Thú Huyết Phi Đằng

Chương 116 : Sư Phụ Ngay Tận Cửa

Lưu đại quan nhân kỳ thật tự có nổi khổ không nói ra được, lời thề son sắt nguyên bổn của hắn là muốn lấy gậy ông đập lưng ông, nhưng không hề ngờ rằng bọn cường đạo này lại nghèo rớt mồng tơi như thế. Sau khi cướp liên tiếp hai bộ lạc cường đạo, hắn ngoại trừ tự tăng gia nhân khẩu cho lãnh địa của mình, thì không còn thu được gì khác nữa. Nếu tiếp tục đi quét sạch các bộ lạc quy mô nhỏ nữa, ngoại trừ cho đao của các võ sĩ của hắn nhiễm thêm chút huyết, cho họ hoạt động chút gân cốt, thì ý nghĩa hầu như không lớn lắm. Trong vai trò một lĩnh chủ tôn nghiệm, những lời nói này ngoài việc để ba nữ nhân của mình biết, lão Lưu không tiện nói cho ai nghe. Bọn nô lệ trên hoang nguyên có thể nói là thứ chẳng đáng đồng tiền. Trong suốt Ái cầm đại lục này, thứ đáng tiền nhất là mỹ nữ hồ tộc xinh đẹp và thợ rèn lành nghề, rẻ tiền nhất là những nô lệ khổ sai chỉ có sức lực còn ngoài ra không có kỹ năng gì khác nữa. Trên hoang nguyên, bọn cường đạo tên nào tên nấy đều thân cao vóc lớn, dùng làm khổ sai quả thực không tệ. Những trên hoang nguyên không có quặng mỏ, nên những tên nô lệ này bắt về rồi thì ngoài việc tiêu hao thực vật ra, chẳng có chút giá trị nào khác nữa. Dù gì thì chỉ tiêu một nghìn nhân khẩu trong lãnh địa do Thần miếu quy định cũng đã hoàn thành, Lưu Chấn Hám bắt đầu cải biến sách lược tiễu trừ phỉ tặc một chút, tổ hợp đội ngũ phối hợp giữa dân binh và nô lệ, trước hết thanh lý hết các bộ lạc cường đạo nhỏ trong vòng trăm dặm, khiến cho lãnh thổ chung quanh sạch sẽ hơn một chút thôi. Còn hai bộ lạc cường đạo lớn là Địa tinh bộ lạc ở Thế Sơn đao và Dã nhân bộ lạc ở Bạch đầu ô nha thì lão Lưu tạm thời hoãn lại. Loại bộ lạc có quy mô lớn như thế này, nếu nói tiêu diệt toàn bộ thì không hiện thực chút nào. Lão Lưu muốn lưu chúng lại còn dùng vào việc khác. Điều cấp bách nhất hiện giờ là kiếm tiền để mua sắm lương thực và y phục. Đó chính là điều đau đầu nhất hiện nay của Lưu Chấn Hám. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Lão Lưu cảm thấy thứ hương qua (Muskmelon) mà hắn mang từ đảo Nịt ngực về là thứ có thể kiếm nhiều tiền, chỉ có điều nước xa không giải được cái khát gần, vì phải chờ đến năm sau mới có thể trồng được loại thực vật này, khí hậu hiện tại không tiện cho hương qua sinh trưởng. Còn về việc các đoàn hành hương của nhân loại mà mỹ nữ xà đạo sư đã đề cập, lão Lưu thiết đặt bến đò đã ba ngày rồi mà chẳng thấy có người nào đi ngang, điều này khiến cho hắn không khỏi cảm thấy nóng ruột. Làm lĩnh chủ thì ra phiền phức như vậy, Lưu Chấn Hám nghĩ mà cảm thấy áo não. Hơn nữa, các khóa bồi dưỡng chiến ca do Thôi Bội Thiến dạy cho Lưu Chấn Hám và Hải Luân khiến hắn bị đọa đày không ít. Thôi Bội Thiến tuy ngoài mặt hài hòa, nhưng khi dạy dỗ thì biến hoàn toàn thành một người khác, nghiêm khắc đến nỗi không thể hình dung nỗi đã từng có một kẻ dịu dàng như nàng ta. Nhưng dù sao thiên sinh linh hồn ca giả vẫn là thiên sinh linh hồn ca giả, Lưu Chấn Hám có ca lực sung mãn trời sinh, nhanh chóng nắm rõ được các âm tiết luyến láy trong chiến ca bậc cao, khiến cho Thôi Bội Thiến vui mừng khôn xiết, nhưng mà cũng nổi cáu khôn nguôi. Bỡi vì ca lực của Lưu Chấn Hám một khi vận dụng vào ngâm xướng chiến ca trong thực tế, lập tức biến thành yếu ớt vô lực, không cách gì phát ra thành một chiến ca hoàn chỉnh. Điều này quả thật khiến cho Thôi Bội Thiến suy nghĩ nát óc mà không tìm được nguyên nhân. Học trò như thế không có đạo sư nào dám dạy. Một đứa bé rất thông minh, ngươi dạy cái gì cũng biết, nhưng khi đứng trước trường thi thì đứng im như ngậm hột thị thì làm răng chi rứa? Trong mắt Thôi Bội Thiến, điều này nhất định là do sực sai sót về khả nặng lĩnh ngộ và năng lực vận dụng. Cuối cùng, Thôi Bội Thiến quả đoán bãi bỏ việc tiếp tục dạy dỗ Lý Sát. Nàng cảm thấy Lý Sát thật tế là đang làm nhục chiếc bạch bào của chiến tranh tế tự mặc trên người. Trong khi đó, sự tiến bộ của Hải Luân quả thật là đáng sợ. Hải Luân từ khi tự nhiên tiến hóa được "Bỉ mông chiến vũ", suốt ngày cứ minh tưởng để tích trữ ca lực. Dưới sự chỉ dạy của Thôi Bội Thiến, nàng tiến bộ phi tốc, hầu như mỗi ngày đều nắm bắt được thêm một chiến ca, trong hai ngày đã học xong "La nông tát ca kịch" và "Sơn lĩnh nghệ ngữ chi ca". "La nông tát ca kịch" được dùng để giám định các sinh vật chưa biết, còn "Sơn lĩnh nghệ ngư chi ca" chính là tên khác của thạch phu chiến ca. Hai thứ chiến ca này vô cùng thực dụng, và cũng không tiêu hao ca lực gì mấy. Lưu Chấn Hám chỉ còn biết đứng ở bên cạnh đưa đôi mắt sàm tục nhìn Hải Luân kích động sử dụng Giám định chi ca đối với lũ kiến trong đất hoặc đám đại nhạn trên trời, hay động một cái là biến Cổ Đức hay Bối Lạp Mễ trở thành thạch đầu bì phu (da cứng như đá). Lúc đầu Thôi Bội Thiến cũng cảm thấy kỳ quái, vì án chiếu theo ca lực của Hải Luân, tấn cấp lên chiến tranh tế tự là đã siêu quần bạt tụy rồi, ai ngờ lại có thể sử dụng liên tục "La nông tát ca kịch" và "Sơn lĩnh nghệ ngữ chi ca" mà chẳng mệt mỏi gì? Hải Luân rốt cuộc vẫn là ả nha đầu thật thà, cái gì cũng khai tuốt tùôn tuột với đạo sư. Thôi Bội Thiến sau khi quan sát cẩn thận vòng xuyến trên cánh tay của Hải Luân rồi, dù là người kiến thức quảng đại, cũng không khỏi cảm thấy hâm mộ cực kỳ. Trong chuyến đi Nam thập tự tinh sâm lâm, Lưu Chấn Hám báo lên Thần miếu để ghi nhận hắn thu thập được một viên phong hệ ma lang tinh và một khối tinh vĩ quy tinh hạch mà thôi. Thôi Bội Thiến tuy có đoán biết tên khốn này từ đâu lấy được một viên địa ngục hắc long ma tinh, nhưng không ngờ đến trên vòng tay của Hải Luân lại đeo nhiều ma tinh cao cấp đến như vậy. Vòng đeo tay của Hải Luân được Ngưng Ngọc dùng gân thú cột thành, trên đó có một viên sư thứu ma tinh màu hoàng thổ và một viên hấp huyết biên bức ma tinh màu hồng. Hai viên ma tinh thượng phẩm này giao nhau óng ánh những hào quang lập lòe khiến cho Thôi Bội Thiến nhìn mà thầm buồn trong dạ. Nếu như cộng thêm hai viên ma tinh Tinh vĩ quy và Song túc phi long đeo trên hai chiếc trống trận trên lưng Chiến tranh cự thú, bên trọng đó chứa đầy ca lực, thì thực lực của Hải Luân coi như đã đạt đến trình độ đáng sợ lắm rồi! Cấp bậc chiến tranh tế tự đối với Hải Luân hiện giờ mà nói có thể nói là có chút yểm tài. Dựa vào số lượng ma tinh thượng phẩm chi trì, công thêm hiệu quả cùng một lúc của ca lực và chiến vũ, một mình Hải Luân có thể so với bốn chiến tranh tế tự có cùng cấp độ. Cách suy tính như trên là đã hơi bảo thủ rồi. Và điều Lưu Chấn Hám muốn chính là thứ hiệu quả này. So sánh thực lực thì có làm gì, cái gì cũng không bàng trang bị. Hắn đã từng vung quá thương đánh qua trượng, từng biết được súng trên bộ chẳng thể nào bằng hỏa tiễn, đùng đao chém chẳng thể nào sánh với súng máy tự động bắn hàng trăm viên đạn trong nháy mắt. Tuy Lưu Chấn Hám đã từng bị trớ chú "Huyết chi tế điện" của ma thú, miệng thét to như núi lửa phun, có thể nói là có thể chuyên tu vũ kỹ đến mức độ tinh thâm, nhưng trong nội tâm kỳ thật vẫn có một thứ cảm tình đặc biệt với thân phận tế tự tát mãn của mình. Hiện giờ thứ tình cảm này đã trực tiếp chuyển cấp lên người Hải Luân. Thôi Bội Thiến là người thông minh tinh tế như thế, vừa nhìn là biết dụng tâm đau khổ của hắn đối với Hải Luân, nên chỉ thở dài và không còn bắt hắn minh tưởng tu tập ca lực nữa. "Ca vũ song tu kỳ thật là trò đùa!" Thôi Bội Thiến không còn kiên trì với quan điểm của mình nữa, "Lý Sát, nếu như ca lực đình trệ không tiến, thì hay là chuyên tâm diễn luyện vũ kỹ còn hơn. Dù gì thì Thần miếu cũng không hy vọng một vị Thiên sanh linh hồn ca giả như ngươi có thể đột phá về mặt chiến ca gì." Trong lòng Lưu Chấn Hám vừa làm bảng cửu chương, vừa theo sát Thôi Bội Thiến dò hỏi chuyện liên quan đến "Khương chi nhẫn nại quỳ ca" cao cấp. Nhưng phàm là chiến ca tạo ra tà ác quang hoàng, quyền trượng tế tự trong Thần miếu cũng không được tu tập. Thôi Bội Thiến đối với vị đồ tôn ngay cả Thông linh chiến ca mà sử dụng cũng ngọng ngọng nghịu nghịu này không khỏi tức cười. "Trước mắt, Chiến tranh tế tự chỉ có thể tu tập các chiến ca có Chúc Phúc Quang Hoàn, loại Khương Chi Nhẫn Nại Quỳ Ca có tác dụng gậy ra sự trì trệ này thuộc về loại chiến ca tạo ra Tà Ác Quang Hoàn, đã thuộc về chiến ca có tính chất công kích, hao phí ca lực rất nhiều. Đừng nói là ngươi, ngay cả như ta cũng chỉ có thể sử dụng ma tinh phụ trợ mới sử dụng được một hai lần mà thôi. Ta không thể dạy loạn lên cho ngươi được. Ngươi cũng không cần phải học thứ này làm gì!" Hai mắt của mỹ nữ xà như xuyên thấu linh hồn, cố gắng đánh giá Lưu Chấn Hám. "Không cần dạy ta cũng có thể sủ dụng, thần bí cái con khỉ mốc..." Lưu Chấn Hám hĩnh mũi khịt khí bực trong lòng, xem ra bản thân chẳng thể nào đường đường chính chính sử dụng Bỉ Mông chiến ca rồi. Những ngày huấn luyện chiến ca này khiến cho nổi bực bội khinh thường của Thiên nga kỵ sĩ Ca Thản Ny đối với Lưu Chấn Hám dày thêm một tầng. Thứ ánh mắt ấy khiến Lưu Chấn Hám thầm phát thệ, một lúc nào đó nhất định sẽ dần một trận cho bỏ ghét con nhỏ quỷ khó ưa này. Nhưng biểu hiện ngoài mặt của hắn thì dù sao vận có vẻ rất nhiệt tình và nghiêm túc, không dám ngỗ nghịch điểm nào, lại còn cung kính khách sáo với Ca Thản Ny, phảng phất như tao ngộ của Cổ Đức vào đếm ấy khiến hắn thu liễm lại rất nhiều. Thiên nga tộc là chủng tộc vô cùng kiêu ngạo, sự khăng khăng cứng nhắc của bọn họ cũng là thứ rất nổi tiếng, một khi đã đánh giá thấp một ai, thì người này không còn cơ hội lọt vào mắt xanh của họ nữa. Do đó ánh mắt của Ca Thản Ny đối với Lưu CHấn Hám dần dần trở thành hoàn toàn như không nhìn thấy, lúc đầu còn chào hỏi qua loa với hắn, sau đó không thèm nói năng gì đến hắn nữa. Nàng đối với sự huấn luyện bộ hạ của Lưu CHấn Hám lộ vẻ khinh thường ra mặt, cái mà Lưu Chấn Hám giảng giải ví dụ như một chiêu tất sát chẳng hạn, thì trong mắt của Ca Thản Ny đơn thuần chỉ là phương thức đánh đấm của bọn lưu manh. Nó không có chút tiết tấu hay quy luật vận động gì, nói chi là đến chuyện mỹ cảm, hơn nữa lại hoàn toàn không phù hợp với thân phận cao quý của một kỵ sỹ. Các bài huấn luyện như ôm cây to trèo lên trèo xuống, nhảy phi thân vượt chướng ngại, đánh sáp lá cà... đều là thứ đáng khịt mũi đối với một kỵ sĩ chính quy như Ca Thản Ny. Mỗi khi Lưu Chấn Hám kết thúc huấn luyện, một mình bỏ đi, Ca Thản Ny dù gì cũng bắt đầu khiêu chiến với các dân binh Phỉ Lãnh Thúy, dùng kiếm pháp kỵ sĩ đường đường chánh chánh đánh bại họ. Thực lực của Ca Thản Ny quả nhiên không tệ, với đấu khí của nàng thậm chí có thể chống lại vài chiêu đối lực với bọn Hùng miêu và Ngao nhân, đương nhiên với Hà Mã thi nhân và Mãnh mã tượng vũ sĩ thì nàng không ngốc đến nổi lấy sức chọi với một thân man lực của chúng. Kiếm pháp tinh xảo của nàng đầy khí tức cao quý, phối hợp với một thân bạch bào, cho dù là trong lúc đánh đấu, mái tóc dài màu bạch kim tung bay theo gió nhìn thật bắt mắt. Dưới sự đặc biệt chỉ đạo của linh chủ, cho dù là Khoa Lý Nạp - Mãnh mã lực sĩ mạnh nhất - cũng không có lực hoàn thủ dưới kiếm của nàng, thường chỉ qua mấy chiêu là đã bị thập tự trường kiếm chỉa ngay vào cái bụng khổng lồ. Ca Thản Ny cũng có nghiên cứu với nhiều loại vũ khí khác nhau, nên chỉ điểm cho bọn Hùng miêu cách vận dụng lăng thương chống đối với kỵ binh. Còn đối với vũ khí của bọn Ngao nhân thì Ca Thản Ny chỉ biết ôm bụng cười khì. Bọn Ngao nhân hiện nay đã kinh qua vài lần chiến đấu, mất hết lòng tin đối với mấy khúc xương cẳng chân của bọn La toa thú, thay đổi vũ khí bằng loại mộc côn dưới sự chỉ đạo của lĩnh chủ lão gia. "Đó chính là trò chơi của con nít." Ca Thản Ny bình luận như thế đối với mấy cây gậy gỗ của họ. Nàng cảm thấy với thể hình của các ngao nhân, có thể đổi sang dụng cụ đập lúa còn hay hơn nhiều. Đao pháp của Mãnh Mã vũ sĩ hiện giờ do các vị Lục đảng tộc tăng lữ chỉ điểm, nhưng cũng bị nàng chẳng coi vào mắt. Lần này thì chẳng phải đao pháp của Đường lang đao thánh không ổn, mà quan trọng là do tượng nha trường đao của các Mãnh Mã chiến sĩ nhìn có vẻ ngu ngu thế nào đấy. "Chẳng có điểm mỹ cảm chút nào." Ca Thản Ny buông một câu xanh rờn đối với các thanh tượng nha trường đao. Hà Mã thi nhân hiện đã cải thành dân binh, cầm trên tay các Đinh đầu đai bổng của bọn hùng địa tinh cường đạo. Phỉ Lãnh thúy lĩnh địa thực tế quá hoang loang, quá nghèo mạt. Hiện giờ căn bản chẳng có đồng nào để trang bị vũ khí cho chúng. Đối với các thanh đinh đầu bổng, Ca Thản Ny không có bất kỳ phê bình nào, có thể là thứ vũ khí này quá thô tục, căn bản không lọt vào mắt của nàng thiên nga. Đêm về, bọn dân binh đều đến nhà hầm của Lĩnh chủ đại nhân để nhận thưởng, mỗi mười người một điếu xì gà, cùng đứng ở đó thay phiên nhau mỗi tên rít một hơi. "Con quỷ cái nhỏ đó thắng sướng lắm hả?" Lưu Chấn Hám dường như mỗi ngày đều hỏi cùng một câu như thế. Bọn dân binh bỉ võ cùng thiên nga, lão Lưu tinh minh là thế lẽ nào chẳng biết? Hơn nữa ngay từ lần nhìn thấy đầu tiên, hắn đã có ý tưởng. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) "Vũ kỹ của ả chẳng tệ, nhưng nếu chúng tôi không phải nhường ả, sợ làm ả bị thương, thì đã sớm khiến ả biết tay rồi!" Trong bụng Bối Lạp Mễ thật tế còn có một câu, đó là bọn người chó ngao nhà ta có bao giờ đơn đả độc đấu bao giờ. "Tuy chúng tôi nhường nàng ta, nhưng thương pháp mà nàng ta dạy đích xác không tệ, hơn nữa sự kiến giải về mặt võ kỹ của một kỵ sĩ như nàng đích xác là thứ chúng tôi nên học tập." Cách nhìn của Cổ Đức có khác biệt. Bọn Hùng miêu trước giờ có gì nói nấy, lần trước bị Ca Thản Ny quăng ra khỏi động, tuy Cổ Đức không có ý hạ sát thủ gì, nhưng võ kỹ của Thiên nga nữ kỵ sĩ này quả thật đã khiến hắn bội phục. "Liên quan đến kỹ xảo xung phong của kỵ sĩ, nàng ta quả thật rất tinh thông! Tôi đã lãnh giáo từ nàng ta rất nhiều về mặt làm sao cưỡi ngựa xông về phía địch thủ. Rất bội phục nàng ấy!" Khoa Lý Nạp cũng gật gật đầu phụ họa theo lời Phan tháp võ sĩ. Khoa Lý Nạp đội trên đầu danh hiệu "Mã thứ kỵ sĩ", là danh hiệu có một không hai trong số dân binh ở Phỉ Lãnh Thúy, nên lòng tự tin rất cao. Y suốt ngày luyện tập chiến mã, kiên trì nhận định rằng, nếu kỵ sĩ mà chẳng có ngựa, thì chẳng còn có thể xưng là kỵ sĩ được nữa. Phỉ Lãnh Thúy nghèo đến nổi hai con chuột cùng chui vào cửa, lát sau chạy ra với bao nước mắt trên vai, làm gì có chiến mã mà trang bị cho vị "Mã thứ kỵ sĩ" hùng tâm bột bột này chứ. Khoa Lý Nạp cuối cùng chỉ còn biết tuyển chọn một trong các Mãnh mã trường mao tượng làm tọa kỵ, nhưng trong tiềm thức luôn hâm mộ con Thiết thập tự thú của Ca Thản Ny. "Các ngươi cần phải chuyên cần theo học! Dạy cái gì học cái đó! Tốt nhất là học luôn đấu khí của ả! Còn về phương diện võ học, hoa lệ vĩnh viễn là địch nhân của chúng ta. Chỉ cần nhớ điểm này là được. Ả ta dạy cái gì chúng ta cũng có thể cải tiến, làm sao cho độc ác ti bỉ hơn là cứ cải! Kiếm pháp của ả ta cũng xem qua, vớ vẫn, một kiếm đâm tới ngực để làm cái gì? Những kỵ sỹ đại gia có tiền chẳng lẽ không biết làm sao cho giáp ngực cứng nhất hay sao? Đâm vào khố mới hay hơn nhiều! Hãy nhớ kỹ cho ta! Mỗi bộ vị trên thân thể đều là vũ khí giết người, đừng để bỏ không chúng mà không dùng. Chúng ta không có trang bị, chỉ có thể lợi dụng ưu thế của bản thân. Chỉ có thể đoán luyện cơ thể các ngươi thành sắt thép mới tránh để các ngươi bị đánh thành bị thịt!" Lưu Chấn Hám trao cho các dân binh của mình chỉ thị tối cao. Từ khi bỏ bê việc học tập chiến ca, Lưu Chấn Hám bắt đầu nắm công tác huấn luyện dân binh của Phỉ Lãnh Thúy, đối với những gì Ca Thản Ny truyền thụ, hắn đều dùng đường vòng cách tương tự để bẻ cong cách thức đi một chút. Cách làm ấy của hán khiến Ca Thản Ny căm tức vô cùng. Lúc đầu Thiên nga kỵ sĩ chỉ vì thấy Thất cách lĩnh chủ chẳng thuận mắt, nên mới cố ý đảo loạn, đả kích uy tín của hắn một chút. Lời vừa rồi của Lưu Chấn Hám càng lúc càng làm nàng hăng hái hơn, vốn không thật muốn dạy võ nghệ cho các dân binh này, giờ nghe vậy, nàng nhân lĩnh chủ đại nhân mỗi ngày cần luyện "Tiến hóa kết giới, tận tình huấn luyện cho họ để giành lại ưu thế. Lưu Chấn Hám trốn trong động trên Hồng thổ cao pha cười lén, khiển tướng không bằng khích tướng, có người mà không dùng được thì chẳng phải uổng lắm ru? Một thánh điện kỵ sĩ có võ kỹ kiệt xuất như vậy dĩ nhiên biết nhiều hơn Lưu Chấn Hám rất nhiều, dùng để làm giáo đầu miễn phí thật chẳng có gì tốt hơn. Dân binh học, Lưu Chấn Hám cũng học theo. Mỗi đêm về, hắn dù gì cũng phải hỏi lại cho hết mọi chi tiết từ đám dân binh, bàn tay nhịp nhịp, tưởng tuợng khi các kỵ sĩ có được các thứ võ kỹ này đối kháng nhau như thế nào, nên điều chỉnh tư thế và động tác ra sao, làm sao có thể xuất kỳ bất ý đánh ngã bọn chúng, sau đó điều nghiên việc sử dụng những chỗ không tệ trong các loại bổ sung này cộng thêm việc bổ sung vố số chiêu thức âm độc. Ca Thản Ny dạy dỗ rất tận tình, vốn ban đầu muốn đả kích vị lĩnh chủ hung hăn càn quấy chẳng hợp mắt mà thôi, nhưng rồi nhanh chóng phát hiện ra chuyện không đơn giản như vậy: những dân binh này có chỗ dị thường! Những Mãnh Mã vũ sĩ được dạy cưỡi Trường mao tượng xung phong ra trận, nhưng do trường mâu của kỵ sĩ quá quý trọng, Phỉ Lãnh Thúy tạm thời không có lực mua sắm, do đó mỗi Mãnh mã vũ sĩ đều dùng một cây gỗ linh sam vót nhọn thay thế. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Biểu hiện kiệt xuất của Mãnh mã võ sĩ khiến Ca Thản Ny mỉm cười an ủi, nhưng nàng nhanh chóng nhận ra rằng khi các Trường mao tượng kỵ sĩ xếp hàng xung phong, các tọa kỵ ở dưới đầu đồng thời huy động cái vòi dài đánh ra sau. Ca Thản Ny phát hiện điều này tuyệt đối không phải là thứ nàng dạy. Động tác không bình thường này cũng không phải là xảo hợp. Làm gì có chuyện tấu xảo đến như vậy, mười hai đầu Mãnh mã trường mao tượng đồng thời có độn tác này, cho thấy đầy là kết quả của việc đặc ý huấn luyện ra. Hơn nữa nàng còn từ chỗ vu y Nặc Tra Đan Nặc Mã Tư nhìn thấy rất nhiều độc dược. Trong lĩnh địa của Bỉ Mông vương quốc, việc quản chế độc dược vô cùng nghiêm khắc. Nàng vốn không muốn nhiều chuyện, nhưng sau đó không khỏi không thể mở miệng hỏi. Vu y đối với sự tra hỏi của một vị quý tộc cấp cao làm sao không đáp. Đáp áp quả thật là xúc mục kinh tâm, những độc dược này chính là chỉ ý của Lĩnh chủ đại nhân mà nghiên cứu ra, dùng để bôi lên vũ khí. Ca Thản Ny nghĩ đến một chi tiết, mỗi ngày các Mãnh Mã vũ sĩ trước khi thượng trận đều quen với việc bôi lên cây linh sam trường mâu một ít bùn đất. Đó chẳng phải chỉ riêng Mãnh mã võ sĩ, nhưng dân binh khác đều có thói quen như vậy. Ca Thản Ny vốn cho đó là một thức tính ngưỡng hay phong tục tập quán đặc biệt nào đó, hiện giờ nghĩ ra mới hiểu đó là vì cái gì. Nàng khi nhớ đến vu y dùng nhựa Thiềm thừ (cóc) trộn với máu Biên bức (Dơi) tạo thành một thứ độc dược sền sệt, lập tức mồ hôi lạnh toát đầy. Thầm có ý quan sát như vậy, Thiên nga nữ kỵ sĩ nhanh chóng phát hiện các dân binh len lén cải tiến võ kỵ nàng dạy cho, chiến kỹ của kỵ sĩ đường đường chánh chánh là thế mà bị các dân binh nhà quê này lén thêm vào vô số chiêu thức hạ lưu hoàn toàn phản bội lại tinh thần kỵ sĩ. Nếu không đặc biệt lưu ý quan sát chúng, căn bản không thể phát hiện ra. Điều này làm cho Ca Thản Ny vốn xuất thân từ kỵ sĩ chính quy khó chịu đến mức nào. Nhưng khi dân binh quét sạch các bộ lạc cường đạo nhỏ trong lĩnh địa, về kể lễ cho nhau nghe. Ca Thản Ny nghe được những lời này, thấy chúng hoàn toàn không có gì trái với cái gọi là mỹ đức của Kỵ sĩ, khiến nàng nghi vấn trùng trùng. Tuy không có cách gì xác định được đây có phải là ý tứ của lĩnh chủ hay không, nhưng Ca Thản Ny cuối cùng kiến quyết bỏ luôn ý định dạy vũ kỹ cho dân binh. Rất nhanh sau đó, Thiên nga nữ kỵ sĩ hiểu rõ, một kỵ sĩ đường đường chánh chánh như mình vậy mà đã dạy dỗ ra những tên đồ phu như thế nào. Đa Não đại hoang nguyên nhìn có vẻ bình tĩnh, nhưng chảy ngầm trong đó những dòng ám lưu. Bầu trời trên Phỉ Lãnh Thúy cũng dày đặc mây mù