Thú Huyết Phi Đằng
Chương 64 : Đánh Cường Hào
Ái tình và cừu hận thường thường hay làm cho con người ta trở nên mù quáng - Ngạn ngữ cổ Bỉ Mông.
------o0o-----
"Đạo sư và vương tử điện hạ tôn kính, cho phép bọn tôi cáo lui trước." Lưu Chấn Hám hướng về Thôi Bội Thiến và Vương tử cúi đầu thi lễ nói:"Vì phải đối phó với ma thú đáng sợ ở Nam Thập Tự Tinh sâm lâm, ta phải đi mua vũ khí trang bị sẵn, các vị phải một phen vất vả rồi."
Lưu Chấn Hám cảm thấy tròng mắt của Vương tử lúc nhìn Hải Luân cứ đảo qua đảo lại khiến hắn cảm thấy không thoải mái lắm.
"Quá tốt rồi, ta đã từng có một thời gian đảm nhiệm chức hộ vệ kỵ sĩ cho Tổng đốc đại nhân của Uy Sắt Tư Bàng này, nên rất quen thuộc ở nơi đây. Không biết ta có được cái vinh hạnh giúp đỡ Hải Luân tiểu tỷ ở Uy Sắt Tư Bàng Thành này hay không?" Vương tử nhìn Hải Luân rất mực thâm tình.
Ghét của nào trời trao của ấy, đây là câu nói mà Lưu Chấn Hám sợ nghe nhất.
Mẹ nó, tình địch! Trong lòng Lưu Chấn Hám khẽ than dài.
"Quả trứng này là lễ vật kiến diện ta gởi tặng cho Hải Luân tiểu thư mỹ lệ!" Vương tử tiêu sái vuốt mái tóc vàng rực của mình, rồi đưa quả trứng trong tay đến trước mặt Hải Luân. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Việc này đúng là làm cho Hải Luân vô cùng khó xử, đáp ứng cũng không xong, mà không đáp ứng cũng chẳng được. Tiểu hồ ly hướng mắt nhìn về Lưu Chấn Hám cầu xin trợ giúp.
"Lễ vật của vương tử điện hạ mà cự tuyệt thì là thất lễ rồi!" Lưu CHấn Hám gật gật đầu nói.
Lão Lưu mừng rơn, cười ha hả, vốn chuẩn bị mang thủy tinh hoàng quan của Ngải Vi Nhĩ bán lấy tiền, hiện giờ thì ổn rồi, cái trứng này rực rỡ bảo châu, nhất định là có giá không ít.
"Đây là vinh hạnh của ta". Vương tử nhìn thấy Hải Luân tự tay thu nhận quả trứng, mặt mày rạng rỡ nói.
"Vương tử điện hạ, cung kính bất như tòng mệnh, ngài có thể dẫn bọn ta đi biết qua nhân tình phong thổ của Uy Sắt Tư hay không?" Trên mặt Lưu Chấn Hám chợt hé lộ nụ cười quỷ quyệt .
Bọn Phan Tháp tộc Hùng Miêu đứng bên cạnh lập tức nghe thấy một mùi vị rất quen thuộc, đó là mùi lừa đảo.
Nhìn thấy mọi người đi xuống bậc cấp thần miếu, Thôi Bội Thiến khẽ than một hơi dài.
Các con đường trên Uy Sắt Tư Bàng vô cùng phồn hoa, kiến trúc xung quanh đều mang vẻ thô lỗ đặc trưng của thú nhân. Tuy nhiên, đó đây cũng có nhiều kiến trúc của nhân loại chen vào, và đều là thứ tinh xảo tỉ mỉ.
Bên khu phố Xa thủy mã long, trên mặt đường lát đá có nhiều tên khất cái Bỉ Mông gầy ốm dơ bẩn lang thang.
Khu vực vương tử dẫn bọn người Lưu CHấn Hám chính khu phố thương nghiệp phồn hoa bậc nhất của các thương nhân nhân loại tụ tập. Sự giàu có của khu này khiến vương tử tin chắc rằng có thể khiến cho tên Thất Cách nhà quên xưa nay chưa từng trải đời sẽ hổ thẹn té *** té đái vì sự hèn kém của mình.
Tiệm vàng, tiệm vũ khí, quán rượu các loại đều như rừng cùng với phong tình của dị tộc quả nhiên làm cho tất thảy mọi người đều ngạc nhiên mà thốt lên, Uy Sắt Tư Bàng quả thật là Uy Sắt Tư Bàng!
Điều làm cho vương tử bất ngờ là trên mặt của tên tế tự người Thất Cách này không hề có vẻ gì khác lạ. Phát hiện này khiến thần tình đầy mong đợi sẽ bắt gập vẻ ti tiện và thất thái ở đối phương của vương tử có vài phần thất vọng.
Bất quá cũng phải thừa nhận rằng, so sánh với bộ dạng như một chiếc túi rơm lớn của Lưu Chấn Hám, thì vẻ trí thức của vương tử chỉ có thể dùng hai chữ "uyên bác" để hình dung mà thôi.
Hơn nữa thân vốn là Thánh điện hộ giáo kỵ sĩ, tất nhiên vũ kỹ của vương tử phải là xuất sắc nhất trong các chiến sĩ Bỉ Mông, trong khi tài miệng lưỡi và tri thức của y cũng không thua gì ai.
Lý Sát vương tử phong độ hơn người, nói năng đĩnh đạc, không chỉ Hải Luân bị y hấp dẫn mà ngay cả Ngưng Ngọc, Ngải Vi Nhĩ cùng bọn Hùng Miêu cũng hoàn toàn bị lời lẽ và thái độ của y thu hút, toàn thần tập trung nghe y giảng giải.
Lưu Chấn Hám cũng không ngoại lệ, tự mình cũng đi sát lại gần lắng nghe.
Trên phương diện nào, Lý Sát vương tử cũng đều nghiên cứu đầy đủ, nói thao thao bất tuyệt từ vũ kỹ cho đến tri thức chuyên nghiệp và các loại nhạc khí của tế tự. Các loại điển cố lý thú được y nói thuận miệng thành văn, lại còn chen vào thêm nhiều đoạn khôi hài nho nhỏ, làm cho người nghe lắm lúc phải cười nghiêng ngả.
Một mình Lưu Chấn Hám cô lẻ đi lẽo đẽo ở phía sau, giống như một cánh bèo trôi theo dòng nước vậy.
Nhân sinh ơi hỡi nhân sinh... Ta không thể nào không cảm khái cho được...
Lưu Chấn Hám chỉ biết vuốt ve Quả Qua của mình, không kềm nổi cảm giác thất vọng mất mát, trong lòng chỉ cố gắng cho là tên tiểu tử nhà ngươi chỉ nói nhăng nói càn, không thể dụ dỗ được ta đâu.
Ý niệm này còn chưa kịp biến chuyển, lại thấy vương tử khẽ lục tìm trong túi lấy ra một đồng tiền tiêu sái ném lên một quầy hàng bán Hương Phỉ mở bên đường, chủ hàng liền cười toe toét cầm một bao Hương Phỉ cung kính trao vào tay y.
Vương tử tuy không để lộ thân phận, nhưng khí chất quý tộc cùng văn chương của Thánh điện kỵ sĩ hòa vào nhau như hương hoa nồng đượm biểu lộ ra ngoài, mỗi động tác cử chỉ đều tỏ ra là người có địa vị tôn quý.
Trông thấy vương tử cầm bao Hương Phỉ hướng về phía trên vai Lưu Chấn Hám khẽ đong đưa qua lại, "siu" một tiếng vang lên từ đông sang tây trên vai vương tử, Hương Phỉ trên hai tay y bùng lên, một mặt lắc lư bên chiếc tai dài, khuôn mặt nhỏ hiện ra nét cười siểm nịnh.
Âu Bỉ Tư Lạp! Ngụy quân! Kẻ phản bội! Lưu Chấn Hám suýt chút nữa ngất xỉu.
Trên con đường phồn hoa đầy những cửa hàng san sát nhau, tức thì xuất hiện một trận gió rì rào, hiu hắt thổi khiến Lưu đại quan nhân cảm thấy vẻ thê lương vô hạn.
Vương tử lại tiếp tục kể những chuyện đã qua khi y đã từng giấu tên tham gia giác đấu, đoạt được kim quan khó chiếm của năm đó, đối trận với Tê Ngưu chiến sĩ của Bố Nhĩ tộc, đánh nhau như thế nào, ra làm sao...
Từng tiếng hoan hô tán thán vang lên hưởng ứng, những kinh lịch khác hẳn với thường nhân của vương tử làm cho Lưu Chấn Hám ở phía sau nổi cơn ganh tỵ. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Sự hào sảng của vương tử đã làm cho mọi người được lợi ích không nhỏ, trên đường đi Ngải Vi Nhĩ, Ngưng Ngọc và Hải Luân đã cầm đầy tay các vật trang sức cùng các loại hóa trang. Bọn Hùng Miêu ăn đầy loại thủy quả gọi là "Sầu riêng mật", cười đến mức híp cả mắt lại. Vương tử phong cách tao nhã lại không để mọi người phải bỏ ra một đồng nào, thật đã chiếm hết cảm tình của mọi người.
Các loại hàng hóa này người keo kiệt không mua được. Lưu Chấn Hám thấy rằng y chưa đi hết các quầy hàng hóa đã làm cho mọi người thoải mái sung sướng, quả thật là vừa ỉu xìu lại vừa bội phục.
Mỹ nhân ngư khoan khoái nở nụ cười làm cho Lưu Chấn Hám phiền muộn vô cùng, lẽ nào Hải tộc ở vùng biển lại thảm đến như vậy? Lấy có cái kẹp tóc mà vui như vậy thì còn gì nữa chư. Lại còn cái thứ thủy quả Sầu riêng mật gì gì nữa, Lưu Chấn Hám cảm thấy mấy trái này dùng để đập đầu người ta thì thật là không tệ chút nào, nhất định là sẽ cảm thấy một bầu trời mọc đầy sao, ở trên toàn là gai, so với bàn chông còn lợi hại hơn nhiều. Chẳng hiểu sao bọn Hùng Miêu lại vui vẻ đến vậy, mỗi người ôm một trái, cũng không sợ bị đâm vào người.
Nói ra cũng lạ, vương tử dẫn mọi người đi mua sắm, lại không hề mua cho Lưu Chấn Hám cái gì, rõ ràng là cố ý làm vậy.
Chính vì vậy mà Lưu Chấn Hám ngày càng kiên định cái quyết tâm lừa đảo một lần. Hắn đang chờ đợi một địa điểm thích hợp, kiếm cách bắt chẹt vương tử một phen.
Chú nhóc Quả Quả xem ra còn có chút lương tâm, đem chiến lợi phẩm của nó trở về trên vài Lưu Chấn Hám, chia cho hắn một nửa.
Quả Quả ăn nhân hương phỉ, Lưu Chấn Hám giúp nó lột vỏ.
Hương Phỉ đượm mùi hương ngào ngạt, cái nào lột vỏ không được quy về luôn cho Lưu Chấn Hám, thật là công bình mỗi người một nửa.
"Hải Luân tiểu thư, dây lụa buộc tóc này đẹp quá, nếu nàng dùng để buột tóc thì cao quý lắm đấy." Vương tử đứng tại trước một cửa tiệm lớn, nhìn những sợi dây màu hồng treo phía ngoài nói. Phía bên kia đường là một xưởng chế tạo vũ khí, nhìn sang thấy có vị khách dáng vẻ bất phàm đang đi đến, âm thanh đập sắt lập tức theo gió truyền tới dồn dập.
"Loại dây buộc tóc này thoạt nhìn là biết hàng hóa từ viễn đông mang lại, thật là quá xa xỉ." Hải Luân cười khẽ xoay tay cự tuyệt ý tốt của vương tử.
"Không cần phải như vậy đâu, tặng cho mỹ nhân mỹ lệ như tiểu thư vẫn còn chưa đủ. Phụ thân đại nhân đối với ta vô cùng nghiêm ngặt, nàng cứ yên tâm đi, tiền lương của ta đủ trả cho dây buộc tóc này". Vương tử hời hợt nói như không có chuyện gì, cũng như biểu minh y không phải nhờ vào xuất thân cao quý tiêu tiền như rác giống như bọn tử đệ con cháu thế gia chỉ biết ăn xài hoang phí, ngôn ngữ đã mang nét cao sang mà lại hợp lý hợp chỗ.
Lưu Chấn Hám đối với tên vương tử này thật sự đã bội phục. Tên này nếu là tình địch của hắn, thì bản thân xem ra ngoài chuyện có thể đánh đấm được, còn những mặt khác chẳng thể nào sánh được với y.
"Đa tạ hảo ý của vương tử, cái dây buộc tóc này do Lý Sát tặng cho ta đấy. Ta không hề có ý muốn đổi dùng cái nào khác, đối với với ta mà nói, nó thật sự là thứ trân bảo". Hải Luân ngọt ngào chỉ vào chiếc vớ nilon cột trên mái tóc hồng của mình, quay đầu lại nhìn Lưu Chấn Hám khẽ nhướng mày cười.
Không có cách nào hình dung được tâm tình của Lưu Chấn Hám lúc này.
Ngoài mặt Lưu Chấn Hám tỏ ra mất tự nhiên cung tay cười, kỳ thực trong lòng thì vô cùng sung sướng.
Thiệt là hãnh diện quá! Nhân sinh ới nhân sinh, Lưu Chấn Hám không thể nào không cảm khái.
Ngưng Ngọc nhìn Lưu Chấn Hám, trong mắt lộ rõ vẻ ghen tỵ. Ngải Vi Nhĩ thì trực tiếp lộ ra ngoài mặt, mặt giận phừng phừng nhìn hắn, lồng ngực nhấp nhô.
"Hà... Lần này thật quá bận rộn! Quên tặng cho các nàng!" Lưu Chấn Hám mặt như thoa mỡ, hào sảng lấy cái vớ rách còn lại ra, xé cho mỗi người một miếng, rồi đưa ra tặng.
Lúc này sắc diện của Ngưng Ngọc và Ngải Vi Nhĩ mới hòa hoãn đôi chút.
"Đeo giúp cho bọn ta đi!" Ngưng Ngọc lạnh lùng nói.
Lưu Chấn Hám một mặt phục vụ cho hai mỹ nữ, một mặt quan sát biểu tình của Lý Sát vương tử, ánh mắt của hắn giống như một vị tướng quân đang nhìn ngắm tên tù binh thua trận vừa bị bắt vậy.
Các nếp thịt trên mặt vương tử thống khổ co giật một hồi, rất khó nhận thấy.
"Đừng nha, khó mà được vương tử thịnh tình hạ cố như vậy, Hải Luân cùng mọi người vào chọn một chiếc khăn vấn tóc đi, vương tử tuổi trẻ tiền nhiều, đừng nói là một chiếc khăn, mua cả cái tiệm hàng này tặng chúng ta đối với người cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi." Lưu Chấn Hám kéo cánh tay của Hải Luân, nháy nháy mắt vài cái với nàng.
"À, à... như thế thì còn gì bằng, dù sao thì..." Khuôn mặt vương tử cũng hiện ra nét cười xơ cứng:"Những dây buộc tóc này cũng cần phải thay đổi".
Ha ha... Lưu Chấn Hám một mặt cất tiếng cười vang, một mặt ra hiệu cho Hải Luân tiến vào trong tiệm hàng.
Thoại trung hữu thoại a, tiểu tử thối! Chờ chút coi ngươi sẽ ra sao. Lưu Chấn Hám ngầm hạ quyết tâm lén chơi một vố tên vương tử này.
Hàng người còn lại thì theo Lưu Chấn Hám bước vào trong thương điếm mang tên "Viễn đông chi lộ" chứa đầy đồ đạc đến từ Ti Trù đại lục này.
Các tình tiết lừa lọc đã lâu không dùng của Lưu Chấn Hám trong chốc lát được tuôn ra ào ạt. Hắn lớn tiếng gọi lão bản của tiệm hàng - một lão mập nhân loại có lỗ mũi trái mận - yêu cầu đưa ra giá sỉ và hạ giá cho các món hàng ở đây.
"Lá trà viễn đông mỗi cân năm mươi đồng vàng. Nấu chung với sữa trâu hay sữa dê thì sẽ thành một thức uống không gì hơn được". Lão bản nhân loại cung kính nhìn tên người Thất Cách có dáng vẻ côn đồ ấy nói, nếu như không phải sau lưng hắn có các vị đại nhân kỵ sĩ cao quý, chắc lão đã chuẩn bị kêu mấy tên giúp việc đi gọi quan phòng thành tới rồi.
"Ừ, Hải Luân uống vào vừa dưỡng nhan sắc vừa đẹp thêm, gói cho ta năm mươi cân!"
"Ngài xem, thuốc lá từ viễn đông cùng với ống thuốc hút đặc chế bằng bạc, thật đúng là món hưởng thụ cực phẩm của các vị lão gia quý tộc nhân loại sau mỗi bữa ăn. Mỗi cân thuốc lá là năm mươi kim tệ, ống hút thuốc tuy do chúng tôi phỏng chế, nhưng tuyệt đối không khác gì so với thứ đưa tới từ Viễn đông, mỗi cái một kim tệ." Lão bản lớn giọng kêu mấy tên giúp việc đến lấy xuống.
"Ha ha, thèm chết ta rồi!" Lưu Chấn Hám tham lam ngửi hương vị thuốc lá, hai tay vốc đầy một bụm lớn, mắt mắng lưng tròng.
"Ngài... có mua hay không?" Lão bản nhân loại tiếc nuối nhìn tên côn đồ người Thất Cách. Cái chụp vừa rồi ấy của hắn đã khiến món thuốc lá trân quý này bị bóp nát không ít.
"Ngươi có bao nhiêu?" Lưu Chấn Hám đứng thẳng dậy, hôm nay dù vương tử không cấp tiền, hắn cũng phải mua, có gì thì chặt bớt một kim nhân xuống để trả.
"Ta có một trăm cân dự trữ." Lão bản nhân loại khịt khịt cái mũi cà chua của mình, cơ thịt trên mặt khẽ chuyển động.
"Hải Luân hút vào vừa dưỡng nhan vừa đẹp sắc, ta mua tất!" Lưu Chấn Hám mượn tấm da cọp xé ra nói:"Quấn hết lại cho ta thành dạng như thế này..."
Lưu Chấn Hám làm mẫu cho lão bản, lấy thuốc lá quấn thành dạng như điếu xì-gà.
"Hiểu rõ rồi, rõ rồi, ta có các công nhân tay nghề rất tinh xảo, phần miệng hút cần hàn kín ta sẽ đưa cho ngài thứ keo bong bóng cá tốt nhât, ngài cứ yên tâm!" Lão bản vô cùng vui mừng. Lần này lão sẽ đem toàn bộ thuốc lá nát trong nhà kho gói lại bán sạch cho tên Thất Cách hồ đồ ngu ngốc này.
"Khi nào thì có thể hoàn công?" Lưu Chấn Hám hỏi.
"Ngài cần bao nhiêu thời gian?" Lão bản nhân loại hưng phấn gãi gãi mũi hỏi.
"Càng nhanh càng tốt!" Lưu Chấn Hám nói:"Ngày mai ta cần quay lại Bác Khắc thôn rồi!" Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Thì ra là tên tài chủ ở thôn quê! Lão bản nhân loại gật đầu khom lưng vừa nghĩ vừa thầm sướng khoái.
"Sao mắc như thế này? Ông chủ..." Hải Luân bước lên phía trước, nhẹ nhàng vuốt vào lá thuốc nói:"Mấy lá thuốc này dường như đã bị ướt nước trong lúc vận chuyển, ngươi xem, có mấy điểm đen xuất hiện trên thân lá rồi đây..."
"Cô là... Phúc Khắc Tư?" lão bản giống như là thấy quỷ, há hốc mồm mồ hôi lạnh toát ra đầm đìa trên khuôn mặt.
"Đương nhiên rồi". Tiểu hồ ly đắc ý vểnh chiếc đuôi lớn mềm mại của mình lên.
Lão bản nhân loại như nhìn thấy quỷ sống, nhìn khắp trên dưới tên côn đồ Thất Cách, sao tên này lại biết nhiều đại nhân vật như vậy chứ?
"Ngươi sao thế?" Lưu Chấn Hám nhìn thấy bộ dạng ngớ ngẩn bập môi của lão bản, lấy làm khó hiểu.
"Nói thật nhé, lá trà hai mươi Kim tệ, thuốc lá hai mươi kim tệ." Lão bản nhân loại khẽ than dài nói:"Nếu như đã gặp phải một vị Phúc Khắc Tư, ta thật không còn gì để nói"
"Âu Bỉ Tư Lạp!" Lưu Chấn Hám giật mình không nói tiếng nào, thì ra bản thân hắn bị người ta coi là một con dê lớn.
"Còn hơi thiếu một chút!" Tiểu hồ ly đắc ý ngọt ngào cười nói
Lý Sát vương tử cũng cười bẻn lẻn, dường như cả ngón tay cũng co giật, khẩn trương sờ sờ cái túi tiền bằng bàng quang của la toa thú.
Truyện khác cùng thể loại
24 chương
53 chương
26 chương
104 chương