Thú Huyết Phi Đằng
Chương 63 : Chỉ Thêm Một Câu: Ta Sẽ Bán
Thần tình của Lý Sát vương tử rất điềm đạm, ung dung thể hiện một tư thái bỡn cợt với đời. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Thứ biểu hiện này thuần túy là một khí khái tự nhiên của quý tộc, là phong độ chân chánh của kẻ bề trên, hoàn toàn khác biệt với quý tộc phổ thông hay người bình thường.
Vương tử nhíu mày, chữ "vương" trên trán nổi gồ lên cao.
Y nhìn khí thế hung hăng của bọn nhân loại dong binh, lại nhìn gương mặt không thèm chấp của Lưu Chấn Hám.
Bọn dong binh bị nhãn thần ngạo thị thiên hạ của y quét ngang, người nào người nấy đều phát run, lập tức quay đầu tránh ánh mắt quân lâm thiên hạ ấy.
"Vương tử điện hạ, ta cần phải tố cáo với trưởng lão viện của Uy Sắt Tư Bàng!" Gã mập đứng đầu nhân loại giảo hoạt đảo mắt, rồi rêu rao nhặng xị cả lên: "Cho dù là tế tự đại nhân cao quý, cũng không thể khinh thường thương nhân ngoại quốc của chúng ta! Lời các vị tế tự quý tộc đều trân quý như ma tinh vậy, nói được là làm được! Ta cường liệt yêu cầu vương tử điện hạ chủ trì công đạo, tiến hành mậu dịch theo phương cách công bằng và hợp lý! Nếu không thì thương nhân công hội của Đa Lạc Đặc công quốc sẽ tiến hành trình bày với Trưởng lão viện ở thủ đô Bỉ Mông.
Lý Sát vương tử một mặt nghe vị nhân loại mập lãi nhãi luôn mồm rêu rao, một mặt nghe Thôi Bội Thiến vắn tắt giảng giải cho y nghe đầu đuôi câu chuyện. Khi nghe đối tượng giao dịch là một nô lệ mỹ nhân ngư, vương tử cũng giật bắn mình, lúc này mới chú ý đến hai mỹ nữ khiến người ta nín thở có mặt ở hiện trường. Y có nằm mộng cũng không nghĩ đến một trong hai người này lại là mỹ nhân ngư thuộc hoàng tộc trong biển.
"Thì ra là thế a..." Vương tử cũng trầm ngâm hẳn đi.
Chuyện này rõ ràng là không biết nhúng tay vào như thế nào, chuyện mậu dịch giữa thương nhân nhân loại và Bỉ Mông có quan hệ rất lớn, không thể đắc tội, nhưng y không có quyền mệnh lệnh cưỡng bách một vị tế tự phụng sự chiến thần làm chuyện gì cả.
"Ta kháng nghị..." Nhân loại thương nhân đắc ý, càng nói phun nước bọt: "Thủ hạ dong binh của chúng ta vừa bị vị đại nhân này đả thương, ta nghiêm trọng kháng nghị..."
Trên mặt đất có vết máu, bị những vết chân hỗn loạn đạp lên tạo thành một màu hồng sậm. Có lời nói này của y, mọi người đều cúi đầu nhìn xuống đất.
Lưu Chấn Hám day day mũi giày, nhìn ra trong đám nhân loại có một vị mục sư mặc áo bào màu trắng đang đưa tay hươ thập tự giá lên một tráng hán đầu còn tươm máu. Một đạo bạch quang thanh khiết lóe lên, vết thương trên đầu tên lính đánh thuê mặt đầy máu ấy lành lại với tốc độ mắt thường có thể nhận ra được.
"Thánh quang trị thuật" của mục sư chính là năng lực kỳ diệu mà Bỉ mông vu y không thể nào so sánh được. Do đó trong cuộc chiến Hải Gia Nhĩ với nhân loại, Bỉ mông đã chịu nhiều tổn thất.
Lưu Chấn Hám đưa mắt nhìn Cổ Đức
"Hắn nói lời bất kính đối với Ngưng Ngọc tiểu thư, kẻ khinh bạc ấy cần phải chịu một chút giáo huấn." Cổ Đức nói: "Tôi từ khi theo đại nhân cứ nhất mực hạ thủ lưu tình, con mẹ nó không ngờ hắn là tên chẳng ra gì, mới dùng có một chút lực khí mà thành như thế."
"Lần tới phải dùng toàn lực cho ta." Lưu Chấn Hám nói.
"Ta kháng nghị! Ta muốn tố cáo! Quá lắm rồi!" Nhân loại thương nhân thấy vị tế tự này liều lĩnh như vậy, liền tức đến điên lên, khoa tay múa chân bước ra phản kháng.
"Có tin là ta lập tức biến người thành người tàn tật không?" Lưu Chấn Hám giữ chặt lấy cổ áo của y, từ từ nhấc tên mập lên khỏi mặt đất. Ánh mắt độc ác của Lưu Chấn Hám chiếu thẳng vào trong mắt y, quắc lên dữ tợn.
Vị nhân loại thương nhân ấy hiển nhiên là không thể ngờ một vị tế tự lại có thể đối đãi với y như thế, lập tức sợ trân người.
Vài dong binh trung thành lập tức gầm lên, "loạt xoạt" mấy tiếng đều rút song thủ đại kiếm ra, nhưng chúng còn chưa kịp xuất thủ thì Lưu Chấn Hám đã quật tay đánh vào mặt tên dong binh đang tiến đến gần nhất. Ngay sau đó, hắn nhấc một chân đá ngay vào bộ hạ y. Những người chung quanh lập tức nghe được âm thanh giống như có mấy quả trứng gà bị vỡ.
Lưu Chấn Hám dùng một tay xách cổ tên dong binh đã xám như tàu lá đó quất mạnh vào một tượng điêu khắc bằng đồng ở gần bên. Tượng Mễ Sa cự hùng ấy lập tức lộ ra một dấu ấn ẩm ướt.
Loạt động tác hoa mắt này được Lưu Chấn Hám hoàn thành trong chớp mắt, tay còn lại thủy chung vẫn giữ chặt vị nhân loại thương nhân mập phì.
Những dong binh còn lại đều ngớ lên nhìn hắn.
Nếu như không phải đã được chứng minh từ trước, thì bọn họ nhất định cho rằng mình đã vừa gặp tên cướp chuyên nghiệp chứ không phải là tế tự! Đây sao có thể là vị Bỉ Mông tế tự yếu ớt được? Chúng chưa bao giờ nhìn thấy những động tác phi thường quy thế này, và những động tác ấy đã làm cho võ sĩ mạnh nhất trong dong binh lập tức bị ngã gục.
"Keng...." Vị nhân loại mục sư mặc bạch bào há miệng to như chậu máu, cây thập tự giá trong tay rơi xuống đất.
Không phải chỉ có chúng, ngay cả Lý Sát vương tử chuyên tu võ kỹ cùng Thôi Bội Thiến cũng kinh ngạc đến sững người.
Ký ức của Lý Sát vương tử về cách tổ hợp quyền của con Sương tuyết bì khâu thú bây giờ chợt trỗi dậy, những nghi vấn nhất mực tồn tại ở trong lòng y hiện giờ đã hoàn toàn giải khai.
Còn Thôi Bội Thiến kinh ngạc đó là vì nàng không ngờ "Ca vũ song tu" trong truyền thuyết quả thực là tồn tại! Giống như truyền thuyết "Ma vũ song tu" trong giới ma pháp sư, trong tế tự nhất mực truyền đi điển cố về "Ca vũ song tu" (vừa luyện ca lực vừa luyện võ). Nhưng bất quá đấy chỉ là một thứ truyền thuyết kỳ diệu mà thôi, nguyên tố lực lượng và vật lý lực lượng luôn tồn tại sự bài xích lẫn nhau. Một thú nhân không thể nào đồng thời mang một lúc hai năng lực kiệt xuất đó được. Nếu cố gắng tu tập chúng, thì kết quả chỉ là: "Mô Đặc (Rùa) rớt lộn đầu, hai bên không tới đất."
Thôi Bội Thiến dù sao thì giờ cũng minh bạch tên đồ tôn của mình vì sao là Thiên sinh linh hồn ca giả mà "Ca lực" lại thấp kém như vậy. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Về phía Hải Luân và mọi người, ngay cả chuyện Lưu Chấn Hám ẩu đả với Ban Ni Lộ vũ sĩ mà còn đã xem qua, thì tự nhiên sẽ không coi chuyện vừa rồi là kỳ, biểu tình đều hiện vẻ thấy lạ mà chẳng cho đó là lạ.
"Dừng tay! Lý Sát tế tự! Vương tử điện hạ giữ lấy cánh tay của Lưu Chấn Hám, dùng giọng nói uy nghiêm và trầm thấp bảo: "Trên thần miếu, nghiêm cấm ẩu đả! Nếu như có tư cừu, ta kiến nghị ngài đến giác đấu trường giải quyết."
Lưu Chấn Hám nhướn nhướn mí mắt, chép chép miệng, bỏ tay ra.
"Ta cần phải tố cáo! Ta muốn kháng nghị..." Vị nhân loại thương nhân vừa đặt mông xuống đất, đã vội chồm lên day day cái cổ đau đớn, vội vã chạy lọt thỏm vào trong đám dong binh không dám thò đầu ra nữa, nhưng cái giọng rêu rao quang quác thì vẫn giữ vững không chừa.
"Xin lỗi, nhân loại tiên sinh tôn kính!" Lý Sát vương tử gật đầu với nhân loại thương nhân bằng dáng vẻ rất có phong độ: "Bỉ Mông là quốc gia chú ý đến pháp chế và dân chủ nhất, chiến thần công chánh trên trời sẽ theo dõi chúng ta."
"Ý gì vậy?" Lưu Chấn Hám nhổ "phẹt" một bãi nước bọt.
"Là quý tộc và tế tự, Lý sát tế tự ngài có hai thân phận tôn quý, nếu như hủy hiệp nghị mậu dịch hợp pháp trước mặt chiến thần, ta có quyền đề xuất kiến nghị lên Trưởng lão viện và Thần miếu tước đoạt mọi xưng hiệu của ngài." Lý Sát vương tử tựa hồ nhất quyết phải gây phiền phức cho hắn, trong khẩu khí mang theo vẻ bình đạm nhưng uy hiếm bức người không cho phản kháng: "Một Bỉ mông không tôn trọng lời hứa của mình là một Bỉ Mông đáng xấu hổ nhất!"
Lưu Chấn Hám chịu trăm cay nghìn đắng là vì muốn đạt được phong địa dành cho quý tộc, lời nói này như trực tiếp đâm sâu vào trong mệnh môn huyệt của hắn.
"Ha ha..." Lưu Chấn Hám ngẩng lên trời cười lớn: "Vương tử thật đúng là vương tử! Được! Lời nói của ngươi ta nghe lọt lỗ tai rồi, ta không nuốt lời nửa, nếu thế thì ngươi không còn gì để nói nữa chứ gì?"
Ngải Vi Nhĩ đột nhiên ngẩng đầu, không dám tin nhìn hắn.
"Ta muốn năm trăm vạn kim tệ! Ngươi có không? Mang ra đây ta sẽ bán!" Lưu Chấn Hám cười lạnh.
"Cái này là ngươi nói đó nha." Nhân loại thương nhất phát ra một câu khiến Lưu Chấn Hám suýt chút nữa mắc nghẹn mà chết.
Âu Bỉ Tư Lạp Kỳ! Không phải là có nhiều tiền như thế chứ? Lần này thì đến lượt Lưu Chấn Hám ngẩn ngơ.
"Chúng tôi sẽ còn quay lại, hãy chờ chúng tôi mang tiền tới." Nhân loại thương nhân cười quỷ dị: "Lời này là do ngài nói trước mặt chiến thần Khảm Mạt Tư! Có vương tử làm chứng không sợ ngài không chịu nhận! Chúng ta đi!"
Thương nhân mập lấy từ trong người ra một viên thủy tinh được triện khắc phù hiệu ma pháp phức tạp, đưa mục quang tham lam và chiếm hữu nhìn Ngải Vi Nhĩ chằm chằm, viên thủy tinh cầu trong tay đung đưa, chiếu ra một luồng hào quang kỳ dị. Sau khi chuyển động hai ba vòng, trong thủy tinh cầu xuất hiện một Ngải Vi Nhĩ nho nhỏ, kích cỡ thân hình đều tương tự.
"Ký ức ma pháp thủy tinh?" Thôi Bội Thiến đứng một bên nhíu mày, khe khẽ hô lên.
Gã mập đắc ý thu lại viên thủy tinh, mang theo mục quang trào phúng cùng các dong binh rút đi sạng sẽ như thủy triều, chỉ lưu lại Lưu Chấn Hám si ngốc cùng mọi người đứng ngẩn ngơ trước của thần miếu.
"Ngươi là một tên khốn!" Ngải Vi Nhĩ nhào tới, vung nắm đấm nhỏ nhắn đấm mạnh lên người hắn, rồi òa lên khốc.
"Hắn làm gì có tiền, thổi đít bố nhĩ (thổi đít trâu - thổi phồng) thì có." Lưu Chấn Hám ôm eo của mỹ nhân ngư, an ủi nàng nhưng trong lòng tan nát.
"Nếu hắn thật có nhiều tiền như thế thì sao?" Trên mặt mỹ nhân ngư đầy lệ nóng, ngây thơ nhìn và hỏi Lưu Chấn Hám: "Ngươi có thật đem ta bán đi không?"
Bán cái lông .... kê... gà! Lưu Chấn Hám cố nuốt lời định nói vào trong bụng, có nhiều người như thế, nói ra ảnh hưởng không tốt.
Mỹ nhân ngư thấy Lưu Chấn Hám nháy nháy mắt với nàng, liền hiểu rõ hắn có ý gì, nghĩ đi nghĩ lại vẫn còn bực bội, nên tiếp tục đấm lấy đấm để.
"Lý Sát!" Thôi Bội Thiến trườn bò tới, gương mặt xinh đẹp hiện ra một làn sương lạnh: "Ta không cần biết ngươi làm sao mà ở chung với mỹ nhân ngư tiểu thư, nhưng mà, tộc nhân ngư là vương tộc trong biển, tước đoạt quyền lợi tự do nhân thân của người ta là việc tế tự không nền làm! Ngươi cần phải dùng lễ mạo nên có đối xử với vị tiểu thư này!"
"Biết rồi biết rồi..." Lưu Chấn Hám sợ nhất là hai nữ nhân, một người là Ngưng Ngọc, người còn lại là vị sư tổ mới vừa biết đây. Vì sao vừa mới biết nhau có một thời gian ngắn mà lại sợ nàng như vậy, thì ngay cả bản thân hắn cũng cảm thấy kỳ quái.
"Chỉ sợ rất khó ứng phó khi nhân loại thương nhân có ký ức ma pháp thủy tinh a, thủy tinh cầu này có thể ghi lại không ít thứ. Trong thế giới của nhân loại, có thể có ma pháp vật phẩm đại khái chỉ là hào môn vọng tộc hay nhà quyền quý mới có. Theo như ta biết, thứ thủy tinh này chỉ xuất hiện trong giới con buôn nô lệ của nhân loại, dùng để ghi lại sắc đẹp của Hàng Hóa" Gương mặt của Thôi Bội Thiến có vẻ rất khó coi.
"Quốc gia tiếp giáp với nước chúng ta - Đa Lặc Độc công quốc - có đại công là Đức Lỗ Y Ngải Nhĩ Dì Da La đã lâm trọng bệnh rất lâu rồi, nghe nói sẽ nhanh chóng không còn ở dương thế. Đa Lạc Đặc công quốc là chư hầu của Phất lang Tây Tư Khoa đế quốc, theo pháp luật của mẫu quốc này, thì đời kế tiếp tiếp quản Đa Lạc Đặc công quốc sẽ được chọn trong số con cái của vị này. Hiện giờ vị đại công của Đa Lặc Đặc cho dù không chết, thì giỏi lám cũng chỉ có ba con gái mà thôi. Trong số họ hai người đã xuất gia, do đó chỉ có thể chọn một trong ba người con gái này mà thôi." Lý Sát vương tử mỉm cười nói: "Con gái lớn của Đa Lạc Đặc đại công đã gả cho cháu của tể tướng trong công quốc, đó là thương nhân giàu nhất Đa Lạc Đặc, chủ nô Thác Đế Hạ Nhĩ ba bá tước, còn con gái thứ hai của y gả cho con trai của đoàn trưởng Dong binh đoàn lớn nhất của Đa Lạc Đặc công quốc: Long Quyển Phong dong binh đoàn, và cũng chính là người ở trong Thánh bảo la giáo thần thánh kỵ sĩ đoàn, Đan Trạch Thác Mã Tây thánh kị sĩ. Do con gái nhỏ của đại công tước còn chưa xuất giá, do đó, trước mắt có thể nói, đại công tước đời sau tiếp nhân công quốc này kỳ thật chỉ là cuộc tranh đấu giữa Thác Đế Hạ Nhĩ Ba bá tước và Đan Trach Thác Mã Tây thánh kỵ sĩ. Vợ của ai thành nữ đại công tước, thì quyền lợi của gia tộc đó sẽ dâng lên cao tới đỉnh."
Mọi người đều nhìn sững vương tử, dường như thấy trong lời của vương tử dường như có điểm nhắn gửi gì đó.
"Người vừa tranh chấp với các ngươi chính là thủ hạ phụ trách thương đoàn của thương nhân giàu nhất trong Đa Lạc Đặc công quốc, Chủ nô Thác Đế Hạ Nhĩ Ba bá tước. Dưới ống tay áo của hắn có thêu huy chương của Hạ Nhĩ Ba gia tộc, là một mỹ nhân ngư ngồi dựa vào chòm sao Thiên Xứng và quả cân. Mỹ nhân ngư có ý chỉ gia tộc của bọn họ đã cưới được một vị công chúa." Vương tử tiếp tục nói.
"Quan sát của Lý Sát vương tử thật cẩn thận." Thôi Bội Thiến gật đầu cười mỉm.
"Gần đây ta vốn đang nghiên cứu về các huy chương của các danh môn thế gia trong khắp đại lục, bao gồm huy chương của các quý tộc trong nhân loại." Vương tử xua tay cười.
"Điều này so với chuyện vừa rồi có quan hệ gì?" Lưu Chấn Hám vội hỏi.
"Ha ha..." Lý Sát vương tử cười nói: "Phất Lang Tây Tư Khoa đế quốc lần này cắt cử khâm sai đến để tiến hành nghi thức sắc phong và đăng cơ, nhưng lần này sắc phong cho ai là chuyện chưa xác định, nên nó rất quan trọng cho các nữ đại công tước. Dựa vào tin tức đáng tin cậy, lần này người được phái đến sắc phong chính là người hách hách hữu danh của Phất Lang Tây Tư Khoa đế quốc - Háo Sắc Thân Vương Trương Bá Luân. Vị thân vương này tương truyền có trong người dòng máu tối dâm loạn, là do mẫu thân và ca ca của y sau khi loạn luân sinh ra y. Quốc vương hiện nhiệm của Phất Lang Tây Tư Khoa đế quốc kỳ thật là huynh đệ cùng cha khác mẹ với y."
"Quá phức tạp a!" Lưu Chấn Hám nghe mà đầu váng mắt hoa.
"Vị Trương Bá Luân thân vương này có tiếng là mội ngày đều phải lên giường với bốn nữ tử trở lên, bình sanh thích nhất con gái đẹp. Do đó, hai vị phò mã gia của Đa Lạc Đặc nhất định phải nghĩ đủ mọi biện pháp mua nữ tử mỹ lệ đến phục vụ vị thân vương này, ai chiếm được tiên cơ về mặt mỹ nữ, thì khả năng thắng được vương miện càng lớn. Do đó, người phụ trách thương đoàn của đại phò mã Hạ Nhĩ bác tước vừa nghe có mỹ nhân ngư nô lệ thì lập tức chạy đến ngay, các ngươi không muốn bán, bọn chúng đương nhiên là không vui vẻ rồi. Mỹ nhân ngư không những là mỹ nữ trời sinh, mà còn là hoàng tộc trong biển, trên đại lục căn bản không có quốc gia nào có nô lệ là mỹ nhân ngư cả. Nếu như Hạ Nhĩ bá tước đem nàng ta dâng cho khâm sai Trương Bá Luân thân vương, phẩm hàm đại công tước lạc vào nhà nào có thể khẳng định dễ dàng rồi."
"Hèn gì..." Lưu Chấn Hám rốt cuộc cũng minh bạch.
"Ngài cho rằng năm trăm vạn kim tệ là con số thiên văn à? Có thể dễ dàng dọa mấy thương nhân kia rút lui?" Vương tử cười lạnh nói: "Lý Sát tế tự, mạo muội nói, đầu óc làm ăn của ngài còn quá trì độn, án chiếu theo thật lực của Hạ nhĩ gia tộc giàu nhất Đa Lạc Đặc công quốc, năm trăm vạn tuy không nhỏ, nhưng vì mưu cầu vị trí đại công tước, cho dù ngài có nó ra con số ngàn vạn kim tệ, bọn chúng cũng dễ dàng đem đến cho ngài."
"Sao có tiền nhiều thế?" Lưu Chấn Hám tuy vẫn chưa nhìn qua kim tệ dài ngắn thế nào, nhưng cũng tưởng tượng được một trăm vạn kim tệ là khái niệm như thế nào.
Chiến thần tại thượng...! Ánh mắt của Lưu Chấn Hàm lập lòe toàn hào quang vàng chóe.
"Số tiền này bọn chúng rất nhanh sẽ tìm được, đến lúc đó chúng sẽ đến tìm ngài, ngài làm thế nào?" Trong lời nói của vương tử có điểm vui mừng trước nổi đau của thiên hạ, vừa nói vừa nhìn biểu tình của nhân ngư công chúa Ngải Vi Nhĩ. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Gò ngực căng tròn tuyệt đẹp của Ngải Vi Nhĩ kịch liệt run động, nhãn thần như ánh đao nhìn Lưu Chấn Hám trừng trừng.
"Ha ha... đến lúc đó rồi nói sau!" Lưu Chấn Hám ngang nhiên độ lượng cười: "Không cần biết như thế nào, hôm nay thật ra phải cảm ơn Thịnh Tình của vương tử ngươi, nếu không ta không chừng đã phạm phải sai lầm không đáng có rồi!"
"Nói hay lắm." Vương tử cũng tiêu sái cười, trong ánh mắt không giấu được vẻ miệt thị: "Thất Cách tộc từ đó đến giờ đều như vậy hết, cũng không trách gì ngươi."
Vương tử đặc biệt đem hai từ "Thất cách" nói thật to lên.
"Ta chửi mẹ cả nhà ngươi." Lưu Chấn Hám nói.
"Ngươi nói cái gì?" Vương tử sầm mặt, sắc mặt biến hẳn.
"Ta nói, ta thật rất cảm tạ."
"Hừ hhừ..." Vương tử thản nhiên cười: "Ngài cần phải nghĩ biện pháp giải quyết cho tốt a, Thất cách tế tự thân ái của ta."
Người hiểu biết Lưu Chấn Hám đều phát hiện trong mắt của Lý Sát hiện giờ toàn ánh lên ý sát nhân diệt khẩu, đêm tối núi cao và ánh kim tệ phản quang.
Truyện khác cùng thể loại
24 chương
53 chương
26 chương
104 chương