Thú Huyết Phi Đằng
Chương 114 : Thiên Nga Tộc Nữ Kỵ Sĩ
Kiêu ngạo là quyền lợi phải có của Thiên nga tộc - Ngạn ngữ Bỉ Mông.
Hai đại mỹ nữ xuất hiện tức thì làm cho mọi người có mặt đều im lặng.
Mọi người càng thêm không lý giải được Phỉ Lãnh Thúy đại nhân như thế nào, nghĩ thế nào cũng không ra, một tên Thất cách thô lỗ sao lại có duyên phận với nhiều đại mỹ nữ tới vậy.
Cổ Đức và Bối Lạp Mễ giận dữ nhìn Hải câu hồng tộc Thứ vị nhân Thiết Ni, trận nhiệt náo vừa rồi, bọn lính canh đi tuần tra lại quay về ăn nhậu chơi bời, chính là nguyên do hai người đột nhiên xuất hiện tại Phỉ Lãnh Thúy.
Thiết Ni bị hai người hộ vệ nhìn đến toàn thân phát lạnh, vội vàng hạ ly rượu xuống mang theo mấy tên Thứ vị nhân đi tuần tra.
"Thôi Bội Thiến sư phụ thân ái, nghĩ không ra là ngài tới đây nhanh vậy! Ta mong ngài đến truyền thụ chiến ca đến mỏi mòn con mắt!" Lưu Chấn Hám cất tiếng cười vang bỏ cây đàn trong tay xuống, cười ha hả nói lời không thật.
"Ta cứ ngỡ lạc đường, hồng thổ cao pha hoang lương sao lại biến thành như thế này, ta hiện đang hoài nghi ký ức của mình về nơi này có chỗ sai lạc." Mỹ nữ xà vỗ về Hải Luân đang nằm trong lòng nhìn lão Lưu cười nói.
"Đến thật xảo hợp, để ta giới thiệu cho ngài con dân Phỉ Lãnh Thúy của bọn ta, tối nay là bữa yến tiệc đầu tiên toàn thể con dân tụ hội." Lưu Chấn Hám nhìn chăm chăm vào nữ hài có đôi cánh, khôi giáp lạnh lùng che khuất mất khuôn mặt của nàng ta chỉ để lộ ra cặp mắt xinh đẹp hết chỗ nói, nhãn thần lại lạnh lùng kiêu ngạo. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Cặp mắt xinh đẹp nhìn lướt qua bọn nô lệ, đến lúc nhìn thấy ánh mắt thô bỉ của Lưu Chấn Hám nhìn mình trân trối thì vẻ khinh miệt hiện rõ ra trong ánh nhìn.
Con dân Phỉ Lãnh Thúy và các tăng lữ đều lịch sự đứng lên thi lễ với vị quyền trượng tế tự đầy văn chương.
Không kể là địa phương nào tế tự cao quý vĩnh viễn vẫn là tiêu điểm trong tiêu điểm.
Con dân Phỉ Lãnh Thúy dưới sự dạy dỗ của Hải Luân và Ngưng Ngọc đối với phương diện lễ tiết phi thường chú trọng, biểu hiện của bọn họ làm cho Thôi Bội Thiến gật đầu khen ngợi.
Đặc biệt là bọn Hà mã thi nhân mới gia nhập nói chuyện càng thêm nổi trội, Áo Ni Nhĩ lớn tiếng ngâm một bài thơ vừa sáng tác ca ngợi phong tư mỹ lệ của Mỹ nữ xà tế tự càng làm cho Thôi Bội Thiến thêm phần hảo cảm.
Thôi Bội Thiến nhận ra ở nơi này tùy tiện chỉ một người nào đó về phương diện lễ mạo so với tên lãnh chủ Lý Sát này đều càng có hình tượng lãnh chủ hơn.
"Đúng là phát triển, ta thật ra đã đánh giá thấp năng lực của ngươi rồi, Lý Sát!" Thôi Bội Thiến rất bình tĩnh khen ngợi hắn hai câu, ngữ khí cũng rất bình thường.
Kỳ thật Thôi Bội Thiến trong lòng dậy sóng. Sự phát triển của Phỉ Lãnh Thúy nào chỉ có thể dùng từ "đúng vậy" để hình dung? Thời gian ngắn ngủi như vậy mà có thể tập trung được số lượng con dân như vậy, lại còn có thể biến một khu đất hoang không một ngọn cỏ thành một ốc đảo xanh tươi, điều này dù là tưởng tượng hết mức thì Thôi Bội Thiến cũng khó mà tưởng được.
Hàm dưỡng của Thôi Bội Thiến tuy rất tốt nhưng Thánh điện bạch ngân kỵ sĩ đi phía sau nàng lại không khống chế được nỗi kinh ngạc của mình. Ngay khi biết được mấy tăng lữ này là Lục đảng tộc Đường lang đao thánh nàng vẫn còn có thể giữ được mức thận trọng chỉ liếc mắt nhìn Lưu Chấn Hám một cái, trong ánh mắt có vẻ kinh ngạc, đến khi giới thiệu bọn người đầu trọc râu thắt thành bím lại là Mãnh mã tộc đã mất tích từ lâu cùng Phan tháp tộc Bỉ Mông từ Ti trù đại lục phương Đông thần bí thì trong cái mũ trụ vang lên tiếng thở dồn dập kinh dị liên tục.
Phát hiện ra điều này trong ánh mắt của nàng làm Lưu Chấn Hám mở cờ trong bụng.
"Ngài không phải vừa nói điệu múa của Hải Luân là Bỉ Mông chiến vũ đã thất truyền được ghi chép trong Tế tự pháp điển chứ? Ta không nghe lầm sao?" Lưu Chấn Hám nhìn Hải Luân rồi lại nhìn Thôi Bội Thiến, gương mặt lộ vẻ chờ đợi.
Ngải Vi Nhĩ quán thâu một điểm ma lực trong ma pháp trận vào vỏ sò, suối phun nữ thần lại phun lên cao, ánh sáng của dạ minh châu lại chiếu rọi khắp bầu trời của Phỉ Lãnh Thúy.
"Cảnh đẹp thế này phảng phất như là trong mộng chỉ có trong mộng thế này chiến vũ mới có thể lại sinh ra." Thôi Bội Thiến không nhịn được khen ngợi một câu.
Mộng cảnh rất cần phải có mộng tinh. Lão Lưu trong lòng thầm nói.
"Hải Luân không hổ là chiến tranh tế tự Tự nhiên tiến hóa, xem ra Thần miếu đối với con hiện tại gởi gắm hy vọng rất nhiều nhưng lại quá mức bảo thủ."
Thôi Bội Thiến nhẹ nhàng hôn vào hai bên thái dương của Hải Luân:"Hải Luân! Trong trận chiến thượng cổ thần ma, Bỉ Mông tế tự ưu tú đều là Ca Vũ song tu, bởi vì chiến tranh chiến vũ không thể bảo tồn đến ngày nay, cho nên chỉ có các con là tế tự có thể Tự nhiên tiến hóa mới có thể lãnh ngộ được lực lượng thần bí này, con càng phải tự mình khắc khổ tu luyện, không được phụ sự sủng ái của chiến thần."
"Con biết rồi đạo sư!" Hải Luân nũng nịu rúc vào lòng lão sư.
"Chỉ có tế tự Tự nhiên tiến hóa mới có thể lĩnh ngộ sao?" Lưu Chấn Hám có điểm không thoải mái, hắn biết bản thân mình khiêu vũ không sai, điệu quay tay lắc mông disco không được hay cho lắm.
"Lý Sát, ngươi đừng suy nghĩ nữa, trừ Tự nhiên tiến hóa tế tự nhất định có mấy phần có thể lãnh ngộ được chiến vũ ra thì cho dù là Thiên sinh linh hồn ca giả kiệt xuất cũng tuyệt đối không hề có phúc phận này."
Thôi Bội Thiến không hề vòng vo đả kích thẳng Lưu Chấn Hám.
"Ai nói? Ta cũng là Ca Vũ song tu (vũ: võ công)!" Lưu Chấn Hám cười lớn, hắn phát hiện mình và Hải Luân thực sự là một cặp trời sinh, một người là Ca Vũ song tu, người kia cũng là Ca Vũ song tu (chú: chữ vũ này đồng âm mà khác nghĩa, một nghĩa là võ công, một nghĩa là múa).
"Tế tự tu luyện vũ kỹ chỉ là một câu chuyện cười nhàm chán thôi." Mỹ nữ xà cất tiếng than, xem ra tên đồ tôn của mình thực sự không phải là cố chấp:"Hải Luân, Lý Sát, các con cần phải nghiêm chỉnh ghi nhớ lời ta nói! Tế tự chủ yếu là tu luyện ca lực! Bỉ Mông chiến ca của bọn ta không có trận đồ, cho nên Bỉ Mông tế tự không cách nào giống như ma pháp sư nhân loại, dùng ma pháp trận chế tạo ma pháp quyển trục có hiệu quả sử dụng tức thì, các con chỉ có chuyên cần tu luyện, thu hẹp và bù đắp cho cái khoảng cách lớn lao này."
Hải Luân nghiêm túc gật đầu.
"So với ma pháp sư nhân loại thì sao? Tế tự bọn ta không phải là mang thân phận đối kháng trời sinh với ma pháp sư. Bọn ta là vì tuyên dương tin mừng của chiến thần đến trong Bỉ Mông!" Lưu Chấn Hám đau đầu nhức óc một trận bèn lấy câu nói dạy dỗ của Hải Luân đạo sư của hắn ngược lại đem ra chất vấn sư tổ.
"Báo cho Lý Sát một tin tức không tốt!" Mỹ nữ xà đạo sư nghiêm túc nói:"Chiến tuyến Tây Bắc đã nổ ra chiến tranh giữa nhân loại và Bỉ Mông! Tế tự cùng ma pháp sư nhân loại đối kháng là chuyện bắt buộc sắp xảy ra ngay trước mắt."
"Chiến tuyến Tây Bắc?" Lưu Chấn Hám và Hải Luân đồng thời la lên kinh ngạc.
Biên giới Tây Bắc ở gần bên trái vương thành Sa Ba Khắc là đại sa mạc Tháp Khắc Lạp Mã Qua mênh mông không bờ bến, đội quân Bỉ Mông tiền tiêu thường trú ở ốc đảo sa mạc chỉ có một liên đội Áo Tư Thôi Đặc Đà điểu tộc chiến sĩ và một liên đội Lạc mã tộc chiến sĩ, bọn họ chính là để đối phó với mấy quốc gia nhân loại nhỏ sinh sống trong sa mạc. Mấy nước nhân loại nhỏ này luôn luôn phái cường đạo cưỡi lạc đà vung loan đao tiến sang đánh cướp.
Nhưng vương thành tiếp giáp với ốc đảo sa mạc có Bỉ Mông cấm vệ quân Chiến thần chi tiên (ngọn roi của chiến thần) đồn trú, trực tiếp khai chiến có phải các nước nhân loại sa mạc đã mất trí rồi hay không?
"Các nước sa mạc cùng Bỉ Mông cương quốc bọn ta có xung đột trực tiếp, lần này bọn cường đạo nhân loại ờ sa mạc càng thêm cuồng vọng! Bọn chúng lại phái một đội ngũ tinh nhuệ đi đường vòng từ biển tiềm nhập trong biên giới nước ta, bắt được công chúa điện hạ của bọn ta cho nên vương quốc chủ động hướng về bọn chúng tuyên chiến! Áo Tư Thôi Đặc Đà điểu chiến sĩ cùng Hào tư tộc Lạc mã (lạc đà không bướu) chiến sĩ đã thâm nhập vào trong sa mạc truy tung rồi! Vương quốc điều đi một lượng lớn bộ đội chính quy tập kết chuẩn bị giáo huấn các nước sa mạc không biết trời cao đất dày này một phen!" Thôi Bội Thiến nhìn ra được nghi vấn của hắn nên giải thích.
Cũng liên quan đến việc của ta đây. Lưu Chấn Hám cười lạnh liên hồi.
Việc các nước sa mạc làm như vậy không phải là lần thứ nhất, lần trước rơi vào trường hợp Hải Luân và Phong Diệp thôn, lần này lại đến công chúa điện hạ. Vương quốc đối đãi với hai bên như thế không phải là có phần khác biệt quá lớn sao? Lưu Chấn Hám càng nghĩ càng thêm nổi nóng.
"Đạo sư! Ta cần phải xin ra tiền tuyến!"
"Đây là chiến dịch quy mô lớn đầu tiên trong vòng gần trăm năm trở lại đây của Bỉ Mông, không hề cần có chiến tranh tế tự mới nhập môn lên chiến trường. Quân đội riêng của các đại quý tộc chỉ điều động đến giai cấp hầu tước, còn xa lắm mới đến lượt các con vào chiến trường." Thôi Bội Thiến than một tiếng:"Lần này bất chấp ta ở Thần miếu vì con mà biện giải thế nào, Thần miếu vương quốc vẫn cứ an bài hai vị thủ hộ kỵ sĩ cho con, sai khiến một nam một nữ, trong đó một người nhất định là Lý Sát vương tử điện hạ."
"Vương tử? À à... điện hạ thân ái ở nơi này sao?" Lưu Chấn Hám miệng thì cười tươi trong lòng thì nóng như bị lửa thiêu.
"Đúng ra vào lúc này hôm qua y đã đến rồi. Nửa đường thì bị triệu hồi về." Mỹ nữ xà đạo sư nói:"Lần chiến tranh quy mô không nhỏ này theo phán đoán hiện tại, xét thấy tiến sâu vào sa mạc chiến đấu, Thần miếu phải tổ chức một đội Thánh điện kỵ sĩ ưu tú hộ vệ cho đoàn tế tự tham chiến."
"Láu cá thật." Lưu Chấn Hám lại cười. Nếu như vương tử dự định tới đây vào tối hôm qua, không phải là anh hùng thể hiện thân thủ, uy phong lẫm lẫm đánh đuổi Hùng địa tinh cứu vớt người yếu ớt trong cơn nguy khốn sao?
Bàn tính lần này của vương tử so ra đều rất tinh minh.
"Thần miếu chuẩn bị cấp cho Hải Luân một vị Thánh điện kỵ sĩ ngoài nữ Thánh điện kỵ sĩ Ca Thản Ny. Còn như một vị thủ hộ kỵ sĩ còn khuyết thì còn có một bộ hạ lâu năm của ta, Bỉ Nhĩ tộc Cuồng hùng kỵ sĩ Duy Ai Lý tiếp nhiệm do ta tiến cử. Trước mắt Duy Ai Lý đã từ biên giới Nam bộ đi tới Uy Sắt Tư Bàng chuyển giao thủ tục và lãnh nhận Mễ sa tọa kỵ, tính ra thì tới muộn mấy ngày." Mỹ nữ xà đạo sư đưa mắt chỉ cho Lưu Chấn Hám và Hải Luân nhìn vào nữ kỵ sĩ nãy giờ không nói tiếng nào đứng bên cạnh mình.
"Vị này là Tư mại tộc Bạch ngân kỵ sĩ Ca Thản Ny, nữ kỵ sĩ duy nhất của Thần miếu trong Bỉ Mông vương quốc, cũng là con gái của đạo sư của ta, Mục Lý Ni Áo đại nhân. Sau khi xem xét lý do và nhiều phương diện, Thần miếu Sa Ba Khắc vương thành tạm thời quyết định điều phối Thành điện nữ kỵ sĩ duy nhất đến làm thủ hộ kỵ sĩ cho Hải Luân." Mỹ nữ xà mỉm cười nhìn nữ kỵ sĩ thái độ lạnh lùng gật đầu kéo nàng lại giới thiệu với mọi người.
Ca Thản Ny động tác ưu nhã, tháo gỡ mũ trụ để mái tóc dài súôn mượt màu bạch kim nhẹ nhàng bay bay trên đôi vai. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Chung quanh tức thì vang lên tiếng xuýt xoa và rì rầm kinh ngạc liên miên bất tuyệt.
Không phải là vì dung nhan tuyệt thế của nữ hài này làm cho mọi người kinh hãi, nói như Phan Suất Cổ Đức thì ba lão bản nương đều là mỹ nữ tuyệt đẹp xếp hàng thứ nhất, sau khi nhìn thấy người đẹp quá nhiều thì cũng có thể "miễn dịch" với người đẹp được.
Chân chính làm mọi người kinh ngạc là thân phận cao quý của nàng, Tư mại tộc Thiên nga.
Một ngàn năm trước, Bỉ Mông và nhân loại trong chiến dịch Hải Gia Nhĩ quyết định ai mới là người lảm chủ đại lục có một trận không chiến vô cùng thảm liệt ở Điền Nạp Tây, trong các Điểu tộc Bỉ Mông có thể bay được thì Hoa luân Bạc Nhĩ tộc Biên bức nhân lâm trận phản bội làm Điểu tộc bị Long kỵ sĩ nhân loại mạnh mẽ, bộ đội Sư thứu kỵ binh cùng phản đồ Biên bức ba mặt giáp công tuyệt diệt hoàn toàn.
Trong chiến dịch năm đó còn lại có hai chi gần của Bác Đắc tộc, Tư mại tộc Thiên nga nhân cao ngạo cùng Đà điểu chiến sĩ là hậu duệ cuối cùng thuộc về vinh dự trên bầu trời của Bác Đắc tộc.
Thiên nga tộc cao quý là một chi ưu nhã nhất được công nhận trong năm hệ quý tộc lớn, cả đến gần đây nhân loại vốn nhận định Bỉ Mông là người dã man cũng không thể không thừa nhận Tư mại tộc có khí chất quý tộc trời sinh, sự ưu nhã và phong độ của họ vốn thuộc về bẩm sinh.
Năm đó trong chiến dịch Hải Gia Nhĩ, Áo Tư Đặc Đà điểu chiến sĩ bởi vì thân thể quá nặng nề không phù hợp với không khí động lực học nên đã sớm mất đi năng lực bay lên trời, từ đó gia nhập vào biên chế bộ binh, nếu chiến đấu trên không không có khả năng thoát khỏi tai ách từ Long kỵ sĩ.
Tư mại tộc Thiên nga nhân vì có thân phận lãnh chủ Bác Đắc tộc cũng sớm đã không còn năng lực bay lượn, họ được chiến thần Khảm Mạt Tư chỉ định là chủng tộc có trí tuệ nhất trong Bỉ Mông, trong Thánh đàn tế tự, chỉ có duy nhất Tư mại tộc mới có nhân số và chất lượng ngang bằng với Phúc khắc tư Hồ tộc. Chiến thần công chính tước đoạt năng lực bay lượn trên trời cao của họ thì cũng ban cho họ năng lực đặc biệt nhất, Tư mại cấm không chiến ca mà các Bỉ Mông tế tự khác không có cách nào học được.
Cấm không chiến ca thần kỳ có thể làm cho không khí đột nhiên sinh ra một lực trói buộc, làm cho chim bay dựa vào các luồng khí chuyển động từ trên cao bất ngờ rớt xuống chết gây ra không nạn (tai nạn trên không).
Trong chiến dịch Hải Gia Nhĩ năm đó, đối mặt với bộ đội không quân cường đại nhân loại, Bỉ Mông tế tự quý tộc di truyền Tư mại tộc Thiên nga tế tự tuy nhân số rất ít ỏi nhưng vẫn suất lĩnh Bác Đặc tộc dũng cảm ứng chiến. Trận không chiến Điền Nạp Tây ở Hải Gia Nhĩ tuy không quân nhân loại chiếm ưu thế cực lớn nhưng Cấm không chiến ca của Tư mại tộc vẫn phát huy được uy lực khó thể tưởng tượng được.
Khi âm thanh lảnh lót của Tư mại cấm không chiến ca vang lên khắp Điền Nạp Tây thì Thiên nga tế tự không biết bay lại trở thành nhân vật chính của trận không chiến. Nếu như không phải do Long kỵ sĩ nhân loại quá mức mạnh mẽ, Cấm không chiến ca đối với cự long không cách nào sinh ra được lực trói buộc, chiến cục có thể đã chuyển biến khó nói chắc được.
Dòng thời gian dài đăng đẵng cả ngàn năm, Long kỵ sĩ thảnh thơi dạo chơi chốn sa trường không địch thủ bởi vì bản thân nhân loại tham lam ích kỷ, không còn phẩm chất chính trực và cương nghị, cự long kiêu ngạo không còn chịu cúi đầu ký khế ước nào với nhân loại nữa. Trong cả đại lục chỉ có rất ít quốc gia có được một hai vị Long kỵ sĩ. Cảnh tượng hoành tráng mười vị Long kỵ sĩ xuất hiện một lúc trong cuộc chiến Điền Nạp Tây năm đó đã không còn xuất hiện.
Năm đó từ Sư thứu kỵ sĩ đến Long kỵ sĩ sớm đã mất đi phương pháp nuôi dưỡng và thuần hóa vì khói lửa chiến tranh liên miên không dứt của nhân loại. Bá chủ không trung ngày ấy hiện tại chỉ có vài Thánh kỵ sĩ của vài Thần giáo là có thể thỉnh thoảng thấy được một lần.
Thiên nga tế tự của Tư mại tộc qua trăm ngàn thử thách vẫn hiên ngang ngẩng đầu cao quý của gia tộc mình dù có va chạm trực tiếp với bao biến đổi thăng trầm trong lịch sử. Sự kiêu ngạo trời sinh còn đọng lại trong gia đình cổ lão đó là do bọn họ dám không quản chênh lệch lực lượng to lớn mà khiêu chiến với sinh vật mạnh nhất đại lục, cự long, mà mặt vẫn không đổi sắc.
Tuy đôi cánh mỹ lệ đã thoái hóa thành món trang sức thuần túy nhưng Thiên nga tộc không hề vứt bỏ mộng tưởng đối với bầu trời, ánh mắt của họ thủy chung vẫn thuộc về trời xanh. Lòng dạ của họ cũng rộng rãi giống như bầu trời
Truyện khác cùng thể loại
24 chương
53 chương
26 chương
104 chương