liên quan, hai cha con này, lúc này phải nếm mùi đau khổ.
Mà nàng, chẳng qua là đẩy nhẹ bọn họ một cái mà thôi.
Phùng thượng thư vốn là đối với Ngọc tướng quân bất mãn, bất quá e ngại Cam gia nên mới chậm chạp không dám động thủ mà thôi, hiện tại, Ngọc Duy Võ chính mình gây ra đại họa này, vừa vặn đem chuôi dao đưa vào trong tay Phùng thượng thư.
Nàng chỉ viết một phong thư nặc danh để tiểu khất cái len lén đưa đến cho Phùng thượng thư, không cần nghĩ cũng biết, hắn đang lo không tìm được tội để thu thập Ngọc tướng quân, Phùng thượng thư nếu thấy phong thư này, nhất định như thu được vật chí bảo.
Chỉ cần hắn thoáng điều tra một chút chuyện quan binh đổi nơi đóng quân những ngày gần đây, lập tức cũng biết lời trong thư nặc danh không phải là giả.
Cứ như vậy, nàng cũng không cần tự mình động thủ liền đem Ngọc Duy Võ nhốt vào đại lao.
Ngọc Linh Lung nhìn Ngọc Duy Võ bị người áp đi, nhàn nhạt nở nụ cười.
Chỉ mong, đây là lần cuối cùng nàng nhìn thấy nam nhân không biết tự lượng sức mình này.
Ngọc Duy Võ đã bị áp giải đi rất xa , nhưng vẫn liều mạng nghiêng đầu lại, đôi mắt lửa giận tràn đầy tia máu, thẳng tắp nhìn về hướng Ngọc Linh Lung.
“Ngọc Linh Lung, ngươi tiểu tiện nhân này, ta sẽ không bỏ qua cho người ! Nhất định sẽ có người cứu ta ra !”
Ngọc Linh Lung nụ cười dần ngưng kết tại khóe miệng, như có điều suy nghĩ nhìn phương hướng Ngọc Duy Võ biến mất.
Hắn gửi hy vọng vào Ngọc tướng quân sao ?
Không đúng, nàng đối với phụ tử bọn họ hiểu rõ, Ngọc tướng quân thiên tính lương bạc, vợ cả chết cũng không thể khiến hắn động dung , như thế nào liều lĩnh mạo hiểm cứu Ngọc Duy Võ ? Mà Ngọc Duy Võ với Ngọc tướng quân vẫn luôn bằng mặt không bằng lòng, làm sao sẽ tin tưởng Ngọc tướng quân ra tay cứu hắn, trong lời nói còn tràn đầy chắc chắn ?
Ngọc Linh Lung mơ hồ cảm thấy, người mà Ngọc Duy Võ nhắc đến, không phải là Ngọc tướng quân.
Nếu không phải là Ngọc tướng quân, thì là ai chứ ?
Bất quá chỉ là chuyện tranh đấu trong Ngọc phủ mà thôi, chẳng lẽ còn liên quan đến những chuyện khác hay sao ? Nếu là trợ giúp Ngọc Duy Võ thì đối với mình chính là địch nhân, là ai đây ?
Ngọc Linh Lung đang suy tư, sau lưng đột nhiên truyền đến một hồi bước chân dồn dập.
Ngọc tướng quân chạy qua Ngọc Linh Lung, thẳng phương hướng Ngọc Duy Võ đuổi theo.
Ngọc Linh Lung đứng tại chỗ im lặng nhìn Ngọc tướng quân chạy vài bước, không đuổi kịp đám người Ngọc Duy Võ, lúc này mới phẫn nộ quay người trở lại.
Ngọc tướng quân đi tới cửa mới nhìn rõ ánh mắt lạnh lùng của Ngọc Linh Lung.
Tin tức con trai lớn bị bắt khiến hắn kinh sợ, Ngọc tướng quân cơ hồ quên mất ngày thường đối với Ngọc Linh Lung e ngại, hắn thấy khuôn mặt lạnh nhạt của Ngọc Linh Lung, trong thanh âm tràn đầy bi phẫn : “Linh Lung, ngươi ở nhà nháo như thế nào ta không quản, nhưng lần này ngươi sao có thể để đại ca ngươi vào nhà lao đây ? Đây chính là anh ruột ngươi !”
Nghe được Ngọc tướng quân nói như vậy, Ngọc Linh Lung khóe miệng xẹt qua tia cười lạnh mỉa mai : “Anh ruột ? Hắn từng coi ta là thân muội muội của hắn ? Ngươi từng coi ta là con gái ruột của ngươi ?”
Thật là không biết xấu hổ, lúc trước Ngọc tướng quân vung roi hướng Ngọc Linh Lung, hắn nói thân tình ở chỗ nào ? Mộ thị đem nàng cho bọ cạp cắn, hắn nói thân tình ở chỗ nào ? Ngọc Duy Võ điều động mấy trăm tên quan binh muốn đem nàng chém thành thịt nhão, hắn nói thân tình ở chỗ nào ! ?
Đến bây giờ trông thấy Ngọc Duy Võ bị bắt đi, Ngọc tướng quân ngược lại nhắc đến thân tình với nàng ? Thật sự là chuyện thiên hạ chê cười mà !
Dựa vào cái gì người khác là dao thớt, còn ta là cá thịt ? Ta hết lần này tới lần khác phải bổ cây đao về phía người khác !
Nhìn bóng lưng đoạn tuyệt của Ngọc Linh Lung , Ngọc tướng quân hung hăng dậm chân, nói : “Chuẩn bị ngựa, đi Cam gia !”
…
Sắp đến cuối thu, cũng chỉ có Thi Huệ Như mới có thể đến thỉnh Ngọc Linh Lung ra cửa.
Nàng cùng Thi Huệ Như ngày càng thân, Ngọc Linh Lung bắt đầu tiếp nhận cô gái trong sáng này, cho nên lúc nhận được thiệp mời của Thi Huệ Như, Ngọc Linh Lung rất vui vẻ nhận lời.
Cùng Thi Huệ Như ra ngoài giải sầu so với ở trong Ngọc phủ không có một tia nhân tình này thoải mái hơn nhiều.
Rạng sáng hôm đó, trên mặt đất ngưng kết một tầng sương lạnh, sáng sớm mặt trời tỏa sáng khắp nơi, trong không khí có vài phần hơi lạnh.
Xe ngựa của Thi Huệ Như đã sớm chờ tại cửa Ngọc phủ, thấy Ngọc Linh Lung vừa ra, Thi Huệ Như vội vàng vung màn xe lên, bàn tay hướng phía nàng, cười nói : “Linh Lung, nhanh lên xe !”
Ngọc Linh Lung vịn tay của nàng bước lên xe, Thi Huệ Như tiện tay đem lò sửa của mình nhét vào trong tay Ngọc Linh Lung nói : “Trời lạnh thế này, ngươi ra cửa thế nào không mặc nhiều một chút, ngay cả một cái lò sưởi tay cũng không có, bị cảm lạnh thì biết làm sao ?”
Ngọc Linh Lung cầm lấy lò sưởi ấm áp trong tay, đột diên có ảo giác kỳ lạ, kiếp trước nàng chưa bao giờ bận tâm đến nhiều chi tiết nhỏ nhặt như vậy, càng sẽ không bởi vì sợ lạnh tay mà phải mang đồ vướng víu đó.
Mà giờ khắc này, nàng ngồi ở trên xe ngựa, trong tay là lò sưởi nho nhỏ, bên cạnh là một thiên kim tiểu thư cười nói vui vẻ, nàng bỗng nhiên cảm thấy, nàng đã càng ngày càng thích ứng với cuộc sống cổ đại này.
Cũng chưa phát giác được nàng thất thần suy nghĩ, Thi Huệ Như có chút mất tự nhiên vuốt vuốt tóc, nói : “Hôm nay chúng ta đi Nhã Cư nghe khúc hát đi, nghe nói Dương thế tử gần đây viết cho bọn họ rất nhiều lời hát cực kỳ dễ nghe.”
Ngọc Linh Lung phục hồi lại tinh thần, nhàn nhạt cười một tiếng, có thể làm Thi Huệ Như ngày lạnh thế này chạy tới cổ động nghe hát, tất nhiên là Dương Hoa Niên.
Thấy nụ cười trên mặt Ngọc Linh Lung, Thi Huệ Như trên mặt thoáng ửng hồng, giấu đầu hở đuôi cường điệu : “Thật sự rất êm tai.”
Ngọc Linh Lung nhịn cười : “Tất nhiên là dễ nghe !”
Thi Huệ Như khẽ cúi đầu xuống, hai tai vì mắc cỡ mà đỏ hồng, ngón tay đùa giỡn tơ lụa trên đai lưng, một bộ thần thái nữ nhi điển hình.
Ngọc Linh Lung phát hiện, Thi Huệ Như mặc trên người một bộ váy màu đỏ thêu hoa tịnh đế liên vân, đầu đội Kim Phượng đuôi khảm mã não có tua cờ, càng làm khuôn mặt tròn trịa của nàng thêm ngây thơ đáng yêu, hai mắt tỏa sáng.
Nhìn ra được, nàng cố ý lựa chọn y phục cẩn thận, đại khái hi vọng hôm nay có thể gặp được Dương Hoa Niên đi.
Ngọc Linh Lung trên mặt dâng lên một nụ cười thâm ý, dời đi đề tài, nàng chỉ vào quyển trục bên người Thi Huệ Như : “Ngươi mang cái gì ?”
Thi Huệ Như gấp rút cầm lấy quyển trục, không mở ra xem, trên mặt lại càng đỏ hơn.
Luôn luôn tươi cười , lần này lại có vẻ nhăn nhó : “…Một mình ta không dám đi, cũng chỉ biết nhờ ngươi giúp ta thêm can đảm.
Lát nữa, ngươi không được cười ta.”
Ngọc Linh Lung nghe được vừa hiếu kì vừa buồn cười, nhưng cũng mơ hồ đoán ra được vài phần, Thi Huệ Như mặc đẹp như vậy, lại mang theo đồ, rốt cục cũng nổi lên dũng khí, muốn tỏ tình với Dương Hoa Niên đi.
Thật không nghĩ tới, nàng Ngọc Linh Lung thế nhưng cũng có một ngày sẽ cùng cái tiểu cô nương này đi làm loại chuyện như vậy.
Rất nhanh, xe ngựa đã đến….., bên ngoài trên đường phố có chút vắng lạnh, bên trong lại náo nhiệt cực kỳ, lầu trên lầu dưới đã ngồi đầy khách nhân, trên sân khấu một thiếu nữ kiều mị mặc một bộ hồng đào, thanh âm uyển chuyển đang hát một thủ từ.
“Hoa rơi gió cuốn đi, cố cành vẫn như trước.
Trăng khuyết rồi lại tròn.
Tròn, trăng tròn người chưa tròn.
Chu nhan thay đổi, bao lâu phải nặng thiếu niên.”
Thi Huệ Như lôi kéo tay Ngọc Linh Lung, hướng nhã gian trên lầu đi đến, vừa đi vừa nhẹ giọng nói : “Đây là lời Dương thế tử viết.”
Ngọc Linh Lung không hiểu rõ lắm hàm nghĩa cổ ngữ, chỉ cảm thấy thủ từ này được hát đến quyến rũ ai oán, không hề giống giọng điệu nam tử, ngược lại có vài phần hơi thở khuê nữ.
Đợi các nàng tại nhã gian ngồi xuống, tiểu nhị dâng lên bình trà đã được hâm nóng, trên sân khấu cô gái lại hát lên một khúc khác “làm gãy quế”
“Lười hướng nguyên thạch thượng cờ vây (cờ vây trên bàn đá).
Tiên tử vấn tranh gì, tiều tẩu quên thuộc về.
Động khóa Thanh Hà, phủ kha đã nát, thế cục vẫn còn mê.
Cuồn cuộn ruộng dâu lãng lên, Thượng Hải lại bồng bềnh bụi bay.
Đợi nâng chén, rượu chưa thấm môi, mặt trời đã lặn !”
Lời hát sang sảng, được cô gái hát lên, lọt vào tai chỉ cảm thấy như châu ngọc lạc khay (tiếng châu ngọc rơi), dễ nghe lại không mất khí thế.
Dư âm chưa rứt, dưới đài đã một mảnh thanh âm trầm trồ khen ngợi.
Thi Huệ Như tay phải chống cằm, kinh ngạc nhìn dưới lầu, thấp giọng nói : “Linh Lung, ngươi cảm thấy lời hát này thế nào ?”
Ngọc Linh Lung dừng một chút, nói : “Nghe như có chút cảm giác không vui, Dương thế tử tâm tình không tốt sao ?”
Thi Huệ Như thở dài nói : “Không biết, ta cũng một đoạn thời gian rồi không thấy hắn !”
Ngọc Linh Lung không nói, trên sân khấu đã thay đổi một cô gái khác lớn tuổi hơn một chút, cầm ngọc bản trong tay, hát một khúc cười khoan khoái, nàng cũng đã vô tâm thưởng thức.
Dương Hoa Niên đường đường là Trường Đình hầu thế tử, tiền đồ vô lượng, vì sao vẫn nhàn rỗi ở nhà gửi gắm tình cảm tại thi từ ca phú ? Mà thi từ của hắn, lại toát ra cảm xúc buồn bực thất bại, phảng phất cuộc sống không như mình mong muốn, chỉ là tài hoa không được thể hiện thôi.
Ngọc Linh Lung như có điều suy nghĩ nhìn về phía Thi Huệ Như, nam tử như Dương Hoa Niên, sẽ tình nguyện cưới một thê tử đơn thuần bình thường, trải qua cuộc sống ung dung bình thản sao ?
Thi Huệ Như từ trước tới nay thích nói giỡn, hôm nay thái độ lại khác thường, khi thì lo lắng trùng trùng, khi thì khẩn trương bất an, đôi tay thỉnh thoảng sửa sang lại trâm trên đầu, hoặc là vuốt thẳng nếp nhăn trên vạt áo, một bộ tâm tình không tập trung.
Qua hồi lâu, điếm tiểu nhị đi tới, cười nói : “Tiểu thư, thế tử gia sắp đi.”
Thi Huệ Như bỗng nhiên đứng dậy, kín đáo đưa cho điếm tiểu nhị hai thỏi bạc, trong miệng vội vã nói tạ ơn, liền cầm lấy quyển trục trong tay, lôi kéo Ngọc Linh Lung đi ra ngoài.
Ngọc Linh Lung đi theo nàng xuống lầu, tại cửa lớn vừa vặn gặp Dương Hoa Niên muốn đi ra ngoài.
Dương Hoa Niên mặc một bộ xanh ngọc hoa văn hình mây, bên hông buộc đai lưng màu lam, trên đó treo một ngọc bội bạch ngọc, vẻ mặt như quan ngọc, tuấn lãng nho nhã.
Giờ phút hắn nhìn thấy Thi Huệ Như cùng Ngọc Linh Lung hai người, không khỏi hơi ngẩn ra, liền lộ ra một nụ cười khách khí : “Thi đại tiểu thư, Ngọc Tứ tiểu thư, các người cũng tới nghe hát sao ?”
Thi Huệ Như mặt tròn ửng hồng, đôi mắt doanh doanh nhìn Dương Hoa Niên, cơ hồ muốn vắt ra nước, ngay cả Ngọc Linh Lung cũng âm thầm kinh hãi, thiếu nữ này trong nháy mắt tỏa ra hào quang, làm cho nàng có cảm giác không chân thực.
Thi Huệ Như bước lên trước vài bước, nhẹ giọng nói : “Dương công tử, lời người viết rất hay.”
Dương Hoa Niên cước bộ không dễ dàng phát giác kéo khoảng cách cùng hai người, nói : “Thi đại tiểu thư quá khen !”
Thi Huệ Như không phát giác Dương Hoa Niên tận lực tạo khoảng cách, quyển trục trong tay siết chặt, cố hết dũng khí mới giơ lên trước mặt Dương Hoa Niên : “Dương công tử, ta có vẽ bức họa,người có thể chỉ giáo giúp ta được không ?”
Dương Hoa Niên liếc nhanh qua Thi Huệ Như, ánh mắt lại rơi trên người Ngọc Linh Lung nãy giờ ở sau lưng nàng trầm mặc không nói, đáy mắt tựa hồ xẹt qua một thần sắc phức tạp, thoáng qua rồi lại khôi phục lạnh lùng.
“Thi đại tiểu thư quá khách khí, Dương mỗ tài sơ học thiển, làm sao dám nhận hai chữ chỉ giáo ?”
Tuy là nói như vậy, nhưng Dương Hoa Niên lại không chút nào có ý tiếp nhận quyển trục, Thi Huệ Như đợi hồi lâu, không thấy Dương Hoa Niên đưa tay đón, khuôn mặt không khỏi đỏ hơn, tựa hồ muốn nặn ra máu.
Nàng hít một hơi thật dài, phảng phất như hạ quyết tâm, đem quyển trục mở ra !
Cuối thu gió lạnh thổi đến, lay động cuộn tranh khẽ rung động, chỉ thấy quyển trục kia thật dài, bên trên vẽ một thanh niên nam tử cao lớn, mặt mày thanh nhã, môi nhàn nhạt cười, đúng là Dương Hoa Niên !
Ngọc Linh Lung không khỏi bội phục sự lớn mật của Thi Huệ Như, tại cổ đại, những cô gái chủ động hướng nam tử bộc bạch nỗi lòng hẳn là cực ít, Ngọc Linh Lung không cách nào tưởng tượng, sức mạnh nào ủng hộ cho cô gái nhỏ xinh này, vẽ một bức họa người yêu, lại trực tiếp để cho đối phương xem.
Dương Hoa Niên chỉ nhìn thoáng qua, nụ cười trên mặt liền biến mất, hắn nhíu mi lại, trong thanh âm không còn khách khí như vừa rồi, chỉ còn xa cách : “Bức họa này, bút công còn giai, thứ cho ta mạo muội, Thi đại tiểu thư thân là thiên kim khuê các, thực không nên vẽ bức tranh như vậy !”
“Dương công tử, ngươi…ngươi nói cái gì ?”
Dương Hoa Niên thật sâu nhìn Ngọc Linh Lung liếc nhanh, tầm mắt dời đến trên người Thi Huệ Như, dần dần trở nên lạnh buốt : “Ta nói là, Thi đại tiểu thư, tâm tư người là uổng phí !”
Cánh tay mảnh khảnh kịch liệt run rẩy, Thi Huệ Như run giọng nói: “Ngươi…ngươi không muốn?”
Dương Hoa Niên mi nhíu chặt hơn : “Tranh này là muốn tặng cho ta ?”
Thi Huệ Như đã nói không ra lời, chỉ nặng nề gật đầu.
Dương Hoa Niên dừng lại một chút, đưa tay từ trong tay nàng nhận quyển trục.
Thi Huệ Như trên mặt vui mừng, vừa muốn nói gì đó, đã thấy Dương Hoa Niên trên tay dùng sức, đem cuộn tranh kia xé làm hai nửa !
Cầm bức tranh bị xé trong tay vứt trên mặt đất, Dương Hoa Niên trầm giọng nói : “Tranh này ngươi giữ lại cũng gieo họa, không bằng ta thay Thi đại tiểu thư phá hủy đi !”
Thi Huệ Như sắc mặt lập tức trở nên u ám như tro tàn, nàng chậm rãi ngồi xuống, nhặt bức tranh tự tay mình tỉ mỉ vẽ giờ phút này bị xé làm hai mảnh lên, nước mắt rốt cục không ngăn được rơi xuống.
Nàng tốn biết bao tâm huyết, vô số thời gian, bức tranh mà nàng tâm tâm niệm niệm giữ bên người, trong giây lát biến thành ảo ảnh tan biến, tất cả nỗ lực đều biến thành công dã tràng.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang khóc thút thít của Thi Huệ Như, đôi mi thanh tú của Ngọc Linh Lung cau lại, đưa tay ngăn cản đường đi của Dương Hoa Niên.
“Như thế nào ? Cứ như vậy rồi đi ?” Mi khói tinh xảo dựng lên, nhìn về phía Dương Hoa Niên.
Đối với vị Trường Đình hầu thế tử này, nàng cũng không có ấn tượng gì, chỉ là thấy bộ dáng tan nát cõi lòng của Thi Huệ Như, nàng liền không muốn tên nam nhân mặt ngoài nho nhã nhưng nội tâm lãnh khốc này rời đi.
Chắc là không ngờ tới nàng sẽ ngăn cản đường đi của mình, Dương Hoa Niên hơi ngẩn ra, dừng lại cước bộ.
Ngưng mắt nhìn khuôn mặt kiều diễm của Ngọc Linh Lung, đáy mắt xẹt qua một tia cảm xúc phức tạp, Dương Hoa Niên trầm giọng nói : “Xin hỏi Ngọc Tứ tiểu thư, có gì chỉ giáo ?”
Ngọc Linh Lung buông cánh tay xuống, lạnh lùng nói : “Ta muốn ngươi bồi thường bức tranh lại cho nàng.”
Cho dù Dương Hoa Niên không chịu tiếp nhận tâm ý của Thi Huệ Như, nhưng hắn cũng không nên xé bức tranh nàng cực nhọc vất vả vẽ như vậy.
Được người thích liền giỏi lắm sao ? Hắn có quyền gì xé bức tranh của nàng, làm tan nát lòng của nàng !?
Dương Hoa Niên rũ mắt, nhìn Thi Huệ Như ngồi trên mặt đất ôm bả vai co rúm lại, mặc dù chỉ là bóng lưng, nhưng ai nhìn qua cũng nhận ra được, bên ngoài im lặng nhưng nội tâm lại đau đớn.
Tất cả lãnh ý như bị hòa tan một phần.
Dương Hoa Niên nhìn về phía Ngọc Linh Lung, thiếu nữ khuôn mặt lãnh diễm này, đứng ngạo nghễ trong gió rét, như một ngọn lửa tràn đầy lực lượng thần bí, làm cho người ta không tự chủ được trầm luân trong đó, không thể tự thoát ra ngoài.
Chỉ cần một vẻ mặt của nàng, một câu nói, hắn liền không thể khống chế nổi mình mà nghe theo ý nàng, đây không phải là bị ép buộc mà là loại cam tâm tình nguyện, làm cho hắn không có bất kỳ lí do nào cự tuyệt mệnh lệnh của nàng.
Thở dài thật sâu, Dương Hoa Niên đi đến trước người Thi Huệ Như, cúi người , từ trong tay nàng tiếp nhận hai mảnh bức tranh sơn dầu kia, nhẹ giọng nói : “Tốt, ta đáp ứng vì nàng họa lại một bức họa.”
Truyện khác cùng thể loại
27 chương
9 chương
8 chương
36 chương
19 chương
61 chương
124 chương