Thú Huyết Phi Đằng
Chương 117 : Ma Đăng Thời Đại
Trận tuyết đầu tiên cuối cùng đã đổ xuống Phỉ Lãnh Thúy.
Trận tuyết này giống như cô dâu còn mắc cỡ, chỉ chịu hé lộ gương mặt chút xíu rồi không chịu cho thấy gì nữa.
Nhưng ai cũng biết, ngày ấy, Đa Não đại hoang nguyên chính thức tiến nhập vào mùa đông lãnh khốc.
Đa Não đại hoang nguyên cộng có tới năm tiết, trừ xuân, hạ, thu, đông còn có tiết trời đông xuân giao hòa với vũ quý. Mùa mưa này chỉ có một tháng, nhưng gậy triều cường cho Tang Kiền hà. Nước triều lên ào ạt giống như con ngựa hoang vừa thoát cương, làm tươi nhuận cho vùng đất hạ du khô cằn. Sau khi vào mùa mưa, do nước Tang Kiền hà rất lớn, nên giao thông hai bờ nam bắc của con sông tạm thời gián đoạn.
Lúc đợt tuyết đầu tiên đổ xuống, hùng nhân Duy Ai Lý cũng đã đến. Hắn hiện giờ đã là thánh điện kỵ sĩ, người mặc bộ khải giáp Mễ Tác Lỵ bằng đồng xanh, vác trên lưng chiếc xa luân đại phủ đã thành chiêu bày, tay khóac một cái thuẫn bằng đồng xanh, ngồi trên vai một thụ thát (con lười) cực lớn ngay cả đầu cũng có đeo giáp xích. Trong lúc gật gà gật gưỡng, chiếc lông đà điểu nhúng huyết địa ngục hắc long màu đen đung đưa qua lại trông rất uy phong lẫm lẫm.
Con Thụ Thát này là cận chi của Động huyệt cự hùng, chân cao bốn mét, tay trước có hai trảo bén dài hai mươi bốn thốn, lực mạnh vô cùng, có thể đứng thẳng đi lại, khi chạy giống như con chim cánh cụt ụt ịt.
Là một thánh điện kỵ sĩ phụng sự chiến thần, toàn bộ các phụ dong tộc của Duy Ai Lý phải giao lại cho quý tộc viện của Đông bắc hành tỉnh, đó là cái giá cho đầu mễ sa tọa kỵ này.
Hùng kỵ sĩ Duy Ai Lý có kinh nghiệm chiến đấu rất phong phú, về kiến thiết cơ sở quân sự cũng có kiến thức không tồi. Nhưng có y gia nhập, Phỉ Lãnh Thúy lại có thêm hai cái bụng to ăn no chậm lớn.
Thôi Bội Thiến nhìn chiến sĩ đã từng theo mình này giờ lại gia nhập vào đội ngũ theo đầu của tên đồ tôn thô lỗ, cấp cho hắn thật nhiều lời chúc phúc tốt đẹp.
Chiếc chiến phủ cực lớn cùng Mễ tác lị khải giáp chỉnh tề của Duy Ai Lý khiến cho bọn dân binh của Phỉ Lãnh Thúy ghen tị suốt ngày.
Đối với điều này, Lưu Chấn Hám cũng cho là phải. Toàn bộ kim loại của Phỉ Lãnh Thúy gộp lại không bằng số mang trên người Duy Ai Lý.
Duy Ai Lý có tính cách rộng rãi thoải mái nhanh chóng hòa nhập vào dân binh. Y suốt ngày có mỹ tửu rượu ngon cung phụng, lại còn có một nhóm đồng đạo hợp lại xuy bố nhĩ, thật khiến cho y cảm thấy chẳng bao giờ sung sướng bằng.
Sự tình nghiêm trọng thật tế vượt xa với những dân binh đầu não giản đơn có thể hiểu được.
Để ứng phó mùa đông lạnh giá khắc nghiệt đến, Hải Luân thậm chí tạm thời đình chỉ tu liyện chiến ca, bắt đầu bắt tay vào việc tính toán sổ sách và chỉnh lý hoạt động tài vụ và thu chi cũng như các báo biểu trong nội bộ lĩnh địa của Phỉ Lãnh Thúy.
Cho dù Lưu Chấn Hám hùng tâm bột bột, nhưng sau khi đại kế cướp của bọn cường đạo đoạt của nhưng lại xôi bỏng hỏng xôi, hắn bắt đầu triệt để ở núi ăn núi, dựa vào nước thì ăn ở nước, không còn cái một làm giàu từ chỗ hồng thổ cao pha hoang lương này nữa rồi.
Mùa đông và mùa mưa tiếp nhau cả 4 tháng. Trong thời gian này, gia súc của Phỉ Lãnh Thúy không thể chăn thả, như vậy có nghĩa là bốn tháng này, thu chi tài chính chẳng có bước tiến triển nào.
Lưu Chấn Hám vốn ỷ vào cây tiền là Thiên diệp điểu la hoa có tác dụng "hấp thu mọi khí vị", nhưng do không chịu nổi khí lạnh, mới trồng được nửa tháng mà toàn bộ đã vàng khô.
Những cây thiên diệp điểu la hoa tuy chỉ nở có nửa tháng, nhưng lại mang đến cho Phỉ Lãnh Thúy nhiều trò cười.
Mỗi đóa Thiên diệp điểu la hoa này đều to như cái bát, mà màu sắc lại vô vàng, nên khi nghe lão lĩnh chủ nói nếu làm nát chúng ra, nước có thể được dùng để sơn móng tay. Và thế là, các nữ nhân từ trên xuống dưới của Phỉ Lãnh Thúy, thậm chí cả các đồng nữ nhỏ xíu cũng nhuộm các móng tay móng chân mình thành muôn màu muôn sắc, giống như rừng hoa đi lại khắp nơi.
Lưu Chấn Hám lúc đó thấy cũng thú vị, nên dùng các sắc hoa màu vàng thử nhuộm tóc trên đầu. Quả nhiên, đầu của hắn trở thành một màu vàng phiêu dật. Lão Lưu nhất thời nổi tâm trẻ nít, dùng hoa màu trắng nhuộm vài lọn ở giữa đầu, biến chúng thành màu bạch kim phất phơ. Phan soái Cổ Đức vừa thấy đều này, cảm thấy cấu tứ kiểu dáng không tệ, lập tức học theo, cũng lấy hoa màu trắng cho các huynh đệ nhuộm quầng mắt trở thành trắng bạch hết.
Khác với Cổ Đức, hùng nhân Duy Ai Lý lại rất hâm mộ hai quầng mắt đen xì của bọn hùng miêu, nên khi các hùng miêu nhuộm trắng mắt, thì Duy Ai Lý lại nhuộm trắng lông, rồi nhuộm một vòng tròn màu đen xung quanh mắt.
Ta thiệt muốn đập ngươi, Cổ Đức nói với Duy Ai Lý.
Thứ lĩnh chủ tự thân làm, lập tức khiến lĩnh dân trong Phỉ Lãnh Thúy làm theo như cơn thủy triều. Sau một đêm, dường như lông tóc ai cũng biến đổi hết. Mãnh mã lực sĩ dường như biến râu của mình thành màu nâu. Hà Mã thi nhân thì vốn lãng mạn toàn thân, sao có thể làm cho lồ lộ được, nên ai cũng nhuộm tóc đen đầy khí chất văn nhân. Bọn chúng nói đấy chỉ là một thứ biểu cảm, một biểu cảm tang thương.
Chỉ đáng tiếc, bụng của chúng quá lớn, nên nhìn có vẻ ngu ngu.
Ngưng Ngọc, tiểu hồ li và mỹ nhân ngư lúc đầu cũng hơi không vui, nhưng cũng giúp Quả Quả và Khách Thu Toa "trang điểm". Nhưng rồi cuối cùng, bản tính ái mỹ và dục vọng làm đẹp của nữ nhân vẫn chiếm thượng phong. Để rồi họ kéo theo mỹ nữ xà tế tự Thôi Bội Thiến cũng đang nhăm nhe muốn thử, kết cục đồng thời nhuộm một đầu tóc dài xanh thẫm. Bọn họ nói thứ tóc này chính là của tinh linh nữ tử đẹp nhất trên đại lục, hơn nữa còn yêu cầu Cổ Đức làm cho họ mỗi người một cây cung bằng trúc đeo ở bên eo.
Bốn tuyệt đại mỹ nữ cùng nhuộm tóc xanh, ngoại trừ lỗ tai không được nhọn cho lắm, còn thì hoàn toàn rất giống tinh linh.
Lưu Chấn Hám bị bọn họ thuyết giảng mãi đến nổi phát rợn người.
Hùng nhân Duy Ai Lý bị hắn gọi đến, hỏi thật cặn kẽ, khi biết Duy Ai Lý không quá ngốc đến nổi đem chuyện trong Mặc Tinh sơn cốc với Ám tinh linh nữ vương ngày ấy thuật lại đoạn nghiệt duyên, Lưu Chấn Hám mới an tâm.
Thiên nga nữ kỵ sĩ Ca Thản Ny tuy trứng chiên đến nơi rồi mà còn cứng họng, miệng vàng vẫn thỏ thẻ nhưng vang vọng cả đồng cỏ hoang nguyên: "Nhuộm đầu tóc vừa cổ quái vừa buồn chán, ta kiên quyết không nhuộm!"
Nhưng ánh mắt vừa ganh tỵ vừa hâm mộ đã bán đứng nàng ta.
Khí hậu chuyển lạnh đột ngột, "Thứ có thể giúp thu hút mọi khí vị" còn chưa kịp kết trái, thì toàn bộ Thiên diệp điểu la bị khô héo. Điều này không khỏi khiến cho Lưu chấn Hám cảm thấy cuộc vui nào cũng có nổi buồn. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Đối với việc Lưu Chấn Hám muốn dựa vào "thứ có thể hấp thu mọi khí vị" để kiếm tiền, Mỹ nữ xà Thôi Bội Thiến coi nó thuần túy là chẳng biết ất giáp gì. Ngoại trừ các nô lệ địa tinh của Phỉ Lãnh Thúy, thứ quả này mà bán ra tiền thì nàng có mà đi gặp quỷ.
Cho dù bọn Côn Khắc tộc Xú Dứu nhân hôi rình như chồn hôi thế mà chẳng có dũng khí chủ động thừa nhận người chúng hôi như chồn hay có mùi gì khác lạ!
Còn chuyện Lưu Chấn Hám nói với nàng trước đây, là chuẩn bị cho bọn Hóắc Bỉ Đặc bán thân nhân dưới trướng đến Uy Sắt Tư Bàng mở tửu điếm, Thôi Bội Thiến đạo sư trực tiếp phủ định kiến nghị này. Bỡi vì chuyện mở tửu điếm chẳng phải chỉ có dựa vào đầu bếp giỏi mà có thể đạt được vạn sự đại cát, mở cửa chờ tiền vô đâu.
Việc mở mỗi tửu điểm tại Uy Sắt Tư Bàng đều có vô số học vấn bao hàm trong đó, từ người giúp việc cho đến nữ chiêu đại, từ chọn địa điểm cho đến trang hoàng thiết kế, cho đến quan hệ với các nhân vật thượng tầng vâng vâng....
Thôi Bội Thiến thẳng thắn bàn luận, từng lời như từng gáo băng dập tắt cái tâm kiếm tiền của lão lĩnh chủ nhà quê.
Đối với chuyện này, kiến nghị của Thôi Bội Thiến chính là nên chăng chỉ chuyên môn làm mối nhỏ như vụ "Nãi Kỳ Lâm", tích thiểu thành đại. Còn món hương qua thì sang năm có thể trồng thử coi sao.
Hiện thực lãnh khốc khiến Lưu Chấn Hám đau đầu vô cùng. Phỉ Lãnh Thúy có tổng cộng cả nghìn miệng an, ngoại trừ ba tháng đóng băng, khi khai xuân đầu năm sau, nước sống Tang Kiền Hà lại tạo ra một tháng cách trở với thế giới văn minh nữa, như vậy là có tổng cộng bốn tháng. Bao nhiêu miệng an như thế đang nhìn vào hắn chờ cung cấp thức ăn nước uống, chỉ tính đến tiêu hao lương thực thì đã lên đến con số kinh người rồi.
Bị bức không còn cách gì khác, Lưu chấn Hám hạ lệnh tổng động viên khai khẩn, đem hiện thực tàn khốc thông tri hết cho mỗi tử dân còn chưa biết căn nguyên của vấn đề.
Mỗi lĩnh dân của Phỉ Lãnh Thúy từ đó giống như người máy được lên dây cót, hàng ngày điên cuồng lao đầu vào cuộc khẩn hoang, chuẩn bị chiến tranh, và tích trữ lương thực.
Các phụ dong tộc mục dân tranh thủ các ngày tuyết không đổ, cấp cho các la toa thú ăn để mập thêm một tầng nữa, đồng thời mang cỏ chăn nuôi về tích trữ cao như núi.
Nô lệ thì ăn xong rồi đốn cây, đem củi gổ chất thành từng đống cao, dưới sự chỉ đạo của lĩnh chủ đại nhân, đem đốt hết thành than củi để dùng trong mùa đông.
Việc hái Sa la tiêu cũng đến hồi kết thúc. Thứ chuối này tuy sinh trưởng ra trái bốn mùa, nhưng trong khí hậu hàn lãnh, tốc độ sinh trưởng rõ ràng đã chậm hơn nhiều.
Mã Thứ Kỵ Sĩ Khoa Lý Nạp được lĩnh chủ đại nhân ra chỉ thị, soái lãnh kỵ binh đại đội mới thành lập của Phỉ Lãnh Thúy (P.S: Cộng luôn y nữa chỉ mới có 12 kỵ sĩ mà thôi.) đặc biệt đến vùng đất muối của Ốc nhĩ phu lang tộc, mang theo thử giới thiệu tìm vị Sa la mạn tế tự La Bá Đặc thuộc bái tộc đã quen biết trước, đi theo cửa sao mang về vô số muối không tốn tiền.
Có số muối này, dân binh săn bắn cũng được huấn luyện thêm về kỹ thuật bảo quản. Mùa đông trên hoang nguyên không có nhiều dã thú xuất hiện, ngoại trừ bọn thỏ tai to và chuột lang trong hang, đối tượng có thể cung cấp làm vật săn thật tại rất ít. Cho dù có những con đại nhạn và chim hải âu lớn bay trên không, dân binh cũng chỉ dùng như cây cung tiễn làm từ trúc ra mà phun một bãi nước bọt vào. Vì một cung tiễn thủ hợp cách để săn bắn các đối tượng này vẫn còn chưa huấn luyện ra.
Trong số dân binh, Hà Mã thi nhân nhanh chóng nổi như cồn, bỡi vi chúng dựa vào khả năng bơi lội tuyệt vời của mình, bát được không ít cá lớn tôm to ở trên sống. Tang Kiền Hà rộng rãi, nước lại nhiều dưỡng chất, nên những con cá sông này vừa mập vừa to, con cá hồi nào cũng dài bằng cánh tay, con tôm nào cũng nặng năm sáu ký càng và râu vừa thô vừa dài.
Rất may là Hà Mã thi nhân rất rành về bơi lội đánh bắt mới có thể tóm được chúng, chứ cho dù là lưới ca, đối với những loại cá tôm to như thế này có tác dụng nhiều hay ít cũng chẳng rõ.
Biểu hiện đột xuất của Hà Mã thi nhân khiến sắc mặt của lĩnh chủ đại nhân dễ coi hơn nhiều so với lúc thu lưu cho họ ở lại.
Nhưng điều khiến Hà Mã thi nhân cảm thấy khủng bố chính là, vị lĩnh chủ đại nhân này quả nhiên là có hưng thứ với món cua của Tang Kiền Hà, Khảm Mạt Tư tại thượng! Kiến thức phong phú của Hà Mã thi nhân tự cho họ biết, suốt cả Ái Cầm đại lục này, chưa từng nghe có trí tuệ sinh vật nào thích ăn thứ cua có tướng mạo đáng ghét, vỏ dày da kim loại ấy hết.
Vẻ ngoài xấu xa của giống này đơn giản chỉ là thứ thực vật để cung cấp cho ác ma ở địa ngục.
Nhưng mỹ vị của cua khiến cho họ quên ngay nhận xét vừa rồi đối với Lĩnh chủ đại nhân, chuyên tâm lao đầu vào chén lấy chén để thứ thịt thơm lừng bên trong cái vỏ xấu xí kia. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Hoắc Bỉ Đặc bán thân nhân thân là đầu bếp chính thế mà cũng tự tay đi thu thập vô số rau rừng, để rồi hoặc làm khô, hoặc làm chua, ướo muối, để dành dùng sau này.
Trong đoạn thời gian này, trên hồng thổ cao pha được dựng lên rất nhiều cái giá gổ, dùng để phơi các loại rau thịt chế biến.
Thiên nga Ca Thản Ny ăn cẩm y ngọc thực quen rồi, vốn nghĩ là đến thứ địa phương Phỉ Lĩnh Thúy cùng mạc này chẳng có đồ gì để ăn, nên đặc biệt chuẩn bị một lượng lớn lương khô và đồ ăn vặt giấu trong Mễ sa huy chương của Độc giác thú tọa kỵ.
Ca Thản Ny mang theo quà vặt gồm những thứ con gái thích ăn, vốn cho rằng những ngày tháng này rất khốn khó, nhưng không ngờ Phỉ Lãnh Thúy tuy nhiên hoang lương, nhưng dưới sự soái lĩnh của tên lĩnh chủ hoang đường, ngày nào cũng ăn no ăn ngon, ngay cả nô lệ cũng mập lên trông thấy.
Ca Thản Ny ngày nào cũng an "Nãi Kỳ lâm" đặc sản của Phỉ Lãnh Thúy, ăn đến mức cảm thấy chột dạ, muốn đem quà vặt ra phân hưởng với Hải Luân, nhưng nghĩ đi nghĩ lại sợ người ta cho mình là nhỏ nhen, nên đành cắn răng bỏ qua.
Lưu Chấn Hám nhân thời gian gần đây rảnh rỗi, suốt này trốn trong động, không luyện "Song tu kết giới" thì cũng nghiên cứu cách làm sao kiếm tiền. Và theo như lời của Ngưng Ngọc, thì gần đây dường như Lý Sát đã tẩu hỏa nhập ma rồi.
Bọn đồng nam đồng nữ và các phụ nữ người già trong Phỉ Lãnh Thúy cũng không ở không, nhất mực chịu sự hướng dẫn của Lão bản nương Ngải Vi Nhân, bắt đầu học cách dùng nho dại kết thành khôi giáp. Khác với các chủng tộc trên lục địa, nữ tử hải tộc biểu hiện tình yêu của mình đối với nam tử trong tim bằng cách tặng cho y khôi giáp tết bằng rong biển. Mỗi hải tộc nữ tử dở hơi nhất cũng có thể tạo ra khôi giáp đẹp nhất theo dạng này.
Ngải Vi Nhân cho dù là lớn lên trong nhung lụa, nhưng chưa bao giờ ăn qua thịt lo toa thú, cho dù có thấy la toa thú chạy ngang, nhưng sau mấy lần diễn luyện thất bại, nàng cuối cùng cũng bện ra một khôi giáp tỉ mỉ rắn chắc, lại còn thông qua các màu sắc bất đồng chế ra đồ án bằng xác trai và cá kình.
Sau khi dùng nước của Thiên diệp điểu la hoa nhuộm màu, khôi giáp nàng tạo ra sáng bừng lên, so với khôi giáp tiểu chuẩn chí ít cũng không xác định có gì sai biệt.
Thánh điện kỵ sĩ Ca Thản Ny đối với loại đằng giáp này hiện nhiên lộ vẻ khinh thường, nàng kiên trì coi dân binh quả nhiên là dân binh.
Nhưng sau khi số đằng giáp này được tẩm thêm lớp mỡ của La toa thú, dưới ánh dương quang, độ cứng của chúng đã vượt qua sự tưởng tượng của nàng.
Thậm chí, đệ nhất đại binh khí của Phỉ Lãnh thúy, xa luân đại phủ của Hùng nhân Duy Ai lý kỵ sị cũng không thể chém đứt toàn bộ thứ khôi giáp này. Thậm chí, khi đại phủ chém trúng đằng giáp, tiếp xúc với các dây bồ đào dại đan chéo đang ngang, còn có thể tạo ra một đốm hỏa tinh nổ vang.
Đối với thứ phát minh có thể cải biến quân đội Bỉ Mông này, Ca Thản Ny vẫn kiên trì lý giải, thứ đằng giáp này thật ra chỉ là thứ sáng tạo tự bó tay bó chân.
Và đây cũng là nguyên nhân khiến Ngải Vi Nhân và Ca Thản Ny cãi nhau một trận.
Ca Than Ny quả nhiên là quý tộc trong quý tộc, từ ngữ phong phú sắc bén, không phải là bậc mà Ngải Vi Nhân có thể theo kịp, nên chỉ cần nói ra một lời là có thể khiến Mỹ nhân ngư công chúa nghẹn họng.
"Đằng giáp tẩm mỡ tuy cứng, nhưng căn bản không thể gặp lửa. Ta xin hỏi công chúa địa hạ, nếu như địch nhân sử dụng hỏa tiễn thì làm thế nào? Thứ đằng giáp này mang trong nó một lượng mỡ rất lớn, nhất định dễ cháy phi thường. Khi đối trân với nhân loại ma pháp sư lại càng không thể dùng được. Một hỏa cầu thuật đơn giản nhất của hỏa hệ ma pháp có thể giết chết một Bỉ mông chiến sĩ vĩ đại nhất rồi!" Ca Thản Ny dù sao cũng đã trải qua huấnluyện quân sự rất nghiêm cách, lời của nàng giống như tiếng sấm nổ trong tay Ngải Vi Nhĩ.
Hùng nhân Duy Ai Lý cũng là người xuất thân trong quân ngủ, đối với giả thuyết này thể hiện vẻ tán đồng sâu sắc.
Bị hai kỵ sĩ chuyên nghiệp ban cho mấy lời luận bình thích đáng, Ngải Vi Nhĩ đang muốn dành cho Lưu Chấn Hám niềm vui bất ngờ bất chợt ỉu xìu xìu.
Thôi Bội Thiến vốn định cấp báo cho Thần miếu về phát minh này cũng sững sờ, triệt tiêu luôn ý định.
Trong toàn bộ Phỉ Lãnh Thúy, chỉ có một người ủng hộ Ngải Vi Nhân, khẳng định giá trị của phát minh này. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
"Đừng có nghe họ nói, họ mà biết cái đết gì a! Suốt đời chỉ mạc có một bộ khôi giáp mà thôi." Lưu Chấn Hám ôm Ngải Vi Nhân kéo vào lòng, xoay bàn tay nàng lại, yêu thương vuốt ve.
Khóe mắt của hắn tức thời ướt át.
Đôi tay nhỏ nhắn trắng trẻo kia, giờ đã đầy vết chai sần trầy sướt, tuốm cả máu ra ngoài
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
59 chương
1666 chương
65 chương
24 chương
237 chương
178 chương